Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại

Chương 67: Ba mẹ vợ



Cố Sanh Sanh phùng mang trợn mắt, không nói chuyện với anh nữa.

Thẩm Vọng mở hộp, quét mắt qua thứ Cố Sanh Sanh gọi là trang sức, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Trang sức đúng là không ít, kiểu dáng chất lượng không giống nhau, chỉ có điều e là trang sức của hồi môn của con cháu họ hàng Thẩm gia còn nhiều gấp mấy lần hơn so với Cố Sanh Sanh. Trong đó có vài cái rõ ràng là đồ cũ, chắc là của Liễu Bình với Thẩm Giai Kỳ mang chán nên đẩy qua cho Cố Sanh Sanh.

Trứng bồ câu mà hôm nay Cố Sanh Sanh dùng tuy có hơi tầm thường, nhưng lại là món sang trọng nhất trong đây.

Cố Sanh Sanh hỏi: "Có phải rất nhiều đúng không?"

"Ừ." Thẩm Vọng đóng hộp lại, "Muốn nhiều hơn không?"

Cố Sanh Sanh chần chừ gật đầu: "Muốn."

Thẩm Vọng bấm chuông phân phó người làm: "Đóng gói đống trang sức này lại, đưa về Thẩm gia."

Cố Sanh Sanh nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô được nghe chính miệng Thẩm Vọng nhắc đến nhà cũ, hai chữ "Thẩm gia" lạnh lẽo, giống như hoàn toàn không xem mình là của Thẩm gia vậy. Sau đó liền nổi nóng: "Của tôi mà! Sao lại trả về?"

Thẩm Vọng: "Đừng nóng, hôm sau chúng sẽ quay về với em."

Ngữ khí Thẩm Vọng bình tĩnh, thật khiến cho người khác không thể nào nghi ngờ gì anh. Cố Sanh Sanh cái hiểu cái không, giương mắt nhìn hộp trang sức bị đổ ra một cách tàn bạo, ruby ngọc bích rơi đầy trên mặt đất, cuối cùng bị gom vào một cái hộp lớn.

Cố Sanh Sanh lại đổi ý, muốn Thẩm Vọng đảm bảo, nếu trang sức không được trả về, Thẩm Vọng phải bồi thường cho cô gấp đôi.

Thẩm Vọng cười nhẹ hai tiếng, đồng ý với cô rồi nói: "Tôi đói."

Cố Sanh Sanh: "Tôi đi làm bữa sáng. Anh muốn ăn gì?"

Thẩm Vọng nhìn đồng hồ, nói: "Sandwich cá ngừ với cà phê, đưa đến thư phòng."

Cố Sanh Sanh im lặng. Thẩm Vọng vặn khuôn mặt nhỏ của cô lại thì thấy: "Lại có chuyện gì thế?"

"Hôm nay anh sẽ rất bận sao?" Cố Sanh Sanh ôm tay mình.

Thẩm Vọng nhìn cô một lát, Cố Sanh Sanh liền lúng túng: "Tôi đi làm bữa sáng đây."

Cố Sanh Sanh đứng dậy, chợt trên eo căng lên, cô lại bị kéo về.

Thẩm Vọng: "Hôm nay công ty có vài chuyện quan trọng không giải quyết không được, chờ tôi xử lý xong, giữa trưa cùng em tiếp đón ba mẹ."

"Anh sẽ ở nhà với tôi sao?" Cố Sanh Sanh vui vẻ nhìn Thẩm Vọng.

"... Ừ." Đôi mắt thâm thúy của Thẩm Vọng phát ra chút ôn nhu cùng kiên nhẫn.

Tảng đá lớn trong lòng Cố Sanh Sanh rốt cuộc cũng rơi xuống, tinh thần phấn chấn lên: "Tốt quá đi. Tôi đi chuẩn bị đồ cho trưa nay, không biết hôm nay dưới bếp có gì..."

Thẩm Vọng vốn định bảo Cố Sanh Sanh không cần vội làm bữa trưa, nhưng thấy cô hào hứng suy tính nên đành nhịn. Cố Sanh Sanh chạy đến cửa, bỗng nhiên nhớ ra: "Trợ lý của anh đến rồi, đang chờ dưới lầu đó."

Ba người Khúc Mi đã đợi được một lúc lâu. Chu Vị và Lý Cạnh còn đỡ, Khúc Mi mặc váy chỉ mang tất mỏng, bị lạnh đến run bần bật. Đến lúc vào trong biệt thự, được khí nóng sưởi ấm vẫn còn hắt xì vài cái.

Hiếm có lúc Thẩm Vọng giương mắt nhìn cô, tầm mắt anh dừng lại trên váy của cô trong giây phút, giống như đang suy tư gì đó.

Khúc Mi bị cặp mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm, toàn thân run như bị điện giật, tiếc là lúc này mũi cô đang đỏ ửng, lớp trang điểm được tô vẽ kỹ lưỡng đã sớm phai đi. Chờ cô điều chỉnh lại biểu cảm, Thẩm Vọng đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghe Chu Vị báo cáo công việc.

Không bao lâu sau, người làm mang sandwich và cà phê đến. Hương thơm nồng nàn bay đến, ba người lập tức sửng sốt, chính Chu Vị cũng quên mất mình đang nói gì: "Việc đấu thầu miếng đất kia... miếng đất...."

Lý Cạnh đá chân anh, Chu Vị mới lấy lại tinh thần: "Xin lỗi, tiên sinh."

Thẩm Vọng lãnh đạm nhìn anh: "Chưa ăn sáng?"

Chu Vị mặt dày cười hề hề: "Đúng vậy, chưa kịp ăn. Sandwich của phu nhân làm đúng không ạ? Thơm quá đi. Phu nhân đối với tiên sinh tốt thật, biết rõ khẩu vị của tiên sinh."

Lý Cạnh và Khúc Mi bên cạnh âm thầm ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ, trái lại tâm tình của Thẩm Vọng vẫn không tồi: "Tiếp tục đọc."

Thế mà cũng dễ dàng bỏ qua! Chu Vị thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thu liễm lại, tiếp tục báo cáo.



Lượng nhiệm vụ của một ngày được xử lý gói gọn trong vòng 4 tiếng. Đám Chu Vị cạn kiệt sức lực, bụng đói kêu rột rột. May là Thẩm Vọng phát hiện, nổi lòng nhân từ bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ.

Người làm tiến vào hỏi: "Các vị muốn ăn gì?"

Đám Chu Vị buột miệng thốt ra: "Sandwich!"

Cố Sanh Sanh dưới bếp nghe xong liền nói: "Đúng lúc lắm, vừa nãy chuẩn bị cho Thẩm Vọng vẫn còn dư một ít, lấy làm cho bọn họ ăn đi."

Đầu bếp nhanh nhẹn làm ba phần sandwich dùng nước sốt của Cố Sanh Sanh, bấy nhiêu đó cũng đủ cho mấy người kia sáng mắt lên.

Sandwich cắt thành miếng vừa miệng, kẹp với trứng chiên, cá ngừ và rau xà lách, nước sốt không biết được pha theo công thức gì mà vừa thơm vừa đậm đà. Chu Vị cắn hai ba miếng là hết bánh, sau đó nhìn về đĩa của Lý Cạnh với ánh mắt chưa đã thèm.

Lý Cạnh mới ăn được một miếng, lập tức bảo vệ đĩa, anh cũng chưa bao giờ được ăn cái sandwich nào ngon như vậy mà! "Hèn gì người ta có câu, muốn nắm giữ một người đàn ông, trước hết phải biết nắm bắt dạ dày của họ! Giờ thì tôi không lấy làm lạ khi tiên sinh bị phu nhân bắt rồi."

Khúc Mi nghe hai người thổi phồng kỹ năng bếp núc của Cố Sanh Sanh lên tận trời, tâm trạng liền khó chịu: "Không phải chỉ là một cái bánh sandwich thôi sao?"

"Cô không ăn hả?" Chu Vị nhìn qua.

Khúc Mi đẩy đĩa đi: "Tôi giảm béo."

"Vậy cho tôi đi." Lý Cạnh và Chu Vị lập tức chia đôi sandwich, giống như bị bỏ đó ba ngày ba đêm.

Nghe mùi thơm của sandwich, cộng thêm nhìn hai người kia đang ăn ngon lành, miệng Khúc Mi bắt đầu tiết nước bọt. Cô muốn duy trì vóc dáng, nên phải tuân theo quy tắc "quá Ngọ không ăn", hôm nay ra ngoài sớm chưa kịp ăn sáng, cái bụng đói đã bắt đầu kêu vang.

*Giờ Ngọ từ 11-13h.

Khúc Mi uống tạm một ngụm cà phê, dạ dày càng không thoải mái, bèn lên tiếng thúc giục: "Mau ăn nhanh rồi về."

Tiếc là hai người kia còn mải giành giật cái sandwich cuối cùng, Khúc Mi tức giận liền cầm túi bỏ đi.

Khúc Mi vội vàng ra tới cửa, vô tình đụng phải người trước mặt: "Ây da! Cô đi đường kiểu gì kỳ cục vậy!"

Khúc Mi nhìn lại, người cô đụng phải là một vị phu nhân xinh đẹp trang điểm cầu kỳ, có điều cử chỉ cùng quần áo có chút khoa trương, đường nét khuôn mặt lại còn khá quen mắt: "Rõ ràng là bà đụng trúng tôi."

Người làm vội đến nịnh nọt: "Lão phu nhân không sao chứ?"

Lưu Nhã Đình nhướn mày: "Tôi đang đi tự nhiên người này ở đâu đâm đầu đến! Cô ta là ai? Thẩm Vọng đâu ? Con gái của tôi đâu?''

Khúc Mi lập tức hiểu ra thân phận của vị phu nhân này, sao Thẩm Vọng có thể để cho loại người như thế trở thành mẹ vợ mình nhỉ? Khúc Mi không nói lời nào, Lưu Nhã Đình đánh giá cô một lượt, thấy cô mặt mày diễm lệ, dáng người nóng bỏng, lại còn mang khí thế công khai chủ quyền đứng trước cửa, lửa giận trong lòng càng bùng cháy mãnh liệt hơn.

Lý Cạnh và Chu Vị theo phía sau đến xin lỗi Lưu Nhã Đình, sau đó ba người liền rời đi.

Lưu Nhã Đình còn đang bận cân nhắc bốn chữ ''trợ lý thân cận'', bà tóm một nữ giúp việc lại hỏi: ''Cô gái vừa nãy là ai thế? Con gái tôi đang ở đâu?''

Nữ giúp việc nói: ''Đó chính là trợ lý của tiên sinh chúng tôi. Phu nhân đang ở trong bếp. Lão phu nhân chờ chút, tôi đi thông báo với tiên sinh và phu nhân!''

Nói xong thì đi mất.

Cố Hậu Bách vừa vào cửa, Lưu Nhã Đình liền nhào vào lòng ông: ''Lão Cố ơi! Vừa rồi ông có thấy cái con yêu tinh kia không, chắc chắn nó với Thẩm Vọng có mờ ám!''

Cố Hậu Bách nói: ''Đừng kích động, có thể là hiểu lầm thôi.''

''Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm! Sanh Sanh của chúng ta bị người ta đuổi xuống bếp rồi!'' Lưu Nhã Đình vô cùng đau lòng, ''Sanh Sanh nhà tôi đã làm gì sai! Thẩm Vọng đáng chém ngàn lần...''

Thẩm Vọng ra khỏi thang máy, đúng lúc nghe được một câu này.

Lưu Nhã Đình đang mắng hăng quay đầu lại, tiếng nói đột nhiên ngừng bặt. Chỉ thấy trước mặt là một người thanh niên anh tuấn lạnh lùng, mặc bộ vest ba món được đặt may riêng, toàn thân phát ra khí thế uy nghiêm, có thể khiến người khác tự động bỏ qua tuổi tác thật của anh.

''Cậu là... Thẩm Vọng?" Cố Hậu Bách ngập ngừng hỏi.

Lưu Nhã Đình nghe vậy mới nhận ra người thanh niên đang ngồi trên xe lăn, cao ngạo quý phái, thanh bạch không tì vết. Bà buột miệng thốt lên: "Không phải Thẩm Vọng bị mù ư?!"

Lưu Nhã Đình vừa mở miệng, Thẩm Vọng không thể không cảm thán huyết thống thật kỳ diệu. Ngữ khí hùng hổ dọa người cùng với đầu óc trống trơn của Lưu Nhã Đình, so với Cố Sanh Sanh lúc trước quả thật như một khuôn đúc ra, cả cách nói chuyện và ngữ điệu cũng không có gì khác biệt.

Nói đi cũng phải nói lại, dung mạo xinh đẹp kia của Cố Sanh Sanh đúng là được hưởng từ Lưu Nhã Đình, ngũ quan nùng diễm, đặc biệt là cặp mắt tròn xoe cùng với cái cằm nhọn. Chỉ là Cố Sanh Sanh "hậu sinh khả úy", khuôn mặt ngây thơ, rất dễ phân biệt với Lưu Nhã Đình.

"Mới chữa khỏi gần đây." Thẩm Vọng nói.



Suy đoán trong lòng được chứng thực. Cố Hậu Bách thở phào nhẹ nhõm, hướng đến Thẩm Vọng cáo lỗi: "Xin lỗi, vợ tôi nghĩ gì nói nấy, chứ không có ác ý đâu."

Thẩm Vọng khẽ gật đầu: "Không sao."

Lưu Nhã Đình vẫn chưa dám tin: "Cậu thật sự là Thẩm Vọng? Không phải Thẩm Vọng hắn..."

"Ba? Mẹ?" Một giọng nói ngọt ngào vang lên, ba người đồng loạt quay lại.

Cố Sanh Sanh đứng trước cửa nhà bếp, ánh mắt kinh hỉ nhìn ba mẹ Cố. Không ngờ diện mạo của bọn họ lại có thể giống y đúc phụ mẫu đời trước của Cố Sanh Sanh như vậy! Cố Sanh Sanh nín thở trong vô thức, cô sợ một màn trước mắt chỉ là giấc mơ.

"Sanh Sanh!" Lưu Nhã Đình lao thẳng qua, ôm chầm Cố Sanh Sanh khóc nức nở: "Sanh Sanh của tôi! Con đừng sợ, có mẹ đây!"

Mẹ như thế mới làm con sợ đó! Cố Sanh Sanh bị Lưu Nhã Đình siết đến không thở được, chật vật nhìn về hướng Thẩm Vọng huơ tay: "Thẩm Vọng..."

Nhưng Thẩm Vọng vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, ánh mắt nhìn cô phức tạp.

"Không sao rồi Sanh Sanh, mẹ đến rồi! Là mẹ không bảo vệ được con, để con chịu ủy khuất, đừng sợ Sanh Sanh, mẹ ở đây!" Lưu Nhã Đình ấn Cố Sanh Sanh vào ngực, khóc đến nỗi mất hết hình tượng phu nhân cao quý.

Lưu Nhã Đình vừa khóc lên liền không giống mẫu thân của cô nữa, tuy vậy vòng tay ấm áp cùng với mùi hương quen thuộc làm mũi Cố Sanh Sanh có chút ê ẩm, không hiểu sao lại cảm thấy tủi thân.

