Ta uyển chuyển nói: “Đã muộn thế này rồi…”
“Trước kia ngày hội hoa đăng, chúng ta còn chơi đến muộn hơn nữa cơ.” Hắn khẽ cười: “Lần nào ta cũng đưa nàng về nhà bình an mà, phải không? Nhiễm Nhiễm, ta nhớ nàng rất thích hội hoa đăng.”
Ta rất muốn nói rằng mấy năm nay, ta phát hiện còn rất nhiều điều thú vị hơn hoa đăng nhưng liếc nhìn hai người đàn ông đeo đao đứng bên cạnh, cuối cùng vẫn đem câu nói kia nuốt xuống.
Hắn còn nói: “Bọn trẻ trong thôn đều chơi rất vui vẻ. Ta đã hứa với chúng sẽ rủ nàng cùng đến chơi.”
Ta không biết hắn bỗng dưng nhắc đến mấy đứa bé kia đến cùng chỉ là thuận miệng hay có ý uy hiếp. Nhìn vào ánh mắt lấp lánh ý cười kia, ta chỉ đành theo hắn cùng ra ngoài.
Người trong thôn từ xưa đến nay luôn phải chật vật kiếm cái ăn cái mặc, làm gì có thời gian thảnh thơi, nhàn nhã mà tổ chức hội hoa đăng như những người sống nơi Kinh Thành. Đừng nói là bọn nhỏ, đến cả rất nhiều người lớn nơi đây cũng là mới thấy hoa đăng lần đầu trong đời. Huống chi còn là hoa đăng đủ mọi màu sắc, hình dạng như thế này nữa.
Những con người mặt trời mọc thì dậy đi làm, mặt trời lặn liền đi ngủ kia, giờ đây chạy hết ra đường ngắm hoa đăng.
Trên đường có mấy đứa bé nhiệt tình đến chào hỏi ta, nhưng nhanh chóng bị cha mẹ kéo về.
Người đàn ông đi bên cạnh ta khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người thường, bọn họ dĩ nhiên rất kiêng kị.
Hắn không để tâm đến ánh nhìn soi mói lén lút của những người kia, chỉ cầm chiếc lồng đèn hình con thỏ đưa cho ta: “Nhiễm Nhiễm, lồng đèn này có giống cái đầu tiên ta giải đố đèn thắng được, đem tặng cho nàng lúc còn bé không?”
Ta liếc nhìn chiếc đèn lồng trong tay: “Lồng đèn con thỏ đều na ná nhau, chắc là giống.”
Hết sức hiển nhiên, ta làm gì nhớ nổi chiếc lồng đèn hồi bé trông như thế nào.
Câu trả lời của ta dường như không phải đáp án mà hắn mong đợi, nụ cười trên môi hắn phai nhạt đi nhiều, chút hồng hào trên má giờ đây mất hút, trông hắn mỏng manh như thể một cơn gió lướt qua sẽ thổi hắn nát thành từng mảnh vụn.
Đoạn đường tiếp theo hắn không nói gì thêm, ta cũng chẳng buồn tìm hiểu hắn đang nghĩ gì. Cuối cùng cũng đến được bờ biển, ta thầm nghĩ đoạn đường này rốt cuộc cũng đi xong rồi, hẳn là ta có thể quay về nhà.
Ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đột nhiên lại gọi tên ta: “Nhiễm Nhiễm.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, không rõ hắn lại định ra yêu sách gì.
Hắn nói: “Cách đây rất lâu, ta mơ một giấc mơ.”
Ta ồ một tiếng đáp lại, rồi nhận ra mình qua loa có hơi lộ liễu, đành nói thêm một câu: “Con người ai cũng sẽ nằm mơ, ngươi không cần phải lo lắng.”
Hắn cười cười, lại như có chút bi thương: “Thế nhưng giấc mơ kia rất chân thực, đến mức ta không thể không tin.”
Những người tâm tư thâm trầm như hắn, dù mơ một giấc cũng phải cẩn thận suy xét. Ta mãi mãi cũng không hiểu được loại tâm lý này.
