Tác giả: Mộc Song Tiểu Bạch
4.
Đàm Chính hôn mê hai tháng, Trần Ngôn Thanh ngủ trong bệnh viện suốt hai tháng
Trần Ngôn Thanh vẫn cứ rất bận, bận chuyện đơn vị, bận chuyện công ty của Đàm Chính
Nhưng ngày nào cậu cũng chắt chiu thời gian như ép dầu để tới thăm hắn, cẩn thận xoa bóp, lau người, tâm sự đôi câu với hắn
Nếu Đàm Chính tỉnh táo thì nhất định sẽ cảm thấy kì lạ, đây là Trần Ngôn Thanh sao, Trần Ngôn Thanh sao lại có thể nói nhiều như thế. Trần Ngôn Thanh em có phải bị đuổi việc rồi không, sao lại có thể rãnh rỗi đến vậy
Mấy hôm nay ở trong cục nhận được một vụ án giết người, người ở trong cục trở nên rất bận rộn, cậu dùng hết sức ép cũng không thể ép ra được một giọt dầu
Tuy nhiên chăm sóc hắn không chỉ có một mình cậu, sau lưng Đàm Chính còn có người nhà họ Đàm. Cho dù Đàm gia đối với cậu không tốt, nhưng đối với Đàm Chính rất tốt, việc này, cậu sẽ không bao giờ nghi ngờ.
Cậu cũng không biết cậu có phải là ngôi sao chổi giống như người Đàm gia nói hay không. Hai tháng trôi qua, ngày nào cậu cũng ở bên Đàm Chính nhưng Đàm Chính vẫn luôn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng chỉ trong ba ngày, là ba ngày cậu vắng mặt thì Đàm Chính lại tỉnh.
Cậu gác lại công việc đang làm để chạy đến bệnh viện
Cậu nhớ hắn, cậu rất nhớ Đàm Chính.
Hai tháng, ngày ngày cậu đều sống trong sợ hãi, mòn mỏi mong chờ. Sợ Đàm Chính sẽ không bao giờ tỉnh, lại nhớ Đàm Chính, mong ngóng hắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Tất cả đều là Đàm Chính.
Từ 7 năm trước cùng Đàm Chính ở bên cạnh nhau, cuộc sống của cậu, ngoài trừ công việc thì cũng chỉ còn lại Đàm Chính.
Cậu muốn cùng Đàm Chính hạnh phúc sống với nhau đến bạc đầu, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Cậu có thể không cần gì cả, công tác cũng có thể không cần.
Đàm Chính luôn chê cậu quá bận rộn, nếu Đàm Chính có thể tỉnh lại, nếu Đàm Chính có thể lại gọi tên của cậu, thì cậu có thể, có thể từ bỏ.
Bất cứ thứ gì cũng có thể từ bỏ.
5.
Đàm Chính không nhớ rõ cậu.
Cậu tựa như một thứ đồ vướng víu, bị người xô đến đẩy đi trước cửa phòng bệnh.
Cậu đứng ở trước cửa, không biết phải làm sao. Đàm Chính tỉnh lại khiến trái tim của cậu rất kích động, nhưng sự vui sướng và phấn khởi lại bị một gáo nước lạnh dội vào đầu.
Trong phòng có rất nhiều người, nhưng cậu lại giống như không nhìn thấy ai, chỉ nhìn thẳng vào Đàm Chính.
Nhưng trong mắt Đàm Chính lại không có cậu.
Đã bao lâu rồi cậu chưa nhìn thấy được thứ ánh sáng lấp lánh đầy kinh ngạc này trong mắt Đàm Chính. Cũng giống như năm đó, hắn vừa gặp đã yêu cậu, cho dù là cách xa đến mấy cũng có thể cảm nhận nhiệt độ nóng rực từ ánh mắt ấy, cho nên cậu mới có thể nhớ lâu đến thế.
Chỉ là thứ ánh sáng này đã không còn rực rỡ vì cậu nữa rồi.
Người nọ đúng là có tư chất để khiến người ta phải sửng sờ ngay từ cái nhìn đầu tiên
Cho dù bản thân có trẻ đi mười tuổi thì khi đứng cùng một chỗ với người nọ, người chắc chắc khiến hắn vừa gặp đã thương đương nhiên không phải là cậu.
6.
Cậu ngồi trên chiếc ghế dài ở ngoài phòng bệnh.
Hành lang có rất nhiều người đi tới đi lui, có người đi giày cao gót dẫm trúng chân của cậu, cậu nói với người đó là không sao đâu, nhưng khi sờ lên gương mặt thì bàn tay của cậu đều là nước.
Cậu nhìn những giọt nước trên tay, cảm thấy thật khó hiểu.
Cậu ở bên ngoài phòng bệnh đợi rất lâu, chờ đến khi chỉ còn lại mỗi mình mẹ Đàm, cậu nói với bà ấy, dì ơi, cháu có thể nói chuyện riêng với Đàm Chính vài câu được không?
Trong ánh mắt của mẹ Đàm Chính đầy khinh thường, nói Chính Chính không quen cậu cũng không thèm cậu nữa, cậu tại sao còn lỳ lợm không chịu rời đi.
Cậu nói hắn chỉ là đang mất trí nhớ, cậu không thể đi được.
Cậu cúi đầu tự nói với mình rằng, Đàm Chính không nhớ được cậu thì cậu cũng phải tha thứ cho, anh ấy chỉ là đang mất trí nhớ thôi, chỉ là đang bị bệnh. Cậu đợi anh ấy một chút nữa, đợi anh ấy khôi phục lại bình thường. Cậu phải ở bên cạnh anh ấy, giúp anh ấy nhớ lại, nhớ lại anh ấy đã yêu cậu nhiều như thế nào, nhớ lại họ đã yêu thương nhau ra sao. Bọn cậu chính là muốn dựa vào nhau đi đến cuối đời, anh ấy bây giờ, chỉ là, chỉ là lạc đường mà thôi.
Mẹ Đàm cười mỉa một tiếng, mất trí nhớ? Ai nói Chính Chính nhà chúng tôi mất trí nhớ. Hắn chỉ là quên đi cậu. Tôi thấy nó đã sớm không cần cậu nữa cho nên mới gạt cậu rằng bản thân mất trí nhớ. Chỉ sợ nó đã sớm thay lòng đổi dạ mà thích Tiểu Cố rồi. Mắt của cậu chắc không có bị mù đâu nhỉ, ánh mắt lúc nãy của nó nhìn Tiểu Cố cậu không thấy sao?
Thấy chứ, cậu thấy rõ lắm, cho nên trái tim mới đau đớn như bị một con dao cùn xẻo đi từng miếng.