Cố Hậu Bách cố nén xúc động, ôm vợ và con gái của mình: "Sanh Sanh, không sao rồi, đừng sợ."

"Con, con không sao mà..." Mặt Cố Sanh Sanh đỏ bừng như sắp ngất đến nơi.

Rốt cuộc Thẩm Vọng cũng chịu mở miệng giải cứu Cố Sanh Sanh: "Ba vợ mẹ vợ, Sanh Sanh tự làm cơm trưa, hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."

Lưu Nhã Đình bị phân tâm, Cố Sanh Sanh nhân cơ hội giãy ra: "Đúng đó, bào ngư hầm rượu vẫn còn đang nấu, con đi xem một chút."

Cố Sanh Sanh nói xong liền xoay người bỏ chạy, để lại Thẩm Vọng lẻ loi đối mặt với ba mẹ Cố.

Thấy con gái nguyên vẹn nhảy nhót tung tăng, ba mẹ Cố mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng có cơ hội đánh giá Thẩm Vọng.

Sau khi biết con gái cưng bị gả cho Thẩm Vọng, vợ chồng Cố gia chưa có đêm nào được ngủ yên giấc, mỗi phút giây đều bị dày vò, hễ nhắm mắt là lại mơ thấy cảnh con gái chịu khổ ở Thẩm gia.

Vợ chồng Lưu Nhã Đình hùng hùng hổ hổ dẫn theo một xe người đến, vốn là muốn lập tức đưa con gái ra khỏi hang ổ của Thẩm gia. Nếu Thẩm gia đồng ý thả người, tất nhiên thế là tốt nhất, nhưng nếu không muốn thả, bọn họ sẽ cướp người đi.

Hiện tại ngồi đối diện với Thẩm Vọng trên bàn ăn, trái lại là tình huống mà hai người chưa từng nghĩ đến.

Lưu Nhã Đình dọc đường đòi đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, lúc này cực kỳ an tĩnh, cặp mắt hạnh giống Cố Sanh Sanh đang trắng trợn nhìn chằm chằm Thẩm Vọng.

Trước kia một lòng một dạ với Thẩm Đình Sâm, nên chưa bao giờ chú ý đến vị đại thiếu gia của Thẩm gia này. Chủ yếu do Thẩm Vọng thường xuyên bộn bề công việc, thỉnh thoảng tham gia mấy buổi xã giao, cũng không phải là chỗ mà Cố gia có thể đặt chân đến.

Từ trước đến giờ cứ cảm thấy gia thế cùng ngoại hình của Thẩm Đình Sâm là ngàn năm có một, hiện tại biết Thẩm Vọng, mới hiểu được cái gì gọi là sự chênh lệch giữa người và long phượng.

Cố Hậu Bách cau mày, không ngừng nhìn về phía nhà bếp. Ông không để bụng Thẩm Vọng, chỉ một lòng nhớ thương con gái của mình.

Không khí trên bàn cơm yên ắng kỳ dị.

Thẩm Vọng khí định thần nhàn*, chủ động mở miệng nói: "Ba mẹ vợ..."

*Khí định thần nhàn: dáng vẻ bình tĩnh, nhà nhã.

Cố Hậu Bách có chút tức giận: "Một tiếng ba vợ mẹ vợ này tôi không dám... A!"

Cố Hậu Bách lộ ra vẻ mặt thống khổ. Lưu Nhã Đình làm như không có việc gì thu hồi chân, ông ngồi yên đó cho tôi!

Thẩm Vọng nhìn như không thấy, nói tiếp: "Sanh Sanh nghe hai người muốn đến, nên hôm nay mới đặc biệt tự mình xuống bếp."

Lưu Nhã Đình hoàn toàn không tin: "Sao Sanh Sanh của chúng tôi có thể xuống bếp được!"

Đầu ngón tay Thẩm Vọng động đậy, đáp: "Không phải Sanh Sanh học nấu ăn từ mẹ vợ ư?"

=====

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv