"Liệu có phải hắn tự sát không?"
"..."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi. Y họ Từ, tên một chữ Châu, đã quen biết Phó Sinh rất nhiều năm.
Nếu như bây giờ y xuất hiện trước mặt Tu Từ, nói không chừng Tu Từ còn có thể nhận ra đây chính là người đầu tiên trêu mình là nhóc tùy tùng của Phó Sinh hồi còn cấp hai, cấp ba gì đó.
"Cậu cũng nghĩ giống tôi." Từ Châu khẽ than, "Phải hiểu biết rõ về cơ thể thì mới tránh được những chỗ hiểm, đồng thời người này còn phải ra vào hiện trường, trên hung khí phải có vân tay hắn, còn cả tư thế hành hung này —"
"Đều chỉ có mỗi bản thân Đỗ Thu Xuyến phù hợp."
"Đúng vậy, dù sao thì có ai có thể thoát khỏi camera đâu?"
"Nhưng mà, vì lý do gì chứ?" Từ Châu cau mày, "Cậu..."
Âm thanh y im bặt đi, đột nhiên nhớ tới câu Phó Sinh vừa hỏi mình, "Có phải hắn đánh mất chức năng nam giới rồi không"...
Đáp án tất nhiên là khẳng định, Từ Châu nói thật nhanh: "Tôi hiểu ý cậu, lúc trước Lâm Nhiễm có đăng lên mạng một cái video không đầu không đuôi, thật ra trong toàn bộ quá trình vạch trần tin tức lớn nhất là cô ấy vì chuyện ban đầu mà còn mang thai, nhưng lại không nói cái thai đã đi đâu."
Phó Sinh ôm Tu Từ trong lòng lại sát hơn, dém chăn cẩn thận, phủ lên phần vai cậu bị lộ ra ngoài, sau đó mới tùy ý ừm một tiếng.
"Vì đứa con?" Từ Châu cảm thấy khó mà tin nổi, "Loại cặn bã này sẽ vì con mà tự sát?"
"Không phải cậu nói rồi sao?" Hắn vốn không còn nhiều thời gian?"
"..." Từ Châu vẫn nhớ lúc bản thân vừa đến hiện trường đã nổi hết da gà lên, máu tươi tung tóe mọi nơi, trên tường, trên sopha. Đỗ Thu Xuyến chẳng khác gì người máu, sắc mặt trắng bệch, tựa như ác quỷ.
"Nhưng thủ đoạn này cũng quá tàn nhẫn rồi..."
"Không phải cậu từng bảo, hắn chính là tên biến thái à..." Phó Sinh nhẹ nhàng vuốt mặt Tu Từ, "Với cả, cậu nghĩ cái chết bình thường có thể khiến 'cô ấy' hài lòng không?"
Từ Châu: "..."
Một cô gái mới chỉ hai mươi tuổi đầu, con đường phía trước lẽ ra phải tràn ngập ánh sáng, cuối cùng lại bị một đám cặn bã kéo vào bóng tối, chà đạp đến nỗi thương tích đầy mình, mà kẻ cầm đầu dẫn đến tất cả những thứ này lại chính là cha mẹ thân mến của mình...
Phải hận biết bao nhiêu?
Cô phải làm gì, phải đi đến kết cục như thế nào mới có thể ung dung bình tĩnh mà nói một câu như "Đã qua rồi" hay "Không sao"?
Từ Châu chỉ ngẫm thôi cũng đã thấy cổ họng lạnh đi. Y và Phó Sinh cùng tuổi, nhưng y đã kết hôn mấy năm, có một cặp sinh đôi, cả hai đều là bé gái.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu đó là con gái của y, y e rằng mình sẽ phát điên.
...
Nếu suy luận theo giả thuyết này, vụ án dường như đã sáng tỏ hơn chút.
Căn phòng diễn ra án mạng gồm hai phòng ngủ một phòng khách, được thuê từ khoảng hai năm trước, một lần thanh toán hai năm tiền nhà.
Dựa theo thời gian chủ nhà trọ cung cấp, nói đúng ra là từ mười chín tháng trước, khi đó chắc Lâm Nhiễm đang mang thai, có lẽ vẫn đang phân vân giữa vấn đề phá bỏ hay sinh ra.
Còn căn phòng này có lẽ là nơi ở của đứa bé hơn một năm sau khi chào đời.
Và đống than tro trong phòng vệ sinh có lẽ là ảnh chụp của đứa bé, bị Đỗ Thu Xuyến đốt cháy.
"Hắn giúp Lâm Nhiễm tiêu hủy một vài chứng cứ có tính định hướng." Nỗi lòng Từ Châu có chút nặng nề.
"Không, hắn đang giúp bản thân mình." Phó Sinh phủ định cách nói của y.
"... Cái gì?"
"Đỗ Thu Xuyến giúp Lâm Nhiễm giết người, thêm cả hắn làm việc kiểu này cũng sẽ có thời điểm đắc tội người khác. Huống gì lúc trước trung tâm điều trị bị phanh phui, những người tham dự sau lưng cũng suýt thì bị lộ, cậu sẽ không nghĩ rằng không ai muốn xử hắn chứ?"
"... Tôi hiểu rõ ý cậu, hắn sợ khi mình chết rồi, có người sẽ trút lửa giận lên con hắn?"
Từ Châu suy tư: "Cho nên dù cảnh sát có biết sự tồn tại của đứa bé cũng không thể lên án Lâm Nhiễm được, hắn cũng muốn tiêu hủy những thứ đó, vì một khi thân phận của con bị phát hiện, e rằng sẽ không được tốt."
"Căn phòng các cậu nhìn thấy với căn phòng mà hắn nhìn thấy có lẽ không giống nhau lắm. Thứ hắn nhìn thấy rất có thể là một nơi ở tràn ngập dấu vết sinh hoạt của trẻ con, thậm chí bên trong còn có thông tin Lâm Nhiễm truyền lại cho hắn."
Tu Từ ngủ rất say, nhưng đôi môi hồng nhạt vẫn luôn vô thức nỉ non gì đó. Phó Sinh nhịn không được cúi đầu hôn một cái.
Anh nửa ngày mới ngẩng đầu lên, nói với Từ Châu bên kia điện thoại: "Nếu không ngại cậu có thể tra thử camera xung quanh, rất có thể lúc trước Đỗ Thu Xuyến đã từng tới nơi này."
Hắn nhận được thông tin ám chỉ Lâm Nhiễm để lại trong phòng nên mới có thể đi ra ngoài sát hại ba người kia, sau đó vì để giải oán hận cho Lâm Nhiễm mà tự chém mình chết.
Đương nhiên Từ Châu hiểu được hàm ý của Phó Sinh. Thật ra y cũng đang tự thuyết phục bản thân, nhưng vẫn có chút không tiếp thu được: "Thứ cặn bã như Đỗ Thu Xuyến thế mà lại vì con cái mà hành hạ mình đến chết?"
Còn cả dòng chữ viết bằng máu dưới mặt đất — Súc sinh là tôi, người không được chết tử tế cũng là tôi.
Câu nói này rốt cuộc là do Lâm Nhiễm yêu cầu hay là hành vi Đỗ Thu Xuyến tự quyết định, khó mà biết được chân tướng.
Từ Châu khẽ thở dài: "Haiz... Cuộc nói chuyện này dừng lại giữa hai ta đi, cũng chỉ là suy đoán, chúng ta khó mà kiếm được bằng chứng buộc tội thực tế."
Phó Sinh: "Ừ."
"Không quản kết quả việc này cuối cùng sẽ ra sao, nhưng đứa nhỏ nhà anh tốt nhất là sau này đừng qua lại với cô ấy."
Từ Châu muốn nói lại thôi: "Tuy rằng cô ấy là người bị hại, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cộng với cả chuyện cô ấy làm bây giờ, e rằng tâm lý đã không bình thường..."
Từ Châu lựa lời mà nói, nhưng Phó Sinh cũng hiểu được ý tứ trong đó.
Cái gọi là tâm lý không bình thường cũng không phải là chứng trầm cảm hay một khía cạnh nhất định, mà là tâm lý có chút vặn vẹo hoặc như thế nào đó...
Tuy nghĩ như vậy thật sự rất vô nhân đạo, nhưng...
Thân thể ấm nóng mềm mại trong lồng ngực khiến Phó Sinh phát ra một tiếng thở dài trong lòng, cũng may.
May là Tu Từ không phải trải qua tất cả những chuyện Lâm Nhiễm và các cô đã gặp phải, bằng không anh phải lấy thứ gì mới có thể giữ lại đứa nhỏ nhà mình?
May là điều tồi tệ nhất đã không xảy ra.
Về phần còn có thể qua lại với Lâm Nhiễm không, Phó Sinh không thể hoàn toàn đối nghịch với ý nguyện của Tu Từ. Nếu đứa nhỏ hi vọng anh hỗ trợ gì đó, anh chỉ sợ mình không có cách nào từ chối.
Nhưng giống như Từ Châu nói, mối băn khoăn này thật sự là đúng.
Dù Lâm Nhiễm có dứt bỏ tâm lý tiêu cực hay chưa, Tu Từ cũng đã nhiều lần tiếp xúc với những người bị hại như cậu, cũng rất khó để thoát ra.
Lời khuyên trị liệu đầu tiên Merlin đưa ra lúc trước chính là rời xa những người và việc của quá khứ, tốt nhất là đổi một nơi ở mới chậm rãi điều dưỡng tâm tình với một người thân cận làm bạn đồng hành.
Thật ra bây giờ Phó Sinh mới nghĩ rõ ràng, những người mà ban đầu Merlin nói phải rời xa e rằng cũng bao gồm cả anh.
Nhưng điều ấy không thể thực hiện trên người Tu Từ được, chấp niệm của cậu quá sâu...
Phó Sinh không nỡ để Tu Từ giãy dụa đau khổ, anh đã bắt đầu suy nghĩ —
Nếu như sau khi tất cả kết thúc, Lâm Nhiễm không bị phán tội, anh có thể đi tìm cô tâm sự, có thể giúp cô đến một nơi cô muốn đi, bắt đầu lại từ đầu ở một hoàn cảnh xa lạ.
Lâm Nhiễm còn trẻ, tuổi tác chỉ xêm với Tu Từ. Nếu muốn đi học cũng có thể đi học lại, chỉ cần cô có thể hòa giải với bản thân trong quá khứ, như vậy tương lai vẫn còn có vô hạn khả năng.
Nếu Lâm Nhiễm không còn tâm trạng đi học tiếp, Phó Sinh cũng có thể cho cô một khoản tiền, để cô đi vui đùa khắp nơi một thời gian, để linh hồn bị trói buộc của cô được thư giãn và giải phóng.
Đề tài khi nãy quá mức nặng nề, Từ Châu chuyển hướng: "Đúng rồi, cô dâu nhỏ nhà cậu đâu? Ngủ rồi?"
"... Đêm hôm có ai mà không đi ngủ không? Ai cũng giống như cậu hơn nửa đêm gọi điện thoại cho người ta?"
Phó Sinh theo bản năng liếc nhìn Tu Từ, phát hiện cậu không tỉnh, vì vậy xoa nắn vành tai mềm mại của cậu, lâm vào hồi ức.
Mấy năm cấp ba Tu Từ thật sự vô cùng dính người, cơm trưa, tan học, chỉ cần rảnh là Tu Từ có thể đi bộ đến khu 12 tìm Phó Sinh, nhất định anh sẽ xuất hiện.
Mới đầu bạn bè bên cạnh Phó Sinh cũng chỉ trêu chọc cậu là nhóc tùy tùng. Sau đó có một lần hội thao, Phó Sinh đại diện cho lớp đi thi đấu, thời điểm chạy nước rút về đích thì trông thấy Tu Từ ngoan ngoãn mặc đồng phục học sinh đứng đằng kia, trong tay cầm một bình nước, chăm chú nhìn anh, thậm chí còn cùng bạn bè của anh hét "Cố lên".
Chờ Phó Sinh bứt lên trước xong dừng lại, Tu Từ bị kẹp giữa một đám nữ sinh, không mấy vui vẻ mà đưa nước đến trước mặt Phó Sinh, như thể anh dám nhận thì tôi sẽ giận luôn.
Phó Sinh không thể làm gì khác ngoài xoa xoa đầu đứa nhỏ giữa một đám nữ sinh đang gào rú, từ chối nước đá mát lạnh nữ sinh bên cạnh đưa cho, nhận lấy nước ấm trong tay Tu Từ uống một ngụm lớn.
Bấy giờ Tu Từ mới có thể lặng lẽ cong khóe miệng, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, tự cho là cười đến bí ẩn.
Nào ngờ trong mắt Phó Sinh, Tu Từ lại giống như chú mèo hoang nhỏ sống trong trường học, nếu như cậu có đuôi, chắc phải vểnh lên tận trời.
Từ đó về sau, lần nào Từ Châu cũng ngầm hình dung Tu Từ là cô dâu nhỏ nhà Phó Sinh, so với những nữ sinh kia còn có thể "ghen".
Khi đó Từ Châu – một thẳng nam sắt thép căn bản không nghĩ nhiều đến thế, càng không nghĩ đến lúc lên đại học Phó Sinh và Tu Từ thật sự tiến tới, Tu Từ còn bị Phó Sinh nuôi đến mức gần như trở thành tiểu thiếu gia.
"Cái gì mà đêm hôm không đi ngủ cơ? Tôi đây không phải là vì nhân dân phục vụ à?"
Từ Châu ở bên kia đảo mắt khinh thường mà Phó Sinh không thấy: "Với cả, hơn nửa đêm gọi điện cho cậu không thì sợ cậu phải chờ. Hơn nữa ai bảo bây giờ là hơn nửa đêm, năm giờ rồi, cửa hàng ăn sáng đều đã mở cửa, công nhân dọn vệ sinh cũng bắt đầu đi quét đường rồi!"
"Rồi rồi, biết cậu cực khổ rồi, nhanh đi ăn sáng đi."
"..." Từ Châu bỗng phát hiện có điều gì đó sai sai, "Vừa nãy tôi trò chuyện cùng cậu nhiều như vậy làm gì, cậu ôm giai nhân nằm trên giường, tôi lẻ loi hiu quạnh đứng ở cục một đêm không ngủ, đeo hai mắt gấu trúc ở đây nhảm nhí với cậu?"
"Ai cấm cậu ngủ." Phó Sinh nói "Ngủ ngon" rồi bình tĩnh cúp điện thoại.
Hơn năm giờ, giống như lời Từ Châu nói, lúc này thật sự đã không còn tối. Ánh bình minh đã chậm rãi lóe lên sau đường chân trời, một hồi nữa, ánh mặt trời vàng nhạt sẽ bao phủ vùng đất này.
Có lẽ với một số người mà nói, bọn họ sẽ không còn được gặp lại ánh bình minh sáng sớm nữa.
Còn có một vài người, trong lòng đã sớm bị hắc ám chôn vùi, vài tia sáng bình minh yếu ớt kia cũng không đủ để xua tan cái lạnh dưới vực thẳm.
Là ai đã từng trốn trong tủ quần áo, co ro trong đệm chăn, tuyệt vọng ôm lấy thân thể tàn tạ của chính mình?
Là ai hôm nay gào khóc?