Con số ở góc bảng đen đếm ngược thời gian thi đại học đã dần dần giảm xuống, cuối cùng chỉ còn lại 3 ngày.
Đồng thời, trường học cũng cho toàn bộ học sinh lớp 12 nghỉ học.
Thời gian 3 ngày này, có thể làm cái gì đây?
Nên xem lại một lượt tất cả các đề thi đã làm, hay là làm tiếp mấy đề nữa?
Tiễn Ý Ý nói không.
Cô vô cùng phóng khoáng, dẹp tất cả sang một bên, tập trung thả lỏng tinh thần.
Tinh thần tốt cũng vô cùng quan trọng khi đi thi nha.
Đây đã là lần thứ hai Tiễn Ý Ý đi thi đại học rồi, lần đầu tiên thi, cô cũng khẩn trương đến mức kém chút nữa quên kiểm tra lại bài làm, sau này khi nhớ lại, rốt cuộc buổi tối trước hôm thi cô đã làm gì, buổi sáng hôm sau cô đã làm gì, Tiễn Ý Ý cũng không nhớ rõ lắm. Mà ấn tượng sâu nhất của cô chính là mấy cái đề thi dày cộp.
Lúc này, Tiễn Ý Ý đang chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, còn thuận tiện chuẩn bị cho Lương Quyết Thành nữa.
Kỳ thật cũng không có nhiều đồ lắm, chỉ có vài thứ mà thôi. Thế nhưng có đôi khi đến lúc đi thi lại không tìm thấy cái này, quên mất cái kia, cuối cùng lại thành một cái cửa ải đại nạn cho cả học sinh lẫn người nhà học sinh.
A di cũng rất gấp, sau khi nấu xong bữa tối liền xoay quanh ở phòng khách, hỏi cô đồ vật đã chuẩn bị đầy đủ chưa, có cần kiểm tra lại không.
Kỳ thật là sau khi Tiễn Ý Ý soạn xong thì đã không cần kiểm tra cái gì nữa.
Chỉ có mấy thứ này, làm sao có thể quên được cơ chứ. Chủ yếu vẫn là do bọn họ bị cảm xúc khẩn trương quấy phá, đem một việc tưởng chừng như vô cùng đơn giản lại hóa thành phức tạp lên mấy lần.
Đây là lần đầu tiên Lương Quyết Thành thi đại học, thế nhưng trông anh có vẻ rất bình tĩnh.
Chuẩn bị đồ dùng gì đó đều là do Tiễn Ý Ý làm giúp, đến nhìn anh cũng không nhìn lấy một cái, mỗi ngày cứ ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh, sau khi dậy thì hoạt động thân thể một chút, thậm chí còn có tâm tư đi chạy bộ buổi sáng.
So với hai thí sinh sắp phải lâm trận thật sự này, gia trưởng còn khẩn trương hơn cả hai người.
Tiễn Thiếu Trầm thường xuyên đến nhà Tiễn Ý Ý hơn.
Chú ấy bề bộn nhiều việc, bình thường có rất ít thời gian cùng người trong nhà thân cận. Mười ngày nửa tháng mới gọi được một cuộc điện thoại là chuyện rất bình thường, nhưng sắp tới là kì thi đại học, không giống với mọi ngày, cho nên hắn mới cố gắng bớt chút thời gian đến xem cháu gái nhỏ, còn có cậu cháu rể kia nữa.
Ân cần thăm hỏi với thân phận là trưởng bối cũng chỉ đơn giản là cùng một chỗ ăn cơm, nhìn xem thấy trạng thái của Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành coi như không tệ, không giống như đám trẻ con khẩn trương vì sắp phải thi đại học, tâm tình đều vô cùng bình thản, lúc này hắn mới yên lòng.
Gia trưởng Tiễn gia làm rất tùy duyên, thế nhưng gia trưởng Lương gia lại vô cùng khẩn trương.
Lương Nguyệt Ninh cũng được nghỉ, thế nhưng lại không dám tới quấy rầy anh chị chuẩn bị trước khi thi, lại không muốn chỉ ngồi trong nhà chờ, cho nên luôn cùng mẹ Lương chạy đến trước sau tiểu khu của Tiễn Ý Ý, sau đó lại quay trở về.
Thế nhưng dù hai nơi cách nhau không xa, chỉ đi vài bước là tới, thế nhưng Lương Nguyệt Ninh mỗi ngày đều đi qua đi lại mấy vạn bước, đi đến mức chân cũng muốn phù lên.
Bác cả cùng bác gái và vợ của bác hai cũng tới.
*Chỗ này theo nguyên tác là đại cữu cữu, đại cữu mụ, nhị cữu và mợ hai. Theo mình nhớ thì bên TQ, anh trai của mẹ được gọi là cậu, chị dâu gọi là mợ. Bên mình thì em trai em dâu của mẹ mới được gọi là cậu mợ. Thế nên mình gọi là bác cả, bác hai cho mọi người dễ hiểu nhé.
Hiện tại Lương Quyết Thành là đứa nhỏ duy nhất của Lương gia chuẩn bị thi đại học, người nhà họ Lương đều rất để bụng. Vốn muốn đến an ủi anh một chút, sau khi đến mới phát hiện, cả Lương Quyết Thành và Tiễn Ý Ý đều rất tốt, so với đám người bọn họ còn bình tĩnh hơn rất nhiều, không có đứa nào có cảm giác khẩn trương cả.
Rốt cuộc thì lại là bọn nhỏ trấn an ngược lại đám gia trưởng.
Có thể nói từ trước đến nay, đây là hai đứa nhỏ có tâm trạng bình tĩnh nhất khi đi thi đại học.
Ngay cả mẹ Lương cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình, dù sao con trai và bạn gái nhỏ của nó học rất tốt, căn bản không cần lo lắng. Chỉ là một kì thi đại học mà thôi, không cần khẩn trương như thế, thả lỏng cũng là một chuyện tốt.
Tháng 6, ở ngã tư đường lớn, ngõ nhỏ, chỉ cần phụ cận đó có trường học thì đều có thể thấy được người quảng cáo hoặc là tình nguyện viên tự phát.
Kì thi đại học, không khí yên tĩnh là điều rất quan trọng, có một số phụ huynh học sinh còn đến trường thi từ sớm, đem mấy con ve sầu ở trêи cây gần trường bắt hết, tránh để cho chúng nó kêu réo điếc tai ảnh hưởng tới con em mình. Thế cho nên xung quanh đường đi gần đó đều không hề bằng phẳng, không cẩn thận có thể vấp phải xác con vé té ngã.
Tất cả mọi người đều rất khẩn trương, trừ Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành.
Ngày 7/6.
6h sáng.
Tiễn Ý Ý tự mở mắt ra.
Cô duỗi người một lúc lâu, hoạt động gân cốt một lát.
Thi đại học nha.
A di đã chuẩn bị tốt bữa sáng từ sớm, sợ đổi món ăn khác lại khiến bụng dạ của hai người khó chịu cho nên vẫn làm như mọi ngày.
Buổi sáng trêи bàn ăn, a di vô cùng khẩn trương, tầm mắt vẫn dừng ở trêи túi túi bút của Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành, miệng nhẩm lại những thứ đồ cần mang.
“Chứng minh thư, thẻ dự thi… Hai cái này nhất định phải có, còn có bút bi…”
Tiễn Ý Ý nuốt thức ăn trong miệng xuống, chậm rãi nói: “Con đã chuẩn bị hết rồi, dì đừng lo.”
“Đây là chuyện quan trọng nhất trong đời, sao lại không khẩn trương chứ.”
A di không an tâm, còn muốn cùng Lưu thúc đưa hai người đi thi, cuối cùng vẫn là bị Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành ngăn lại.
Đưa đi thi gì chứ, cũng không cần thiết mà.
Thí sinh ngồi thi ở bên trong mấy tiếng đồng hồ, chẳng lẽ bọn họ phải chịu khổ đứng chờ ở bên ngoài sao?
Hơn nữa căn bản là chẳng có tác dụng gì mà.
Hoặc là nói, việc đó sẽ chỉ càng làm cho thí sinh càng áp lực thêm mà thôi.
Tiễn Ý Ý không quá thích có người đưa đi thi cho nên vẫn uyển chuyển cự tuyệt dì ấy.
Lưu thúc dán tấm biển 'có thí sinh đi thi' ở bên ngoài xe, những chiếc xe khác ở xung quanh đều tự giác nhường đường cho nên một đường thông thoáng đến nơi an toàn.
Trường thi cách nhà bọn họ không tính là xa, Lương Quyết Thành cùng Tiễn Ý Ý ngồi song song ở ghế sau, anh lười biếng ngáp một cái, khóe mắt còn hơi hơi phiếm hồng.
“Buồn ngủ sao?”
Tiễn Ý Ý đưa cho anh một tờ khăn giấy.
Lương Quyết Thành tùy tiện lau nước mắt ở khóe mắt, hoạt động cánh tay một chút.
“Ừm, chưa ngủ đủ.”
Cũng không phải là vì khẩn trương, Lương Quyết Thành là bị cú điện thoại đêm qua của mẹ Lương dẫn đến không ngủ được.
Ngay từ ban đầu, mục đích của bà ấy chỉ là cẩn thận hỏi xem con trai của mình đã chuẩn bị như thế nào rồi.
Trường thi có nhiều người, vô cùng loạn, bà ấy không thể đi.
Hơn nữa cũng không tính đi.
Nhiều năm như vậy, trong ba người thì vẫn luôn là con trai mình làm chủ, mẹ Lương đã hình thành thói quen nghe lời anh. Lương Quyết Thành quyết định như thế nào, bà đều không có bất cứ ý kiến gì, chỉ ở nhà đợi tin tốt mà thôi.
Bất quá vẫn là muốn biết một chút tình huống của con trai mình.
Từ đầu là trò chuyện, cũng không có nói hai câu về thi đại học, suy nghĩ của mẹ Lương liền dần dần khuếch tán.
“Thành Thành, sau khi các con thi xong đại học, có phải sẽ đính hôn với Ý Ý hay không? Loại chuyện như đính hôn này, có cần mẹ đi thương lượng một chút với Tiễn tiểu thúc xem nên xử lý như thế nào mới tốt không? Ý Ý từ nhỏ đã được nuông chiều, điều kiện nhà chúng ta hiện tại cũng không thể đáp ứng cho con bé có cuộc sống giống như trước kia được, nếu vậy thì quá ủy khuất cô bé rồi. Nếu nói theo cách của Tiễn gia thì chúng ta quá chiếm tiện nghi.”
Lương Quyết Thành nhanh chóng cúp máy.
Một năm qua, anh ở bên ngoài nhận những công việc kia, tích cóp được một số tiền ở trong thẻ của chính mình.
So với người bình thường nhiều hơn rất nhiều. Thậm chí là ở một năm trước, anh cũng không nghĩ tới mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng những thứ đó cộng lại, cũng không đủ để Tiễn Ý Ý có một bữa tiệc đính hôn không thua gì với trước kia. Còn kém quá xa.
Áp lực vô cùng lớn.
Vậy thì tiệc đính hôn này, khả năng thật sự vẫn cần nhờ tới Tiễn gia.
22 là tuổi mà phát luật quy định, còn tới ba năm nữa.
Anh muốn dùng thời gian ba năm này, tổ chức cho Tiễn Ý Ý một buổi thịnh điển kết hôn không thua kém gì người khác.
Sau khi cúp điện thoại với mẹ Lương, Lương Quyết Thành vẫn không ngủ được, suy nghĩ xem đến cùng là mình nên làm thế nào mới có thể vào ba năm sau tổ chức được một hôn lễ long trọng mà Tiễn Ý Ý thích đây.
Kết hôn…
Cả đêm hôm đấy, anh làm một giấc mộng đẹp về buổi kết hôn của anh và cô, cho nên sáng sớm có chút không dậy được, đến giờ mà mắt vẫn không mở nổi.
Tiễn Ý Ý nhướn mày, còn tưởng rằng anh có chứng mất ngủ trước khi thi, liền vỗ vỗ bả vai mình.
“Nào, cho anh dựa vào ngủ một lát đấy.”
Lương Quyết Thành hơi trầm mặc.
Anh nhìn chằm chằm Tiễn Ý Ý, chậm chạp hỏi: “Thật sao?”
Tiễn Ý Ý vừa định sảng kɧօα"ϊ đáp ứng, bỗng nhiên cảm thấy, vấn đề mà anh nghĩ không đơn thuần như vậy?
Tiễn Ý Ý thu hồi lại những gì mình vừa định nói, giơ tay yên lặng vỗ lên mặt Lương Quyết Thành.
“… Đại ca, anh có thể trong sáng một chút được không hả?”
Không thể đứng đắn một chút sao, thuận miệng nói một câu cũng làm cho anh liên tưởng linh tinh được?
Lương Quyết Thành đổ vào trêи vai Tiễn Ý Ý, cười nhẹ.
Cũng không biết làm sao nữa.
Giống như sắp hết lớp 12, hai người bọn họ cũng sẽ phải tạm biệt cái thân phận học sinh cấp 3 này, trong lòng từ sau khi trưởng thành đều kiềm chế loại ý niệm kia, gần đây cũng vậy.
Phần xao động bất an này luôn muốn tìm một cơ hội nói rõ với Tiễn Ý Ý.
Còn có mấy ngày nữa thôi.
Lương Quyết Thành bỗng nhiên có loại cảm xúc muốn thi đại học mau chóng kết thúc.
Như thế anh mới có thể nghênh đón một hồi thịnh yến.
Tiễn Ý Ý không biết người bên cạnh mình đã suy nghĩ vớ vẩn cái gì.
Hai người đều thi cùng một trường, tuy rằng không phải cùng một phòng, nhưng như vậy cũng đã tốt rồi.
Đến cổng trường, hai người xuống xe, cổng trường vừa vặn được mở ra, không lâu nữa liền sẽ bắt đầu kì thi.
Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý cầm theo túi bút, cùng nhau bước vào bên trong.
Thí sinh thi đều nín thở, ngưng thần, có người khẩn trương đến mức mồ hôi vã ra như tắm, còn có người đang lẩm bẩm niệm niệm cái gì đó, mỗi người có một cấp độ khẩn trương khác nhau, nhưng đại khái tinh thần đều đang tập trung cao độ.
Tiễn Ý Ý thả chậm bước chân.
Thi đại học…
“Môn đầu tiên là Ngữ Văn, thi xong muốn ăn cái gì không?”
Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý thi hai phòng gần gần nhau, hai người cùng đi lên, cho nên khi Tiễn Ý Ý thả chậm bước chân, Lương Quyết Thành liền phát hiện.
Anh giống như là đang lơ đãng, thuận miệng nói ra một câu.
“Không biết tại sao lại thèm bánh cá hạt thông*…” Tiễn Ý Ý vốn đang có cảm giác hơi hơi khẩn trương, đang tập trung thì Lương Quyết Thành bên cạnh liền làm lệch hướng suy nghĩ của cô đi, cô nhịn không được liền bắt đầu nói chuyện theo anh, “Cũng muốn ăn cơm hải sản nữa.”
*Cái này nguyên tác là Tùng tử quế cá. Không biết là cái vẹo gì luôn ý. Biết Tùng tử là hạt thông, nhưng cũng chả biết món này là cái gì cho nên thôi, mình cứ dịch thế nhé. Các bạn biết là món gì thì cmt cho mình với nha.
Lương Quyết Thành gật gật đầu.
“Đừng nghĩ nhiều, a di từ sớm đã chuẩn bị cơm trưa rồi, chờ chúng ta rời khỏi đây liền có thể trở về ăn cơm ngay.”
Tiễn Ý Ý: “… Vâng.”
Bị Lương Quyết Thành cắt ngang, một chút khẩn trương ban nãy của cô liền biến mất.
Tiễn Ý Ý bất đắc dĩ.
May quá.
Môn đầu tiên là Ngữ Văn, so với những môn khác mà nói, môn học này là môn không có biến hóa gì quá lớn, dưới tình hình chung đều có thể đại khái chém ra được.
Tiễn Ý Ý vừa nhận bài thi liền xem một lượt trước.
Nhiều điểm nhất vẫn là phần viết văn.
Ừm ừm.
Tàm tạm.
Cô thi xong môn đầu tiên, sau khi ra khỏi phòng thi, Lương Quyết Thành đã đứng ở dưới lầu chờ mình.
Thiếu niên mặc áo T-shirt màu trắng, xoay xoay cây bút bi trong tay, ánh nắng tà tà chiếu lên người anh, phác họa ra một tầng kim sắc.
Anh rũ mắt, mặt không chút thay đổi xoay bút, bên cạnh có vài nữ sinh đi qua, rõ ràng là đang trong thời gian khẩn trương thế nhưng họ lại không nhịn được mà phân tâm, ánh mắt dừng ở trêи người anh, thật lâu cũng chưa có thu lại.
Rất nhanh anh liền nhìn thấy Tiễn Ý Ý đi ra.
Lương Quyết Thành ngước mắt, chủ động tiến lên đón cô, giúp cô cầm túi bút, thuận tay dắt lấy cô gái nhỏ.
Tiễn Ý Ý rõ ràng có thể nghe được mấy nữ sinh xong quanh đang tan nát cõi lòng, thở dài than.
“Ôi… có chủ rồi.”
Lương Quyết Thành hẳn là cũng nghe được.
Anh nắm lấy tay Tiễn Ý Ý, tự hỏi: “Hình như anh rất được hoan nghênh?”
Tiễn Ý Ý nhướn mày.
Cái này còn cần hỏi sao?
Chẳng lẽ không đúng hả?
“Cho nên?”
Tiễn Ý Ý còn chờ anh nói tiếp.
“Cho nên…”
Khóe miệng Lương Quyết Thành gợi lên một nụ cười nhẹ, ung dung nói.
“Vì em đã thu lấy anh đầu tiên.”
“Như vậy, anh chính là người của em rồi.”
Tiễn Ý Ý dừng chân.
Cho nên…
Cô là đang được cầu hôn sao?