Hác Mộc không nghĩ Lộ Chiêu Hành sẽ ở trong hoàn cảnh này đeo nhẫn cho mình.
Mặc dù trong rạp phim, nhưng không phải phim tình cảm ngọt ngào, không có bao hết rạp, cũng không có trang trí hoành tráng, vì để tránh rối loạn, bọn họ còn chọn một vị trí bình thường hẻo lánh, chuyện lãng mạn như vậy không có bất kì người nào chứng kiến được.
Nhưng Hác Mộc lại không cảm thấy có gì không ổn.
Bởi vì bọn họ đã kết hôn, không cần nghi thức cầu hôn lãng mạn gì đó sao?
Hay là bây giờ không phải ở trong hôn lễ, bọn họ không cần nhiều người chúc phúc như vậy?
Hoặc là cậu chỉ quan tâm đến người đưa chiếc nhẫn này.
Chỉ cần là Lộ Chiêu Hành, ở địa điểm nào dùng cách thức nào, cậu cũng có thể vui sướng nhập lấy, cũng không nhịn được rung động trong lòng bởi vì động tác nhỏ này.
Trong lòng bàn tay Lộ Chiêu Hành vẫn còn cầm một chiếc nhẫn khác, thời gian Hác Mộc im lặng quá dài khiến hắn cảm thấy hơi khẩn trương, dò hỏi: "Không vui sao?"
"......"
Bàn tay cứng lại của Hác Mộc cuối cùng cũng tìm lại ý thức tự chủ, cậu đem bắp rang còn cầm trên tay ném lại vào hộp, cong ngón tay lại nhìn ngón áp út có thêm chiếc nhẫn bạch kim, nhìn ba chữ LZH đơn giản phía trên, "Anh...... Anh mua khi nào?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Mua lâu rồi, sợ em không muốn đeo."
"......" Hác Mộc ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao em không muốn được?"
Cậu đưa tay mở lòng bàn tay Lộ Chiêu Hành ra, lấy chiếc nhẫn cùng kiểu lên, nhìn thấy chữ cái phía trên —— HM.
Có thể nói Lộ Chiêu Hành mua một chiến nhẫn rất phổ thông, kiểu dáng cũ nhưng lại hợp với Hác Mộc.
Cậu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đến xuất thần.
Lộ Chiêu Hành thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu hỏi: "Em có đồng ý đeo nó cho anh không?"
Hác Mộc nhìn lại phía hắn, bỗng nhiên cười nói: "Anh lại gần một chút."
Lộ Chiêu Hành không hiểu cho lắm, nhích tới gần cậu.
Hác Mộc giữ lấy một bên tai đeo khẩu trang, khi hắn đến gần, đeo bên còn lại của khẩu trang lên tai Lộ Chiêu Hành.
"......"
Độ rộng khẩu trang hạn chế khoảng cách của hai người, ánh sáng màn hình lớn ánh vào mắt cả hai, tỏa sáng như sao trời trong bầu trời đêm, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hác Mộc vừa mở to mắt, có một chút ấm áp trên môi, bờ mi cong dài trước mắt nhẹ nhàng mấp máy, Hác Mộc có cảm giác bờ mi ấy sẽ chạm vào trong mắt mình, nhưng cậu không nhắm mắt lại.
Lộ Chiêu Hành đưa tay giữ lấy mặt cậu, đem khẩu trang sắp trượt khỏi tai cậu đeo lên, khẩu trang ngăn cản không gian, khiến hô hấp cả hai người ngày càng nóng, nụ hôn phớt "như chuồn chuồn lướt nước" cũng theo đó trở nên sâu sắc hơn, trong ánh sáng lờ mờ ở nơi vắng vẻ trong rạp chiếu phim, vừa bí ẩn lại lưu luyến.
Cũng may có Bốn Chín giúp sức, đã sắp xếp dọn sạch "người không liên quan" xung quanh bọn họ, nếu không bọn họ từ mình dối mình...... Dùng khẩu trang che đi hành động hôn nhau, chỉ cần có người nhìn thấy, dĩ nhiên sẽ tạo nên một trận náo động.
Kết thúc nụ hôn vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, Hác Mộc cảnh giác quan sát bốn phía, mà Lộ Chiêu Hành vẫn còn chưa thỏa mãn mút lấy cánh môi đỏ ửng của cậu, có xu hướng thừa dịp phim tới cảnh gay cấn hôn lại lần nữa.
Hơi thở Hác Mộc hỗn loạn, tháo khẩu trang đang đeo lên tai Lộ Chiêu Hành xuống đeo lại cho mình.
Không cho hôn.
Lộ Chiêu Hành vì hành vi trốn tránh này của cậu làm bật cười, cũng không miễn cưỡng cậu.
Hắn cũng chuẩn bị đeo khẩu trang lại, tay nâng lên bị giữ lấy.
Động tác Hác Mộc chuẩn xác lại nhanh chóng, ngón tay có cảm giác khác thường, Lộ Chiêu Hành cúi đầu, chiếc nhẫn đã được đeo lên.
Người đeo nhẫn cho hắn cũng đã ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, làm ra vẻ nghiêm túc xem phim.
Nơi đeo nhẫn trên ngón tay ấm áp, do được ấp ủ trong lòng bàn tay một thời gian dài, có nhiệt độ của Lộ Chiêu Hành, cũng có nhiệt độ của Hác Mộc.
Hắn không nói lời cảm động nào, chỉ duỗi bàn tay ra, xoay lòng bàn tay hướng lên.
Hác Mộc cũng cảm giác được, cũng đưa bàn tay đang đeo nhẫn đặt vào lòng bàn tay hắn, cùng hắn mười ngón đan vào nhau.
Ngày ấy ở bệnh viện nhắc đến chuyện chiếc nhẫn, chẳng qua là sợ Lộ Chiêu Hành nghi ngờ nên cố ý nói sang chuyện khác mà thôi, sau đó cũng không nghĩ đến việc phải đi mua nhẫn.
Đối với những việc hình thức như thế này, Hác Mộc vẫn luôn không chú ý để tâm đến.
Cho nên lúc Lộ Chiêu Hành lấy chiếc nhẫn ra, kỳ thật cậu có hơi chột dạ.
Nhưng bây giờ hình như cậu không mua cũng tốt.
Lỡ đâu cậu mua rồi, hai người cùng lúc lấy ra, vậy bọn họ sẽ đeo của ai?
Rất xấu hổ đúng không?
An ủi bản thân một phen, trong lòng Hác Mộc thư thả, cậu xem phim, lại bắt đầu thèm bắp rang, vô thức muốn kéo khẩu trang xuống, nhưng vừa mới kéo được một nửa, bên trái đột nhiên vang lên một giọng nói: "Xin lỗi, em xin phép..."
Giọng nói ấy khi nhìn đến mặt Hác Mộc thì im bặt.
Hác Mộc thề là cậu chỉ vì lễ phép nên mới ngẩng đầu.
Làm sao khi mặt của cậu quá dễ nhận ra, cậu vừa kéo khẩu trang xuống một nửa thì bị người đúng lúc nhìn thấy.
"Anh......"
Em gái lập tức mở to đôi mắt, dấy lên ngọn lửa cuồng nhiệt, trái tim Hác Mộc giật nảy, ra đòn phủ đầu đưa ngón trỏ đặt lên môi, ôn hòa cười nói: "Có chuyện gì không?"
Cô bé nói: "Em...... Chỗ ngồi của em ở...... Ở bên kia."
Cô bé chỉ chỉ ghế cách Lộ Chiêu Hành ba ghế.
Hác Mộc lập tức hiểu được.
Hàng này bên còn lại của bọn họ có rất nhiều người ngồi, mà cô bé này ngồi ngay chính giữa, từ bên kia phải đi ngang qua bốn, năm người, từ bên bọn họ chỉ cần đi qua hai người là cậu và Lộ Chiêu Hành, dưới sự cân nhắc thì em gái này dĩ nhiên sẽ chọn đi từ phía bọn họ qua.
Nhưng em gái à sao em đi xem phim lain đến muộn như vậy?
Phim chiếu hơn một nửa rồi đó!
Cậu có nên cảm thấy may mắn vì em gái này không ngay lúc cậu và Lộ Chiêu Hành hôn nhau đến "xin phép" bọn họ không?
Cậu phát hiện cái gì đến cũng sẽ đến.
Lúc cậu quay đầu nhìn chỗ ngồi của cô bé, cậu nghe thấy tiếng hít một hơi của cô bé ngay sau, cậu quay đầu về lần nữa, nhìn theo tầm mắt cô bé, ánh mắt rơi vào tay đang nắm lấy nhau của cậu và Lộ Chiêu Hành.
"......"
"......"
Cô bé cuồng nhiệt: "!!!!!"
Mặc dù rạp phim rất tối, mặc dù khẩu trang Lộ Chiêu Hành không có tháo ra, mặc dù vị trí hai người nắm tay còn có một hộp bắp rang, nhưng mà......
Bọn họ đang mặc đồ đôi đó!
Chiếc nhẫn bọn họ đeo đang phản quang đó!
Cái này đúng kiểu đang nhắc nhở ôi bạn ơi tui ở đây nè!
Hác Mộc:......
Xin chào em gái, tạm biệt em gái!
Hác Mộc cũng không còn quản em gái này là fan only, fan cp hay anti fan, cậu nhìn thấy cô bé càng lúc càng mở to mắt, trước khi cô bé kịp mở miệng, kéo Lộ Chiêu Hành dậy, nhường đường cho cô em gái này.
Đây có lẽ là cách thỏa đáng nhất nhanh chóng nhất, lúc này đường đến chỗ ngồi của em gái đã thông thoáng.
Hác Mộc cũng không biết mình lấy ở đâu ra sức lực làm động tác mời cô bé, mà cậu cũng không phát hiện lúc Lộ Chiêu Hành rời khỏi chỗ ngồi đi theo phía sau cậu còn gật đầu chào hỏi cô bé.
Hai người gần như im lặng xông ra khỏi rạp phim, em gái đến xem phim sững sờ ngay tại chỗ, đưa tay bịt chặt miệng, ngăn cản mình thốt ra tiếng la hét.
Ngoài rạp chiếu phim, Hác Mộc không dám dừng lại một phút giây nào, sau khi lôi kéo Lộ Chiêu Hành ra bãi giữ xe chui vào trong xe, cậu mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ lúc chạy đi không dùng ô, trên đầu dính nước mưa, nhưng cũng may là không nhiều.
Nhìn Lộ Chiêu Hành có vẻ ung dung hơn Hác Mộc rất nhiều, không thở vội vàng gấp gáp, hắn nhìn thấy trên mặt Hác Mộc còn dính nước, thong thả lấy khăn giấy ở trước ghế lau mặt cho cậu.
Hác Mộc thận trọng đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng nhìn xuống mặt Lộ Chiêu Hành.
Người đẹp trai thường được ông trời ưu ái, bọn họ xông ra khỏi rạp chiếu phim chạy trong mưa, mũ lưỡi trai đã được cởi xuống nhưng hắn đến cả tóc cũng không rối.
Hơn nữa hắn không nói một lời.
Hác Mộc để hắn tùy ý lau mặt mình, chăm chăm chuyên chú nhìn sắc mặt hắn rối rắm giải thích: "Mới nãy em bỏ chạy là vì...... Phản, phản xạ có điều kiện."
Không phải vì sợ quan hệ của hai người bị phát hiện.
Lúc ấy cậu thấy ánh mắt hưng phấn của em gái, nếu bọn họ không chạy đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ gây náo động đến nhiều người.
Trong rạp phim bị fan hâm mộ vây lấy, dưới tình huống không có trợ lý cũng không có bảo vệ, bọn họ hôm nay cũng đừng muốn về nhà.
Hác Mộc nói xong nhìn chằm chằm vào Lộ Chiêu Hành, mặc dù cậu biết Lộ Chiêu Hành sẽ không có hiểu lầm, dẫu sao làm người của công chúng phải có tính cảnh giác, nhưng cậu vẫn muốn giải thích rõ ràng, lỡ đâu Lộ Chiêu Hành nghĩ nhiều thì sao? Cậu phải đem hiểu lầm bóp chết từ trong trứng nước.
Lộ Chiêu Hành đột nhiên nở nụ cười, cười rất nhẹ nhàng, cười đến mức Hác Mộc có hơi không nhìn thấu được.
Cậu vô thức cau mày lại.
Lộ Chiêu Hành nhích lại gần cậu gọi một tiếng: "Mộc Mộc."
Trong lúc Hác Mộc hơi rung động, ngón tay Lộ Chiêu Hành đã len lỏi vào giữa những ngón tay không phòng bị của cậu, dùng phương pháp dồn vào tường đè tay lên tựa lưng ghế, hơi thở đã gần trong gang tấc.
Hác Mộc nghĩ thầm: hắn đây là vì không khí trong rạp phim quá khẩn trương hạn chế hắn phát huy sao?
Cho nên bây giờ muốn phát huy lần nữa?
Thời điểm suy nghĩ lung tung, Lộ Chiêu Hành đã kéo khẩu trang xuống hôn, nhiệt tình như lửa nghiền nát môi cậu, dùng môi lưỡi thăm dò không ngừng.
Hác Mộc trong lúc choáng váng tỉnh táo lại một chút, cậu đẩy Lộ Chiêu Hành ra nói: "Không phải chúng ta nên nói với phòng làm việc một tiếng sao?"
Để tránh trường hợp bọn họ bất ngờ bị vạch trần không trở tay kịp.
Nhưng nỗi lo lắng của cậu rất nhanh bị Lộ Chiêu Hành nuốt chửng không chừa lại một mẩu, răng bị cạy mở, hơi thở bị tước đoạt, Hác Mộc tựa lưng vào ghế, đầu không ngừng bị ép ngửa ra sau, hai tay đang nắm lấy nhau càng siết chặt, tay còn lại không nhịn được ôm lấy cổ Lộ Chiêu Hành, cũng nóng bỏng đáp lại hắn.
Thời điểm tách ra hai chân Hác Mộc đã mềm nhũn, mở to mắt nhìn nhau, trong mắt hai người ngập tràn tình cảm nóng rực, bị nhìn chăm chú từ trên cao xuống, Hác Mộc miệng lưỡi đắng khô nuốt nước bọt một cái.
Lộ Chiêu Hành khẽ cười nói: "Đi ăn cơm không?"
Hắn thật sự không đem nguy cơ tình yêu bị công khai xem ra gì cả!
Mặc dù vốn dĩ cũng không tính là nguy cơ gì.
Hác Mộc cũng cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Lộ Chiêu Hành lái xe chở hai người rời khỏi rạp chiếu phim, bởi vì không kén ăn cho nên Hác Mộc cũng không hỏi hắn định đi đâu, mãi đến khi tới nơi, nhìn thiết kế hết sức quen mắt trước mắt, Hác Mộc đem ánh mắt kinh ngạc nhìn người điềm nhiên như không.
Lộ Chiêu Hành nói: "Chỉ tới ăn cơm thôi."
Hác Mộc: "......"
Bốn Chín đặc biệt đặt trước khách sạn để đến ăn cơm!
Bây giờ cậu nghi ngờ Lộ Chiêu Hành lặng lẽ cầm thẻ phòng tình nhân mà Bốn Chín đã đặt cho họ!
"Anh......" Hác Mộc muốn nói lại thôi.
Lộ Chiêu Hành hỏi: "Thế nào?"
"......"
Hắn chững chạc đàng hoàng thế này, Hác Mộc hỏi không được.
Ở khách sạn thì ở khách sạn đi!
Nhưng cậu thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc khách sạn có gì tốt? Tại sao những cặp đôi lại có chấp niệm lớn lao với khách sạn như vậy?
Cậu lắc lắc đầu, cười nói: "Không có gì, đi vào thôi."
Cả hai vừa chuẩn bị bước vào cửa xoay, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Tiểu Mộc?"
"......"
Hác Mộc quay đầu lại, bất ngờ mở to mắt: "Mẹ?"