Hắn bình thản nhìn vào gương mặt ta: “Trong giấc mơ đó, ta đã sống một cuộc đời rất khác.”
Thế là… ta không thể không buộc bản thân giữ vững kiên trì mà nghe hắn kể về giấc mơ kia.
Trong mộng, hắn và ta thành thân, tận hưởng một quãng thời gian hạnh phúc.
Sức khỏe của hắn từ trước đến nay đều không tốt lắm, do trúng độc từ trong bụng mẹ.
Tất cả đại phu đều nói cần Thiên Hương Quả của hoàng thất tiền triều làm thuốc dẫn thì mới có thể giải độc nhưng thứ từ triều đại trước sao có thể dễ dàng tìm được.
Tại thời điểm bệnh tình của hắn trở nên nghiêm trọng, An vương vốn luôn nhăm nhe ngai vàng bắt đầu ra tay.
Hắn bị thuộc hạ thân cận bán đứng, thua trận bị bắt, trở thành tù nhân của An vương thế tử.
Trong lao ngục, hắn bị đánh gãy hai chân, chịu đủ mọi cực hình.
Một ngày nọ, An vương thế tử đến gặp hắn.
Gã cầm trong tay một cây trâm cài, nhìn vị Thế Tử một thời phong quang vô hạn, nay lại chật vật vạn phần nằm trong phòng giam.
An vương thế tử cười ngả ngớn: “Thế tử Phi thật không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của Kinh thành. Dáng người đó, toàn thân da thịt đó, tiếng thỏ thẻ nhẹ nhàng đó,… Khó trách có thể khiến Thế Tử sủng ái đến nhường kia.”
Người bên trong phòng giam lê tấm thân rách nát, bám chặt vào song sắt, đôi mắt đỏ hoe, khàn giọng hỏi: “Ngươi đã làm gì nàng?”
“Thế Tử đối với Thế Tử Phi quả là tình sâu nghĩa nặng. Đáng tiếc là Thế Tử Phi vừa nghe tin ngươi thất thế, vội vàng nhào vào lòng ta, còn nói cam tâm tình nguyện hạ mình làm thiếp cho ta. Bổn thế tử có chút không đành lòng… Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, làm thiếp thật có hơi đáng tiếc.”
An vương thế tử nhìn sắc mặt trắng bệch vì sụp đổ của người trong phòng giam, vui sướng cười một tiếng: “Lúc trước bất kể chịu cực hình thảm khốc cỡ nào, Thế Tử cũng không rên một tiếng, bây giờ lại thành ra bộ dạng sống không bằng chết thế này, thật khiến ta cảm thấy mới lạ. Nghe Thế Tử Phi nói, trâm cài này là tín vật định tình của hai ngươi?”
Ánh mắt hắn rơi vào cây trâm cài, đồng tử co rụt lại.
“Tín vật định tình thì thế nào? Chẳng phải bây giờ nàng vẫn đưa cho ta đó sao? Dù gì cũng là lễ vật của Thế Tử, thôi, ta đành nể mặt ngươi mà giữ lại vậy.”
An vương thế tử ném một chiếc hộp gỗ vào phòng giam: “Thiên Hương Quả này tặng cho ngươi đi. Xem như quà đáp lễ của ta. Thế Tử, ngươi tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy nha. Ngươi sống càng lâu, ta càng thêm tận hứng.”
An vương thế tử cùng hắn là đường huynh đường đệ, cũng là đối thủ cạnh tranh từ nhỏ đến lớn, so với việc thấy hắn chết, gã càng thích thưởng thức dáng vẻ thống khổ của hắn hơn.
Sau đó, hắn được mấy thuộc hạ còn sót lại liều mạng giải cứu ra khỏi lao ngục.
Hôm đó đúng vào ngày băng tuyết ngập trời, những kẻ đuổi giết hắn, những người bảo vệ hắn, tất cả đều đã chết.
Chỉ một mình hắn còn sống, gục trong đống tuyết kéo dài chút hơi tàn.
Là một thiếu nữ mặc váy màu hồng nhạt phát hiện ra hắn.
Kiều Điềm Điềm không giống những kẻ nhân lúc cháy nhà để đi hôi của kia. Nàng ấy không giao hắn cho An vương mà dùng hết sức lực của một cô gái mỏng manh, tập tễnh kéo hắn vào một căn nhà của thợ săn.
Cuối cùng, hắn vẫn vì vết thương quá nặng mà chết. Trước khi chết, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ nọ.
Đó chính là cuộc đời của hắn trong giấc mơ kia.
Sau khi nghe xong, ta kỳ thật không có quá nhiều cảm xúc, giống như nghe mấy câu chuyện cổ tích mà mẫu thân hay kể vậy.
Có điều nhìn biểu tình của hắn, đó không đơn giản chỉ là một giấc mơ, mà hệt như hắn đã tự mình trải qua.
Lúc này, ta lờ mờ hiểu được nghĩa của hai chữ “trùng sinh”.
Hắn hồi lâu không nói gì thêm, an tĩnh tựa như một người chết.
Ta có chút hoảng hốt, sợ hắn chết thật, rồi đám thuộc hạ của hắn sẽ tìm người chôn cùng.
Ta đành lên tiếng an ủi hắn một chút: “Hiện tại chuyện trong mộng đều không hề xảy ra, ngươi không cần xem giấc mơ đó là thật.”
Hắn tựa hồ hoàn hồn, cười khẽ: “Cách đây không lâu, ta bắt được An vương thế tử đang lẩn trốn.”
“Ừ, tốt quá rồi.”
Tuy hắn đã giành chiến thắng nhưng An vương thế tử cũng đào tẩu thành công.
Một khi An vương thế tử còn chưa chết, thì gã còn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Ta bảo “tốt quá rồi” chính là đang thật sự nghĩ “tốt quá rồi”, trong quãng thời gian ngắn sẽ không có chiến tranh.
Hắn chậm rãi nói: “Chỉ cần hắn giao ra Thiên Hương Quả, ta sẽ cho hắn được chết nhanh gọn.”
“Hắn từ chối?”
“Không hẳn là từ chối. Chỉ là yêu cầu hắn đưa ra khác hoàn toàn với điều kiện của ta.” Hắn mỉm cười, hai mắt dần dần đỏ lên, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy xuống hai dòng huyết lệ, ngay cả âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào: “Hắn nói, nếu Kiều nhị cô nương chịu hầu hạ hắn một đêm, hắn sẽ giao cho ta Thiên Hương Quả.”
Ta chỉ hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy hết sức hiển nhiên.
Tên điên An vương thế tử kia đấu với hắn từ nhỏ đến lớn, cả hai đời đều muốn làm hắn ghê tởm.
Ngay cả ta, trước kia vì là hôn thê của hắn, cũng không ít lần bị An vương thế tử khinh thường.
An vương thế tử biết Kiều Điềm Điềm hiện là người trong lòng của hắn, nên mới đưa ra điều kiện như vậy.
Người hắn yêu ngủ với kẻ thù không đội trời chung, là một nỗi nhục nhã khắc cốt ghi tâm, có thể mang đến cho hắn thống khổ vượt xa tra tấn về thể xác.
Giọng nói của hắn bắt đầu run rẩy: “Yêu cầu khác ta đều có thể xem xét, chỉ có chuyện này là không thể.”
“Loại người như An vương thế tử sẽ không tùy tiện thay đổi quyết định.”
“Nàng nói đúng. Hắn sẽ không thay đổi quyết định.”
Kỳ thực An vương thế tử chẳng ngại hắn còn sống, bằng lòng giao ra Thiên Hương Quả, nhưng tiền đề là muốn hắn phải sống trong đau khổ cả một đời.
“Nhiễm Nhiễm…” Hắn cong khóe môi, gọi tên ta.
Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt ướt át của hắn, khiến chúng gần như mông lung, không thực.
Hắn đang cười, lại làm người khác hoài nghi phải chăng hắn đang bị ai khoét tim đào phổi.
Cuối cùng, hắn lên tiếng hỏi ta: “Trong giấc mộng kia, có phải nàng… cũng đã dùng cách đó để đổi lấy Thiên Hương Quả cho ta không?”