9.
Việc này được truyền ra nhanh chóng.
Quý Phi cậy sủng mà kiêu, trên đường đi gặp Lý Mỹ Nhân đã mạnh tay đẩy nàng, khiến nàng ta mất đi đứa con chưa thành hình.
Chưa tới 3 ngày, lời đồn lại biến thành…
Quý Phi kiêu ngạo ương ngạnh, vì bản thân không thể tự mình mang thai, để ổn định địa vị đã g i ế t h ạ i vài phi tần mang thai.
Tôi: “???”
Ông tổ nghề Marketing cũng phải gọi bằng cụ.
Vì thế, thiết kế nhân vật mà tôi xây dựng đã từ Quý Phi hiền thục thành một nữ nhân đ ộc ác.
Tôi oan, thật sự rất oan.
Nhưng mà cũng đừng có tẩy trắng cho tôi, tốt nhất là cho tôi bị oan đi vào lãnh cung còn hơn.
Liên tiếp mấy ngày tôi hóng hớt được tin mình được vào lãnh cung, kết quả mãi mới chờ được một cái thánh chỉ, gọi tôi đến diện kiến.
Nghe nói đại ca Lý Mỹ Nhân tới, muốn tôi cho muội muội hắn một lời giải thích, sau đó biết được Hoàng Đế rất sủng ái tôi, nên đặc biệt tới chỗ Thái Hậu cáo trạng.
Cho nên, mục đích hôm nay chắc chắn chỉ có hỏi tội tôi.
Trước khi đi, tôi còn đặc biệt dặn dò cung nữ: “Đừng quên mang con vẹt cả ta theo ha, đợi ta trở về chúng ta dọn dẹp một chút rồi đi vào lãnh cung.”
Cung nữ khóc, tôi giả vờ an ủi vài câu, nhưng trong lòng lại vui sướng tung tăng đi đến cung Thái Hậu.
Vừa vào cửa đã thấy tướng quân cao to vạm vỡ, bên cạnh là Lý Mỹ Nhân đang khóc như hoa lê đái vũ, Hoàng Đế thì xoa xoa lông mày, cạnh Hoàng Đế còn có một nữ nhân tướng mạo cay nghiệt, đó chính là Thái Hậu.
Đội hình này nghiêm túc nha.
Tôi thích.
Vì thế, tôi “phịch” một tiếng quỳ xuống, lẳng lặng chờ được xử lý.
Đại tướng quân: “Hoàng Thượng, việc này người phải làm chủ cho nhà chúng ta, muội muội nhà ta vất vả lắm mới có một đứa bé, cứ như vậy đã mất rồi, người làm đại ca như thần rất đau lòng.”
Tôi cười thầm trong lòng, ừm, nói hay lắm.
Dựa theo sự phát triển này, tôi có nên rưng rưng nước mắt không nhỉ…. thôi, không, mỉm cười để chuẩn bị được oan uổng vào lãnh cung.
Âm thanh của Thấm Hoán vang lên: “Lúc đầu trẫm cũng không muốn nói chuyện này ra, muốn giữ cho nhà tướng quân chút thể diện, nhưng mà, bây giờ trẫm nói cho ngươi biết, trẫm chưa từng chạm vào nàng ta, lấy đâu ra đứa trẻ?”
Tôi: “????”
Đại Tướng Quân nhíu mày, nhìn về phía muội muội nhà mình: “Là thật sao?”
“Có mà.” Lý Mỹ Nhân đáng thương khóc, “Ngày đầu tiên vào cung, Hoàng Thượng có chạm vào tay của muội, sao giờ lại bảo chưa từng chạm vào rồi?”
Tôi: “???”
Lần này không chỉ có tôi, Hoàng Thượng, Đại Tướng Quân, ngay cả Thái Hậu cũng phải câm nín.
Thấy có gì đó không thích hợp, Lý Mỹ Nhân cau mày: “Không phải người ta nói… nắm tay sẽ mang thai sao?”
Tôi: “.......?????????”
Thì ra không phải nàng ta giả vờ ngốc bạch ngọt, hóa ra là ngu thật.
Thôi, giấc mộng lãnh cung tan tành.
Tôi mơ hồ cảm thấy thấy sắc mặt Thái Hậu tái xanh.
Nếu là tôi, tôi cũng ứ c c h ế.
Mà Tướng Quân còn thảm hại hơn, lúc đến thi khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ, nhưng lúc rời đi thì lại thu mình giống hệt con tôm.
Cũng không trách được, trong nhà có muội muội ngu ngốc như vậy, đúng là gia môn bất hạnh.
10,
Khi trở về cung, tôi vẫn rất thất vọng, mà cung nữ Mặc Nhi của tôi đã thu dọn đồ đã xong hết, đang đứng lau nước mắt chờ tôi.
Vừa vào đến cửa, nàng ấy đã an ủi: “Không sao đâu, nương nương, Mặc Nhi sống là người của nương nương, c h ế t cũng là quỷ của nương nương, dù đi lãnh cung, nô tì sẽ đi cùng nương nương…”
Kết quả đúng lúc này, thái giám đến hạ chỉ: “Quý Phi bị oan nhưng vẫn bình tĩnh đối mặt, nhân đây ban thưởng, phong làm Hoàng Quý Phi!”
Tôi: “...”
Mặc Nhi: “????”
Có thể nhìn ra nàng ấy thật sự rất vui vẻ.
Cụ thể chính là lồng vẹt của tôi bị Mặc Nhi làm rơi vỡ tan tành.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được, bởi vì tôi không thể tin được có người xuyên không mà lại kém thông minh như vậy, thế là trong đêm tôi đi tìm Lý Mỹ Nhân tâm sự.
Lúc đi đến đại sảnh, thấy nàng ta đang ngẩn người nhìn chiếc gương đồng, miệng còn lẩm bẩm: “Rốt cuộc là có vấn đề chỗ nào, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao…”
Tôi vỗ vỗ bờ vai nàng ta: “Đọc tiểu thuyết gì thế?”
Nàng ta ngạc nhiên, không ngờ tôi cũng hiểu được từ “Tiểu thuyết”, nàng ấy cau mày nói: “Bá đạo Hoàng Đế yêu tôi”.
“...”
Tôi híp mắt, nghiêm túc hỏi một câu: “Trước khi xuyên qua bao nhiêu tuổi?”
“Lớp 7.”
“...”
À, coi như tôi đây chưa nói gì.