Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 109: Đệ muốn ta gọi đệ là gì?



Editor: Vĩ không gei

-------------------------------------------------------

Lúc Bùi Dã nghe thấy hoàng đế hỏi hắn bao nhiêu tuổi, liền đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.

Nói đúng hơn là, khi hoàng đế hỏi Trì Kính Dao, hắn đã đoán được tiếp theo chính là mình.

Dương Thành ở bên hoàng đế đã lâu, quả thực hiểu cái sở thích này hoàng đế rõ như lòng bàn tay, đoán không sai nửa chút nào. Mà Bùi Dã vì được đối phương chỉ điểm nên đã chuẩn bị tốt từ trước, cho nên lúc bị hỏi cũng không hoảng.

Nhưng ngay khi đối phương hỏi hắn có hôn phối hay chưa, Bùi Dã lại hơi do dự.

Trong nháy mắt đó, thật ra hắn muốn ăn ngay nói thật.

Có thể thành thân với người hắn để tâm nhất chính là chuyện vui sướng nhất cả đời này của hắn.

Chỉ là hắn không thể nào công bố ra trước mặt người khác. . . . . .

Cũng vì chần chừ trong nháy mắt đó, hắn theo phản xạ nhìn về phía thiếu niên ngồi cách đó không xa.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền phát hiện sự khác thường của đối phương.

Lúc đó, trên mặt Trì Kính Dao ửng đỏ rất bất thường, cổ và mặt còn nổi lên những nốt đỏ mờ mờ.

Bùi Dã thậm chí có thể lờ mờ đoán được hô hấp của đối phương nhanh hơn bình thường rất nhiều, có vẻ không thông thuận.

Nhưng trong lúc phát sinh hết thảy mọi chuyện đó, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Trì Kính Dao đã té xỉu.

Khi sự việc xảy ra, trong đầu Bùi Dã nhanh chóng hiện lên suy nghĩ: Có lẽ vì lúc nãy hoàng đế có hỏi Trì Kính Dao về chuyện của chất tử Trần Quốc, hắn đột nhiên hoài nghi đồ ăn của Trì Kính Dao đã bị ai đó động tay động chân.

Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này, thời gian ngắn như vậy không ai có đủ khả năng hạ độc vào đồ ăn của cung yến được. Còn hoàng đế thì lại càng không có lí do làm vậy, Trì Kính Dao cũng chỉ là một quân y nho nhỏ, không phạm phải sai lầm nào cũng không có gì đáng để kiêng dè.

Suy nghĩ Bùi Dã nhanh chóng quay ngược trở lại, lập tức nghĩ ra người có thể.

Năm đó ở thôn trang, Trì Kính Dao rất thích luộc trứng trong dược tuyền cho hắn và hầu ca.

Lúc đó hắn có hỏi Trì Kính Dao sao không ăn, Trì Kính Dao nói với hắn là bản thân không thể ăn trứng, một khi ăn vào sẽ nổi nốt đỏ, thậm chí có thể nôn mửa, khó thở hoặc là hôn mê.

"Trong đồ ăn có trứng sao?" Bùi Dã ôm Trì Kính Dao hỏi cung nhân bên cạnh.

Cung nhân bên cạnh vội đáp: "Đúng là hôm nay có vài món cho thêm trứng, trong điểm tâm cũng có."

Cung nhân kia nói xong chỉ chỉ vào mấy món ăn trên bàn, trong đó có mấy món đã bị Trì Kính Dao ăn gần hết.

Nếu là món ăn bình thường, khả năng cao là Trì Kính Dao sẽ có thể nhận ra.

Nhưng tay nghề của đầu bếp trong cung vô cùng tốt, làm được những món ăn đôi khi không thể dễ dàng nhận ra nguyên liệu.

"Đệ ấy không thể ăn trứng." Bùi Dã nói với Chương đại phu ở bên cạnh.

Chương đại phu nghe vậy liền hiểu ra, lúc này liền xin hoàng đế để Bùi Dã đưa ngươi tới điện phụ.

Trên bàn tiệc xảy ra chuyện này, người ở đây gần như đều sợ quá mức, may là theo lời Bùi Dã nói hẳn là trong đồ ăn không bị ai đó động tay vào. Dù có như vậy, mọi người cũng không có tâm trạng tiếp tục dùng cơm được.

Theo quy định, xảy ra chuyện như này, trước khi không biết rõ được nguyên nhân, ai cũng không thể tự ý rời đi.

Cho nên hoàng đế liền sai cung nhân đưa người đi đợi trước, đợi sau khi sự việc sáng tỏ thì tính sau.

Cùng lúc đó, hoàng đế cũng sai người gấp rút tới viện Thái Y.

Trong điện phụ, nốt đỏ trên người Trì Kính Dao ngày càng nhiều, người đã sớm bất tỉnh nhân sự.

"Nếu đệ ấy không hôn mê thì còn dễ xử lý, giờ hôn mê rồi, có hơi khó giải quyết." Chương đại phu bắt mạch cho Trì Kính Dao, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Nếu người còn tỉnh, có thể thử làm đệ ấy nôn ra những thứ đã ăn. Nhưng giờ đệ ấy đang hôn mê, làm như vậy rất dễ bị nghẹn."

Bùi Dã nhìn hai mắt nhắm nghiền của Trì Kính Dao, hít sâu mấy hơi, cố để mình bình tĩnh lại.

Hắn biết chắc hẳn Trì Kính Dao có thuốc, giờ hắn chỉ hận mình lúc trước không xin Trì Kính Dao hai viên như vậy.

"Có cách nào làm đệ ấy tỉnh lại một lúc không? Chỉ một chút thôi cũng được." Bùi Dã hỏi.

"Ta chỉ có thể thử." Chương đại phu dứt lời liền lấy ngân châm ra, châm mấy châm cho Trì Kính Dao.

Bùi Dã căng thẳng mà không dám thở mạnh, nhưng Trì Kính Dao lại không có dấu hiệu tỉnh lại. Không chỉ như thế, hiện giờ hô hấp của thiếu niên dường như ngày càng khó khăn hơn, như sắp thở không nổi nữa rồi.

"Thử lại một lần nữa." Bùi Dã trầm giọng nói.

Chương đại phu do dự nói: "Chỉ làm đệ ấy tỉnh lại một chút cũng không có tác dụng gì."

"Sư huynh, thử lại một lần nữa." Bùi Dã kiên trì nói.

Chương đại phu nghe vậy đành phải châm thêm lần nữa cho Trì Kính Dao.

Cũng may lần này mí mắt Trì Kính Dao hơi động, hình như có chút phản ứng.

"Đưa thuốc cho ta đi." Bùi Dã tiến tới bên tai Trì Kính Dao, nói: "Ta biết đệ có thuốc, đưa thuốc cho ta đi!"

Một tay hắn nắm lấy tay Trì Kính Dao, lòng bàn tay úp vào nhau, nhưng hắn đợi một lúc vẫn không nhận được viên thuốc nào.

"Trì Kính Dao!" Bùi Dã ghé sát vào tai thiếu niên, lại nói: "Cho ta thuốc, cầu xin đệ, cho ta một viên thuốc thôi!"

Cả người Bùi Dã như rơi vào bờ vực sụp đổ, hắn và Trì Kính Dao quen biết tới nay, mỗi lần gặp phải chuyện này đều là thiếu niên vào vai cứu chữa, cho dù tính mạng của hắn bị đe dọa, cũng chính tay Trì Kính Dao cứu hắn về.

Nhưng hôm nay Trì Kính Dao thành người cần cứu chữa, Bùi Dã hoàn toàn luống cuống.

Một thân bản lĩnh của hắn, giết vô số quân địch, nhưng vào giờ khắc này lại hoàn toàn vô dụng.

"Thử lại lần nữa." Bùi Dã nói với Chương đại phu.

"Bùi tướng quân. . . . . Bệ hạ đã sai người đi truyền người của viện Thái Y tới, lát nữa họ sẽ đến." Chương sư huynh nói: "Hay là đợi họ một lúc rồi tính tiếp."

Y thuật của Chương sư huynh còn kém xa Trì Kính Dao, tất nhiên cũng không bì được với người của viện Thái Y.

Cho nên giờ khắc này không phải hắn không nôn nóng, mà là không dám tự ý ra tay, sợ mình biến khéo thành vụng.

"Đệ ấy không đợi được!" Bùi Dã trầm giọng nói: "Thở lại lần nữa, ngay bây giờ!"

Bùi Dã vừa dứt lời, cảm thấy đầu ngón tay của thiếu niên hơi động.

Hắn vội đi kiểm tra tay của thiếu niên, nhưng không thấy gì cả.

Lòng Bùi Dã lạnh ngắt, cảm giác một cơn đau buốt trước ngực, cả người như rơi vào hầm băng.

Từ lúc hắn quen biết Trì Kính Dao, chưa bao giờ sợ hãi như hiện tại, gần như hắn có thể cảm giác được thiếu niên đang dần rời xa hắn. Loại cảm giác này thậm chí còn khiến hắn tuyệt vọng hơn khi nghe "tin báo tử" của đối phương lúc trước, vì lúc đó hắn còn một tia hy vọng, có thể lựa chọn không tin, nhưng giờ đây sinh mạng của đối phương đang dần trôi đi ngay trước mắt hắn. . . . . .

Không thể để kết thúc như vậy được!

Bùi Dã vựng dậy tinh thần, thầm nghĩ: nhất định còn có cách.

Bọn họ đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, sao có thể thua bởi một quả trứng nho nhỏ được chứ?

Bùi Dã quỳ gối bên giường, cố gắng ép mình tỉnh táo lại.

Nhưng vào lúc này, trong đầu hắn chợt xuất hiện một suy nghĩ.

Sau đó, hắn lấy túi tiền của mình ra, đổ hết mọi thứ bên trong ra.

Vì quá mức nôn nóng, tay hắn gần như không kiềm chế được cơn run rẩy.

Đúng lúc này, giữa nhưng viên kẹo đường trong túi tiền, hắn tìm thấy một viên thuốc nho nhỏ.

Hắn không nghĩ ngợi nhiều, định nhét viên thuốc kia vào miệng Trì Kính Dao.

"Có lẽ giờ đệ ấy không nuốt xuống được đâu, để ta làm cho." Chương sư huynh để Bùi Dã đỡ lấy thiếu niên, sau đó nắm cằm Trì Kính Dao, duỗi tay nhét viên thuốc kia vào miệng đối phương.

Một tay hắn xoa bóp nhẹ ở cổ họng Trì Kính Dao vài cái, nhưng Trì Kính Dao cũng không nuốt xuống.

"Bùi tướng quân, ngài miệng đối miệng đút cho đệ ấy thử xem." Chương sư huynh rót một chén nước cho Bùi Dã.

Bùi Dã vội nhận lấy ngậm một ngụm nước, sau đó từ từ đút cho Trì Kính Dao.

"Nuốt rồi." Chương sư huynh thoáng thở phào.

Bùi Dã vẫn chưa thả lỏng, cứ ôm người trong lòng không chịu buông.

"Đó là thuốc gì vậy?" Chương sư huynh vừa bắt mạch cho Trì Kính Dao vừa hỏi.

"Ta cũng không biết." Bùi Dã lẩm bẩm.

Thậm chí hắn còn không biết rốt cuộc viên thuốc này có hữu dụng hay không.

Nhưng chuyện tới nước này, hắn chỉ có thể ôm một chút hy vọng cuối cùng.

"Bùi tướng quân, Chương đại phu, Lí thái y tới rồi." Một nội thi bên cạnh hoàng đế nói với hai người.

Chương sư huynh vội tránh ra chỗ khác, nói qua tình trạng của Trì Kính Dao cho Lí thái y.

"Lão phu từng gặp một người bệnh, hít phải phấn hoa mà cả người nổi nốt đỏ, còn thấy khó thở nữa." Lí thái y vừa khám thử tình trạng của Trì Kính Dao, vừa lấy một cái túi trong hòm thuốc ra, đặt vào tay Bùi Dã nói: "Đặt cái này dưới mũi hắn, để hắn ngửi mùi có thể giảm bớt tình trạng khó thở."

Bùi Dã nghe vậy vội nhận lấy chiếc túi kia, đặt dưới mũi Trì Kính Dao theo lời thái y.

Sau đó Lí thái y lại bắt mạch cho Trì Kính Dao.

"Hắn đã uống thuốc gì chưa?" Lí thái y hỏi.

"Uống một viên." Bùi Dã nói.

"Viên thuốc gì?" Lí thái y tò mò hỏi.

"Không biết." Bùi Dã nói: "Là thuốc đệ ấy tự luyện chế."

Lí thái y nghe vậy gật gật đầu, nói: "Xem ra thuốc này rất đúng bệnh."

Ông dứt lời nói với Chương đại phu: "Chương đại phu thử tới bắt mạch cho hắn xem, có đỡ hơn vừa nãy không?"

Vì Lí thái y tới muộn nên ông không biết mạch tượng trước đó của Trì Kính Dao thế nào.

Chương đại phu tiến tới bắt mạch một lúc cho Trì Kính Dao, vội đáp: "Quả thật tốt hơn nhiều, hô hấp hình như cũng ổn định hơn không ít."

Lúc nãy Bùi Dã quá lo lắng nên không chú ý, lúc này nghe đối phương nói vậy mới phát hiện hô hấp của người trong lòng hình như đã khôi phục không ít.

"Tướng quân, để hắn nằm thẳng đi." Lí thái y nói.

Bùi Dã nghe vậy chậm rãi buông ra, cẩn thận quỳ xuống bên giường tiếp tục cầm túi kia cho Trì Kính Dao ngửi.

"Viên thuốc Trì đại phu dùng hẳn là rất hiệu quả." Lí thái y nói: "Nếu không có gì bất trắc, cùng lắm là non nửa canh giờ sau sẽ tỉnh lại thôi. Trong khoảng thời gian này chúng ta cứ trông chừng cho tốt, tạm thời không cần cho hắn dùng thuốc, tránh để tác dụng ngược."

Chương đại phu nghe vậy vội gật gật đầu, hiểu rõ tình huống này quả thật không thể tùy tiện dùng thuốc.

Ngoài điện hoàng đế đứng trước hành lang, thoạt nhìn tâm trạng không được tốt.

Đêm nay vốn là yến tiệc vô cùng vui vẻ, không ngờ lại thành ra thế này.

Hơn nữa nhìn biểu hiện của Bùi Dã, quan hệ với Trì Kính Dao dường như rất thân mật, điều này khiến tâm trạng của ngài rất phức tạp.

"Bệ hạ, Lí thái y nói tạm thời Trì đại phu không có gì đáng ngại." Một cung nhân nói với ngài: "Đợi khoảng nửa canh giờ nữa có lẽ sẽ tỉnh lại." Cung nhân lập tức nói hết mọi chuyện xảy ra trong điện phụ cho ngài.

"Đồ ăn trên bàn Trì đại phu đã cho người kiểm tra chưa?" Hoàng đế hỏi.

"Người của viện Thái Y đã kiểm tra từng món một, không có gì khác thường, hẳn là thật sự lỡ ăn phải trứng rồi ạ." Cung nhân kia lại nói.

Hoàng đế nghe vậy sắc mặt mới tốt hơn chút, lại căn dặn: "Ngươi đi trông chừng, cần gì thì cứ việc sai ngươi đi làm."

"Vâng." Cung nhân kia nghe vậy lại đi tới điện phụ.

Hoàng đế biết được trong đồ ăn không có gì khác thường, liền sai người đuổi những người tới dự tiệc tối nay về.

Nhưng ngài nghĩ nghĩ, lại sai người gọi Dương Thành tới đây.

Tối nay Dương Thành cũng bị dọa sự quá mức, ông không biết tình hình của Trì Kính Dao thế nào, nhưng thấy sắc mặt Bùi Dã lúc đó, nếu Trì Kính Dao thật sự xảy ra chuyện gì, không chừng Bùi Dã cũng có khả năng xảy ra chuyện. May là cung nhân báo với ông Trì Kính Dao đã thoát khỏi nguy kịch, lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bệ hạ." Dương Thành hành lễ với hoàng đế, rồi thành thật đứng ở bên đợi đối phương đặt câu hỏi.

Biểu hiện tối nay của Bùi Dã quá khác thường, ông biết hoàng đế nhất định sẽ truy hỏi, bởi vậy cũng không bất ngờ.

"Bùi tướng quân và Trì đại phu rất thân thiết sao?" Hoàng đế nhìn về phía Dương Thành hỏi: "Lúc Trì đại phu gặp chuyện không may, ngay cả lễ nghĩ trong điện cũng không để ý."

Dương Thành đáp: "Bệ hạ có điều không biết, hai người bọn họ đã lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc."

"Bảo sao." Hoàng đế nghe vậy gật đầu, lại hỏi: "Sao lúc trước ngươi chưa từng nhắc tới?"

"Bệ hạ không hỏi, thần cũng không nhớ để nói." Dương Thành cười ngượng nói.

Hoàng đế liếc mắt nhìn ông, hỏi: "Ta nghe nói Trì đại phu đã thành thân trước khi vào kinh một ngày?"

"Phải." Dương Thành nói.

"Cưới cô nương nhà ai?" Hoàng đế hỏi.

"Là Bùi gia. . . . ." Dương Thành nói.

"Ta còn tưởng là nhà ngươi chứ!" Hoàng đế nói.

Dương Thành nghe vậy cũng không nói gì, chỉ cười ha ha, hoàng đế thấy thế không hỏi thêm nữa.

"Qua đó xem thử đi." Hoàng đế dứt lời liền dẫn ông đi về phía điện phụ.

Hai người vừa tới cửa, hoàng đế phất phất tay, ý bảo cung nhân không cần thông báo.

Trong điện phụ, Lí thái y và Chương sư huynh đang trông chừng ở một bên.

Bùi Dã quỳ gối cạnh giường, trán chạm nhẹ vào trán thiếu niên, một tay nhẹ nhàng xoa đầu đối phương, tay kia vẫn cầm lấy cái túi Lí thái y đưa đặt dưới mũi Trì Kính Dao.

Hoàng đế thấy cảnh như vậy, hơi nhíu mày lại, liếc mắt sâu xa nhìn Dương Thành.

Dương Thành vẫn biểu cảm như trước, cười không ra tiếng với ngài, không nói gì cả.

"Trì đại phi cưới chính là cô nương Bùi gia hả?" Sau khi hai người ra khỏi điện phụ, hoàng đế lại hỏi Dương Thành.

"Là Bùi gia. . . . . ." Dương Thành vội đáp.

"Cái gì Bùi gia?" Hoàng đế nhíu mày, hỏi.

"Ha ha, bệ hạ anh minh, tội gì phải làm thần khó xử?" Dương Thành cười xòa nói.

Hoàng đế nhìn bóng đêm trước mắt, thản nhiên nói: "Bảo sao hôm nay báo cáo, trẫm hỏi Bùi Dã muốn nhậm chức ở kinh thành hay không, hắn không hề suy nghĩ đã nói muốn về doanh trại Kì Châu. Trẫm nói với hắn, với chiến công của hắn, đủ có thể làm chủ soái một quân, nhưng doanh trại Kì Châu đã có ngươi. Ngươi đoán xem hắn đã nói thế nào?"

"Hắn không ngại tiếp tục làm phó tướng của thần?" Dương Thành hỏi.

"Ừm." Hoàng đế nói: "Lúc đó trẫm còn cảm thấy bực, thầm nghĩ đám người doanh trại Kì Châu các ngươi có ý gì đây, một đám đều không muốn ở lại kinh thành. Trì đại phu cũng vậy, viện Thái Y muốn giữ hắn lại, nghe nói hắn cũng không chịu."

Hoàng đế nói xong cười lạnh một tiếng, nói: "Hóa ra là có chuyện như vậy?"

"Người trẻ tuổi mà. . . . . . cùng nhau trải qua sinh tử, khó tránh sẽ lạc quan hơn." Dương Thành nói.

"Giống như ngươi năm đó, không muốn tới kinh thành, như trẫm nhất định sẽ làm khó các ngươi vậy." Hoàng đế nói xong thở dài.

"Đại Du là giang sơn của bệ hạ, chúng thần dù ở đâu cũng sẽ tận trung vì bệ hạ." Dương Thành nói.

Hoàng đế bất đắc dĩ nói: "Người lớn kẻ nhỏ không ai khiến ta bớt lo, còn cả công tử kia nhà ngươi nữa, sao cũng không dám dẫn tới đây cho trầm nhìn một cái? Nữ nhi bảo bối của trẫm còn không xứng với con trai của ngươi sao?"

"Là tiểu tử thối nhà thần quá ngu ngốc, không xứng với công chúa điện hạ, thần không dám để hắn gây phiền toái cho bệ hạ." Dương Thành cười xòa nói.

"Nữ nhi của trầm quốc sắc thiên hương, không lo không tìm được lang quân tốt." Hoàng đế nghĩ nghĩ, nói: "Trẫm thấy Bùi Dã không tồi."

"Bệ hạ!" Dương Thành ngẩn ra, lúc này liền thu lại ý cười quỳ xuống một gối.

Hoàng đế thấy thế thở dài, nói: "Coi ngươi sợ tới mức nào kìa. . . . . . . Mau đứng lên, để người ta nhìn thấy lại không biết nên nói thế nào?"

Dương Thành nghe vậy vội đứng dậy, cười ha ha với hoàng đế.

"Trong lòng trẫm không vui, giữ đồ đệ ngoan của ngươi và tiểu đại phu kia ở lại trong cung mấy ngày, lấy bọn họ trút giận." Hoàng đế nói.

"Chuyện này không hợp quy định đâu nhỉ? Trước giờ hai bọn chúng làm việc lỗ mãng, chỉ sợ xúc phạm bệ hạ." Dương Thành vội nói.

"Quy với định cái gì? Cho hắn ở lại chỗ kia, không phải ở trong hậu cung." Hoàng đế nói: "Người ta đã bệnh thế kia, chẳng lẽ lại cho ngươi khiêng về trong đêm sao?"

Dương Thành vội nói: "Thần có thể ở lại đây trông chừng, đợi người tỉnh sẽ tự đưa về."

"Cũng được, bệnh ra như vậy cũng không nên làm khó hắn." Hoàng đế lại nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi cứ đưa người về trước đi, đợi mấy sau tiểu đại phu kia hết bệnh, trẫm sẽ đích thân thưởng cho các ngươi ở lại mấy ngày trong viện tử phía đông ngoại thành, vừa lúc bồi trẫm thưởng ngoạn cảnh thu."

Dương Thành nghe vậy thầm kêu khổ, nhưng trong lòng ông biết nói thêm cũng vô ích, đành phải tạ ơn hoàng đế.

Tối đó, Trì Kính Dao hôn mê gần một canh giờ mới tỉnh.

Lí thái y lại bắt mạch, thấy nốt đỏ trên người cậu đã mất đi một chút, hô hấp cũng thông thuận, liền biết cậu không có gì đáng ngại nữa.

"Viên thuốc hôm nay Trì đại phu dùng quả thật rất thần kì, hôm khác nhất định lão phu sẽ phải thỉnh giáo Trì đại phu một phen." Lí thái y nói.

Trì Kính Dao vừa mới khôi phục ý thức, còn hơi mờ mịt liền đồng ý qua loa.

Đợi Lí thái y đi rồi, cậu mới hỏi Bùi Dã và Chương đại phu: "Ta đã uống thuốc gì vậy?"

"Là viên thuốc Bùi tướng quân lấy ra từ trong túi tiền." Chương đại phu nói.

Trì Kính Dao nghe vậy nhìn qua Bùi Dã, cuối cùng cũng hiểu ra.

Lúc đó cậu hôn mê quá nhanh, gần như không kịp nghĩ gì đã mất đi ý thức. Sau đó Bùi Dã nhờ Chương sư châm kim cho cậu, khiến cậu tỉnh lại trong thời gian ngắn ngủi, lúc đó Trì Kính Dao mơ màng nghe thấy Bùi Dã muốn thuốc của cậu, liền theo phản xạ đổi lấy một viên thuốc kháng dị ứng trong thương thành.

Vì ý thức quá mơ hồ, cậu thậm chí còn không biết để viên thuốc ở đâu, không ngờ Bùi Dã có thể nghĩ tới việc tìm trong túi tiền. Giờ nghĩ lại, may là trước đó cậu thường xuyên đổi kẹo đường cho Bùi Dã, cho nên hai người đều vô hình trung tạo nên sự ăn ý nào đó theo bản năng.

Mà sự ăn ý nho nhỏ này, hôm nay xem như đã cứu cậu một mạng.

"Còn khó chịu không?" Bùi Dã thấp giọng hỏi.

"Không khó chịu." Trì Kính Dao nói: "Đợi những nốt đỏ trên người mất hết là ổn rồi."

Bùi Dã nghe vậy gật đầu, không nói gì cả. Vẻ mặt hắn nhìn qua không quá khác lạ, nếu không phải cái tay đang dùng sức quá lớn để nắm lấy tay Trì Kính Dao, cậu thậm chí không phát hiện hắn lo lắng như vậy.

"Có thể đứng lên được không?" Dương Thành hỏi.

"Có thể." Trì Kính Dao nói.

Bệnh dị ứng này đến thì ồ ạt nhưng một khi đã khắc chế lại, khôi phục cũng rất nhanh.

Dương Thành sợ ở lại trong cung nhiều thị phi, không dám để bọn họ ở lại lâu, liền gọi cung nhân đi dẫn đường, quay về trạm dịch trong đêm.

May là có cung yến đêm nay, cửa cung cố ý để mở một cánh cửa nhỏ có thể ra vào.

Bùi Dã tìm tấm chăn mỏng bọc Trì Kính Dao, ôm người suốt ra cung lên xe ngựa.

Dương Thành muốn tìm hắn nói chuyện mà không có cơ hội, cuối cùng bất đắc dĩ dứt khoát kéo người đi ra ngoài.

Chuyện đêm nay khiến hoàng đế ngoài ý muốn biết được quan hệ của họ, Dương Thành không dám sơ suất, phải nhắc nhở Bùi Dã một câu.

"Bệ hạ bảo chúng ta cùng đi tới viện tử phía đông ngoại thành?" Bùi Dã hỏi.

"Ngươi không cần quá căng thẳng, năm trước bệ hạ cũng từng thưởng cho người khác cùng đi ngắm cảnh ở phía đông ngoại thành, việc này không phải lần đầu." Dương Thành nói: "Theo ta thấy, ngài ấy tám phần là không định truy cứu gì, đến lúc đó các ngươi chỉ cần để ý hành động cẩn thận, chớ chọc ngài ấy mất hứng là được."

Bùi Dã nghe vậy gật đầu, thoạt nhìn có phần hơi lo lắng.

"Ý của bệ hạ là không cho ta lắm miệng trước mặt các ngươi, cho nên việc này chỉ ngươi biết là được, chớ đừng để bệ hạ biết ta đã nói cho ngươi. Tốt nhất cũng đừng nói cho Trì đại phu, nếu hắn đã biết, tất nhiên sẽ không che giấu được nữa." Dương Thành nói: "Ngươi chỉ cần dặn hắn đừng khi quân, cứ một mức theo ý của bệ hạ là được."

Dương Thành đi rồi, Bùi Dã ở bên ngoài bình tĩnh lại rồi mới vào phòng.

Mọi chuyện xảy ra đều vượt quá tầm tay của hắn, cũng mau hoàng đế không định truy cứu.

Nhưng hắn cũng biết đại lý gần vua như gần cọp, cho nên trừ khi có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này, an toàn rời khỏi kinh thành, nếu không trái tim của hắn rất khó để thả lỏng được.

Trong phòng, Trì Kính Dao bọc chăn ngồi trên giường, nhìn qua đã khôi phục không ít.

Bùi Dã đi tới ngồi xuống cạnh giường, duỗi tay xoa hở lên nốt đỏ trên mặt cậu một chút, hỏi: "Phải bôi thuốc không?"

"Không cần, không chạm vào thì sẽ mất nhanh thôi." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nghe vậy liền đáp lời, không nói gì nữa, chỉ ngồi trên giường nhìn Trì Kính Dao.

"Nhị ca." Trì Kính Dao có thể cảm nhận được hình như hắn vẫn còn lo lắng, liền an ủi: "Ta đã không sao rồi."

"Ừm." Bùi Dã nắm lấy tay cậu nói: "Đệ cho mấy viên thuốc kia vào túi tiền của ta đi."

Trì Kính Dao ngẩn ra, lập tức hiểu được ý của Bùi Dã, đổi mấy viên thuốc cho vào túi tiền của Bùi Dã.

Lúc này cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, rất nhiều ký ức đã xuất hiện trong đầu, nhớ tới dáng vẻ hoảng hốt của Bùi Dã trước khi cậu hôn mê, trong lòng Trì Kính Dao vẫn hơi đau.

Lúc Bùi Dã trọng thương hôn mê, cậu từng trải qua cảm giác tuyệt vòng và bất lực như vậy, tất nhiên cũng biết tối nay Bùi Dã đã trải qua những gì.

