Edit: Thiên Ngân | Beta: Kim Huệ
Trời mưa, tiết thể dục học trong sân bóng rổ, lớp một và lớp mười một như cũ tập cùng một lúc, chia đều sân bóng rổ và đất trống.
Giáo viên tổ chức cho các bạn trong lớp khởi động và chạy, Tiền Ý Ý lấy cớ chân bị thương lúc trước mà xin nghỉ chạy bộ. Lúc mọi người chạy bộ thì cô ngồi ngay chỗ thùng đựng bóng rổ.
Sau khi phân phát dụng cụ thể thao, các nam sinh hầu như đều đi chơi bóng rổ, còn vài bạn nữa thừa dịp lặng lẽ dính nhau.
Lớp học thiếu đi bốn người.
Tào Khung cùng ngày đã trực tiếp rời khỏi trường, Hà Ứng Hoan gửi tin nhắn cho Tiền Ý Ý nói cậu ấy đi đến bãi biển để lặn, vì để cậu ấy giải sầu, mấy người bạn tốt đều đi theo.
Bây giờ bên cạnh Tiền Ý Ý chỉ còn Tô Á Na với Nhậm Kha.
Nhậm Kha là một mọt sách, chàng trai có dáng người hơi nhỏ lại gầy yếu. Mỗi ngày cậu ấy đều cầm theo một quyển sách học tập, đối với hoạt động thể thao hoàn toàn không tham gia. Nam sinh trong lớp chơi bóng rổ sẽ không gọi cậu ấy mà có gọi thì Nhậm Kha cũng không đi.
Cậu ấy lấy một quyển đề luyện tập trong tay áo thể dục, cũng ngồi cạnh thùng đụng bóng rổ, say sưa làm đề vật lý. Cậu ấy không chỉ tự làm mà còn đưa một quyển khác cho Tiền Ý Ý.
Theo cách nói của Nhậm Kha, hai người họ là học tập chi hữu(1), gọi tắt là học hữu.
Học hữu thì có đề phải chia sẻ, có bài thi phải cùng làm.
(1)Học tập chi hữu: bạn bè giúp đỡ nhau trong học tập
Một tiết thể dục của Tiền Ý Ý suýt nữa thành tiết vật lý.
“Câu này có chút khó, mình không làm được.”
Vẻ mặt Nhậm Kha đau khổ.
Tiền Ý Ý cũng không làm ra.
Câu này là câu cuối của đề, cần nhiều vốn kiến thức hơn, cô còn chưa toàn diện như vậy.
“Nếu là Lương Quyết Thành thì chắc sẽ làm được câu này.”
Ánh mắt Nhậm Kha đầy hy vọng nhìn về phía bên kia của sân bóng rổ.
Lương Quyết Thành không chơi bóng rổ. Anh ấy thậm chí còn không di chuyển, nửa nằm trên ghế của khu dành cho khán giả, phủ chiếc áo khoác lên người, rõ ràng là đang ngủ.
“Ý Ý, mình nghe được một chuyện……”
Tô Á Na ngồi xổm cạnhTiền Ý Ý, tầm mắt nhìn qua nhìn lại giữa Lương Quyết Thành và Tiền Ý Ý, ấp a ấp úng.
“Trong nhóm lớp đều đồn nói giữa cậu và bạn học Lương có chút thân mật”
“Ồ.” Tiền Ý Ý không phản ứng gì.
Nếu muốn giả bộ thì cần phải giả bộ triệt để trong tất cả mọi mặt.
Quan hệ yêu đương của cô và Lương Quyết Thành cần phải được xác định.
“Đúng là có quan hệ đó.”
Tiền Ý Ý bình tĩnh nói.
Tô Á Na và Nhậm Kha khiếp sợ.
“Cậu cũng thật…… Lợi hại đó, người đó là Lương Quyết Thành đấy!”
Tô Á Na đè thấp giọng nói: “Lương Quyết Thành này nghe nói rất nguy hiểm. Ý Ý, cậu thật sự có qua có đó với cậu ấy sao?”
Nhậm Kha nâng mắt kính, phản bác nói: “Cậu ấy chưa từng ăn hiếp bạn học nào, có chỗ nào nguy hiểm đâu?”
Tiền Ý Ý phụ họa: “Không sai, bạn học Lương nhà mình tốt bụng, hào phóng lại nhiệt tình.”
Tô Á Na vẻ mặt khó có thể chấp nhận.
Nhậm Kha nhấc tay: “Cậu có thể đến làm phiền bạn học Lương tốt bụng, hào phóng lại nhiệt tình giảng hộ câu hỏi này không?”
Tiền Ý Ý quay đầu lại nhìn Lương Quyết Thành đang ngủ trên ghế.
Lương Quyết Thành đã có thẻ của cô. Theo lý thuyết thì không cần đi làm thêm, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian để ngủ đủ giấc vào buổi tối.
Nhưng trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lương Quyết Thành đến trường vẫn là bắt đầu ngủ bù. Quầng thâm trên mắt anh cũng không hề có dấu hiệu cải thiện.
Hình như anh vẫn thức khuya, vẫn không ngủ đủ giấc, thậm chí còn mệt mỏi hơn trước kia.
Tiền Ý Ý không biết, sau khi Lương Quyết Thành có thẻ của cô thì đã mua một bộ máy tính có tính năng cao. Sử dụng tất cả thời gian rảnh rỗi và thời gian ngủ ở nhà vào buổi tối mà luyện tập và sửa đổi nó không ngừng.
So với trước kia quả thật vất vả hơn nhiều.
Tiểu tử ở cái tuổi choai choai, không có giấc ngủ tốt thì cả người đều không có tinh thần.
Anh vẫn luôn lợi dụng thời gian đi học mà miễn cưỡng đem giấc ngủ trở về.
Tiền Ý Ý do dự, lúc Lương Quyết Thành đang ngủ mà quấy rầy anh thì hình như không hay
lắm.
“Chờ cậu ấy tỉnh ngủ đi.”
Tô Á Na nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bây giờ mình tin các cậu đang hẹn hò rồi.”
"Cậu có thấy chị gái cậu không?” Tô Á Na bỗng nhiên quay đầu nhìn qua rồi bĩu môi, “Lần trước cô ta hại cậu trật chân, lại còn dám nói là cậu đẩy cô ta, đến khi xem camera theo dõi, thì không nói nữa. Chị gái cậu đúng là kỹ nữ.”
Tiền Ý Ý không nói gì.
Ngày hôm đó Tiền Mân Văn đẩy ngã cô, vốn dĩ cô ta muốn đến khóc lóc kể lể với ông nội, may là cô hô lên trước, thêm nữa bọn họ cũng không dám xem camera nên mới bỏ qua chuyện này.
Nhưng nói đến cùng, cho dù Tiền Mân Văn thật sự có làm sai thì người Tiền gia cũng sẽ không ai trách móc nặng nề với cô ta.
“Không cần lo cho cô ta, chúng ta làm bài đi.”
Tiền Ý Ý không muốn có thêm quan hệ nào với Tiền Mân Văn. Sự thật thì tình huống tốt nhất đối với bọn họ là không can thiệp đến chuyện của nhau, trở thành người xa lạ.
Bên này Tiền Ý Ý đang làm bài, không biết xảy ra chuyện gì mà phía sân bóng rổ ngày càng ồn ào.
Cả hai lớp cùng lên lớp, sân bóng rổ bên trái và sân bóng rổ vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà lớp (1) và lớp (11) tuần trước, và tuần trước trước nữa đã gây thù với nhau rồi.
Nguyên nhân kết thù rất đơn giản, ban đầu do Lưu Nha châm ngòi, dùng thủ đoạn thổi phồng lên, sau đó lại đến chuyện chị em Tiền Mân Văn và Tiền Ý Ý.
Đối với mắt nhìn của họ, đây không phải chuyện chị em người lớp 1 và người lớp 11, điều nằm bên trong không phải chỉ là chuyện chị em, mà còn là chuyện quan hệ giữa hai lớp với nhau. Xung đột của hai lớp.
Lần trước lớp 1 cảm thấy mình bị thiệt, lớp 11 lại cảm thấy Tiền Ý Ý bị ăn hiếp, lửa đã cháy âm ỉ rồi.
Sự đối lập giữa lớp trọng điểm với lớp học dốt lại được nhấn mạnh một lần nữa. Các nam sinh của hai lớp đều có dấu hiệu muốn bốc hỏa, đến tiết thể dục này thì không nhịn được nữa.
Ban đầu là do đội bóng rổ lớp một ném bóng vào nam sinh lớp mười một, nam sinh lớp mười một cười nhạo một phen.
Sau đó nam sinh lớp mười một đang chơi bóng rổ thì bị ngã, cả lớp một đều cười nhạo, nam sinh bị ném ngã cảm thấy thật mất mặt nên xô ngã nam sinh lớp một cười to nhất.
Một đứa đi cả đám đều đi, vài chục nam sinh ở hai lớp lập tức xông vào cãi nhau, mồm năm miệng mười mà ồn ào lên.
Nam sinh lớp một và lớp mười một xô đẩy lẫn nhau, mắng chửi càng lúc càng nặng.
Giáo viên thể dục đứng ra hòa giải nhưng một chút tác dụng cũng không có, một nam sinh cao đột nhiên xô ngã một nam sinh đeo mắt kính, cảnh tượng lập tức rối loạn.
Nam sinh lớp một và lớp mười một trực tiếp giơ tay lên, hô to đòi đánh nhau trong sân bóng rổ.
Các nữ sinh ở gần đó thét chói tai, có người chạy nhanh đi gọi chủ nhiệm lớp, còn có vài người nhát gan thì trực tiếp bị dọa khóc.
Tiền Mân Văn trong đám nữ sinh rất rõ ràng, cô ta cố gắng hết sức để kéo các nam sinh, ý định tách bọn họ ra.
“Nam sinh đánh nhau nữ sinh đừng đứng trước! Không cần đứng đằng trước! Cẩn thận bị thương!”
Giáo viên thể dục đau cả đầu, ông nói với Tiền Mân Văn vừa chen vào trong đám người.
Các nam sinh khi đánh nhau đến đỏ mắt thì còn tâm trạng nào để ý đến nữ sinh. Tiền Mân Văn can ngăn chưa đến ba phút đã không cẩn thận mà bị đánh vài cái, đau đến vành mắt đã đỏ lên.
“Thầy, không sao đâu việc bây giờ, cần làm là phải tách bọn họ ra ngay bây giờ, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất.”
Cô ta định cùng các nữ sinh cùng nhau lên hỗ trợ ngăn nam sinh lại, nhưng hầu hết nữ sinh đều không dám tiến lên, gấp đến mức chạy xung quanh.
Tiền Ý Ý nhìn qua, bỏ bài tập xuống.
“Cậu đừng đi, sẽ bị bọn họ đánh đấy.”
Tô Á Na kéo Tiền Ý Ý lại.
Tiền Ý Ý không có ý định tiến lên, cô đi đến chỗ đựng thiết bị bên cạnh, bóng rổ trong thùng còn rất nhiều, cô hòa khí hỏi mấy nữ sinh bên cạnh: “Biết chơi bowling chứ?”
Vẻ mặt các nữ sinh mơ hồ.
Tiền Ý Ý lấy một trái bóng rổ, hoạt động một chút.
“Không biết cũng không sao, tôi làm mẫu cho các cậu một chút.”
Tiền Ý Ý ôm bóng rổ trong tay, nhắm ngay vị trí mà đám nam sinh đang đánh nhau, dùng sức ném.
Bóng rổ một đường lăn qua, lăn đến bên ngoài vòng nam sinh.
Bóng rổ hình tròn bị người không cẩn thận dẫm chân lên, vài người đứng không vững. Vì để cân bằng thân thể, đều ngừng động tác vung nắm đấm.
Mấy nữ sinh thấy rồi, lập tức hiểu ý của Tiền Ý Ý, mỗi người ôm một trái bóng rổ, dùng toàn bộ sức mạnh ném qua.
“Ôi mẹ nó!”
“Mẹ nó!”
Các nam sinh một lòng nhào đến đánh nhau không nghĩ đến mình đột nhiên sẽ bị tập kích sau lưng, hầu hết đều choáng váng. Trong đám người bị ném rất nhiều quả bóng rổ, lại không cẩn thận, có nữ sinh ném cao. Các nam sinh thu tay lại bảo hộ gương mặt, đều lo lắng gương mặt bị thương.
“Mẹ nó! Nữ sinh các cô làm cái gì vậy hả!”
Các nam sinh bị gián đoạn như vậy cũng không còn biện pháp để đánh tiếp, một bụng tức giận đều đổ lên người nữ sinh.
Giáo viên thể dục hung hăng ném một trái bóng rổ qua.
“Các nữ sinh làm tốt lắm! Các cậu là súc vật hả! Một lời không hợp thì động thủ, nếu như thế sao không lên sân khấu mà đánh đi!”
Các nam sinh không phục.
“Chuyện của nam sinh, nữ sinh bớt nhúng tay!”
Lời này chọc giận nữ sinh, mặc kệ là nữ sinh của lớp một hay lớp mười một đều chỉ tay về mấy nam sinh.
“Các cậu là tinh tinh à! Đầu toàn cơ bắp ngoại trừ đánh nhau còn biết làm gì!”
“Hơ hơ, chúng tôi mặc kệ mấy người, các người đánh nhau đến tàn tật à?!”
“Bảo chúng tôi đừng nhúng tay, có bản lĩnh các cậu đừng dùng nữ sinh làm cái cớ!”
Các nam sinh lập tức trở thành đối tượng công kích của các nữ sinh.
Không thể chửi cũng không thể đánh, khí thế kiêu ngạo của các nam sinh dần dần bị ép xuống.
Mắng không lại, không đánh được, khí thế của đám con trai ngay lập tức bị ép xuống.
Chủ nhiệm hai lớp gấp rút chạy sang, trên mặt cũng không còn bình tĩnh.
“Thầy Trương, không phải tôi đã nói rồi sao, mấy đứa nam bên lớp anh quen gây chuyện thị phi, đừng tới gây chuyện với lớp tôi, sắp phải thi tháng rồi, lỡ chúng nó bị thương thì sao?!”
Giáo viên Đường của lớp một vừa đến đã không khách khí mà nói thầy Trương.
Lão Trương đúng mực trả lời: “Hiện giờ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, lời này của cô Đường hơi sớm rồi.”
“Người gây hứng trước không phải lớp thầy sao, không lẽ là học sinh lớp tôi à?”
Đường lão sư nhìn một vòng sân bóng rổ, chắc nịch nói: “Chắc chắn là lớp chúng bên đó gây hứng trước.”
Giáo viên thể dục nhìn trái nhìn phải, ai cũng thể đắc tội.
“Chuyện này, chắc do xô đẩy nhỏ, cũng không phải cố ý đâu.”
“Chuyện này không nhất định.”
Giáo viên Đường mờ mịt nhìn Tiền Ý Ý.
“Học sinh lớp ông tôi đã lĩnh giáo qua rồi, lúc trước đẩy học sinh lớp tôi, ai mà biết được chuyện này lại chuyện gì nữa.”
Tiền Ý Ý bị ánh mắt đó nhìn đến nỗi không thoải mái.
Trong miệng giáo viên Đường, rất có khả năng là chuyện của Tiền Mân Văn và Tiền Ý Ý.
Lời hồ đồ nói nhiều, có khi cả người trong cuộc cũng tin.
Giáo viên nhắc đến chuyện Tiền Mân Văn, cô ta bắt đầu chua xót.
“Do em gái của em làm không đúng, em xin lỗi.”
Tiền Ý Ý cảm thấy hoang đường.
Cô lại làm chuyện gì rồi, lại bị Tiền Mân Văn chụp mũ không đúng, đại diện đứng lên xin lỗi?”
“Tôi nhớ không lầm lúc trước con bé này từng có lời hứa với cô Lưu đúng chứ, nói nếu thi qua được cả học sinh lớp một, thì cô Lưu phải xin lỗi nói.”
Cô Đường cười nhạo một tiếng: “Bây giờ lớp mấy người đánh học sinh lớp tôi, không phải ý nói có người muốn lớp tôi không thi được sao.”
Trọng điểm lúc đối diện với lớp kém, mắt cô ta nhìn trên đầu.
Nhất là với người gây sự với lớp mình, cô ta úp nồi lên lớp tệ, để bảo vệ lớp mình.
Khí thế lớp một không yếu, nghe thấy chủ nhiệm binh mình như thế, lập tức mồm năm miệng bảy đẩy cái sai lên người lớp mười một, nói lớp mười một động tay trước, cố ý kiếm chuyện đánh người.
Nam sinh ban mười nổi giận, mắng đến khàn giọng.
Tiền Ý Ý cười.
Cô bước lên một bước.
“Thu lại đi.”
Giọng nói khàn khàn sau lưng Tiền Ý Ý vang lên.
Gương mặt của người nam vừa tỉnh ngủ còn hơi đỏ, đôi mắt đó lộ ra phần âm trầm, một tay anh ôm áo khoác, ánh mắt lăng lăng nhìn cô Đường,
“Câu nói này, thu lại đi.”
Cô Đường biết Lương Quyết Thành, lúc vừa bắt đầu, cô ta còn tranh thủ kéo Lương Quyết Thành sang lớp cô, đây là hạt giống trạng nguyên đó.
Nhưng Lương Quyết Thành từ chối, ghét bỏ không khí của lớp một không thể trốn học, kiên định ở lại lớp mười một.
Mỗi lần cô ta thấy thầy Trương âm dương quái khí, trong đó ít nhiều cũng dính đến vị hạt giống trạng nguyên này.
Ngữ khí cô Đường rất cương cứng: “Tôi không nói em, tôi đang cô gái kia, lớp của mấy người vì muốn bảo vệ lòng tự tôn của cô ta, mà phải phí nhiều tâm tư như vậy.”
Giọng điệu cuồng vọng của Lương Quyết Thành.
“Chúng tôi không cần phải lao tâm khổ sức với lớp một.”
Cô Đường nổi giận, cô tức muốn học máu: “Người thi với lớp tôi là cô gái này chứ không phải em!”
Ánh mắt Lương Quyết Thành phiêu bạt lướt qua Tiền Ý Ý.
Tiền Ý Ý phồng má, minh chứng cho việc không vui với lời nói của cô Đường.
“Cô ấy có thể thi rất tốt.”
Ngữ khí Lương Quyết Thành nhàn nhạt, như tuyên cáo.
Cô Đường hừ lạnh: “Cô ta thi được qua khỏi hạng ba mươi lớp tôi, tôi cho cô ta năm nghìn tiền học bổng.”
“Nếu như cô ta thi không được, lớp mười một các người xin lỗi tập thể lớp chúng tôi, thầy Trương thầy không ý kiến chứ.”
Lão Trươmg đau cả mặt.
Lương Quyết Thành ngước mắt: “Sẽ không.”
“Cô ấy nhất định sẽ qua.”
Cô Đường và Lão Trương dìu một số bạn nam bị thương vào phòng y tế, học sinh ở sân thể dục đều được giải tán.
Tiền Ý Ý ôm tập bài tập theo Lương Quyết Thành.
“Bạn học Lương, thi qua khỏi hạng ba mười có phải quá khó không, nếu tớ làm không được.”
“Sẽ không.”
Lương Quyết Thành dừng bước, quay đầu ánh mắt thầm trầm nhìn Tiền Ý Ý: “Có anh đây.”
Tim Tiền Ý Ý nhảy lên: “Cậu muốn giúp tớ...gian lận?”
Những Đại Lão lại bình tĩnh: “Ở đây giúp cậu ôn tập.”
Tiền Ý Ý tính tính thời gian, cách ngày thi chưa đến mấy ngày, cô cần phải ôn tập gấp rút.”
“Nhà tớ đi.”
Tiền Ý Ý sợ học trễ quá, thuận miệng hỏi: “Đêm nay có thể không về nhà được không?”
Lương Quyết Thành tăng tốc, ném lại một câu: “... cậu xem mà làm.”