Tại sau khi Dạ Lăng đòi được chỉ điểm của Dương Xuân Minh, cảnh giới, đại đạo.. hết thảy toàn phương diện đều tiến xa thêm không chỉ một bước.
Hắn đã sắp chạm được tới một cánh cửa mới, cảnh giới chưa ai từng đi qua.
"Đứa bé kia là cháu của Dương tiền bối sao?"
Dạ Lăng liền trở lại thế giới của Nobita.
Nhìn qua một lượt, Nobita không hề có liên hệ huyết thống, linh hồn với Dương Xuân Minh.
Tại sau đó hắn liền biết được ba mẹ Nobita có quen biết Dương Xuân Minh, hai nhà cũng vô cùng thân thiết, Nobita tự nhiên thành cháu của họ Dương kia.
"Vận khí cũng tốt quá rồi."
Dạ Lăng nhớ lại bản thân thời còn trẻ.
Sinh ra trong một thôn xóm nghèo, cả ngày làm việc quần quật cũng không đủ ăn, cứ cách dăm ba ngày lại có người chết do đói. Thời điểm đó, được gia nhập một tiên môn liền sẽ có cơ hội đổi đời trở thành thượng nhân, trở thành người trên người.
Đến năm hắn và Đế Thiên mười tuổi thì bị cha mẹ bán vào một tiên môn để đổi vài lượng bạc. Cứ tưởng sẽ được học tiên pháp, nào ngờ bởi vì hai người thiên phú quá kém, chỉ có thể làm đệ tử tạp dịch của tông môn, làm chân sai vặt mười năm mới có cơ hội sờ vào tiên pháp, còn là loại cơ bản nhất. Hai mươi tuổi, đã lỡ thời điểm tu luyện tốt nhất, nếu không phải bọn hắn dựa vào ý chí, nghị lực, đạo tâm kiên định, tấm lòng ham học cũng với niềm tin vô địch của bản thân thì có lẽ cũng không thể trở thành hai vị Ma Đế vô địch rồi.
"Nếu năm đó ta và nàng cũng có loại bối cảnh to lớn đến như vậy thì con đường có lẽ sẽ đỡ trắc trở hơn."
Dạ Lăng lộ ra một nụ cười khổ, hơi ghen tị với đứa trẻ mình chuẩn bị nhận làm đệ tử.
Quả nhiên đời trước phấn đấu là để cho con cháu sau này được hưởng thụ, đúng là không sai mà.
Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu hắn, Dạ Lăng liền xuất hiện tại phòng của Nobita.
Hiện tại là buổi chiều, cũng là lúc Nobita sắp đi học về. Thông thường thì cậu bé sẽ ghé qua nhà của Dương Xuân Minh chơi một lúc lâu rồi mới trở về, nhưng hôm nay không hiểu sao người bác này của Nobita lại không có nhà, thế nên cậu bé liền đi thẳng về nhà.
Cạch!
Cửa phòng được Nobita mở ra, cậu bé thấy một người thanh niên tóc dài màu trắng đang ngồi nhìn về phía mình và mỉm cười, dường như người này đã đợi cậu bé từ lâu vậy.
Một mái tóc dài màu trắng, mặc trang phục kỳ lạ, hai con ngươi ẩn chứa ngọn lửa kỳ lạ.
"Cho hỏi anh là ai ạ?"
Nobita thấy có chút lạ lại hơi sợ, lễ phép hỏi người thanh niên trước mắt. Vừa rồi khi cậu bé về đến nhà, mẹ của mình cũng không nói là có khách đang đợi.
"Ta nha, nói thế nào nhỉ?"
Dạ Lăng cười nhẹ, một dạng không nghiêm túc, nhất thời không biết lên lấy thân phận gì để nói chuyện.
"Không phải nhóc muốn học pháp thuật sao? Chính người bác của nhóc nhờ anh đây đến dạy đó."
Sau đó hắn liền trả lời.
"Thật sao? Vậy bác Hikari đi đâu rồi ạ? Vì sao bác ấy không nói với em là anh sẽ đến dạy thay?"
Không biết là nhất thời thông minh hay ăn trúng phải cái gì mà Nobita cảnh giác đột xuất, ba lần hỏi Dạ Lăng.
"Tiểu tử này lằng nhằng quá, nhóc chỉ cần biết ta là người dạy pháp thuật thay cho nhóc là được."
Nói rồi, Dạ Lăng búng tay một cái.
Căn phòng của Nobita, một màu đen từ dưới chân Dạ Lăng xuất hiện, lấy hắn làm trung tâm, bắt đầu xâm chiếm đồng thời bao phủ toàn bộ căn phòng.
"Đây là.."
Trước giờ Nobita nào thấy sức mạnh như này chứ, trong ký ức của cậu bé, pháp thuật chính là điều khiển đồ vật, khiến cho chiếc chổi bay lên, bắn tia sét, thổi lửa, hóa đá. Một loại pháp thuật bao phủ toàn bộ căn phòng thì cậu bé chưa từng thấy bao giờ.
"Đây chỉ mới là thủ đoạn nhỏ mà thôi."
Vừa dứt lời, hoàn cảnh xung quanh hai người đã thay đổi. Từ màu đen nghịt biến thành Từ màu đen nghịt biến thành một bầu trời đêm, sao sáng đầy trời.
Thời gian dường như thay đổi, Nobita từ một đứa trẻ trở thành một thanh niên, lại từ thanh niên biến thành một ông lão râu tóc bạc trắng.
Năng lực thao túng thời không đã khiến cho không gian thay đổi, thời gian của Nobita trôi đi.
"Thấy thế nào?"
Không đợi Nobita tiếp lời, Dạ Lăng lại búng tay một cái.
Giữa hư không ngưng tụ một cái ngọc tỷ khổng lồ màu đen tím, nó to lớn không cách nào thấy được đỉnh, bên dưới ngọc tỷ có khắc một chữ "Ma". Ngọc tỷ từ giữa hư không, rơi trúng vào một ngôi sao màu trắng to gấp cả trăm lần Mặt Trời.
Đùng đoàng!
Ngôi sao trước mặt ngọc tỷ tựa như hạt quark, loại hạt bé nhỏ nhất, dưới lực lượng không gì có thể sánh nổi, không gì có thể cản phá, ngôi sao liền bị dập tắt.
Ông lão Nobita chỉ có thể trợn mắt ngoác mồm, kinh ngạc không còn gì để nói.
Ngọc tỷ có khắc chữ "Ma" lại biến thành một thanh thần kiếm. Thanh kiếm chém xuống một cái khái niệm về sự già yếu liền biến mất. Toàn bộ sinh linh trong vũ trụ đã trở lên trẻ lại.