Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu

Chương 2: Mục Đích Ông Lộ Không Phải Vì Cậu, Vì Đứa Bé



Trong phòng bệnh, Hác Mộc không xác định được rằng Giang Chi có biết chuyện gì rồi hay không, thế nên trộm liếc mắt về phía trợ lý Tiểu La đang đứng bên cạnh.

Không ngờ Tiểu La vừa nảy còn theo giỏ cậu rất nghiêm túc, nhìn thấy ánh mắt của cậu, lập tức chớp chớp mắt, giả vờ ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Hác Mộc: "......"

Được lắm, xem cái phản ứng này, cho dù không có mục tiêu xác định, nhất định cũng gần như tra ra rồi.

Hác Mộc xây dựng tâm lý bản thân thật tốt, lần nữa quay đầu nói: "Mẹ."

Giang Chi vẫn là bộ dáng dịu dàng săn sóc kia, "Ừ?"

Hác Mộc nói: "Chuyện này, thật ra con không phải cố ý giấu mẹ đâu."

Giang Chi nóng nảy đáp: "Ừ."

Hác Mộc suy nghĩ một chút, gần như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: "Mẹ có biết hai tháng trước ở tiệc tư nhân của anh Chử Minh phát sinh chuyện tin tức tố của Omega phát tình không?"

Chử Minh là nhà sản xuất nổi danh trong giới giải trí, anh ta mở tiệc tư nhân, mời nhiều ngôi sao lớn có lượng người theo dõi khổng lồ, lúc ấy một tiểu minh tinh cố ý phát ra tin tức tố làm nhiễu loạn hội trường, muốn nhân cơ hội dụ dỗ được kim chủ, chuyện này lập tức làm mưa làm gió trong giới giải trí, chỉ cần có điện thoại kết nối mạng, gần như không ai không biết đến.

Quả nhiên Giang Chi nghe cậu nhắc đến việc này, khá bình tĩnh gật đầu.

Hác Mộc dựa theo chiến thuật ho khan một tiếng: "Bữa tiệc hôn đó, con cũng đi."

"Ừ."

"Lúc ấy...... Hội trường đặc biệt hỗn loạn."

"Ừ."

"Rất nhiều người bị ảnh hưởng."

"Ừ."

"......"

Không, không phải, ngài đừng có "Ừ" suốt như thế mà!

Thấy vẻ mặt Giang Chi rất chăm chú nghe kể lại, Hác Mộc không nói được nữa.

Dừng trong chốc lát, cậu nói trong tuyệt vọng: "Cuối cùng mẹ biết được bao nhiêu rồi?"

Giang Chi thấy cậu đã từ bỏ diễn trò, rốt cục ngồi thẳng dậy: "Tiểu La nói với mẹ, con là vì đi gặp một người, mới ở ngoài được bị tai nạn xe."

Hác Mộc: "......"

Hác Mộc sửng sốt nhìn về phía trợ lý Tiểu La

Vốn tưởng rằng đó là một trung thần thà chết cũng không chịu khuất phục, không nghĩ tới mới qua thời gian cậu ngủ một giấc, người này đã đem tất cả nói ra cả rồi?

Không phải, Tiểu La anh trong hiện thực không phải như thế mà!

Tiểu La tên đầy đủ là La Thốn, là con trai của ông quản gia nhà bọn họ, từ nhỏ mặc cùng cái quần với cậu lớn lên, chưa bao giờ xảy ra chuyện bán cậu.

Tiểu La sao anh lại thay đổi rồi Tiểu La?

Hác Mộc đâu đâu cũng thấy vô cùng đau đớn, nhưng hắn oán giận Tiểu La không tiếp nhận được.

Tiểu La đang ngửa đầu nhìn đèn trần, thầm nghĩ thiết kế của cái đèn trần trong phòng bệnh thật độc đáo quá, trước và sau giống y chang nhau, ừm, thực độc đáo!

Hác Mộc: "......"

Thấy cậu nữa ngày không nói câu nào, Giang Chi bất đắc dĩ nói: "Mẹ không phải muốn can thiệp con qua lại với ai, Mộc Mộc, nếu con thật sự thích......"

"Không thích."

"......"

Cậu phủ nhận rất dứt khoát, Giang Chi chưa nói dứt lập tức câm nín.

Hác Mộc chính trực nói: "Mẹ, nói thật với mẹ, người kia...... Quả thật rất có mị lực, nhưng con đối với anh ta, thật ra không có tình cảm gì......"

"Xì"

"......"

"......"

Một tiếng "xì" này, xuất hiện lập tức có thể vạch trần cậu.

Giang Chi nhìn Hác Mộc nhíu mày.

Hác Mộc lập tức quay đầu trừng mắt nhìn người phát ra tiếng một cái.

Tiểu La anh hôm nay sao lại làm trò nhiều như thế chứ Tiểu La?

Tiểu La bất động không di chuyển, tiếp tục nhìn cái đèn.

"......"

Hác Mộc chỉ có thể bất đắc dĩ hít một tiếng.

Trong nguyên tác, "Hác Mộc" đối với Lộ Chiêu Hành nhất kiến chung tình, sau khi bắn một phát súng thì đâm sâu vào lưới tình luôn.

Yêu sâu đậm hận thì cũng sâu, cho nên khi biết được lúc mình sảy thai thì Lộ Chiêu Hành đi gặp ánh trăng sáng, "Hác Mộc" mới có thể giận dỗi đi dụ dỗ mấy đại lão khác trong vòng.

Mà Hắc Mộc hiện tại, tuy rằng cậu đối với Lộ Chiêu Hành không có tình cảm gì đặc biệt cho lắm, nhưng ấn tượng thì cũng không đến nổi tệ.

Mặc kệ là Lộ Chiêu Hành trong sách hay Lộ Chiêu Hành ở hiện thực, cũng chưa có thâm thù đại hận gì với cậu, cũng chưa làm qua chuyện gì có lỗi với cậu, ít nhất theo cậu nghĩ, trong tình huống Lộ Chiêu Hành còn chưa có tình cảm sâu nặng gì với "Hác Mộc" và không biết tin tức "Hác Mộc" bị tai nạn xe, hắn đi thăm ánh trăng sáng mình từng rất thích, không cấu thành sự vô trách nhiệm với "Hác Mộc"...... Được rồi, thật ra vẫn là có chút vô trách nhiệm.

Dù sao anh đã có Omega đã dấu hiệu còn có cả con, không nên đối với ánh trăng sáng tha thiết như vậy chứ.

Cái này nếu đổi lên người cậu thì cậu cũng sẽ mất bình tĩnh uống giấm đó.

Nhưng hiện tại, Hác Mộc không muốn tiếp tục ngược luyến tàn tâm với Lộ Chiêu Hành trong truyện, cũng không muốn tranh giành đoạn tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào như "Hác Mộc" nguyên tác.

Cậu thầm nghĩ bản thân phải cắt đứt liên hệ với Lộ Chiêu Hành sống cuộc sống vui vẻ.

Nếu có thể quay về thế giới ban đầu thì đương nhiên rất tốt, nhưng nếu không thể quay về, cậu tiếp tục ở trong giới giải trí này rồi ăn chờ chết thôi.

Lợi dụng việc Lộ Chiêu Hành gặp ánh trăng sáng, dùng cái này làm cớ là "Hác Mộc" hết hy vọng, việc quan trọng nhất là phải nhanh chóng chia tay với Lộ Chiêu Hành, ngoài việc đó ra, tìm cha mẹ làm cái báo cáo gì đấy chẳng hạn, đó đều là việc dư thừa bị liên lụy.

Mà quan trọng hơn là, trong nguyên tác tác giả rất bất công, đem nhân vật Lộ Chiêu Hành dựng lên rất là trâu bò, cậu thật sự lo lắng nhà họ không làm gì được Lộ Chiêu Hành, đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo, không có lợi gì.

Ở trong lòng tính toán một phen, Hác Mộc ánh mắt quan tâm của Giang Chi, nghiêm túc nói: "Được rồi, thật ra thì vẫn là có chút thích."

"......"

"Nhưng con cảm thấy cũng không thật sự thích." Hác Mộc nói: "Bởi vì lần đó là ngoài ý muốn, con bị anh ta dấu hiệu, con lúc đầu cũng cho rằng mình thích anh ta nhiều lắm, nhưng sau này phát hiện ra, con thật ra vì có con với anh ta, nến mới nảy sinh ý tưởng ở cùng một chỗ với anh ta, hiện tại đứa bé không còn, con cũng hiểu ra, anh ta không đáng để con thích, con quyết định chia tay anh ta."

Giang Chi nói: "Không đáng? Vì sao?"

Hác Mộc nói: "Thì mẹ xem đi, tin tức con bị tai nạn lên hotsearch đã lâu như vậy, anh ta ngay cả cú điện thoại cũng không gọi cho con, anh ta căn bả không cần con."

Giang Chi: "......"

Không nói bà còn không nghĩ đến, vừa nói như thế, lập tức càng tức giận!

Đứa nhỏ bà nâng trong tay nuôi lớn, cho dù đột nhiên bị dấu hiệu thì thôi đi, người dấu hiệu lại còn khinh thường bảo bối của bà như vậy?

Giang Chi để tay bên giường âm thầm xoa xoa ngón tay: "Con thật sự quyết định chia tay?"

Hác Mộc trịnh trọng gật đầu: "Dạ, cam đoan cắt đứt sạch sẽ."

Dù sao bây giờ cũng tẩy trừ dấu hiệu rồi, chỉ cần nói rõ ràng với Lộ Chiêu Hành, bọn họ hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa.

"......"

Giang Chi nhìn ánh mắt kiên định của cậu, vẫn có chút nghi ngờ.

Omega trời sinh ỷ lại Alpha, tuy rằng hiện tại đã tẩy sạch dấu hiệu, cũng chưa biết chừng có thể sót lại ảnh hưởng, lỡ đâu cái Alpha kia lại tìm đến cửa thì sao?

Bà lo lắng nói: "Con cam đoan sẽ không cùng người kia khơi lại tình cũ à?"

Hác Mộc thấy bà sắp bị thuyết phục, tinh thần phấn chấn vô cùng, cam đoan nói: "Tuyệt đối sẽ không, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, nếu con lại đi tìm anh ta, con sẽ......"

Sẽ cái gì còn chưa nói ra, cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến một tiếng "cùm cụp"

Ánh mắt ba người đồng thời hướng về trước cửa, cửa phòng bệnh bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đẩy ra, theo hướng bàn tay đó, một bóng người xuất hiện ở giữa cánh cửa đang mở.

"......"

Người đến mặc một bộ tây trang được may đo khéo léo, lộ ra dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, thân hình hắn thon dài, hình khối ngũ quan sâu sắc, làm cho người ta chỉ cần nhìn đến gương mặt của hắn, sẽ rất khó dời tầm mắt.

Ba người trong phòng bệnh không hiện mà im lặng.

Hác Mộc nhìn thấy ánh mắt người kia và cậu chạm nhau, sau đó không nói lời nào từ cửa phòng bệnh bước vào giường bệnh của cậu, thẳng đến khi người nọ đứng ở bên giường mình, Hác Mộc mới trì độn phản ứng lại.

Đệch! Lộ Chiêu Hành?!

Cậu đột nhiên từ trên giường đứng thẳng dậy, ánh mắt trợn như chuông đồng ngẩn đầu nhìn người đột ngột đến đây.

Đệch sao anh lại đến đây hả?

Tại sao anh lại đến đây chứ hả?

Bãi chiến trường đó còn chưa tới kia mà?

Truyền thông đâu? Ánh trăng sáng đâu rồi?

Lúc này có mười nghìn con Lạc đà Alpaca đang phi nước đại trong lòng Hác Mộc, lời nói trở nên lắp bắp: "Anh...... Anh......"

Tiểu La đứng một bên thấy cậu như vậy, nhất thời có chút xem thường.

Nói không thích mà?

Nói chia tay mà?

Nói sẽ cắt đứt sạch sẽ mà?

Vừa thấy người đến thì đến nói chuyện cũng không nên lời!

Aiz, đàn ông.

Từ đầu đến cuối ánh mắt Lộ Chiêu Hành chỉ dừng lại trên người Hác Mộc, trong đôi mắt ấy, phản chiếu hình bóng Hác Mộc mặc quần áo bệnh nhân, thấy trên đầu cậu quấn một lớp băng vải trắng to cỡ lòng bàn tay, con ngươi trong nháy mắt tối sầm lại, bàn tay đang buông lỏng khẽ siết chặt, sau đó mới quay đầu nhìn Giang Chi đang ngồi ở cạnh bên.

"Dì, cháu là......"

Hắn vừa mới nói, bàn tay bị nắm chặt, đôi chân trở nên lảo đảo.

Chỉ trong nháy mắt, Hác Mộc đã đem người đàn ông túm tới đầu giường của mình, giới thiệu với Giang Chi: "Mẹ, đây là bạn của con, anh ấy tên Lộ Chiêu Hành."

"......"

"......"

Trong phòng bệnh có chút yên tĩnh.

Ánh mắt Giang Chi dừng lại trên bàn tay đột ngột nắm lấy của hai người, bà ngước nhìn rồi nói: "Mẹ biết, tam kim ảnh đế trẻ tuổi nhất Lộ Chiêu Hành."

"......"

Không khí lần nữa có chút vi diệu.

Hác Mộc độc thoại nội tâm: trời ơi đất hỡi, sao Lộ Chiêu Hành lại đến đây vậy?

Nhưng cậu không có cơ hội để hỏi, ổn định người này với giấu diếm được mẹ trước rồi rồi tính sau.

Cậu vừa mới ở trước mặt mẹ mình tạo ra hình ảnh người dấu hiệu cậu không quan tâm cậu, nếu mà bại lộ người đó là Lộ Chiêu Hành, cái cớ "Hết hy vọng" của cậu không còn dùng được, chẳng phải nhìn Lộ Chiêu Hành giống như rất quan tâm cậu sao?

Không được, cậu không thể tạo ra cái loại hiểu lầm mỹ lệ này đâu!

Cho nên làm bạn bè tốt nhất rồi.

Hác Mộc tự nhận mình là người nhanh trí, thì mẹ cũng là người điềm tĩnh, bà không nhanh không chậm trên ghế sofa cạnh giường đứng dậy, mỉm cười nói: "Sao Lộ ảnh đế lại đến bệnh viện vào lúc này?"

Bây giờ là mười một giờ rưỡi tối, hiện tại lại đi thăm bệnh?

Hác Mộc còn chưa kịp nghĩ giải thích như nào cho tốt, Lộ Chiêu Hành đã mở miệng: "Nhìn thấy tin Hác Mộc bị tai nạn xe, làm bạn bè...... đến đây thăm hỏi, quấy rầy mọi người rồi."

"Sao lại thế được? Mộc Mộc mới tỉnh lại không lâu, giờ có người đến thăm nó, nó nhất định cũng vui vẻ." Giang Chi cười cười: "Chỉ là bác không nghĩ đến, quan hệ hai đứa tốt như vậy."

"......"

Nội tâm Hác Mộc: Ha hả, cậu không cảm thấy vui vẻ xíu nào hết.

Ngoài mặt Hác Mộc: Dạ dạ vâng vâng, trên mặt viết vui vui vẻ vẻ.

Cậu cười giải thích: "Thật ra cũng không phải tốt lắm, Lộ Chiêu Hành anh ấy đến thăm người khác, thuận đường đến thăm con thôi, đúng không?"

Hác Mộc ngẩng đầu gửi cho hắn cái ánh mắt ám chỉ: bạn tốt của bạn đã gửi cho bạn lời mời diễn xuất.

Lộ Chiêu Hành nhìn về phía tay cậu đang nắm tay mình, hơi thờ ơ "Ừ" một tiếng, sau đó lại nhéo tay một cái Hác Mộc.

Hác Mộc: "......"

Lộ Chiêu Hành vừa mới...... giống như nhéo cậu?

Lộ Chiêu Hành vì sao lại nhéo cậu?

Nghĩ rằng cậu đang tán tỉnh, cho là cậu đang làm nũng đó hả?

Đó là cảnh báo, là cảnh báo đó!

Bọn họ thật sự chẳng ăn ý chút nào.

Hác Mộc lặng lẽ thu tay lại.

Lộ Chiêu Hành cũng không để ý, nhìn về phía Giang Chi, lễ phép hỏi: "Hác Mộc bị thương có nghiêm trọng không dì?"

Giang Chi nói: "Chỉ là vết thương ngoài không nghiêm trọng lắm, nhưng sau vụ tai nạn, trí nhớ mấy tháng qua của nó không rõ ràng lắm, bác sĩ nói là do trong não có vấn đề, cần làm kiểm tra thêm."

"......" Hác Mộc đổ mồ hôi.

Cái mất trí này không phải đã bị vạch trần rồi sao? Sao lại còn đem ra nói vậy?

Cậu Không chú ý đến sau khi Lộ Chiêu Hành nghe được trí nhớ cậu không rõ ràng, thần sắc gương mặt hơi hơi thay đổi, cậu đang muốn giải thích, phát hiện vị trí ánh mắt của Lộ Chiêu Hành không đúng lắm, theo ánh mắt của hắn, hướng hắn đang nhìn là bụng cậu.

"......" A hiểu rồi

Cậu lập tức biết được nguyên nhân tại sao đêm nay Lộ Chiêu Hành lại đến đây.

Mục đích ông Lộ* không phải vì cậu, vì đứa bé...!

* nguyên văn 路翁: hán việt là Lộ ông. Tui vẫn không hiểu nghĩa lắm nên dùng tạm ông Lộ luôn á. Vì "ông" cũng có nghĩa là ông già, ông cụ. Nếu ai biết hai chữ này là gì thì có thể nói tui biết nha.

Nghĩ cũng phải, đây là đứa con đầu tiên của Lộ Chiêu Hành của đời này, đứa nhỏ nằm trong bụng cậu, biết tin cậu bị tai nạn, khẳng định sẽ lo lắng cho đứa bé trước, nên đến đây cũng không khó hiểu.

Nhưng làm thế quái nào hắn lại biết tin cậu bị tai nạn?

Là ai đã đổi thiết lập của tác giả rồi?

Hác Mộc nghĩ không ra, cũng không muốn đối phó, lại càng không biết phải an ủi người cha mất con như thế nào, vậy nên cậu quyết định đem cái đề nan giải này ném cho người có thể an ủi Lộ Chiêu Hành.

"À ừ...... Bây giờ không còn sớm nữa, bạn của anh bên kia..."

"Cô ấy bị viêm ruột thừa, phải phẫu thuật, có người ở chăm sóc rồi."

Hác Mộc: "......"

Cậu cũng có người chăm sóc mà, có hẳn hai người đó.

Quanh co lòng vòng đuổi người bất thành, lại không thể cứ vậy đuổi người ta đi, Hác Mộc có chút bất lực.

Giang Chi ở bên nhìn Lộ Chiêu Hành trong chốc lát, hình như nhớ ra người còn đang đứng, vội bảo Lộ Chiêu Hành ngồi xuống, rồi gọi Tiểu La đi lấy nước lạnh.

Lúc nghe được nước lạnh, hai mắt Hác Mộc sáng lên: "Con cũng muốn uống."

Giang Chi nói: "Bác sĩ đã nói rồi, hiện tại con không thể uống nước lạnh."

"......"

Hác Mộc: Ở cữ rác rưởi, trả thanh xuân lại cho tui.

Lộ Chiêu Hành nhìn bộ dáng ủ rũ của cậu, trong lòng cảm thấy đáng yêu, không thay đổi sắc mặt an ủi: "Anh mua sữa chua, nhiệt độ bình thường, muốn uống không?"

Hác Mộc: "...... Muốn."

Giang Chi: "......"

Phòng bệnh tầng dưới, Hác Mộc vui vẻ uống sữa chua, mà phòng bệnh tầng trên, Nghê Tư Viên đau ruột thừa nằm viện chờ đến một giờ sáng, cũng không thấy Lộ Chiêu Hành ghé đến.

Chăn bông trên giường bị cô nhàu nát, lại qua nữa tiếng, sự kiên nhẫn của cô cũng cạn kiệt, "Gọi cho Lộ Chiêu Hành, nói... Nói thuốc tê của tôi hết rồi, đau dữ dội lắm."

Người đại diện của cô đã sớm chờ cô lên tiếng, ngay lập tức gọi cho Lộ Chiêu Hành, thế nhưng...

"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau......"

......

[...]

Tác giả có điều muốn nói:

Tiểu kịch trường 1:

Mộc mộc: Tui chỉ muốn ở trong giới giải trí rồi ăn chờ chết thôi _(:з" ∠)_

Tác giả đồng nhân văn: Ấy, cậu đối với thế giới ABO hoàn toàn không biết gì cả ~

Tiểu kịch trường 2:

Ánh trăng sáng: Chiêu Hành, em đau dữ dội lắm.

Chiêu Chiêu: Ờ, liên quan gì tôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv