Edit: Sa
____________
Trường thi rất lớn, thời gian thi là một buổi sáng.
Bên ngoài trường thi toàn là người, phụ huynh chiếm đa số.
Bên cạnh là một quảng trường, ở đó cũng toàn là người. Có mấy cậu trai ngồi xổm trên bậc thềm trước quảng trường, xếp đúng thành một hàng, khoảng cách phân chia ở giữa cũng giống nhau.
“Ông đây hơi đói rồi.” Cao Lâm Hạo nói: “Đợi Diệp Lệnh Uý thi xong, vừa kịp lúc chúng ta có thể đi ăn cơm.”
“Ở bên kia có mở một nhà hàng món Việt Nam, tao muốn thử xem.”
“Anh Lan đi không?”
Phí Lan cầm ly giữ nhiệt, hắn uống hai ngụm: “Cũng được.”
Cao Lâm Hạo: “…” Khỏi cần đoán cậu cũng biết thứ đựng trong cái ly này chắc chắn không phải nước, cũng chỉ có Phí Lan mới làm ra việc như lấy ly giữ nhiệt đựng rượu thôi.
“Anh Lan này, hồi trước mày được tuyển thẳng mà, mày có đi không?”
“Tao đi đâu cũng được, cũng chưa chắc phải là Kinh Đại Thân Đại, chủ yếu phải xem bạn trai tao muốn đi đâu.” Phí Lan từ tốn nói.
“Tao cũng không trông mong Thân Đại Kinh Đại, mẹ tao muốn tao thi vào Học viện Cảnh sát, nhưng điểm trường đó cũng cao quá. Tao xem của năm trước rồi, thang điểm là sáu trăm ba.” Cao Lâm Hạo thở dài, bỗng nhiên cảm thấy mình trưởng thành rồi.
“Độ khó đề thi Trung học số ba so với đề lúc thi thật hẳn là dễ hơn một chút, mày không sao đâu.” Trần Phong Bảo nói.
“Thế mày chuẩn bị đi đâu? Mày với Lý Kính vào Thân Đại Kinh Đại chắc chắn không có vấn đề gì.”
“Tao chọn đại học Chính Pháp, Lý Kính chắc vào Kinh Đại học văn.” Trần Phong Bảo nói.
“Diệp Lệnh Uý cả ngày cười đùa khắp nơi, cũng không biết rốt cuộc cậu ấy muốn đến trường nào học nữa.” Cao Lâm Hạo lại thở dài: “Tao cảm thấy cấp ba rất tốt, nếu đại học vẫn có thể học chung với tụi mày thì hay rồi.”
“Tao trở về mà, tao học nghiên cứu sinh rồi về.”
“Tao cũng quay về, học nghiên cứu sinh rồi lại về, tốt xấu gì Thân Thành cũng là thành phố xếp top ba cả nước, ổn lắm.”
“Anh Lan thì sao?”
“…”
“Đừng hỏi nữa, nó nghe bạn trai nó.”
Cuộc thi kết thúc, thí sinh ùa ra từ trong trường thi, có người vui mừng có người lo lắng. Diệp Lệnh Uý ra ngoài bằng lối dành cho nhân viên, xuất hiện ngay sau lưng mấy người họ. Cậu xách bảng, lưng đeo cặp, đẩy Cao Lâm Hạo một cái.
“Trời má WTF, ai…” Miệng Cao Lâm Hạo còn đang chửi rủa tía lia, quay đầu thấy Diệp Lệnh Uý và Phí Lan cười như không cười thì lập tức nuốt ngược mấy câu mắng người về. Cậu đứng lên đón lấy bảng vẽ của Diệp Lệnh Uý vào tay mình: “Sao rồi? Phát huy thế nào?”
“Tạm được.” Diệp Lệnh Uý nói, cậu đưa cặp sách cho Phí Lan.
Phí Lan: “…”
Phí Lan nhận lấy cặp của Diệp Lệnh Uý, ly giữ nhiệt lộ ra trước mặt cậu. Mắt Diệp Lệnh Uý bừng sáng: “Anh mang theo rượu hả? Rượu gì thế?”
“Brandy, em thử không?”
“Có.” Diệp Lệnh Uý bưng ly, nhấp từng ngụm nhỏ. Tửu lượng của cậu không ổn lắm, ở nhà thì ngang ngược, ở ngoài vẫn biết tém tém lại.
Một hàng người rời khỏi quảng trường, Diệp Lệnh Uý đi ở giữa chẳng giống thí sinh chút nào, nhưng thí sinh cùng phòng thi đều biết cậu. Năm giáo viên canh thi thay phiên nhau đứng bên cạnh xem cậu vẽ, sau khi cậu vẽ xong, có một giáo viên vẫn ngồi chồm hổm bên cạnh nói chuyện với cậu.
Trong tất cả các phòng thi, chẳng có phòng thi nào có đãi ngộ như này, kết quả là thi xong cậu còn đi ra bằng lối đi của nhân viên.
Họ nghĩ tới nghĩ lui, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra thí sinh này là ai, số 603, là số 603 vừa đăng ký đã dựa vào khuôn mặt mà hot ở các trường.
Mấy trường học thường tổ chức các hoạt động và thi cử, cũng biết vài ba người giữa các trường, vài ba diễn đàn trao đổi tin tức. Thân phận của Diệp Lệnh Uý rất dễ bị đào ra, học sinh Trung học số ba, đứng nhất khối, nhà có rất nhiều tiền.
Còn có người yêu nữa…
Người yêu siêu đẹp trai, còn cực kỳ giàu.
Ngày thi nhằm vào cuối tuần, thực ra vẫn có người cố tình chạy xe từ nhà qua ngồi chờ để chụp hình quay phim gì đó.
Người trong điện thoại tựa như nam chính trong tiểu thuyết và nhân vật truyện tranh mà các cô thường ưa thích, chuyến đi này ấy vậy mà thực sự không vô ích.
Diệp Lệnh Uý không quá rành mấy chuyện này, cậu cùng đám người Phí Lan ăn cơm trưa, bị Phí Lan dỗ ngọt đưa về nhà họ Phí.
Ba anh em còn lại ngồi hàng ghế sau trong xe taxi. Ba cậu trai dáng người cao lớn chen chúc với nhau nên hơi khó chịu.
Trong tình huống thế này mà Cao Lâm Hạo vẫn không quên làm gà mẹ nhọc lòng lo nghĩ: “Sao tao cứ cảm thấy Diệp Lệnh Uý không được thông minh lắm, sao anh Lan nói gì cậu ấy cũng nghe thế.”
Trần Phong Bảo khoanh tay, thâm tàng bất lộ: “Không phải Diệp Lệnh Uý không thông minh, do trình của anh Lan cao quá.”
“Sau này tao sẽ không tìm người yêu như anh Lan đâu, mẹ nó quá đáng sợ, bị nuôi nhốt mà còn không tự biết, mày xem Diệp Lệnh Uý được dỗ kìa.”
Lý Kính cười: “Hạo Tử, mày muốn tìm bạn trai hả, gần đây không phải mày đang mặn nồng với Tiểu Tranh Tử à?”
“Cút đi, ai mặn nồng với cậu ấy chứ, tao với cậu ấy là anh em!” Cao Lâm Hạo thề thốt son sắt.
Mà Diệp Lệnh Uý lại được dỗ dành đến nhà Phí Lan.
Tận khi nằm lên giường, Diệp Lệnh Uý vẫn chưa phản ứng lại.
Cho đến khi Phí Lan duỗi ngón tay đến trước mặt cậu, bảo cậu liếm sạch.
Diệp Lệnh Uý nghiêng đầu chê bai.
“Của em đó, anh cũng đâu chê.” Ngón tay Phí Lan rất dài, khớp xương ngón tay rõ ràng, chất lỏng bên trên dính cả ngón tay, tựa như sữa bò đặc sệt. Như để chứng minh điều gì đó mà Phí Lan thè đầu lưỡi ra, liếm từ khớp nối thứ hai đến khớp nối đầu.
“Em thử đi, vị không tệ đâu.”
Diệp Lệnh Uý giãy giụa: “Em không muốn.”
Phí Lan duỗi tay đè cổ cậu, cổ Diệp Lệnh Uý nhỏ dài lại yếu ớt. Hắn nắm lấy, dưới lòng bàn tay là động mạch chủ đang đập, làn da ấm áp nhẵn mịn khiến người ta thích chẳng nỡ buông.
“Em liếm sạch đi, tối nay anh để cho em ngủ.”
Diệp Lệnh Uý chớp mắt: “Anh không ngủ à?”
“Thế đấy.” Phí Lan chợt gật đầu tỏ ý đúng: “Vậy thì ngày mai chắc em không đến trường được đâu, nhưng em yên tâm, anh sẽ giúp em xin nghỉ với thầy Phương.”
Phí Lan xấu xa nhếch khóe miệng, một cánh tay khác đi xuống theo đường cong eo của Diệp Lệnh Uý, nửa người Diệp Lệnh Uý tê dại.
Cậu biết, trước giờ Phí Lan nói được làm được.
“Em liếm, em liếm mà.” Diệp Lệnh Uý cắn răng hàm, ngẩng đầu muốn cắn ngón tay Phí Lan.
Phí Lan hơi mạnh tay, lập tức đè Diệp Lệnh Uý xuống: “Làm gì đó bé cún nhỏ? Muốn cắn người à?”
“Nghe lời, đến đây.”
Đôi mắt Diệp Lệnh Uý bị ép đến nỗi hiện lên ánh nước. Cậu chịu thua, há miệng, nhưng vì bị Phí Lan đè cổ nên cậu không chạm đến được ngón tay gần ngay trước mắt, cậu hơi tủi thân nhìn Phí Lan.
Phí Lan bị ánh mắt ấy nhìn thì thở dài. Cổ họng hắn khô khốc đến nỗi đau đớn, nhưng hắn cũng không vội, hắn để ngón tay lên chóp mũi Diệp Lệnh Uý cọ nhẹ. Diệp Lệnh Uý chớp mắt, thè đầu lưỡi, liếm từng chút một, từ dưới lên trên, liếm đi chất lỏng trên ngón tay.
Dáng vẻ cố gắng của cậu, xương quai xanh lộ ra rõ ràng, cái cổ vì cố gắng rướn lên trên mà kéo căng đều rất đẹp.
Cho đến khi cả ngón tay Phí Lan đều ướt nhẹp, Diệp Lệnh Uý kiệt sức ngã người xuống giường: “Lần này anh thoả mãn…”
Giọng cậu còn chưa dứt, nụ hôn của Phí Lan đã rơi xuống, trước tiên hắn cắn Diệp Lệnh Uý một cái, sau cùng mới hôn cậu.
Phí Lan đòi hỏi không thôi, Diệp Lệnh Uý cũng muốn.
Cẳng chân Diệp Lệnh Uý vô tình cọ phải Phí Lan, còn cọ trúng thân dưới đang khó chịu của hắn. Phí Lan đè ai kia trong ngực, hắn nói: “Em vội gì thế? Đợi em thành niên đã, anh cho em sướng đủ.”
Nhưng Diệp Lệnh Uý đã sớm bị Phí Lan đưa vào cơn mê, cậu không biết Phí Lan đang nói gì bên tai nên tùy tiện gật đầu.
–
[Các chị em, chúng ta đưa 603 debut ngay đi, tui tiêu tiền cho cậu ấy. Cậu ấy chính là idol có vẻ ngoài khiến chúng ta điên vì cậu ấy, cuồng vì cậu ấy, đâm đầu vào tường lớn vì cậu ấy!!!!]
[Mẹ ơi cứu mạng!!!! Khi nào mấy bạn đi canh me người thật vậy? Tui đã bỏ lỡ một thế giới rồi!!]
[Lầu trên lý trí chút, đừng to giọng thế, ồn quá rồi… AAAAAAAAAAAAA Cục cưng đẹp trai quá!]
[Thật sự phải lý trí chút nhé, hình như nhà cậu ấy rất giàu. Cái đồng hồ trên cổ tay 603 trong bức ảnh ấy, mặc dù tui không biết là hiệu nào nhưng toàn là kim cương đó má ơi. Bạn chắc chắn đứa trẻ của gia đình như thế sẽ gia nhập giới giải trí để phát triển hả? Cậu ấy đưa bạn debut còn được.]
[Đưa bạn debut hahahahahahaha cười chớt, đây chính là người chơi hệ nhân dân tệ đó sao?]
[Nhưng, nhưng, cậu ấy có thể dấn thân vào ngành nghề nào đó lộ mặt không nhỉ, tui đã ăn chán kiểu “mặt hoa da phấn” của giới giải trí rồi. Số 603 quả thật là thiếu niên thần tiên, phải là gia đình thế nào mới có thể sinh được một người như thế!]
[Người bên cạnh cậu ấy cũng đẹp trai lắm, nhưng vẻ ngoài không hiền lành.]
[Bạn nói người cầm bảng hay người xách cặp?]
[Người cầm bảng ấy, cao quá chừng, chắc cũng phải 190cm, cậu bạn này ăn cái gì mà lớn thế?]
[Bạn thân xuất hiện: Cái người cầm bảng trông hiền quá, còn cái người xách cặp lại không dễ đối phó.]
[Tại sao chứ? Cái cậu chàng mặt sững sờ xách cặp trông có vẻ rất dễ gần mà, giống như nam phụ trong phim á, vẻ ngoài đẹp trai rồi còn giàu với dịu dàng, nhưng chỉ mãi là lốp dự phòng.]
[… Bạn im lặng nào, trước kia tui học chung cấp hai với cậu chàng đó, ngoài mặt cậu ấy bày ra dáng vẻ như thế, khi một chân giẫm gãy xương tay người ta cũng là dáng vẻ này. 603 là người yêu của cậu chàng, bạn còn nói cậu chàng là lốp dự phòng, cẩn thận diễn đàn của chúng ta bị nổ đấy.]
[Giỏi thế cơ á? Tui không tin.]
[…]
[Tui tin nè, người kiểm duyệt khoá số tui rồi, nói tui đại nghịch bất đạo, tui đệch…]
[Hahahahahaha đại nghịch bất đạo hahahahahaha.]
[Ngưỡng mộ mấy bé Trung học số ba ghê, sao trường mấy bé nhiều trai đẹp thế, chúng ta có chung một thế giới không?]
[Mấy bạn đầu trọc lớp tui đều thành kính dâng hương.]
[Tui vẫn mơ đẹp là 603 sẽ debut.]
[Tui cũng vậy.]
[Thêm tui nữa, kiểu tui muốn tiêu tiền cho cậu ấy, muốn mua trà sữa mua bánh kem mua đồ ăn vặt mua nhà cho cậu ấy.]
[Cái trước thì tui có thể, còn mua nhà thì tui chịu.]
…
Lúc Diệp Lệnh Uý tỉnh dậy vẫn còn rất sớm. Bởi vì cậu ngủ từ sớm, buổi sáng thi cử rất mệt, buổi chiều lại cùng Phí Lan làm chuyện trời đất mịt mù trên giường nên tắm xong là cậu ngủ luôn.
Cậu duỗi chân đạp Phí Lan một cái: “Em đói rồi.”
Vốn dĩ mùa đông Phí Lan rất mê ngủ, hắn bị đạp một cái cũng không tỉnh, nhưng lại lập tức ôm Diệp Lệnh Uý chẳng biết chạy đến bên phía giường mà hắn nằm từ khi nào vào lòng: “Ừ.”
Sau đó hắn ngủ tiếp.
Diệp Lệnh Uý: “…”
Diệp Lệnh Uý chẳng trông chờ gì ở hắn, cậu ra sức muốn thoát khỏi sự trói buộc của Phí Lan nhưng động tĩnh lớn quá, cuối cùng đánh thức Phí Lan.
Rèm cửa chưa kéo kín, tia sáng mờ ảo ở bên ngoài chiếu vào, con ngươi của Phí Lan vừa trầm lắng vừa nguy hiểm.
Giây tiếp theo, vai Diệp Lệnh Uý bị đè. Diệp Lệnh Uý sững sờ một lúc, cậu lập tức đẩy rồi chống cự Phí Lan. Đầu tiên là khóc lóc, sau đó trở thành tội nghiệp van xin, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn trong ngực Phí Lan, tựa như một bé mèo kêu rên khe khẽ.
Hết chương 86.