Sau Khi Xuyên Thành Chân Hoàn Trong Như Ý Truyện Ta Pressing Đại Như

Chương 18: Tố Luyện rơi đài (3)



Thái giám Thận Hình Ti vừa dứt lời, ngoài cửa liền có cung nữ bẩm báo Hoàng Hậu nương nương tới.

Chân Hoàn nhìn thái giám, thái giám kia vội vàng thề không có khả năng lộ tin ra ngoài.

Chân Hoàn vẫn là tin tưởng năng lực của hắn, cho nên cũng chưa nói gì, chỉ kêu Phúc Già dẫn hắn xuống.

——

Ngày đó sau khi trở về Phú Sát Lang Hoa nhớ tới chuyện sắp xếp cung nữ thái giám mới cho Đại a ca đúng là Tố Luyện làm, nhịn không được nghi ngờ trong lòng.

Hai ngày này nàng lại làm bộ lơ đãng, nhắc tới đám cung nữ thái giám bị Thái Hậu mang đi, mỗi lần nói chuyện này, Tố Luyện đều hồn vía lên mây, Phú Sát Lang Hoa trong lòng càng thêm hoài nghi.

Lúc ấy Tố Luyện lời trong lời ngoài, đều muốn nàng đòi lại những người đó từ tay Thái Hậu, vì cái gì? Chẳng lẽ chuyện này là Tố Luyện nhúng tay? Cho nên Tố Luyện muốn nàng đem những người đó về, là sợ chuyện bại lộ?

 

Phú Sát Lang Hoa trong lòng nổi lên nghi ngờ, sau đó lại hồi tưởng mấy năm nay, đột nhiên phát hiện Tố Luyện hình như luôn ám chỉ nàng, Đại a ca sẽ gây trở ngại cho Vĩnh Liễn. Luôn luôn nhắc nhở nàng, Như Ý và Cao Hi Nguyệt khả năng sẽ uy hϊếp địa vị của mình.

Thậm chí bởi vì Tố Luyện khuyên bảo, nàng đã làm chuyện duy nhất khiến bản thân áy náy cả đời —— ban cho Cao Hi Nguyệt và Như Ý vòng tay có chứa linh lăng hương.

Tố Luyện là của hồi môn nha hoàn nàng mang từ nhà mẹ tới, nàng chưa từng hoài nghi lòng trung thành của Tố Luyện, nếu Tố Luyện cũng có vấn đề, vậy nàng còn có thể tin tưởng ai được đây?

Nhưng nếu, Tố Luyện cảm thấy Đại a ca cản đường Vĩnh Liễn thì sao? Nàng ta có khả năng đã giấu mình làm chuyện gì đó.

Phú Sát Lang Hoa đột nhiên nhớ tới, thời điểm Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, cũng là đại khái một năm trước, mẫu thân vào cung thăm mình.

 

Sau khi gả chồng liền ít cùng người nhà lui tới, sau khi vào cung càng là chỉ thấy được một mặt, cảnh tượng ngay lúc đó nàng vẫn còn ấn tượng rất sâu.

Lúc đó chính mình vừa mới lên làm Hoàng Hậu, đang thỏa thuê đắc ý, mẫu thân lại không vui vẻ như vậy, nàng nhớ rõ mẫu thân nói rất nhiều.

Phú Sát Lang Hoa bỗng nhiên cảm thấy chính mình bắt được điểm mấu chốt, trừ bỏ nàng Tố Luyện còn sẽ nghe lời ai? Tố Luyện là của hồi môn nha hoàn của mình, là mẫu thân tự tay chọn lựa cho mình. Chủ tử của nàng ta trừ bỏ nàng, còn có… Mẫu thân.

Lúc ấy mẫu thân nói như thế nào? Hình như là Lang Hoa nói chỉ cần con làm tốt trách nhiệm của Hoàng Hậu là đủ rồi, mẫu thân nói sai rồi, nói con cần thiết phải làm một ít việc, Lang Hoa không rõ, mẫu thân lại không nói tiếp.

Mẫu thân lại nói cái gì? Chính mình lại nói cái gì?

 

Phú Sát Lang Hoa suy nghĩ thật lâu, lâu đến Tố Luyện tiến vào hỏi nàng muốn dùng bữa tối hay không, nàng nhìn mặt Tố Luyện, đột nhiên nhớ tới mẫu thân nói chính là cái gì.

Nàng nói chính là “Làm chính thê không cần chuyện gì cũng tự mình ra tay, sẽ có nô tài phía dưới cống hiến sức lực thay con.”

Sau đó Như Ý quán tới thỉnh nàng, nàng sai Tố Luyện tiễn mẫu thân.

Tố Luyện bị nàng nhìn chằm chằm đến nổi da gà, nở nụ cười hỏi nàng xảy ra chuyện gì.

Phú Sát Lang Hoa nhắm mắt, đột nhiên hỏi: “Tố Luyện, vì sao ngươi lại lén bổn cung ra tay với Đại a ca?"

Tố Luyện thấy Phú Sát Lang Hoa thần sắc chắc chắn, cho rằng mọi chuyện bại lộ, cả người quỳ rạp xuống đất: “Nương nương, nô tỳ đều là muốn tốt cho nương nương ngài mà thôi.”

Phú Sát Lang Hoa vốn chỉ thử Tố Luyện một chút, thấy chuyện này vậy mà thật là do Tố Luyện làm, cảm giác tức giận đến mức đầu bốc khói.

“Vì bổn cung? Bổn cung là chủ hậu cung! Trong hậu cung xảy ra chuyện gì, đều là bổn cung thất trách. Huống chi Đại a ca vẫn là một đứa nhỏ, ngươi xuống tay với một đứa bé, vậy mà còn dám nói vì bổn cung!"

Tố Luyện quỳ tiến lên, duỗi tay nắm lấy góc áo Phú Sát Lang Hoa, khóc rống lên trả lời: “Đại a ca là trưởng tử, chỉ cần hắn còn sống, nhất định sẽ uy hϊếp đến địa vị của Nhị a ca.”

“Nhưng bổn cung cũng không phải là loại người ác độc đến mức ra tay với một đứa trẻ!"



“Nô tỳ biết, nô tỳ biết. Cho nên những chuyện dơ bẩn này, nô tỳ thay ngài làm…”

Phú Sát Lang Hoa rốt cuộc nhịn không được, rút ra góc góc áo đang bị Tố Luyện bắt lấy.

“Ngươi là nha hoàn hồi môn của bổn cung, là chưởng sự cung nữ của Trường Xuân Cung, ngươi làm, chính là bổn cung làm!”

Phú Sát Lang Hoa nhắm mắt lại, nhịn xuống sự bi thương đang dâng lên trong lòng, không muốn tiếp tục nghe Tố Luyện bao biện. Thật lâu sau, nàng vô lực mà dựa người vào ghế.

“Chuyện này không thể gạt được Thái Hậu, bổn cung không giữ được ngươi." Nàng nhìn về phía Tố Luyện mặt đang ngập tràn hoảng sợ, nhịn không được mà nghĩ, Tố Luyện dù sao cũng ở cạnh mình nhiều năm như thế.

“Bổn cung sẽ cầu xin Thái Hậu, tội không liên luỵ người nhà, đây là việc duy nhất bổn cung có thể làm cho ngươi.”

——

Chân Hoàn gọi người mời Phú Sát Lang Hoa vào, Phú Sát Lang Hoa xin nàng cho những người khác lui xuống.

Chân Hoàn nhướng mày, ở thời điểm mấu chốt như này, Phú Sát Lang Hoa tới tìm nàng mật đàm, xem ra là có chuyện liên quan đến Đại a ca muốn nói với mình.

Nàng theo ý Phú Sát Lang Hoa, kêu cung nữ thái giám đều lui xuống.

Những người đó vừa đi, Phú Sát Lang Hoa liền lập tức quỳ gối trên mặt đất: “Thần thϊếp có tội, nay tới thỉnh tội với Hoàng ngạch nương.”

“A? Ngươi có tội gì?”

“Thần thϊếp tội đầu tiên là không có làm tròn trách nhiệm của một Hoàng Hậu, để Đại a ca bị người ta khắt khe. Tội thứ hai là...” Phú Sát Lang Hoa tạm dừng một chút, hít sâu một hơi, gom góp dũng khí tiếp tục nói.

“Tội thứ hai là không thể quản giáo được nô tỳ của mình, để đại cung nữ Tố Luyện, vì giữ gìn vị trí Hoàng Hậu của thần thϊếp mà thu mua nô tài bên người Đại a ca, dẫn tới tai hoạ hôm nay.”

Chân Hoàn nhìn Phú Sát Lang Hoa trước mặt, nàng chưa từng gặp qua Phú Sát Lang Hoa có bộ dạng mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác như thế.

Nhưng nàng cũng không phân biệt được lời nàng ta nói đến tột cùng là sự thật hay là thí tốt bảo xe.

“Ai gia nhớ rõ, Tố Luyện là nha hoàn hồi môn của ngươi.”

“Vâng, chính là vì Tố Luyện đối với thần thϊếp trung thành và tận tâm, cho nên khi thấy thần thϊếp có chút bất mãn với Đại a ca có liền làm ra chuyện sai trái như vậy. Chuyện này nói đến cùng, đều là thần thϊếp sai.”

“Ngươi bất mãn với Đại a ca?”

Phú Sát Lang Hoa cười khổ một tiếng: “Thần thϊếp oán Triết phi tranh đoạt, sinh ra trưởng tử trước thần thϊếp, Đại a ca lại có tính cách cẩn thận quật cường, thần thϊếp tuy không thích Vĩnh Hoàng, nhưng thần thϊếp thề, thần thϊếp chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bạc đãi hắn.”

Chân Hoàn ở trong lòng đánh giá xem Hoàng Hậu nói thật hay giả, Phú Sát Lang Hoa gả cho Hoằng Lịch nhiều năm, Đại a ca, Tam a ca đều bình an ra đời, một đứa trẻ mất đi mẫu thân như Đại a ca còn có thể thuận lợi trưởng thành. Cả việc đối đãi với mọi người, lúc trước địa vị Quý Phi của Cao thị là Phú Sát Lang Hoa đề nghị, Như Ý trước kia mấy lần ở trước mặt mình làm chuyện ngu xuẩn vẫn là Phú Sát Lang Hoa ra mặt hoà giải, cho nàng ta bậc thang đi xuống, mấy phi tần vô sủng trong cung cũng không bị lơ là, Phú Sát Lang Hoa nếu có cơ hội sẽ an bài cho bọn họ gặp mặt Hoàng Đế.

Từ những chuyện này có thể đánh giá được, Phú Sát Lang Hoa xem như một Hoàng Hậu đủ tư cách.

Huống chi, ngày đó nàng muốn mang những cung nữ đó đi, Phú Sát Lang Hoa một câu ngăn cản cũng không có nói, ngay cả trên mặt cũng không có cảm xúc gì khác thường.

Nếu là Hoàng Hậu làm, sau khi mọi chuyện bị lộ nàng ta vẫn có thể mặt không đổi sắc, người như vậy sẽ không dùng thủ đoạn thô sơ như thế để đối phó Đại a ca.

Cán cân trong lòng Chân Hoàn dần dần nghiêng, mà trong thời gian Chân Hoàn suy nghĩ, Phú Sát Lang Hoa hồi hộp chờ kết quả cuối cùng.

Nàng chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua lâu như thế, mỗi một phút một giây lướt qua, mồ hôi lại càng ướt đẫm lưng nàng, giống như đã qua mấy trăm năm, cuối cùng nàng cũng nghe thấy Thái Hậu cất tiếng nói.

"Ai gia tin ngươi một lần, nhưng sau này nếu Hoàng Hậu lại dính líu tới những chuyện xấu xa này, Ô Nạp La Nạp thị của tiên Đế chính là vết xe đổ của ngươi."

Phú Sát Lang Hoa chờ phán quyết cuối cùng của Thái Hậu, nghe được những lời này cả người đều thở dài nhẹ nhõm: “Đa tạ Hoàng ngạch nương, sau này thần thϊếp nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, sẽ không đi sai dù chỉ nửa bước."

Chân Hoàn đếm kỹ những người trong hậu cung của Hoằng Lịch, Cao Hi Nguyệt lỗ mãng, Thuần Tần yếu đuối, Nhàn Tần càng không được, những người còn lại vị phân quá thấp, thế mà chỉ có mỗi mình Phú Sát Lang Hoa là thích hợp chưởng quản hậu cung.

Vì phòng ngừa Hoằng Lịch bỗng nhiên mất não, muốn trao quyền lực cho Như Ý, nàng cảm thấy tốt nhất vẫn là giấu chuyện này đi, dù sao Hoằng Lịch vốn dĩ cũng không muốn kiểm tra không phải sao.



“Ngươi tốt nhất là suy nghĩ một chút, có từng làm chuyện gì nữa không, ai gia chỉ giúp ngươi giấu lúc này, bỏ lỡ lần này, lần sau xảy ra chuyện ngươi tự mình đi gặp Hoàng Đế giải thích đi.”

Phú Sát Lang Hoa cơ hồ lập tức liền nhớ tới, lúc trước nàng ban cho Cao Hi Nguyệt và Như Ý vòng tay, nàng hô hấp dồn dập hơn.

Nói hay là không, không giống với việc của Đại a ca, nàng biết chuyện linh lăng hương hơn nữa còn đồng ý, nàng có sự kiêu ngạo của Phú Sát thị, không cho phép bản thân trốn tránh trách nhiệm, đẩy hết mọi chuyện lên người tỳ nữ.

Nhưng nếu không nói, lời cảnh cáo của Thái Hậu vẫn còn quẩn quanh bên tai, nàng không có cơ hội thứ hai, nếu ngày nào đó mọi chuyện bại lộ, tất nhiên Hoàng Thượng sẽ vì Nhàn Tần mà nảy sinh bất mãn với mình, Thái Hậu cũng sẽ không tiếp tục giúp mình.

“Thần thϊếp tự nhận không có khắt khe các Hoàng tử do phi tần khác sinh ra, chưa từng cố ý làm khó phi tần của Hoàng Thượng, nhiều năm qua tận tâm tận lực, chỉ có một chuyện, thần thϊếp vẫn luôn thẹn trong lòng. Thời điểm thần thϊếp vừa mới gả cho Hoàng Thượng, trước có chuyện ở Giáng Tuyết hiên là sỉ nhục suốt đời thần thϊếp, sau có, Hoàng Thượng vì Nhàn Tần mà đêm tân hôn không chịu cùng thần thϊếp động phòng. Thần thϊếp thấp thỏm lo âu, e sợ các nàng uy hϊếp đến địa vị của thần thϊếp, cho nên khi các nàng kính trà cho thần thϊếp, thần thϊếp đã ban cho Cao Hi Nguyệt và Như Ý vòng tay có giấu linh lăng hương dùng để tránh thai.”

Chuyện xảy ra đêm tân hôn, Phú Sát Lang Hoa cho rằng chính mình cả đời sẽ không lại nhắc tới, nhưng nàng vẫn nói. Nàng cũng không biết chính mình làm vậy để giảm bớt tội danh, hay vì thật sự quá tủi thân, quá muốn tìm một người để nói ra hết tất cả.

Chân Hoàn vẫn là lần đầu tiên nghe nói còn có chuyện không chịu viên phòng, không phải chứ, hắn ta bị điên à? Lúc ấy Triết Phi Phú Sát thị đã là thị thϊếp của hắn, bày đặt diễn song khiết cái gì?

Nếu bản thân là Phú Sát Lang Hoa, chắc là sẽ ghê tởm muốn chết.

Thậm chí nàng cảm thấy, Hoằng Lịch làm khùng làm điên như vậy, cũng không thể trách Phú Sát Lang Hoa phát thuốc tránh thai cho Như Ý được, ai bảo hai người bọn họ làm chuyện khiến người ta ghê tởm như thế.

Nhưng Cao Hi Nguyệt đúng thật là tai bay vạ gió.

“Lang Hoa, hiện giờ ngươi là Hoàng Hậu, có con trai con gái, chỉ cần ngươi làm tốt vai trò Hoàng Hậu, không phạm sai lầm, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể uy hϊếp đến địa vị của ngươi. Mặc dù Như Ý có đặc biệt như thế nào, từ thời khắc ngươi bước lên vị trí Hoàng Hậu, nàng ta cuối cùng cũng không thể so với ngươi. Năm xưa Đổng Ngạc Phi của Thuận Trị Đế thịnh sủng cỡ nào, nhưng Hiếu Huệ Chương Hoàng Hậu không làm sai, bà ấy có thể làm Hoàng Hậu cả đời, cuối cùng lên làm Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu. Chỉ cần ngươi không có sai, có Phú Sát thị, có ai gia, những người khác có tranh đấu như thế nào, cũng chỉ có thể tranh chút ân sủng, tranh một vị phân càng cao, ai có thể cao hơn ngươi được? Còn hài tử, Hoàng Đế đang tuổi trẻ sung sức, hậu cung luôn sẽ có trẻ con hết đứa này đến đứa khác sinh ra, nghĩ lại tiên Đế, hắn đạt được ngôi vị Hoàng Đế chẳng lẽ vì có nhà mẹ lớn mạnh hoặc có mẫu thân được sủng ái sao? Chuyện ngươi cần làm là dạy dỗ con trai mình thật tốt, đề phòng Cao Phi và Nhàn Tần trừ việc cho bản thân thêm tội ra còn có tác dụng gì."

Còn Hoàng Hậu tiền nhiệm Hiếu Huệ Chương Hoàng Hậu? Người ta về nhà tái giá*, không tốt hơn cả đời bị nhốt trong cung sao? Nói khó nghe một chút, với tính cách của Hoằng Lịch hiện tại, chỉ cần Phú Sát gia còn tồn tại một ngày, hắn sẽ không có gan phế Hậu, cho nên Phú Sát Lang Hoa căn bản không cần lo lắng.

*Tiền nhiệm Hiếu Huệ Chương Hoàng Hậu là Phế Hậu Tĩnh Phi (Bát Nhĩ Tế Cát Đặc Phế Hậu). Sử Trung ghi sau khi bị phế bà được cha mình cũng là cậu của Thuận Trị Đế xin dẫn về Khoa Nhĩ Thấm, sử Triều Tiên ghi lại bà trở về Khoa Nhĩ Thấm tái giá và sinh con.

Phú Sát Lang Hoa vốn luôn nặng lòng đối với chuyện linh lăng hương, lúc này nghe Thái Hậu nói, nàng rơi lệ đầy mặt.

Mẫu thân luôn nói với nàng, những người này sẽ uy hϊếp địa vị của nàng, rõ ràng ngay từ đầu chính mình cũng cảm thấy chỉ cần làm tốt vai trò chính thê người khác sẽ không thể vượt qua mình, nhưng mẫu thân nói nhiều lần, không biết từ lúc nào nàng đã thay đổi.

Hôm nay cuối cùng cũng nghe được có người tán thành ý tưởng ban đầu của chính mình, thật giống như một tảng đá lớn luôn đè trên n.g.ự.c bị đẩy ra, cuối cùng nàng cũng có thể hô hấp.

Chân Hoàn nhìn Phú Sát Lang Hoa khóc không thành tiếng mà thở dài, cảm thấy nàng ấy giống như đã âm thầm chịu áp lực thật lâu, đã sắp điên đến nơi rồi.

Chờ Phú Sát Lang Hoa bình tĩnh lại, nàng mới mở miệng: “Được rồi, chuyện này ai gia cũng sẽ giúp ngươi giải quyết, về sau nhớ phải làm một Hoàng Hậu tốt.”

Phú Sát Lang Hoa vội vàng đồng ý, lại do dự hỏi Thái Hậu tính toán xử trí Tố Luyện như thế nào.

“Nàng ta ý đồ mưu hại hoàng tự, nhất định không thể lưu, dù ngươi có cầu tình cũng vô dụng."

“Thần thϊếp hiểu rõ đây là tội lớn, thần thϊếp chỉ nghĩ, có thể không cần liên luỵ người nhà Tố Luyện hay không, nàng hầu hạ thần nhiều năm như vậy, thần thϊếp muốn vì nàng làm chuyện cuối cùng này."

Chân Hoàn vốn dĩ được giáo dục quan niệm tội không liên luỵ người nhà, tuy rằng xuyên tới cổ đại, nhưng nếu chuyện này nhất định cần giải quyết lặng lẽ, nàng cũng nguyện ý buông tha người vô tội.

Phú Sát Lang Hoa thấy Chân Hoàn gật đầu, lúc này mới cáo lui. Nàng đi ra Từ Ninh Cung nhìn hoàng hôn từ xa, đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt, tốt đến mức khiến cả người nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng.

Mà Chân Hoàn thì sau khi Hoàng Hậu rời đi, nói cho Phúc Già, bảo Thận Hình Ti tiếp tục thẩm vấn, xác định chuyện này không liên quan đến Hoàng Hậu, nàng không tính động đến người nhà Tố Luyện, nhưng vẫn có thể dùng để hù dọa nàng ta.

Chốt lại, nàng vẫn muốn xác định lại xem Hoàng Hậu có thật sự vô tội hay không.

——

May mắn mấy ngày sau người của Thận Hình Ti báo lại, nói Tố Luyện vẫn luôn không sửa miệng, chuyện này đúng là Hoàng Hậu cũng không biết.

Sau lại chuyện này được xem như cung nữ thái giám không tận tâm làm việc, mấy người cầm đầu bị xử lý, những người còn lại bị đánh sau đó đưa đi Tân Giả Khố.

Còn Tố Luyện, đối ngoại nói nàng tới tuổi gả chồng nên trả về Phú Sát gia, trên thực tế là bị âm thầm xử tử, Phú Sát gia mang đi an táng.

Sau khi Phú Sát Lang Hoa biết Tố Luyện đã chết, ngồi yên lặng một mình thật lâu, cuối cùng đưa cho mẫu thân Tố Luyện một số bạc lớn, xem như thành toàn tình nghĩa chủ tớ nhiều năm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv