31.
Bác sĩ nói Trần Ngôn Thanh vì khó thở mới nôn ra máu.
Đàm Chính từng nghe nó khó thở sẽ dẫn tới hộc máu nhưng tận mắt thấy người nọ nôn ra từng ngụm liên tục, trong lòng run sợ, sinh ra ý nghĩ muốn giết người. Hắn muốn giết chết tên Đàm Chính đã viết tin nhắn chia tay cho Trần Ngôn Thanh.
Tối hôm trước hắn hỏi Trần Ngôn Thanh, người em yêu bây giờ là anh hay vẫn là hắn.
Kỳ thật tại sao lại muốn hỏi chứ, bọn họ đều biết câu trả lời.
Hắn trước giờ không biết tình cảm mình đối với Trần Ngôn Thanh là gì, không phải kiểu vừa gặp mặt tim đã bồi hồi đập, ngược lại chẳng hiểu sao lại mang theo sự sợ hãi cùng lương tâm cắn rứt, thậm chí kiểu khó hiểu ấy chỉ khiến muốn tránh xa người này.
Nhưng lúc người này nằm ở dưới thân, ánh mắt mờ mịt như muốn xuyên qua hắn nhìn về một người khác. Cậu một lần lại lần gọi tên Đàm Chính, bằng giọng nói dịu dàng gợi cảm, đứt quãng, chói tái, uất ức đều kêu lên.
Đàm Chính biết, người lúc này trong miệng Trần Ngôn Thanh gọi chắc chắn không phải là hắn.
Trong xương tủy sinh ra một chút ghen tỵ, sau đó càng ngày càng lớn khiến cho hắn sợ hãi. Hắn chỉ có thể dùng sự va chạm đau đớn để che đi
Không yêu cũng sẽ ghen sao? Hắn không biết, hắn chỉ có thể từng chút từng chút thôi miên mình, không yêu, không thể yêu. Hắn cũng chẳng biết mình đang sợ hãi điều gì.
Mà khi hắn vào phòng thấy được email đó, hắn rất muốn giết chết “Đàm Chính.” Đồng thời lại thầm cười lạnh trong lòng, Trần Ngôn Thanh ơi Trần Ngôn Thanh, đây chính là người mà em yêu.
Hắn không hối hận khi cho Trần Ngôn Thanh xem email, đó là quả bom hẹn giờ, đương nhiên hắn cũng có thể xóa đi, không ai hay biết, vĩnh viễn không cho Trần Ngôn Thanh biết được chân tướng nhưng tại sao hắn phải làm như vậy. Hắn chính là muốn để Trần Ngôn Thanh thấy rõ, người hắn yêu cuối cùng là ai.
Cho dù người kia, chính là bản thân hắn Đàm Chính.
Trần Ngôn Thanh ngất xỉu ba ngày ba đêm. Đàm Chính đã đến Cục Công An xin phép cho Trần Ngôn Thanh tiếp tục nghỉ bệnh.*
Sau khi đồng nghiệp của Trần Ngôn Thanh biết thì có đến thăm cậu. Trong phòng bệnh lại lần nữa chất đầy hoa.
Lúc Trần Ngôn Thanh nằm viện ngày thứ ba thì Đàm Chính bị đánh một cái. Người ấy chỉ vào mũi hắn mắng hắn, tại sao Trần Ngôn Thanh lại thích một thằng chó như mày.
Hắn rất muốn nói cho người kia, cậu đánh sai người rồi, cậu biết không? Người em ấy yêu không phải là tôi, người em ấy yêu đã chết.
Nhưng người này sao có thể hiểu được chứ?
Ai có thể hiểu được, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thể hiểu rõ.
Hắn rõ ràng nhớ rõ mọi người, hắn rõ ràng vẫn là Đàm Chính mà, hắn chỉ là đánh mất một phần ký ức thuộc về Trần Ngôn Thanh, thật giống như một trái táo nguyên vẹn bị cắn đi một miếng. Đối với mọi người mà nói, hắn vẫn là quả táo kia, thiếu đi một miếng cũng không có vấn đề gì. Nhưng đối với Trần Ngôn Thanh, hắn đã là một người khác, một kẻ chiếm lấy thân thể người cậu yêu, là một tên cướp?
Hắn nghĩ mình cũng không phải hoàn toàn đánh mất ký ức về Trần Ngôn Thanh.
Tiếng bé cưng buột miệng thốt ra ấy, gọi đến rất tự nhiên.
Còn có sự sợ hãi chột dạ lo lắng kia, tất cả đều bám vào vết sẹo do vết cắn để lại trên quả táo.
Thì ra trong tiềm thức đã tự biết mình làm việc trái với lương tâm, cũng biết Trần Ngôn Thanh trong tình yêu vô cùng đơn thuần, vậy nên hắn cũng không dám.
Trong đầu biết đến, một khi lại yêu, một khi để Trần Ngôn Thanh biết được sự thật, kia sẽ là vạn kiếp bất phục.
32.
Trần Ngôn Thanh dọn đi rồi.
Trước khi đi đã gửi cho hắn một tin, chỉ có một chữ, được.
Em thích người khác rồi, chúng ta chia tau đi.
Được.
Cậu lấy điện thoại ra xoá tất cả ảnh chụp, video trước mặt của Đàm Chính, thậm chí là một tấm ảnh của cậu cũng không để lại.
Cậu nói với hắn: “Thật muốn khi ra cửa em cũng bị xe đâm, đâm chết hay là đâm tàn tật cũng không sao, chỉ cần xoá hết bốn tháng này là được. Như vậy cho dù là chết hay còn sống thì em vẫn sạch sẽ. Em nghĩ đến bốn tháng này em giống như một đứa con hiếu thảo đầu giường hầu hạ anh, em đều ghê tởm đến mức muốn nôn ra cả dạ dày.
Đàm Chính rất muốn dùng miệng mình để bịt miệng cậu lại. Nhưng hắn không dám.
Hắn nhìn người này cắt hết đập vỡ những thứ có đôi có cặp trong phòng, tim của hắn cũng tan thành từng mảnh.
Người này mất ba ngày mới dọn xong, ba ngày này đối với hắn là một sự tra tấn lâu dài.
Ngày thứ ba khi cậu gần đi đã ném cho Đàm Chính một tờ giấy, tớ giấy đó như một con bướm bay rất lâu mới hạ cánh, rớt xuống một mớ hỗn độn.
Đàm Chính nhặt tờ giấy lên, phủi phủi bụi ở trên đó.
Cột đầu tiên là nửa căn hộ, từ cột thứ 2 đến cột thứ 5 là tiền tiết kiệm của bọn họ, quỹ và vốn sở hữu, còn lại là là liên quan đến 4 tháng này.
Trần Ngôn Thanh nói quy đổi bốn tháng tiền công chăm sóc ra thành một con số theo giá thị trường
Ngoài ra còn có khấu trừ, chi phí bị thương nằm viện, hộc máu nằm viện cùng với tiền chăm sóc Đàm Chính.
“Chuyển tiền vào số tk ở hàng cuối cùng, nhanh đi.”
“Vậy còn 7 năm đâu, sao em không tính luôn một thể.”
“Mặc kệ là kết thúc như thế nào, bảy năm ấy chúng ta cũng đang yêu nhau. Thì tính gì nữa? Chỉ bắt đầu từ ngày anh chia tay, mọi việc em làm đều là thấp hèn và thừa thãi.”
“Hai tháng này, em luôn phân biệt rạch ròi giữa anh và Đàm Chính của em, em nói anh đoạt thân thể của hắn. Vậy bây giờ thì sao, vì sao hắn muốn chia tay với em, lỗi lầm của hắn, lại muốn cho anh phải chịu.”
Trần Ngôn Thanh vẻ mặt lạnh nhạt: “Vậy xem ra em nghĩ sai rồi. Các anh sao có thể là hai người được chứ, anh chính là Đàm Chính, Đám Chính chính là anh. Anh không phải là mất trí nhớ, anh chỉ quên đi hết tất cả về Trần Ngôn Thanh, quên đi một người mà anh không yêu, không sao, một chút cũng không sao, anh gần như là một Đàm Chính nguyên chỉnh.
“Nhưng tại vì sao đã quên đi em rồi, chỉ còn lại Đàm Chính, trong mắt hay trong lòng tất cả đều là em chứ?” Lời thú nhận được bộc ra khiến Đàm Chính gần như điên cuồng.
“Đều là em? Lời này anh vẫn nên nói cho Tiểu Cố yêu dấu của anh thì hơn.”
“Nhưng mà người anh yêu là em.” Đàm Chính quát.
Ngón tay của Trần Ngôn Thanh cuộn lại, đè lên ngực. Cuối cùng cũng chờ được rồi không phải sao?
“Nhưng mà, “Em không cần.”
32.
Trần Ngôn Thanh dọn đi rồi.
Người ngày đó đã đạp Đàm Chính một cái chính là phó đội trưởng.
Người này hẹn Đàm Chính, ném cho hắn một đống giấy cùng ảnh chụp.
Trong từng tấm hình, Tiểu Cố ở cùng những tên đàn ông khác nhau.
Thì ra Tiểu Cố chính là một tên đào mỏ, mà Đàm Chính lại vì một kẻ như vậy, đánh mất Trần Ngôn Thanh.
Hắn thừa nhận, từ trong một mớ hỗn độn tỉnh dậy, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Cố, hắn liền động tâm.
Hắn hưởng thụ hẹn hò với Tiểu Cố, lại không thể rời xa Trần Ngôn Thanh.
Tiểu Cố trẻ tuổi, xinh đẹp, nhiệt tình như lửa, đôi mắt chớp liên tục như một con nai tơ, khiến người tim đập thình thịch. Hắn thích hôn say đắm cậu ta ở nơi không người, đôi môi của thiếu niên khô mát ôn nhuận.
Hắn từng ở trong phòng khách sạn, cởi hết đồ của thiếu niên rồi đè ở trên giường. Chỉ là hắn không thể nào làm đến bước cuối cùng được.
Chân của hắn kêu đau cần có Trần Ngôn Thanh.
Hắn vuốt ve làn da nhẵn nhụi của thiếu niên, trong đầu lại là Trần Ngôn Thanh thanh tuyển đạm tĩnh, trái tim với chân kêu gào, cùng nhau đau đớn.
Hắn ghét Trần Ngôn Thanh kể đi kể lại chuyện tình yêu của cậu và Đàm Chính.
Hắn muốn đập vỡ màn hình phát cảnh quấn quýt của hai người.
Hắn chán ghét Trần Ngôn Thanh một lần một lần giảng hắn cùng hắn Đàm Chính câu chuyện tình yêu.
Hắn nhìn không được tay cậu bị nóng mà đỏ bừng, cũng nhìn không được cậu khóc.
Hắn hết lần này đến lần khác gọi Trần Ngôn Thanh là bé cưng, hắn để trong thân thể cậu, loại cảm giác kích thích tê dại đến tận xương này, làm hắn không thể nào kiềm chể được.
Hắn rốt cuộc đã hiểu, Tiểu Cố đối với hắn mà nói là một đoá tường vi ven đường, rất đẹp, rất thơm, hắn rất thích, muốn ngắt xuống để vỗ về. Nhưng cậu ta cùng lắm cũng chỉ là một đoá tường vi ven đường thôi, có thể ngắm, có thể mặc kệ, cũng có thể mất đi.
Nhưng Trần Ngôn Thanh, là người mà hắn nghĩ đến sẽ đau lòng, không thể buông tay, không thể đánh mất.
Cũng không biết trước khi vụ tai nạn xe hơi xảy ra, Trần Ngôn Thanh là gì với Đàm Chính.
Mất đi Trần Ngôn Thanh thì sao, có phải giống như hắn hay không, đau đến xé ruột xé gan, nằm cũng sẽ giật mình tỉnh giấc?
Ai biết được?