"Nhị ca, thật ra tối nay chúng ta cũng coi như là nhờ họa được phúc đấy!" Trì Kính Dao muốn làm dịu bầu không khí một chút, liền giả vờ cười thản nhiên nói: "Nếu ta không phát bệnh đúng lúc, nói không chừng bệ hạ đã ban hôn cho huynh rồi."

Bùi Dã nghe vậy sắc mắt liền thay đổi, hắn khó tin nhìn Trì Kính Dao, trầm giọng hỏi: "Trì Kính Dao. . . . . Đệ không cố ý ăn trứng đấy chứ?" Lúc này hắn bình tĩnh lại, vừa nghe Trì Kính Dao nói như vậy, nhất thời thấy hơi nóng nảy, trong giọng nói cũng bất giác có chút tức giận.

Hắn nhớ mang máng, trước khi thành thân Trì Kính Dao vì để tránh bị ban hôn đã nghĩ ra một đống cách, trong đó có một cách là ăn trứng trong cung yến. Nghĩ tới chuyện tối nay có thể là do Trì Kính Dao cố ý, hắn liền hận không thể xử lý người một trận, nhưng trên mặt đối phương lại vẫn còn bệnh, nhìn thấy là lại xót, hắn không thể không thấy đau lòng.

Trì Kính Dao nghe Bùi Dã gọi tên đầy đủ của cậu, không hiểu sao cảm thấy hơi căng thẳng, vội nói: "Ta không cố ý đâu, ta không biết trong đồ ăn có trứng. Hơn nữa, cho dù ta muốn ăn, cũng không có ăn nhiều như vậy chứ, tối nay nếu huynh không tìm được viên thuốc kia, nói không chừng ta đã mất mạng rồi."

"Đệ không gạt ta?" Bùi Dã hỏi.

"Không có." Trì Kính Dao kéo tay Bùi Dã nói: "Sao ta có thể nỡ hù dọa huynh như thế được?"

Bùi Dã nghe vậy trong lòng nhất thời thấy hơi khó chịu, một tay kéo thiếu niên vào lòng.

"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao rúc vào ngực hắn, nghẹn giọng nói: "Ta thật sự không cố ý đâu."

"Ta biết." Bùi Dã ôm chặt người vào lòng, sức lực đó như muốn nhét cậu vào trong cơ thể vậy.

Trì Kính Dao bị hắn siết đâu, hơi đẩy hắn ra một chút, nói: "Nhị ca, lúc ta hôn mê nghe được huynh gọi tên ta."

"Ừm." Bùi Dã nâng tay vuốt nhẹ giữa lông mày của cậu, nói: "Ta biết đệ có thể nghe được."

"Nhị ca. . . . . sao huynh lại gọi tên đầy đủ của ta vậy?" Trì Kính Dao ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Mẫu thân và phụ thân, cả đại ca đại tẩu. . . . . ngay cả Dương Diệu và Bao Tử cũng đều gọi nhũ danh của ta, chỉ có huynh là không gọi nhũ danh của ta thôi."

Việc này Trì Kính Dao không chỉ thắc mắc một lần, Bùi Dã không chỉ không gọi nhũ danh của cậu, ngay cả tên đầy đủ cũng rất ít khi gọi. Trong trí nhớ, chỉ vào thời điểm đặc biệt thì Bùi Dã mới gọi cậu.

"Ta không muốn gọi đệ giống như bọn họ, như vậy đệ sẽ không phân biệt được." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy cười cười, nhỏ giọng hỏi: "Vậy huynh có thể lén nghĩ một xưng hô mà không ai gọi, như vậy huynh sẽ không giống với bất kỳ ai, bất kể lúc nào ta cũng có thể phân biệt được là huynh gọi."

Bùi Dã nghe vậy nghĩ nghĩ, hỏi: "Đệ muốn ta gọi đệ là gì?"

"Hay là huynh gọi ta là lão. . . . . ." Không biết Trì Kính Dao nghĩ tới xưng hô gì, lúc này thấy hơi không ổn, lại rúc đầu vào lòng Bùi Dã.

"Cái gì?" Bùi Dã hỏi.

"Không có gì. . . . . ." Trì Kính Dao nghẹn giọng nói: "Huynh tự nghĩ đi."

-------------------------------------------------------

Hết chương 109.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv