Sau hai ngày, Hoắc Dũng nhận được cuộc gọi từ người phụ trách trang trí nội thất, báo rằng căn hộ số 1306 đã được đưa lên trung tâm mua bán nhà cũ và không cần Hoắc gia chi trả cho việc trang trí nữa.
Ngồi ở ghế tổng giám đốc, Hoắc Dũng đau đầu vô cùng, nhưng dù đau đầu đến đâu, hắn vẫn phải gọi cho Thẩm Nhất Lan.
Khi điện thoại được kết nối, Hoắc Dũng cười nhẹ nói: "Thẩm Đổng phải không? Xin lỗi đã làm phiền ngài. Chuyện trang trí trước đây là do nhân viên nhầm lẫn, lẽ ra phải trang trí căn hộ số 1306 nhưng lại tưởng nhầm là số 1307, nên mới không hoàn thành trang trí. Khi sự việc đến tai tôi, tôi đã liên hệ nhanh với công ty nội thất để hoàn thành ngay cho cô Thư."
Thẩm Nhất Lan nghe hắn nói xong, bình tĩnh đáp: "Không cần."
"Thẩm Đổng à, chuyện này thực sự là do tôi không chuẩn bị tốt, thật xin lỗi vì đã để xảy ra sự việc này..."
"Không cần," Thẩm Nhất Lan lặp lại. "Nếu chỉ là việc này thì Hoắc thiếu gia không cần nói thêm. Tôi rất bận, tạm biệt."
"Tôi..." Hoắc Dũng cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Đối với thương nhân, tín nhiệm là quan trọng nhất.
Ban đầu, vì Hoắc Lãng muốn hãm hại Thư Cẩn mà bị bắt giữ, Hoắc Dũng đã hứa một ân tình để Thẩm Nhất Lan bỏ qua, từ đó hắn mới tìm cách bảo lãnh cho em trai. Nhưng bây giờ, khi ân tình sắp được trả, lại gặp sự cố không đáng có trong việc trang trí.
Đây là tình huống gì?
Ngươi tặng người ta căn hộ, rồi lại không cho họ trang trí, chẳng khác gì không cho họ dọn vào ở, vậy thì việc tặng căn hộ để làm gì?
Hoắc Dũng chỉ biết im lặng. Hoắc gia quả thật không có ai khiến hắn yên tâm.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Thẩm Nhất Lan, Hoắc Dũng ngay lập tức gọi điện cho em trai, Hoắc Lãng.
"Alo, Hoắc Lãng..." Vừa kết nối được điện thoại, Hoắc Dũng đã nghe thấy tiếng ồn ào và cả tiếng kêu la "Hoắc ca" từ phía Omega, khiến hắn đau đầu.
"Cậu lại ở đâu chơi bời?" Hoắc Dũng không kìm được mà cao giọng.
Hoắc Lãng lười biếng trả lời: "Anh, em đang ở bữa tiệc của bạn. Có chuyện gì sao?"
"Đừng nghịch ngợm, anh đang nói chuyện với anh trai..."
Hoắc Dũng nghiêm giọng: "Cậu muốn làm giám đốc bộ phận, tôi đã cho, nhưng cậu lại làm sao? Ba ngày hai lần nghỉ phép, bị đánh thì biến mất không thấy mặt, còn đi dự tiệc với người khác?"
Hoắc Lãng đáp: "Anh, công ty có ngươi lo mà, em giữ chức này để ba mẹ không phải lo lắng cho em. Hôm nay anh sao vậy, sao lại nổi giận lớn như vậy?"
Hoắc Dũng nói: "Cậu nên an phận một chút, không có việc gì thì bớt ra ngoài mà chơi!"
"Tại sao? Có chuyện gì xảy ra?"
"Mẹ vì chuyện của cậu mà tìm đến Thẩm Nhất Lan, còn làm chậm trễ việc trang trí căn hộ cho Thư Cẩn, bây giờ Thẩm gia và Hoắc gia gần như đã đối đầu nhau."
Hoắc Lãng ngạc nhiên: "Mẹ dũng cảm vậy sao? Ha ha ha. Nhưng chỉ là chuyện trang trí thôi, nói với bên đó thêm lần nữa là được."
Hoắc Lãng hiểu rằng, hắn không bị ngồi tù là nhờ Thẩm Nhất Lan không can thiệp vào vụ việc trước đó.
Hiện tại mà đối đầu với Thẩm gia, liệu có ảnh hưởng gì đến hắn không?
"Không còn cách nào khác, căn hộ đã được đưa lên thị trường nhà cũ, Thẩm Nhất Lan quyết tâm đối đầu với Hoắc gia. Cậu nên cẩn thận một chút, không có việc gì thì đừng ra ngoài mà quậy! Ngàn vạn lần đừng gây rắc rối! Tôi sẽ cố gắng tìm nhược điểm của Thẩm Nhất Lan để tiên hạ thủ vi cường*."
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh
"Được, em biết rồi anh."
"Vậy được, tôi cúp máy đây."
Sau khi gác máy, Hoắc Lãng cau mày, trong lòng có chút bất an.
Chỉ là chuyện trang trí căn hộ, Thẩm Nhất Lan chắc không đến mức tính toán với hắn chứ.
Mẹ cũng thật là... Hắn bị đánh cũng không lên tiếng mà.
"Hoắc ca..." Một bàn tay mảnh khảnh từ phía sau ôm lấy Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng quay lại, đưa tay ôm nàng vào lòng.
Trước mắt hắn là Omega, người mà hôm qua Thư Cẩn và Thẩm Nhất Lan đã gặp ở tiệm bán đồ.
"Bảo bối, xin lỗi, dạo này anh có lẽ không thể ra ngoài với em mỗi ngày." Hoắc Lãng thở dài.
Omega hơi ngạc nhiên, "Vậy anh hứa với em, phải đến xem em biểu diễn..."
Hoắc Lãng vỗ nhẹ lưng nàng, "Yên tâm, em biểu diễn tôi nhất định sẽ đến."
Omega lập tức cười tươi: "Cảm ơn Hoắc ca."
"Nhưng anh phải về nhà ngay bây giờ, anh trai đã tự mình gọi điện cho anh." Hoắc Lãng khẽ nhíu mày, "Anh sẽ đưa em về trước."
"Được ~"
"Vậy em chờ ở đây, anh đi nói với bạn bè một tiếng."
"Ừ!"
Thấy nàng ngoan ngoãn đồng ý, Hoắc Lãng trong lòng cảm thấy hài lòng. Khương Mạn là người mẫu của thương hiệu YEM, khi hắn ghé qua cửa hàng, tình cờ thấy Omega này và bị nàng thu hút.
Nàng rất xinh đẹp, xuất thân sạch sẽ.
Quan trọng nhất là nàng rất ngoan ngoãn, là một cô gái nghiêm túc.
Đáng tiếc là chưa thể ngay lập tức chiếm được nàng.
Nhưng không sao, tương lai còn dài.
Hoắc Lãng rất vui vẻ bước vào phòng.
Hoắc Lãng không quay đầu lại, nên không thấy Omega đã thu lại nụ cười hồn nhiên ngay khi hắn rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Hoắc Lãng, ánh mắt nàng trở nên sâu lắng hơn bao giờ hết.
...
Trong khi đó, Thẩm Lâm Thiên, một khách hàng VIP của YEM, cũng nhận được lời mời tham dự buổi trình diễn thời trang.
Thẩm Lâm Thiên không muốn đi, hiện tại hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Hơn nữa, thời gian này hắn đã gần như bị Giang Lâm Nguyệt làm cho phát điên.
Những ngày đầu, Giang Lâm Nguyệt còn khá bình thường, ăn uống đơn giản, thỉnh thoảng đọc sách hướng dẫn thai giáo, nghe nhạc thư giãn, cuộc sống của nàng khá nhàn nhã và đầy vẻ mẫu mực.
Thẩm Lâm Thiên nhìn dáng vẻ đó của Giang Lâm Nguyệt, trong lòng thậm chí có chút khó chịu.
Trước đây, khi hắn yêu Giang Lâm Nguyệt đến cuồng si, nàng cũng không chịu để hắn cắn cổ đánh dấu. Cuối cùng, chỉ vì muốn làm con dâu Hoắc gia, nàng không chỉ tự dâng mình trong kỳ động dục, mà còn tình nguyện bị Hoắc Lãng đánh dấu.
Dù khó chịu, nhưng Thẩm Lâm Thiên cũng may mắn vì mình đã không phải đặt cược hết mọi thứ lên người phụ nữ này.
Nhưng chỉ vài ngày sau, Giang Lâm Nguyệt liên tục quấy rầy hắn.
"Lâm Thiên, anh đưa em đến gặp Hoắc Lãng đi, được không?"
Thẩm Lâm Thiên biết đó là trạng thái bình thường của một Omega khi mang thai, cực kỳ khao khát được Alpha đánh dấu.
Nhưng hiện tại hắn và Hoắc Lãng không đội trời chung, hận không thể làm đối phương biến mất ngay lập tức!
Làm sao có thể dẫn nàng đi gặp Hoắc Lãng?
Thẩm Lâm Thiên cũng đau đầu không kém.
Hắn ban đầu nghĩ rằng chỉ cần giữ lại Giang Lâm Nguyệt, đợi đến khi có kết quả xét nghiệm ADN, hắn sẽ nắm chắc mà theo đuổi Thư Cẩn.
Nhưng cuối cùng, Giang Lâm Nguyệt lại quá phiền phức, khiến hắn bị vướng víu, không thể thoát ra được.
"Muốn đi thì tự mà đi! Đừng kéo tôi vào! Giang Lâm Nguyệt, tôi đã để cô ở lại đây rồi, chỗ khác làm sao mà tìm được một bạn trai cũ tốt như tôi, cô thấy thế là đủ rồi chứ?"
Thẩm Lâm Thiên nói xong, liền phủi tay bỏ đi xuống lầu.
Hắn nhớ ra là YEM có tổ chức triển lãm thời trang, mà cô nhỏ là khách VIP của YEM, còn Thư Cẩn cũng là một khách hàng lớn.
Chuyến đi này, không chừng hắn có thể gặp được Thư Cẩn.
"Bốp!" Giang Lâm Nguyệt nổi điên, ném vỡ một bình hoa, "Thẩm Lâm Thiên, anh không thể mặc kệ tôi, không thể không đưa tôi đi tìm Hoắc Lãng!"
Thẩm Lâm Thiên đứng trên cầu thang nghe thấy vậy, hoàn toàn nổi giận: "Muốn tìm thì tự mà tìm đi!"
Hắn thật sự quá phiền!
"Thẩm Lâm Thiên!"
"Đừng gọi tôi nữa!"
Chỉ vì cô gái này mà hắn đã mất 20.000 tệ tiền thẻ tín dụng!
Còn muốn như thế nào nữa!
...
Buổi tối, Thẩm Nhất Lan và Thư Cẩn tan ca về nhà.
Sau khi ăn cơm xong, khi cả hai đang nghỉ ngơi trong phòng khách, Thư Cẩn đột nhiên nhắc đến sự kiện triển lãm thời trang của YEM vài ngày tới.
"Chu Hướng Dương gọi điện cho em, bảo rằng YEM có triển lãm thời trang, em đã đồng ý với anh ta là sẽ qua xem. Anh ấy có gọi cho chị không?"
"Ừm." Thẩm Nhất Lan gật đầu, "Chị cũng sẽ đi."
Nghe Thẩm Nhất Lan nói rằng cô sẽ đi xem triển lãm thời trang của YEM, Thư Cẩn cảm thấy rất ngạc nhiên, "Chị không bận sao?"
"Bận, nhưng có thể nghỉ một ngày."
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, cô sẽ chuẩn bị đối phó với Hoắc gia, có lẽ lúc đó sẽ rất bận rộn.
Thư Cẩn thở dài: "Vậy thì nghỉ ngơi một ngày ở nhà không tốt hơn sao? Tại sao phải ra ngoài?"
"Dù sao em cũng phải đi mà." Thẩm Nhất Lan cười, "Chị sẽ đi cùng em."
Ánh mắt của Thư Cẩn đầy sự nghi hoặc, "Chị thật kỳ lạ."
Thẩm Nhất Lan: "?"
"Chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ." Thư Cẩn bực bội, vì trong mắt nàng, Thẩm Nhất Lan vốn dĩ không phải là người sẽ nghĩ đến chuyện đi hẹn hò.
Lần trước, cô chỉ tặng Thư Cẩn vé xem phim, mà chuyện đó vẫn còn in sâu trong trí nhớ.
Thẩm Nhất Lan: ...
Thật sự kỳ lạ đến thế sao?
Thư Cẩn bước đến gần cô, tay nhỏ trực tiếp chạm lên trán cô ấy, như đang kiểm tra xem cô có bị bệnh không.
Thẩm Nhất Lan: ?
"Boss Thẩm ơi, sao em lại cảm thấy chị dường như tiến vào trạng thái yêu đương nhanh hơn cả em vậy?" Thư Cẩn nghiêng đầu cười, "Lại còn biết muốn một buổi hẹn hò với em nữa?"
Thẩm Nhất Lan nắm lấy tay nàng đang đặt trên trán mình, bất lực nói: "Hẹn hò là gì chị cũng biết mà. Chị bận công việc, không có thời gian cùng em đi dạo phố. Nên đi xem triển lãm thời trang một lần, mua quần áo một lần cho đủ luôn."
"Có tiền thật lợi hại!" Thư Cẩn khẽ hừ, "Quần áo ở show thời trang của YEM đều là những mẫu mới nhất, được thiết kế riêng! Những bộ đó em không dám mặc ra ngoài đâu. Nếu đi làm, người khác không chừng sẽ nghĩ em trúng xổ số rồi phát tài!"
"Vậy thì mua về để mặc ở nhà thôi. Mặc cho chị xem." Thẩm Nhất Lan kéo nàng vào lòng.
Thư Cẩn bất ngờ ngã về phía trước, vừa vặn ngồi lên hai chân của Thẩm Nhất Lan.
Mặt đối mặt.
Khoảng cách rất gần.
Không khí thật yên tĩnh, tiếng Bản Tin Thời Sự phía sau nhỏ dần, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách tạo thêm cảm giác ấm cúng.
"Lần trước chị tạm thời đánh dấu em, có phải sắp biến mất rồi không?" Thẩm Nhất Lan bất ngờ hỏi.
Nghe cô nói vậy, mặt Thư Cẩn bỗng đỏ lên, "Ừm..."
Thẩm Nhất Lan ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Lần này chị sẽ đem đánh dấu khắc sâu hơn nữa, được không?"
Mặt Thư Cẩn đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi cô, "Thế nào mới gọi là khắc sâu ạ?"
Thẩm Nhất Lan quay người Thư Cẩn lại, để ngực mình áp sát lưng nàng, ôm chặt lấy nàng.
Ngón tay nhẹ nhàng vén tóc nàng lên.
Lộ ra một tấc da cổ bên dưới. Ở đó còn dán một miếng dán bảo vệ.
Omega để bảo vệ an toàn cho mình, thường dán một miếng dán bảo vệ ở sau cổ, được làm từ chất liệu đặc biệt, rất khó để xé rách.
Thẩm Nhất Lan không hề có ý định xé miếng giấy đó ra.
Tay cô chỉ nhẹ nhàng lướt qua tuyến thể đang được cất giấu dưới miếng bảo vệ kia thôi đã khiến Thư Cẩn run rẩy.
Thẩm Nhất Lan cười, rồi nhẹ nhàng hôn lên miếng dán bảo vệ đó.
"A...." Thư Cẩn quay đầu lại với đôi mắt ngấn lệ.
Nàng vừa cảm nhận được một lượng tin tức tố kích thích sau cổ mình.
Sao lại có thể gian xảo thế này!
Thẩm Nhất Lan yêu thương vỗ về vai nàng, đầu cô áp sát lại gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Như thể đang trấn an Omega bị kích thích.
Thư Cẩn không kìm lòng được mà mở miệng, để lưỡi mình hòa quyện cùng nàng.
"Thẩm..."
"Ngoan nào, chị sẽ không làm gì cả, chỉ là thân mật một chút thôi."
Thư Cẩn: ...