3,
Thấm Hoán, nghệ sĩ dưới trướng của tôi.
Năm đầu tiên đi làm, tôi lúc nào cũng chỉ muốn ngủ, trong khi mọi người chen nhau chọn nghệ sĩ, tôi vẫn đang ở văn phòng ngủ trưa.
Sau khi tỉnh lại mới biết, mọi người đã chọn hết nghệ sĩ, chỉ thừa ra một con nhím con, tên là Thẩm Hoán.
Ngày đó, tôi với anh ta ngồi nhìn nhau.
Tôi nói: “Sau này cố gắng làm nghệ sĩ tuyến 18, đủ ăn là được.”
“Được.”
Kết quả không ngờ tới, chưa đến nửa năm, cái tên này đã bay lên thành đỉnh lưu, diễn phim nào bạo phim đó, kể cả ca hát cũng ra bài nào bạo bài đó.
Cứ như vậy biến thành trở ngại trong cuộc sống cá mặn của tôi.
Lúc nào tôi cũng phải theo sát, thỉnh thoảng còn phải giải quyết quan hệ công chúng, viết bản thảo, sắp xếp lịch trình.
Quan trọng nhất là, cậu ta rất có tâm phóng viên, cho nên chuyện thường ngày tôi phải làm chính là thức đêm viết bản thảo.
Cho đến một ngày, hắn đánh nhau với paparazzi, tôi cũng chỉ có thể hấp tấp chạy đến xử lý, sau một hồi vất cả giải quyết xong xuôi, tôi bắt hắn ngồi lên xe bảo mẫu.
“Tôi nói cậu có thể trưởng thành hơn không, thật sự mỗi ngày tôi đều rất mệt mỏi, tôi vừa mới xem phim được một chút, đã bị cậu làm phiền.”
“Cậu không biết…..”
Chưa kịp nói xong, một tiếng rầm vang lên, xe bảo mẫu bị lật, tôi đ ậ p đầ u vào chiếc ghế bên cạnh, cảm giác đau đớn lan ra toàn thân.
Trước khi hôn mê, tôi thấy rất nhiều người chạy đến và Thẩm Hoán bê bết m á u bên cạnh tôi.
Đây là t a i n ạ n xe cộ.
Đưa ra kết luận này xong, đôi mắt tôi nhắm lại.
Cứ tưởng rằng cuộc đời mệt nhọc này đã kết thúc, ai ngờ vừa mở mắt đã xuyên thành quý nhân, trong đầu còn có âm thanh vang lên.
“Kí chủ, chúc mừng người tiến vào hệ thống cung đấu, mục tiêu là công lược Hoàng Đế, trở thành Hoàng Hậu, nếu như không thành công, sẽ…”
“Ngỏm đi, ồn ào quá.”
“Ngài xác định tắt? Tôi có thể trợ giúp cho ngài, ngài…”
“Được, tắt đi.”
Một tiếng “cạch” phát ra, cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh.
Tôi cũng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, cái rắc rối nhất chính là mấy cái hệ thống này, suốt ngày bắt làm nhiệm vụ, muốn ở yên làm cá mặn, bước đầu tiên chắc chắn là phải thoát khỏi cái hệ thống chó má này.
Thật ra, xuyên không cũng không có vấn đề gì, đơn giản mà nói chính là đổi chỗ nằm, nằm thoải mái, cớ sao lại không nằm.
Vì có ý tưởng như vậy nên tôi cũng chẳng muốn trở về, cũng không muốn phí công nghĩ leo lên, cuộc sống thoải mái dễ chịu biết bao.
Cho đến ngày hôm đó, gặp Hoàng Đế ở hậu hoa viên, chuỗi ngày xui xẻo của tôi bắt đầu.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.” Tôi quỳ xuống đất, đầu không ngẩng.
Khi đó, Hoàng Đế đang vướng vào một nữ nhân, nữ nhân kia mặc một bộ y phục màu hồng, diện mạo cũng xinh xắn, nhưng lại ăn nói ngang ngược.
“Đây chính là Hoàng Thượng? Xong rồi, ta vừa mới coi người thành tiểu thị vệ?” Nữ nhân kia che miệng, giật mình nói.
Tôi cúi đầu âm thầm cười một chút, xem ra cô nương này cũng xuyên đến đây, chắc là nàng ta chọn hướng cô nàng ngổ ngáo.
Cũng đúng thôi, các Hoàng Đế cổ đại thường chỉ gặp các tiểu thư khuê các, ăn nói nhỏ nhẹ, lần đầu tiên thấy cô nương khác lạ như vậy, khó mà có thể không động lòng.
Dựa theo kịch bản thông thường, trong lòng Hoàng Đế lúc này chắc đang rung động, cảm thấy nữ nhân đó rất đặc biệt, muốn ôm về sủng trong lòng bàn tay….
“Lôi xuống, c h é m.”
Nhìn xem, tôi nói có sai đâu, chắc chắn là ôm về để sủng ái…. clgt, c h é m?????
???
Tôi giật mình mở to mắt nhìn Hoàng Đế.
Hoàng Đế cúi đầu nhìn tôi, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt sắc bén của hắn, trong đôi mắt kia phản chiếu gương mặt của tôi.
“Ái phi, miễn lễ, để nàng sợ hãi rồi.”
????
Tôi đứng dậy dưới sự nâng đỡ của hắn, nhìn vào nụ cười trên gương mặt ấy.
Ủa alo? Trong tiểu thuyết không có viết như vậy nha.
Từ lần đó, mọi chuyện đều phát triển theo hướng mà tôi không thể ngờ được.
Hậu cung vì muốn được sủng ái mà ca hát, nhảy múa, thổi sáo,... mà tôi vẫn ngoan ngoãn học Tứ Thư Ngũ Kinh.
Kết quả là nửa đêm Hoàng Thượng đứng ở cửa biết được, cảm động đến phát khóc, hết lời khen ngợi: “Ban thưởng, thăng cho nàng lên làm Tiệp Dư, trẫm thật sự yêu một nữ tử như vậy.”
Còn có, vào sinh nhật của Thái Hậu, hậu cung chúc thọ, bọn họ làm thật sống động, nào là gà rán, hamburger, có thể nói là một bàn toàn đồ ăn của hiện đại.
Chỉ có tôi múa một bài cổ điển, ăn mặc kín đáo, không hở ra chút nào.
Chắc là đủ low rồi đi.
Kết quả là Hoàng Đế vỗ tay liên tục, vỗ bàn ăn rồi đứng lên, nói: “Trẫm thích nữ nhân như vậy, thăng, thăng cho nàng làm Quý Phi.”
Tôi: “????????????????????”