Sau Khi Xào CP Với Ảnh Đế, Chúng Tôi Làm Giả Hóa Thật Rồi

Chương 36: Bí mật



Tô Dư Phong: “Em có chuyện muốn nói thật với anh.”



Giản Văn nhẹ nhàng xoa bụng Tô Dư Phong, ý cười trêи khóe môi không thu lại được.

“Mang thai? Vậy tốt mà, có thêm một đứa nhỏ giống em.”

Tô Dư Phong nhíu mày, làu bàu đáp: “Không, không tốt, một chút nào…” Cơ thể dị hợm của cậu có gì tốt?

“Vì sao?” Giản Văn nhướng mày, có chút khó hiểu.

Mặt Tô Dư Phong vẫn nhắm chặt, miệng lẩm bẩm: “Giống anh mới tốt.”

Giản Văn nhịn không được cười to thành tiếng.

Uống rượu vào đáng yêu thật…

Giản Văn không rời đi mà ngủ cùng Tô Dư Phong trêи một chiếc giường. Hắn cũng không làm gì quá phận, chỉ yên tĩnh nằm bên cạnh xoa lưng giúp Tô Dư Phong ngủ thoải mái hơn.

Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng dần, mọi người tan tầm, bắt đầu hoạt động vui chơi buổi tối.

Hôm nay có lễ hội pháo hoa, số lượng người túa ra đường đông hơn so với mọi ngày.

Tô Dư Phong say xỉn cuối cùng cũng có động thái tỉnh lại.

“Ưm… đau đầu quá…”

Giản Văn biết cậu đã tỉnh, ngồi bật dậy.

“Em đau đầu lắm à? Độ cồn của rượu trái cây có cao lắm đâu nhỉ…?”

Tô Dư Phong nghe thấy bên cạnh mình có người, giật mình suýt chút nữa lăn xuống giường.

“Anh, anh sao lại… Không phải là anh đồng ý với em…”

Giản Văn búng trán cậu một cái, “Quần áo trêи người em vẫn đầy đủ chỉnh tề, em nghĩ anh đã làm gì?”

Tô Dư Phong: “…..”

Lưu, lưu manh!



Lễ hội pháo hoa sắp bắt đầu, Giản Văn và Tô Dư Phong chuẩn bị một chút, thay một bộ đồ khác rồi ra ngoài đi xem pháo hoa.

Khu lễ hội người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Giản Văn và Tô Dư Phong đều đeo khẩu trang, ngụy trang sương sương xong xuôi mới bước ra cửa. Tuy đã ra nước ngoài nhưng vẫn phải cẩn thận, nếu gặp phải người trong nước cũng đi xem pháo hoa thì bọn họ xui rồi.

Tô Dư Phong phấn khích đánh giá: “Náo nhiệt ghê…”

“Nếu em thích lần sau anh lại dẫn em đi.”

Giản Văn ôm eo Tô Dư Phong, không hề che giấu sự chiếm hữu của mình.

“Thực ra cũng không nhất định phải đi xem pháo hoa, chỉ cần được ở cạnh anh thì đi đâu cũng được.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một tiếng nổ lớn vang lên trêи bầu trời.

Không trung bỗng nhiên sáng lên, Tô Dư Phong và Giản Văn theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, trêи bầu trời đang “nở” ra một bông pháo hoa cực kỳ to.

Cánh hoa xếp lớp từng tầng, đủ màu sắc, cực kỳ mỹ lệ. Từng bông pháo hoa tiếp tục được bắn lên trời, biến toàn bộ không trung thành một bức tranh hoàn mỹ.

Tô Dư Phong ngửa đầu mải mê thưởng thức pháo hoa, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt mình bị lạnh.

Cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh. Giản Văn đang cười với cậu, hắn cũng đã tháo khẩu trang ra.

Tô Dư Phong sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhìn quanh một lượt.

Mọi người đều đang xem pháo hoa, tập trung nhìn lên bầu trời, những người không ngẩng đầu đều là tình nhân đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.

Tô Dư Phong âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Giản Văn, anh đừng như vậy, nhỡ đâu bị ai thấy được, chúng ta sẽ gặp phiền phức.”

Giản Văn nhẹ nhàng vuốt ve má cậu.

“Tiểu Phong, anh cho rằng tốt xấu gì em cũng sẽ đỏ mặt một chút, lúc này đừng nói những lời mất hứng đó.”

Tô Dư Phong lắc đầu, “Giản Văn, em biết anh không thích nghe, nhưng em thật sự không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ không tốt cho cả anh và em.”

“Anh biết rồi, lần sau anh sẽ chú ý.”

Giản Văn ôm sát cậu vào người mình thêm một chút, “Không nói cái này nữa, chúng ta tiếp tục xem pháo hoa đi.”

“… Vâng.”

Lúc này Tô Dư Phong mới chậm chạp đỏ mặt. Hai người đứng sát vào nhau, tựa vào nhau, ôm nhau như bao cặp tình nhân khác.



Kết thúc hành trình hẹn hò kết hợp nghỉ ngơi ngắn ngủi ở nước ngoài, hai người lên máy bay về nước, sau đó ai về nhà nấy.

Tuy rằng dạo này Giản Văn ít nhận thêm công việc mới nhưng những đại ngôn cũ đều ký hợp đồng một năm. Có một thương hiệu tổ chức sự kiện, mà hắn là người phát ngôn nên không thể không tham dự.

Cuối cùng Tô Dư Phong cũng tìm được cơ hội trộm tới bệnh viện một chuyến.

Những bác sĩ ở bệnh viện lớn đã gặp rất nhiều bệnh nhân nhưng hiện tại Tô Dư Phong cũng thuộc dạng người nổi tiếng nên không dám mạo hiểm đến nơi đông người. May mắn thay cậu tìm được một bác sĩ già giàu kinh nghiệm, đã từng công tác nhiều năm ở bệnh viện công, bây giờ nhận thêm khám tư bên ngoài, chỉ cần có tiền là có thể đặt được lịch hẹn.

“Trường hợp của cháu thế nào ạ? Có thể làm phẫu thuật một lần là xong luôn không? Cháu có bạn trai, cháu không muốn một ngày nào đó đột nhiên lớn bụng, dọa người ta chạy mất…”

Tô Dư Phong căng thẳng siết chặt hai bàn tay vào với nhau, trêи khuôn mặt thanh tú khẽ cau mày, thần sắc nghiêm trọng.

Bác sĩ đẩy kính, “Thể chất của cháu rất đặc thù, cực kỳ hiếm thấy. Tuy cũng có một ít tư liệu viết về vấn đề này nhưng chưa từng có ai dùng phẫu thuật để giải quyết cả…”

“Tôi cũng không kiến nghị cháu làm phẫu thuật, tỉ lệ gặp nguy hiểm quá cao, cho dù thành công cũng sẽ để lại di chứng.”

“Nếu cháu kiên trì muốn làm phẫu thuật, chúng tôi sẽ sắp xếp. Bởi vì đặc thù nên tôi hi vọng cháu có thể chấp nhận mọi rủi ro, giả sử có chuyện không may xảy ra…”

Tô Dư Phong nuốt nước bọt, cắt ngang lời bác sĩ:

“Cháu, cháu không làm phẫu thuật nữa! Cảm ơn bác sĩ! Chào bác sĩ!”

Tô Dư Phong đứng dậy, vội vàng đeo khẩu trang, bộ dạng như đang chạy trối chết.

Bác sĩ: “…..”

Với tình huống bình thường, đa số bệnh nhân sẽ chấp nhận một ít tỉ lệ rủi ro với hi vọng sức khỏe khôi phục lại bình thường, không ngờ hôm nay được nhìn thấy bộ dạng bệnh nhân trốn chạy chật vật, bác sĩ cảm thấy hơi buồn cười.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Dư Phong không về nhà ngay mà đi bộ lang thang không điểm đích trêи đường phố.

Chuyện này nguy hiểm đến tính mạng, cậu thực sự không muốn làm người đầu tiên, nếu làm thì chẳng khác nào chuột bạch. Nhưng mà nếu không làm, cậu bắt buộc phải thẳng thắn với Giản Văn.

Tô Dư Phong cắn môi, thực sự không biết phải nói ra như thế nào.

Cậu lang thang bên ngoài đến tối muộn mới về.

Còn Giản Văn thì đã ở nhà chờ cậu từ lâu.

“Em đi đâu vậy? Trời tối rồi mới về….”

Tô Dư Phong ngước mặt lên nhìn Giản Văn, sau đó lại ủ rũ cúi mặt xuống đi vòng qua người hắn, mở cửa vào nhà mình.

Giản Văn cũng đi vào theo. Hắn trở tay đóng cửa, từ sau lưng ôm lấy đối phương.

“Tiểu Phong, làm sao vậy?”

“Giản Văn, có chuyện này, em phải nói thật với anh. Nhưng, anh có thể hứa sẽ giữ bí mật cho em không?”

Giản Văn hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu, “Là chuyện của em thì đương nhiên anh sẽ giữ bí mật. Chuyện gì? Em nói đi.”

Giản Văn biết bí mật này không hề đơn giản, nếu không thì Tô Dư Phong đã không mang dáng vẻ tâm sự nặng nề như vậy, nhưng mà Giản Văn vẫn mong cậu có thể thoải mái nói ra, đừng quá căng thẳng, nên mới dùng ngữ khí dịu dàng dẫn dắt.

Nội tâm Tô Dư Phong rối rắm, trong ánh mắt không giấu được sự sợ hãi, hai tay siết chặt vào nhau. Nghe được lời khẳng định từ Giản Văn, tâm tình của cậu hơi thả lỏng được một chút.

“Giản Văn, thân thể của em có vấn đề.” Tô Dư Phong cúi đầu, không dám nhìn vào mắt người đối diện.

“Lúc trước em bị vứt bỏ là bởi vì….” Giọng Tô Dư Phong càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lí nhí như muỗi kêu.

Sau khi cậu lắp bắp nói xong toàn bộ, sau lưng đã đổ một lớp mồ hôi lạnh. Cậu sợ mình sắp sửa phải đối mặt với việc Giản Văn bỏ đi nên cực kỳ khó chịu…

Giản Văn không nói gì, chỉ yên lặng ôm Tô Dư Phong vào lòng, dịu dàng hôn cậu.

Tô Dư Phong chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim như được một làn nước ấm bao phủ.

Cho dù nụ hôn kia đã đủ thể hiện đáp án nhưng Tô Dư Phong vẫn không nhịn được, mở miệng xác nhận lại.

“Giản Văn, anh không để bụng sao?”

“Không. Chỉ cần là em là đủ rồi, thân thể em có thế nào cũng không liên quan… anh thích em, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em.”

Trái tim Tô Dư Phong đập cực kỳ nhanh, “Giản Văn, anh thật tốt!”

Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được, Tô Dư Phong yên lòng dựa sát vào ngực Giản Văn, cảm thấy thật may mắn, mọi chuyện đã viên mãn rồi.

Hai người đàn ông trưởng thành khí huyết phương cương, suốt ngày ôm ôm ấp ấp, khanh khanh ta ta… lau súng cướp cò là chuyện đương nhiên.

Giản cầm thú nào đó, sau khi tỏ tình thành công, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện lấy lòng, nuốt trọn người vào bụng.

Vào một buổi sáng bình thường, hai người có phản ứng bình thường.

Tô Dư Phong đỏ mặt, dựa sát vào ngực Giản Văn.

“Giản Văn, trước đây em đều tự giải quyết trong phòng tắm, nhưng mà bây giờ em lại cảm thấy không cần thiết phải làm vậy nữa…”

Tô Dư Phong thầm thì sát bên tai Giản Văn, cộng với giọng nói mị hoặc mơ màng lúc vừa ngủ dậy và hơi thở ấm áp.

Giản Văn vốn đã hài lòng với mối quan hệ của hai người rồi, chỉ chờ đối phương sẵn sàng nữa thôi, hôm nay bị trêu chọc như vậy suýt chút nữa không cầm lòng được.

“Anh đã đặt một bữa tối dưới ánh nến, định tối nay đi ăn với em, rồi sau đó…”

“Nghe thật lãng mạn, nhưng mà chúng ta có thể đảo lại thứ tự một chút, ừm… trước, buổi tối ăn cơm sau.”

Tô Dư Phong dùng ngón tay khoanh tròn một vòng trêи ngực Giản Văn.

Rõ ràng là một khuôn mặt thanh tú đáng yêu, động tác khiêu khích tương đối ngây ngô, so ra không thể bằng những người đã có kinh nghiệm, nhưng Giản Văn vẫn bị châm, lửa, cả, người…

Hắn không kìm nén nữa, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cậu.

Một buổi sáng bình thường, nhưng lại xác định toàn bộ kế hoạch bị hủy hết.



Nửa tháng sau, hai người cùng nhau tiến tổ, chuẩn bị quay bộ phim “Cuộc Chiến Bắc Thành”.

Trước khi tiến tổ, trừ những lúc có lịch trình sự kiện, quay quảng cáo linh tinh, cả hai gần như dính chặt lấy nhau. Hai người đàn ông trường thành, cả ngày bên nhau không thể chỉ mỗi chơi game, mà là “yêu tinh đánh nhau” (abcxyz =)))).

Nhưng để tránh quan hệ bị bại lộ, hai người vẫn sống riêng.

“Anh đồng ý quay bộ này vốn là muốn ở được bên cạnh em nhiều hơn, không ngờ chúng ta lại ở bên nhau rồi, quay phim lại khiến anh không có cách nào được ở gần em nữa….” Giản Văn tiếc nuối.

Tô Dư Phong buồn cười, đẩy đẩy hắn: “Đừng nói linh tinh. Em vẫn còn muốn tiếp tục làm việc, em nhất định sẽ tiến tổ quay phim. Mai mốt anh giải nghệ, em đi quay phim một mình, thời gian chúng ta tách ra càng nhiều.”

“Đúng vậy…” Giản Văn than nhẹ, nhưng không nhiều lời nữa.

Tiểu Phong muốn theo đuổi sự nghiệp, hắn đương nhiên sẽ không cản trở, cùng lắm thì về sau nhìn người qua màn hình điện thoại nhiều hơn hoặc chăm đi tham ban hơn thôi…

“Giản Văn, chờ đến khi em thành công được quay chương trình của cha nuôi, em cũng sẽ giải nghệ, đến lúc đó chúng ta sẽ có nhiều thời gian.”

Giản Văn ngẩn ra, “Không cần, đây là công việc em thích…”

“Em gia nhập giới giải trí chỉ vì mục đích được lên chương trình của cha nuôi thôi, vốn không có quá nhiều yêu thích, về sau có thể dùng tiền tự mở cửa hàng kinh doanh…”

“Em thích là được, anh đều ủng hộ em.”

Giản Văn cầm kịch bản trêи bàn lên, đưa qua.

“Biên kịch viết thêm cảnh, chỗ đánh dấu màu đỏ ấy, em xem đi.”

“Vâng.” Tô Dư Phong đáp lời, lật lật vài trang.

Nội dung màu đỏ làm cho mắt cậu trừng lớn, kịch bản trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất, phải đọc đi đọc lại mấy lần.

“Cảnh, cảnh giường chiếu?!”

Biên kịch đâu? Lăn ra đây! Tôi lập tức dùng gậy đập chết ông!

*** Hết chương 36

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv