Thân nhiệt nóng như bị thiêu đốt, Việt Phỉ ngửa đầu lên, dường như cậu có thể nghe thấy tiếng tim như sấm đánh trong lồng ngực. Bây giờ mới chỉ là đánh dấu mô phỏng thôi mà cậu cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa, nếu Cố Nguy thật sự cắn xuống thì sẽ thế nào?
Suy xét đến việc Việt Phỉ vẫn đang ở kỳ phân hóa, Cố Nguy cũng không dám bắt nạt cậu quá mức, hắn buông lỏng hàm rời khỏi người cậu, tháo khóa vai trên người cậu xuống. Thấy người đang nằm trong lồng ngực nhễ nhại mồ hôi, Cố Nguy mỉm cười giơ tay lau trán cho cậu.
Tóc mai đã bị mướt mồ hôi, tay Việt Phỉ vịn lên đầu giường, thở hổn hển cố gắng bình tĩnh lại.
Nhịn rồi lại nhịn, thật sự không nổi nhịn nổi nữa, cậu đẩy Cố Nguy ra, hung tợn nói: “Anh, tối nay ra ngủ sô pha.”
Cậu nghĩ giọng của mình nghe rất hung dữ, nhưng thực ra sức của Việt Phỉ bị rút đi gần hết, nên giọng điệu lại giống như đang làm nũng Cố Nguy.
Biết hôm nay mình làm quá mức, Cố Nguy rất hợp tác nói: “Được, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút đi”.
Nói xong Cố Nguy đứng dậy, đi đến sô pha phòng khách, ấn cái nút nằm ở dưới đệm ghế, chỗ tựa của sô pha từ từ hạ xuống, biến thành một chiếc giường nhỏ. Cố Nguy nằm xuống, đắp chiếc chăn mỏng mà lúc nãy Việt Phỉ mang tới đây, mặt hắn quay về phía phòng ngủ, nhìn bóng lưng Việt Phỉ, giống như một con sư tử vừa được ăn no nê, thỏa mãn mà nhìn chằm chằm vào con mồi.
Việt Phỉ nằm một mình trên giường êm đệm ấm, cách thức mô phỏng đánh dấu vừa mới làm đã tiêu hao một phần lớn thể lực của cậu, khiến Việt Phỉ chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Hôm sau, khi Cố Nguy tỉnh lại thì Việt Phỉ vẫn còn đang ngủ say, không muốn đánh thức cậu, Cố Nguy thay quần áo chỉnh tề rồi đi ra khỏi phòng.
Từ sáng sớm Lâm Lỵ đã đánh xe dừng ở trước cửa khách sạn chờ Cố Nguy.
Cố Nguy đi ra thấy xe của ông, hắn cũng không nói thêm câu gì, trực tiếp ngồi lên xe ô tô.
“Biết cậu về đây, người trong công ty cũng rất mừng, giữa trưa cậu có sắp xếp gì khác không? Tôi đã chuẩn bị cơm trưa ở công ty để chào mừng cậu về.” Thật ra Lâm Lỵ vốn muốn làm một bữa tiệc chào mừng Cố Nguy từ tối qua, nhưng không ngờ Kassi lại làm ông chủ tức giận, tiệc đón gió chào mừng cũng chỉ có thể dời đi, nhân tiện hôm nay Cố Nguy muốn tới công ty, ông mới nhắc lại.
Cố Nguy: “Buổi tối đi.”
Giữa trưa không biết Việt Phỉ có tỉnh ngủ được không, nhưng tổ chức vào buổi tối có thể nói người tới khách sạn đón cậu được.
“Có tiết mục nào đặc sắc không?” Trong lúc hỏi Lâm Lỵ, Cố Nguy mở di động.
Không ngờ rằng Cố Nguy, người xưa nay vẫn luôn mất kiên nhẫn với mấy hoạt động như này lại chủ động mở miệng hỏi đến nó, Lâm Lỵ lập tức tìm được cơ hội để thể hiện năng lực
“Cậu yên tâm, tôi đã chuẩn bị tốt hết rồi.”
Cố Nguy lạnh nhạt nhắc nhở: “Bởi vì còn không tổ chức hôn lễ, có thể ông không biết, lần này tôi tới đây cùng bạn đời của tôi, em ấy tên là Việt Phỉ, buổi tối em ấy cũng sẽ tới đây.”
Lâm Lỵ sửng sốt, ông không ngờ Kassi đoán đúng, Cố tổng dẫn theo một Omega là thật!
Tuy Cố Nguy không nói bạn đời của hắn có phải Omega hay không, nhưng ông vẫn quan niệm rằng, người có địa vị như Cố Nguy, nếu tìm bạn đời cũng sẽ chỉ tìm đến Omega, bởi vậy Lâm Lỵ không suy nghĩ nhiều mà suy ra luôn người tên Việt Phỉ đó là một Omega.
“Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ thu xếp chu đáo khiến cậu Việt hài lòng.” Lâm Lỵ vỗ ngực nói.
Cố Nguy gật đầu, hắn vẫn tin tưởng năng lực của Lâm Lỵ, nếu không cũng sẽ không giao toàn bộ quyền quản lý cho ông.
Lâm Lỵ vốn là một thanh niên nhà nghèo đến từ một làng chài nhỏ gần vùng biển, nhưng nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, năng lực và bằng cấp của ông đều được Cố Nguy công nhận. Nhưng tính tình hiền lành chất phác của Lâm Lỵ vẫn không thay đổi. Đến khi ông có thể tự nuôi sống bản thân và có được điều kiện kinh tế dư giả, việc đầu tiên Lâm Lỵ làm là đưa cha mẹ già ở vùng quê lên đảo dưỡng lão. Đây cũng là nguyên nhân mà Cố Nguy lại lựa chọn ông làm người quản lý giữa hàng loạt những nhân tài khác.
Nhưng từ lúc ở sân bay, hắn phát hiện sau hai năm không gặp thì giờ đây Lâm Lỵ cũng bắt đầu biết lợi dụng mánh khóe gian xảo để lấy lòng người khác. Không thể nói rằng Cố Nguy không tức giận, thậm chí hắn còn muốn đổi người thay thế ông. Nhưng từ xưa tới giờ hắn không phải người xử lý việc công bằng cảm xúc, lần này đến công ty khảo sát, là Cố Nguy đang muốn cho Lâm Lỵ một cơ hội sửa sai.
Công ty nằm ở vị trí trung tâm của đảo, nhờ thiết kế sáng tạo của nó mà nơi đây đã trở thành địa điểm check in không thể bỏ qua khi du lịch tới hòn đảo Ấn Tùng.
Từ khi khai thác phát triển du lịch trên đảo, Cố Nguy cũng nhận ra năng lực công tác của Lâm Lỵ, đây cũng là là lý do hắn cho ông thêm một cơ hội.
Phía bên công ty đã được thông báo sếp lớn sắp đến đây, mỗi người mỗi văn phòng đều chuẩn bị sẵn sàng trận địa chào đón quân địch, tất cả đều sẵn sàng chờ đón Cố Nguy.
Khoảnh khắc Cố Nguy bước ra từ thang máy, tất cả nhân viên trong văn phòng đều tạm dừng công việc, đứng dậy đồng thanh chào: “Chào buổi sáng Cố tổng!”
Cố Nguy không dừng lại, bước thẳng chân tiến về phòng họp.
Giọng điệu hắn vẫn lạnh nhạt: “Bây giờ là thời gian đi làm, không phải lúc huấn luyện quân sự”
Một câu nói của hắn làm nhóm nhân viên đang đứng đó chỉ muốn chui đầu xuống lỗ., làm đứng viên chức nháy mắt muốn tìm cái động chui vào đi.
Lâm Lỵ đi theo sau Cố Nguy, đi tới vỗ vào tay một người trong đó: “Ngồi xuống hết cho tôi, người nào nên làm gì thì tiếp tục làm, ai có trách nhiệm báo cáo công việc thì đi vào phòng họp.”
Đoàn người tiến vào phòng họp, Cố Nguy ngồi ở ghế nắm quyền*: “Không lãng phí thời gian nữa, mọi người có thể bắt đầu rồi.”
*Mình không biết nó gọi là gì nên để bừa á, mọi người biết cái ghế mà kiểu ngồi đầu bàn không, chính là nó đó =)))
……
Khi cuộc họp kết thúc đã là ba giờ chiều.
Xác nhận được, năng lực trong công việc của Lâm Lỵ vẫn không làm Cố Nguy phải lo lắng, sau khi nghe xong các biên bản báo cáo, cuối cùng trên mặt Cố Nguy cũng xuất hiện một nụ cười.
“Mọi người đã vất vả rồi.” Người vốn đang dựa vào ghế ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên bàn: “Tôi rất vừa lòng với thành tích mà các vị đạt được trong thời gian qua, hy vọng trong tương lai mọi người cũng sẽ không ngừng cố gắng phát triển công ty.”
Trong phòng họp vang lên vỗ tay.
“Việc hôm nay đến đây thôi.”
Lâm Lỵ đứng dậy: “Hôm nay mọi người đã vất vả, Cố tổng đã đặt đồ ăn từ khách sạn cho các vị từ trước, bên kia cũng đưa đồ tới rồi, mời mọi người về văn phòng nghỉ ngơi ăn cơm, sau đó tiếp tục làm việc.”
Bọn họ tưởng rằng bữa hôm nay không tránh khỏi tình trạng tăng ca nhịn bữa, không ngờ rằng Cố Nguy lại đặt cơm cho nhân viên, mọi người đều cực kỳ vui vẻ.
“Cảm ơn Cố tổng.”
……
Chờ nhóm người đi hết, Cố Nguy nói với Lâm Lỵ: “Tiền trà bánh buổi chiều tháng này tôi cũng sẽ chi trả cho nhân viên, ông thông báo với khách sạn bên kia một tiếng, mọi chi phí sẽ được trích từ thẻ cá nhân của tôi.”
Lâm Lỵ gãi gãi đầu: “Cố tổng, một tháng có hơi tốn kém không? Tôi nghĩ một tuần cũng khá ổn.”
Cố Nguy mỉm cười. Sau lần khảo sát vừa rồi, thái độ không hài lòng lúc xuống tới đảo dành cho Lâm Lỵ cũng đã biến mất: “Qua nhiều năm như vậy nhưng tính cách keo kiệt của ông vẫn không thay đổi nhỉ.”
Lâm Lỵ: “Tuy rằng là tiêu tiền từ trong túi cậu, nhưng tôi cũng không nhịn được mà xót tiền thay. Ở chỗ này được vài năm cũng như vậy, có vài hạng mục tôi thấy khá ổn, nhưng xét đến phí đầu tư quá lớn, chi phí thu về cũng phải đợi một thời gian dài mới có, tôi cũng không dám đưa lên đề xuất cho cậu. Tuy biết Cố tổng chắc chắn sẽ đáp ứng, nhưng tôi vẫn xót tiền bỏ ra, cũng hiểu được cậu không thiếu chỗ đầu tư, tiền về lại nhanh, không như đảo bên này, nhiều hạng mục có nhiều rủi ro lại thu về chậm...”
Biết ông đang mượn đề tài, Cố Nguy dở khóc dở cười: “Được rồi, có hạng mục gì ông cứ nói thẳng, nếu thích hợp tôi sẽ đầu tư, còn nếu không thì đừng nói với tôi về vấn đề này nữa.”
Lâm Lỵ lập tức đứng dậy: “Có mấy hạng mục, trước đây tôi vẫn luôn muốn gặp mặt cậu để nói trực tiếp, vừa lúc lần này cậu tới đây, đợi tôi về văn phòng mang tư liệu tới cho cậu xem xét.”
Cố Nguy: “Được.”
……
Khi Việt Phỉ tỉnh lại là đã qua giờ cơm trưa, cậu nhíu mày đi xuống giường, nhìn thấy điện thoại hiện lên vài dòng thông báo, Việt Phỉ mở ra kiểm tra.
【 Bạn có ba cuộc gọi nhỡ đến từ Cố Nguy. 】
Cố Nguy: Buổi tối công ty có tổ chức tiệc, đến lúc đó tôi sẽ nói tài xế đến khách sạn đón em rồi cùng đến đó.
Cố Nguy: Vẫn chưa ngủ dậy à?
Cố Nguy: Có khó chịu chỗ nào không?
Cố Nguy: Tỉnh thì trả lời tôi.
……
Việt Phỉ trực tiếp gọi vào di dộng của Cố Nguy.
Điện thoại chỉ vang lên một hồi chuông, bên kia đã nhấc máy.
Giọng nói được Cố Nguy cố ý hạ thấp từ đầu kia chui vào tai cậu: “Dậy rồi à?”
Việt Phỉ: “Ừm.”
“Có chỗ nào khó chịu không?”
“Không có.”
“Vậy tôi gọi điện cho khách sạn bảo họ mang đồ ăn cho em nhé, có đói không?”
“Có hơi chút.”
“Được, vậy để tôi nói với khách sạn.”
“Anh đang bận à, để tôi tự gọi được rồi.”
“Tôi không bận.”
……
Cùng lúc đó, trong phòng họp của công ty, Lâm Lỵ nhìn Cố Nguy tiện tay ném tập tài liệu mà mình vừa mang đến sang một bên, đứng dậy đi tới cửa sổ nấu cháo điện thoại.
______________________________
Thực ra mình không thích edit mấy đoạn mà công việc rồi cơ hội các thứ đâu:)) chỉ thích đoạn 2 người hú hí thôi. Mình edit mấy đoạn đó cũng vụng nữa, mong mọi người thông cảm:))