Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Nhờ Vào Bộ Phim Máu Chó

Chương 7



Mạnh Đình Thâm ngạc nhiên nhìn hắn: "Không phải cậu nên tự nấu cho tôi ăn sao?"

Cái này không hợp với cốt truyện, rõ ràng chim hoàng yến nào cũng biết muốn lấy lòng đàn ông thì phải lấy được dạ dày trước đã. Anh không yêu cầu Trần Nghiêu mở tiệc thịnh soạn, nhưng ít nhất nấu mì cũng được, hơn nữa đi quán sushi làm cái gì, vừa đắt lại không ngon, quan trọng nhất là ăn không đủ no.

"Ha ha, vậy chúng ta đi ăn món Pháp thì sao? Nghe nói trứng cá muối của bọn họ cũng không tồi." Trần Nghiêu cười, hắn là sát thủ nhà bếp, không dám tự ăn đồ mình nấu, tuyệt đối không thể xuống bếp. Nhớ tới trong sách thường nói Mạnh Đình Thâm dẫn Cố Hoài đi ăn ở nhà hàng Pháp, hắn đoán Mạnh Đình Thâm có thể thích đồ ăn Pháp hơn.

"Cậu thật sự không muốn tôi ăn đúng không?"

Mạnh Đình hoài nghi Trần Nghiêu không phải tới tìm anh cùng ăn cơm, nếu không tại sao toàn nói mấy nhà hàng sang trọng, nhìn qua đã thấy không đủ dùng, còn không bằng anh mua mười đồng một hộp cơm chiên ở phố ẩm thực, ăn còn no hơn.

"Vậy anh muốn đi đâu ăn?" Trần Nghiêu nhìn vẻ mặt của anh, tự hỏi: Mình đoán sai sao?

Cuối cùng Mạnh Đình Thâm dẫn anh đến tiệm đồ chiên cách tập đoàn Mạnh thị hai con phố, thân thiết chào hỏi ông chủ rồi kéo Trần Nghiêu ngồi xuống bàn trống, Trần Nghiêu nghi ngờ nhìn anh.

"Trên mặt tôi dính gì à?" Mạnh Đình Thâm thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm mặt mình, chẳng lẽ trên mặt mình có gì sao?

Trần Nghiêu lắc đầu hỏi anh, "Anh thích ăn cơm ở chỗ này hả?"

"Chỗ này là như nào, nói cho cậu biết, ông chủ ở đây nấu hơi bị được đấy." bình thường Mạnh Đình Thâm chẳng rủ ai đến đây ăn đâu, đây chính là căn cứ bí mật của anh, ăn ngon mà còn no nữa.

Trần Nghiêu càng tò mò, lối sống gần gũi khác biệt với hình tượng cao quý trong sách, "Không phải anh thích ăn cơm ở nhà hàng Pháp sao?"



Mạnh Đình Thâm không biết hình tượng của mình đã sụp đổ, rót cho hai người một ly nước, nghe vậy liếc mắt một cái, "Tôi không thích ăn mấy cái đó, bình thường chỉ có gặp khách hàng mới chọn nơi đó. Mỗi lần ăn xong tôi còn phải về nhà gọi thêm một phần thức ăn bên ngoài mới no được."

Trần Nghiêu nhận lấy ly nước anh đưa tới uống một ngụm, trầm giọng nói, "Lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, anh không muốn ngồi cùng tôi ở nhà hàng Tây sang trọng và quý phái, dùng bữa và chụp ảnh sao?"

Trần Nghiêu nhớ rất rõ, lần đầu tiên Mạnh Đình Thâm hẹn Cố Hoài ăn tối, bảo thư ký Kim bí mật trốn vào một góc giúp chụp ảnh, lúc ấy Cố Hoài còn tưởng rằng mình gặp phải paparazzi chụp lén.

"Chụp chứ! Cái gì là lần đầu tiên cũng quan trọng hết, tôi muốn chụp lại làm kỷ niệm. Còn ở đâu không quan trọng, cậu là được. "Mạnh Đình Thâm rất nhạy cảm với lần đầu tiên, dù là chuyện nhỏ đi chăng nữa, lần đầu tiên ở trong lòng anh luôn rất thiêng liêng.

Xem ra phong cách làm việc của Mạnh Đình Thâm vẫn không thay đổi, Trần Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng mình đến làm thay đổi phong cách và thiết lập của Mạnh Đình Thâm.

Sau một bữa cơm, Trần Nghiêu cảm thấy tình cảm giữa hai người đã thăng hoa, hắn còn biết được Mạnh Đình Thâm không biết Cố Hoài, người phát ngôn sản phẩm của công ty là người của bộ phận marketing quyết định, không liên quan đến anh.

"Vậy tôi về trước." Trần Nghiêu đang định quay người rời đi sau khi đưa người tới lầu tập đoàn Mạnh thị thì bị Mạnh Đình Thâm giữ chặt vạt áo, hắn quay đầu hỏi anh, "Sao thế? Còn có chuyện gì sao?"

"Nếu cậu không bận, có muốn đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút không." Mạnh Đình Thâm cúi đầu nhìn đầu ngón tay trắng bệch của mình nắm chặt áo vải, anh cắn chặt môi dưới chờ Trần Nghiêu trả lời.

Mặc dù tác giả truyện tổng tài bá đạo từng nói, cần trải qua hiểu lầm cãi vã thì tình cảm của hai người mới có thể sâu sắc hơn, và lời mời của anh cũng không phù hợp với tình tiết câu chuyện, nhưng anh cảm thấy Trần Nghiêu đã phá hỏng nhịp điệu, vậy anh cũng bỏ qua bước hiểu lầm trong văn phòng, thẳng đến đoạn tin tưởng lẫn nhau tốt hơn.

Trần Nghiêu đương nhiên không vấn đề gì, Cố Hoài chưa được Mạnh Đình Thâm chủ động mời đến văn phòng bao giờ, điểm khác biệt này khiến trong lòng hắn rạo rực, Cố Hoài là ảnh đế bề bộn nhiều việc, thường quay phim ở Hoành Điếm mà Mạnh Đình Thâm không có thời gian thích hợp kéo người tới.

Trên đường đến phòng làm việc, Mạnh Đình Thâm giống như một con gà trống kiêu hãnh ngẩng cao đầu đi ở phía trước, nói với lễ tân sau này Trần Nghiêu có thể trực tiếp đi lên tìm anh, lôi kéo Trần Nghiêu xem ảnh chụp toàn thể nhân viên phòng làm việc của anh, còn cố ý nhấn mạnh với Trần Nghiêu, ngoại trừ thư ký Kim bởi vì độc mồm đến nay vẫn là chó độc thân, những thứ khác đều đã có chủ.

Trần Nghiêu không rõ vì sao anh giới thiệu với mình người khác có độc thân hay không, hắn mang một trái tim vui vẻ đi theo Mạnh Đình Thâm đến phòng làm việc, nói như thế nào nhỉ, bài trí bên trong hoàn toàn khác với suy đoán của hắn, sau cánh cửa là một màu xanh mát mắt.

"Màu xanh lá cây tốt cho mắt." Mỗi lần có người bước vào phòng làm việc của anh lần đầu đều có vẻ muốn nói lại thôi, anh cảm thấy màu xanh lá cây rất đẹp, còn tốt cho mắt, không hiểu sao mọi người luôn bày ra vẻ mặt táo bón.

Trần Nghiêu nở nụ cười, cố gắng ép mình tìm điểm thích hợp để khen anh, "Nghe nói màu xanh lá cây còn chống bức xạ, ha ha, rất tốt."

Trong lòng cũng rất khiếp sợ: Trên đời này lại có nhà máy sản xuất sô pha toàn màu xanh lá cây, từ rèm cửa đến cái ly trên bàn, ngoại trừ màu sắc đậm nhạt, những thứ khác đều là màu xanh lá cây, Trần Nghiêu rất bội phục người có thể yêu thích màu xanh lá đến mức độ này.

Mạnh Đình Thâm mặc kệ Trần Nghiêu có khen lấy lệ với mình hay không, màu sắc thực sự mà anh thích nhất là xanh da trời, nhẹ nhàng và dịu êm, chỉ là mỗi lần mua đồ anh không biết vì sao luôn chọn màu xanh lá cây, dần dà anh cũng quen màu xanh lá cây, thậm chí bắt đầu thưởng thức nó.



Hai người ở trong văn phòng chưa đầy nửa giờ, thư ký Kim đã tới gọi anh đi họp, trước khi ra khỏi cửa Mạnh Đình Thâm lo Trần Nghiêu một mình sẽ cảm thấy nhàm chán nên để lại máy tính bảng của mình cho hắn.

Trần Nghiêu không có hứng thú với máy tính bảng, mà có hứng thú với sách Mạnh Đình Thâm đặt trên giá phía sau bàn làm việc, bởi vì hắn chỉ nhìn thấy ba bìa sách: <>,<>và<>.

Có chừng trăm quyển sách, cho dù mỗi quốc gia có phiên bản khác nhau cũng không đến mức mỗi quyển sách chỉ có một loại bìa một kiểu phông chữ, lòng hiếu kỳ thúc đẩy Trần Nghiêu đi qua.

Tiện tay rút ra một quyển<>, mở ra xem: Người đàn ông đè cô gái xuống, giữ lấy miệng của nàng, nói với giọng khàn khàn, "Nữ nhân, miệng thì nói không cần mà cơ thể lại rất thành thật. Tiểu yêu tinh này, em có biết mình đang đùa với lửa không. Đừng động, em mà cử động nữa tôi không cam đoan sẽ phát sinh cái gì."

Trần Nghiêu dừng tay một chút, lại mở trang thứ hai: Người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, chậm rãi thè lưỡi liếm vành tai cô, cắn răng nhẹ giọng nói: "Nữ nhân, em đừng khiêu khích tôi! Đừng quên thân phận của em, em chỉ là chim hoàng yến của tôi mà thôi. Em chỉ là một cô gái nghèo kiết xác, nhưng vì sao tôi lại thích em cơ chứ."

Trần Nghiêu nhướng mày, bình tĩnh đổi sang quyển<>, mở ra từ giữa cuốn sách, nội dung bên trong có chút bất đồng với quyển trước: Người đàn ông đứng trước mặt chàng trai, nhìn từ trên cao xuống, đưa tay nâng cằm cậu ta, "Không phải cậu muốn tiền của tôi sao, cầm năm mươi triệu này, từ hôm nay trở đi cậu là của tôi, tôi muốn trong mắt cậu chỉ có một mình tôi, tôi không cho phép cậu cười với người đàn ông khác."

Từ ngôn tình đến đam mỹ, nhân vật chính trừ giới tính khác nhau, sách trên đó đều là truyện tổng tài bá đạo, Trần Nghiêu cúi đầu bật cười: Quả nhiên Mạnh Đình Thâm vẫn thích đọc tiểu thuyết nhảm nhí lại bá đạo.

Kinh nghiệm yêu đương với Cố Hoài ở trong sách đều copy tình tiết trong đó, thảo nào rõ ràng không thích ăn đồ Tây nhưng thường xuyên hẹn người đến đó ăn cơm, thật sự quá đáng yêu.

Đặt sách lại chỗ cũ, Trần Nghiêu ngồi trở lại sô pha màu xanh lá cây, giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh mở máy tính bảng của Mạnh Đình Thâm ra, vừa hay nhìn thấy avatar chim cánh cụt trên biểu tượng nhấp nháy liên tục, hắn không định tìm hiểu chuyện riêng tư của Mạnh Đình Thâm, đang muốn tắt đi lại vô ý mở ra xem.

Tin tức được gửi đến vào sáng nay, có lẽ vì cuộc họp nên Mạnh Đình Thâm mở ra xem.

Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo: Ông chủ, theo như ngài yêu cầu, tôi vừa làm lại một quyển bí quyết mới, dựa theo như trên, đảm bảo trị được đối tượng của ngài.

Mạnh Đình Thâm: Phương án này của cậu cơ bản là vô dụng, không đúng thực tế. Đối tượng của tôi cao hơn tôi một cái đầu, tôi không có đè được cậu ta. Hơn nữa tôi còn bị cơ bụng 8 múi của cậu ta hấp dẫn.

Bá đạo tổng giám đốc bỏ chạy tiểu kiều thê: À... Vậy để tôi nghĩ biện pháp khác? Đảm bảo giúp ngài nắm chắc đối tượng trong tay, để cậu ấy không bao giờ rời xa ngài nữa.

Mạnh Đình Thâm: Đành vậy thôi, nhưng cậu nghĩ biện pháp thì nghĩ, đừng quên đổi cập nhật chương mới, tôi muốn biết rốt cuộc Ám Minh Hiên đã làm gì khiến Kiều Tiểu Tiểu cảm động rơi lệ.

Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo:...



Trong mắt Trần Nghiêu tràn ngập ý cười, hắn thật sự không ngờ Mạnh Đình Thâm còn nhờ tác giả giúp lên kế hoạch theo đuổi, cho nên ngày đó anh mới tới cảnh cáo hắn giống như tổng tài bá đạo trong truyện.

Cạch một tiếng, Mạnh Đình Thâm mở cửa ra, vội vàng chạy tới đóng máy tính bảng lại, sắc mặt anh trắng bệch, thở hồng hộc thử thăm dò, "Cậu không thấy cái gì chứ?"

Từ lúc anh mở cửa Trần Nghiêu đã nhanh chóng đóng trang chim cánh cụt lại, hắn vỗ lưng Mạnh Đình Thâm giúp anh bình ổn lại, "Bên trong có gì tôi không thể xem sao?"

"Có một vài bí mật của công ty, không tiện cho cậu xem. "Mạnh Đình Thâm lúc nói dối mặt mày nghiêm túc, nhưng tai lại đỏ.

Trần Nghiêu giả vờ không thấy, nhịn cười xoa đầu anh, "Tôi còn tưởng rằng bên trong có bí mật gì."

Mạnh Đình Thâm đẩy tay hắn ra, nói: "Đừng làm rối kiểu tóc của tôi, lát nữa còn phải họp."

"Lát nữa tôi chỉnh lại giúp anh." Nói xong Trần Nghiêu liền chặn người trên tường, híp mắt lại, nhếch miệng, cố gắng tạo ra nụ cười tà mị kinh điển của tổng tài bá đạo, trong mắt ba phần lạnh lùng ba phần châm biếm bốn phần thờ ơ, cười như không cười.

Sau đó đưa tay nâng cằm anh lên, kề sát bên tai anh, nói bằng giọng trầm khàn, "Nam nhân, anh là đang đùa với lửa sao? Đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi, tôi muốn trên người anh nhiễm hương vị của tôi, cả đời này trốn không thoát, chỉ có thể trở thành người của tôi."

Mạnh Đình Thâm run lên, cứng ngắc như con rối mặc Trần Nghiêu ôm anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv