Dư Thiến lăn lộn trên giường, một lúc lâu sau, cơn nóng trên mặt cô mới bắt đầu giảm bớt.
Rõ ràng trước đây mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng từ khi Giang Chính tỏ tình, cô luôn đỏ mặt! Dư Thiến đối với bản thân có chút hận thiết bất thành cương, dù sao cũng phải đợi đến ngày cô sinh nhật, để Giang Chính tỏ tình một lần nữa rồi mới đồng ý!
Dư Thiến im lặng che mặt, cô biết mình xong rồi, kệ nó cái mối tình chị em đi. Cô đã sống hai kiếp và cuối cùng cũng sắp có mối tình đầu của mình.
- -
Trong khuôn viên trường đại học, những mỹ nam, mỹ nữ luôn thu hút sự chú ý, không thể không kể đến Bạch Khải Minh và Giang Chính, hai người được chọn là giáo thảo (ý chỉ những bạn nam đẹp nhất trường) của trường đại học Bắc Kinh khi mới bước vào khuôn viên trường.
So với hình ảnh thờ ơ và bất cần của Bạch Khải Minh, độ nổi tiếng của Giang Chính ở trường học cao hơn hẳn. Đôi mắt đào hoa của anh khi nhìn người khác luôn đặc biệt quyến rũ mê người, khóe miệng luôn mang ý cười, tươi sáng chối chan, khiến người ta chìm đắm trong nháy mắt.
Mặc dù Giang Chính và Dư Thiến luôn qua lại với nhau từ thuở mới vào học nhưng cả hai đều không bày tỏ mối quan hệ yêu đương, trong hoàn cảnh đó, vẫn có rất nhiều cô gái dũng cảm tiến tới để bày tỏ tình cảm của mình.
Hầu hết mọi người đều bỏ cuộc sau một lần bị từ chối, nhưng vẫn có một số trường hợp ngoại lệ, giống như tại thời điểm này..
Giang Chính nhìn cô gái trước mặt mặc áo crop top đen, áo khoác trắng, trang điểm đậm, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Anh có chút cáu kỉnh nhìn lên lầu, tại sao Dư Thiến vẫn chưa xuống.
Lâm Niệm Niệm đã đặt món ăn trong nhà hàng và hẹn bọn họ dùng bữa với nhau. Bạch Khải Minh đi cùng Lâm Niệm Niệm đến nhà hàng trước, Giang Chính đến ký túc xá nữ để đón Dư Thiến, nhưng anh vừa tới dưới lầu ký túc xá nữ thì đã bị cô gái này quấn lấy.
"Anh chàng đẹp trai, chúng ta kết bạn Wechat đi. Dù sao chúng ta cũng đều độc thân, vì vậy chúng ta có thể chơi cùng nhau nếu không có việc gì làm." cô ấy nói.
Giang Chính: "Xin lỗi, tôi không muốn kết bạn, mời cô rời đi."
Cô gái vẫn kiên trì sau khi bị từ chối: "Đừng mà, đều là người lớn rồi, có thêm người bạn thì có gì đâu, chán thì tán gẫu với mình đấy~"
Vẻ mặt của Giang Chính vô cùng nóng nảy, anh thường không mắng người, nhưng khi mắng cũng không phân biệt nam nữ, chưa kể anh đã từ chối cô gái này hai lần.
"Tôi đã nói, cô có thể đừng nhìn tôi với cái vẻ mặt biểu cảm đó không? Điều đó thực sự xấu tới tôi đấy. Nếu cô không ý thức được sự xấu xí của bản thân, tôi khuyên cô nên soi gương nhiều hơn, tổn hại bản thân còn hơn ra đường hại người khác."
"Hơn nữa, tôi nhớ rằng lần trước tôi đã từ chối cô trong tòa nhà dạy học, có phải lúc trước tôi từ chối không được rõ ràng, để cô nghĩ rằng tôi Giang Chính thứ gì cũng có thể sáp lại gần sao?"
Đây là lần đầu tiên một cô gái bị mắng không thương tiếc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Tôi chỉ muốn làm bạn với anh thôi, sao anh dữ vậy?"
Giang Chính lùi lại một bước, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: "Tôi khuyên cô, làm người đừng quá coi trọng bản thân, WeChat của cô giống như rác rưởi vậy không đáng đồng tiền, không có nghĩa là cái của thiếu gia tôi cũng như cô vậy."
Cô gái tức giận đến mức bị Giang Chính coi thường, tức giận đến run người, vẫn một mực nói: "Không thêm thì không thêm, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy, anh cũng chỉ dựa vào gia đình có tiền chút với đẹp trai chút đấy thôi."
Nghe được lời của cô gái, Giang Chính giận tới cười "Cô cũng không cần bản mặt nữa, tôi cần chi hà tiện một cái miệng chứ? Nhà tôi giàu và bản thân tôi trông như thế nào thì có liên quan gì tới cô? Nhưng tôi ít ra còn tự mình biết mình, không giống như cô, mỗi ngày đều trang diện lộng lẫy quá lố. Chắc hẳn là rất mệt mỏi?" lên như một người mỗi ngày. Thật là khó khăn. "
" Có não đi, cũng chưa cô có hình dáng một con người, bản thân còn không cho chính mình sỉ diện, còn mong thiếu gia tôi giữ sỉ diện cho cô à. Tại sao quốc gia không nghĩ tới dùng bản mặt của cô để nghiên cứu áo chống đạn vậy? "
Hai người đang đứng dưới lầu ký túc xá nữ, có rất nhiều người đi qua rất nhiều, người nghe thấy tiếng mắng chửi qua lại giữa hai người.. mắng đơn phương cũng rất nhiều, một số nữ sinh hiếu kỳ lặng lẽ đứng cách đó không xa xem, còn có người lấy điện thoại ra quay lại.
Giang Chính hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, khi Dư Thiến đi xuống lầu, có một nhóm người vây quanh cửa ký túc xá.
Xuyên qua đám đông, Dư Thiến nhìn thấy Giang Chính, cô vội vàng chen vào, sau đó chứng kiến cách Giang Chính đối xử với cô gái đó miệng không lưu tình như thế nào.
Dư Thiến nhìn Giang Chính bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng đột nhiên cảm thấy nỗi sỡ hại của" Dư Thiến "trong truyện khi bị Giang Chính mắng.
Cô gái bị mắng không biết tâm lý như thế nào, bị mắng như vậy còn không có rời đi, chỉ là đỏ mắt run rẩy đứng yên tại chỗ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Giang Chính.
Nhìn thấy bộ dạng không da không thịt đó của cô ta, Giang Chính cũng không thèm mắng cô ta nữa, đưa tay lấy điện thoại di động ra, định gọi điện trực tiếp cho Dư Thiến, vừa ngẩng đầu liền thấy Dư Thiến đang đứng trong đám người với một ánh mắt phức tạp.
Vẻ mặt của Giang Chính đột nhiên thay đổi, thay vì ngạo mạn và khinh thường, anh chuyển sang một vẻ uỷ khuất bất mãn, và sải bước về phía Dư Thiến.
" Sao giờ em mới xuống? Nhìn đi, vì chờ em, mà anh còn bị quấn lấy đó. "
Giang Chính vừa nói xong liền vươn tay kéo Dư Thiến đi ra ngoài, thái độ của anh thay đổi đến mức những cô gái phía sau đều kinh ngạc.
" Chuyện khi nào là sao? "Dư Thiến biết tuy miệng anh hơi độc, nhưng cũng không phải thấy người là chửi, cô có chút tò mò không biết cô gái chọc giận anh như thế nào.
" Hơ, chỉ là hải vương muốn câu anh, nhưng bị anh vạch trần cả lớp da vương bá đó. "Giang Chính không muốn nói về cô gái này, nhưng là..
" Em nhìn đi, luôn có những cô gái muốn dính vào anh, em thì một chút cũng không lo lắng anh bị người cua đi sao? "Giọng điệu của Giang Chính thập phần uỷ khuất.
Dư Thiến:"... "
Thành thật mà nói, với kĩ năng chửi bới của Giang Chính, cô không lo lắng chút nào.
Thấy Dư Thiến im lặng, Giang Chính tiếp tục kiên trì:" Khi nào em cho anh một danh phận vậy? Mấy đào hoa thối nát đó anh sắp ngăn cản không nổi rồi. "
Rõ ràng đây chỉ là giọng điệu đùa giỡn, nhưng Dư Thiến có thể thấy được sự nghiêm túc trong mắt anh, cô quay đầu lại một cách mất tự nhiên, thì thào nói:" Không phải anh đã nói sẽ tỏ tình lần nữa vào ngày sinh nhật của em sao? "
Hai người dựa rất gần, gần tới khi đung đưa tay thì lâu lâu cũng sẽ đụng vào nhau, vì vậy cho dù Dư Thiến hạ giọng, Giang Chính vẫn có thể nghe rõ lời nói của cô.
Giang Chính chớp mắt không tin, sau đó trong lòng tràn ngập niềm vui sướng, những lời của Dư Thiến có phải là ý anh đang nghĩ không?
Trong lòng nghĩ thầm, Giang Chính cũng trực tiếp hỏi:" Khi anh tỏ tình một lần nữa, em có đồng ý không? "
Khuôn mặt của Dư Thiến lại bắt đầu đỏ lên, câu hỏi kiểu này không phải là vô nghĩa sao? Tự hiểu trong lòng không đây hay sao, sao cứ phải hỏi ra như vậy?
Giang Chính thấy Dư Thiến cuối đầu nhìn xuống dưới, nhưng không có nhìn anh, anh bước tới trước mặt Dư Thiến, chặn đường cô, kiên trì hỏi:" Em sẽ đồng ý chứ? "
Dư Thiến thẹn quá hóa giận nói:" Anh còn hỏi tiếp như vậy thì là không đồng ý đấy."
Ngược lại không hỏi thì là đồng ý a?
Giang Chính đưa ra kết luận này, lồng ngực tràn đầy hơi thở vui vẻ dễ chịu, nụ cười trên mặt cũng không kìm nén được nữa.
Nhìn Dư Thiến bước đi có chút bối rối, anh vẫn muốn hỏi, bây giờ tỏ tình có được không, nhưng thấy tai ai đó đỏ bừng, anh quyết định để cô trốn tránh thêm một thời gian, bời vì anh cũng không muốn chưa chuẩn bị gì hết mà tỏ tình.
Giang Chính chạy tới chỗ Dư Thiến và vui vẻ dẫn cô theo hướng đi ra khỏi trường.