Những chuyện về sau không phải thứ mà Phó Sinh và bọn họ có thể xử lý, cũng không ai biết hiện tại Lâm Nhiễm đang ở đâu, làm gì, hoặc là cô muốn làm cái gì.
Theo như lời cô từng nói, cô muốn những người đã tổn thương mình phải trả giá thật đắt, ai có thể biết thứ cô muốn đánh đổi là cái gì chứ?
Tu Từ khóc đến mức mắt và mũi đều đỏ, đặc biệt đáng thương.
Phó Sinh nâng mặt của cậu lau nước mắt sạch sẽ: "Rồi, chúng ta không khóc, sẽ không sao đâu."
Tu Từ run run ừm một tiếng, giơ tay ôm lấy eo Phó Sinh, dán chặt vào lồng ngực anh.
Phó Sinh cúi đầu hôn cậu, nói sang chuyện khác: "Em có muốn về nhà lấy đồ không? Nếu không có đồ cần mang thì chúng ta ăn cơm tối xong sẽ trở về đoàn phim."
"Em không..." Âm thanh Tu Từ còn đậm giọng mũi, vô cùng mềm mại.
- -
Sự bức xúc của dư luận gần một tháng qua cuối cùng hôm nay cũng có tác dụng. Cảm xúc của cư dân mạng bị đẩy lên đỉnh điểm. Không cần biết là bàn tán về Thiên Ngu, Lâm Trình An hay Đỗ Thu Xuyến, mọi người đều công kích hành vi đáng ghê tởm của họ.
Cư dân mạng chuyển tiếp trên nhiều nền tảng khác nhau, tức giận mắng chửi những người tham dự hành vi xâm phạm này, thậm chí còn yêu cầu chính quyền chỉ đích danh những người cùng tham gia nhưng chưa bị công khai.
Phía quan hệ công chúng của Phong Ngu lúc đầu chỉ đưa ra một lời thanh minh yếu ớt, biểu thị lúc trước Bùi Nhược thực sự chỉ vì bệnh trầm cảm thôi, còn đưa ra báo cáo trị liệu.
Bệnh trầm cảm đương nhiên là một trong những ngọn nguồn, nhưng đầu nguồn lại là hành vi lạm dụng và giao dịch chơi đùa của Phong Ngu.
Không một ai để ý đến lời biện giải của Phong Ngu, trái lại càng khơi dậy sự tức giận của mọi người. Bọn họ mắng chửi tất cả người từ trên xuống dưới Phong Ngu, từ Lâm Trình An, Lâm Chính Đán cho đến từng nhân viên một.
Rất nhiều người đều không nghĩ Phong Ngu sẽ rớt đài nhanh đến thế, vô số người đại diện đệ đơn từ chức, bao gồm cả trợ lý của Diệp Thanh Trúc.
Phong Ngu hiện tại cũng chỉ còn sót lại một cái vỏ rỗng, vì còn trong giai đoạn điều tra nên tài chính bị đóng băng, những nhân viên liên quan trong danh sách Diệp Thanh Trúc đưa đều bị hạn chế hành động, ép tham dự điều tra.
Lâm Trình An chữa thương xong liền bị đem đi cục cảnh sát uống trà, chỉ có Lâm Chính Đán đang sứt đầu mẻ trán mà xử lý mớ lộn xộn đó.
Còn lại, cũng chỉ có những nghệ sĩ đã ký hợp đồng mà không rõ họ là người bị hại hay cam tâm tình nguyện tham dự giao dịch này.
Bởi vì một khi còn hợp đồng trên người, bọn họ tạm thời không dám manh động.
Có điều một khi Phong Ngu đã rớt đài hoàn toàn, hợp đồng của bọn họ tự khắc sẽ hết hiệu lực. Vì đối phương đã mất khả năng thực hiện điều lệ hợp đồng nên hợp đồng sẽ tự động vô hiệu.
Máy chủ của các nền tảng lớn cũng vì lượng người truy cập tăng cao mà bị sập mấy lần, như thể bị lửa giận của toàn dân nhấn chím.
— Đám cặn bã này. Không tính những cái khác, Đỗ Thu Xuyến bị phán tử hình cũng không quá đáng nhỉ?
— Gã ta bằng sức một người mà phá hủy biết bao người, trung tâm đấy mở mười năm, mười năm có biết bao nhiêu thanh thiếu niên ra ra vào vào đấy?
— Không phải hủy mà phải nói là giết biết bao người. Người vì chuyện này mà rời khỏi thế giới không chỉ có mỗi mình Bùi Nhược đi?
Bùi Nhược vì là minh tinh nên mới gây rúng động dư luận như vậy. Hoàng Nhạc vì làm ra hành vi quá khích nên cũng khiến cho công chúng náo loạn. Còn những người bị hại thu mình trong bóng đêm, im hơi lặng tiếng từ bỏ sinh mệnh thì sao, ai có thể biết đến tên của bọn họ cơ chứ?
— Cuộc đời của họ vốn không nên u ám như thế này, tương lai đáng lẽ có thể tốt đẹp như đại đa số người khác...
— Có lẽ ngay ở một góc nào đó xung quanh chúng ta cũng có những nạn nhân từng bị xâm phạm, họ đã rời bỏ thế giới này mà không một lời chào, người nhà của họ phải đau khổ biết bao chứ...
— Hôm nay tôi không thể kìm nổi nước mắt, tại sao cơ chứ? Những người này đáng ra đều là hoa thơm của thế giới, nhưng bởi vì trong lúc vô tình đã chọc phải ác ma mà bị hủy cả đời!
— Đột nhiên tôi cảm thấy cổ đại có một vài hình phạt rất tốt: cung hình, lăng trì... Bằng không thật sự rất khó để xả hết cơn giận trong lòng.
— Tôi là một người đi làm công bình thường. Tôi vẫn cho rằng thế giới mình sống rất an toàn, chuyện đáng sợ nhất khả năng cũng chỉ là ra đường gặp phải cướp thôi, xưa nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một mặt đen tối như vậy...
— Chỉ nhìn những chuyện này bị bóc trần cũng đã rất tuyệt vọng rồi, trái tim đau như thắt... Nếu là tôi, e rằng đã sớm chọn rời đi.
— Mọi người còn nhớ người tên Lâm Nhiễm trước kia không? Cô cũng là nạn nhân của sự kiện 163, sau khi đăng video xong liền mất dạng, sẽ không phải cũng...
— Trời ơi, phỉ phui cái mồm! Sẽ không! Chị gái xinh đẹp như vậy, cặn bã lập tức sẽ phải chịu báo ứng ngay, tương lai của chị sẽ ổn thôi!!
— Ôi trời, tôi nguyện ý giảm thọ cầu khấn, chị gái tuyệt đối từng làm chuyện điên rồ nhé!!!
— Tôi vừa đi miếu về. Vì không biết mộ Bùi Nhược ở đâu nên năm nào tôi cũng vào miếu thắp cho anh nén hương, hi vọng anh ở một thế giới khác có thể mạnh khỏe.
— Tôi cũng vậy! Hôm nay tôi vừa đi chùa cúng một ít tiền nhang đèn bằng tiền mừng tuổi của tôi. Hi vọng những nạn nhân này lớn lên cùng tôi, tương lai có thể thoát khỏi bóng ma của bọn cặn bã.
— Nếu như phật tổ có linh, bọn chúng sẽ phải nhận trừng phạt.
— Người đi cũng đã đi rồi, chúng ta không thể làm gì cho họ được. Chỉ hi vọng những bạn còn kiên trì ở góc nào đó có thể tiếp tục kiên trì. Ánh sáng đến rồi, tuy nó đến hơi trễ nhưng hi vọng có thể đem đến cho các bạn một chút ấm áp.
...
Dù internet đã loạn như thế nào, Phó Sinh cũng không cho Tu Từ xem điện thoại.
Bởi vì chuyện của Lâm Nhiễm, cảm xúc của Tu Từ đã rơi xuống đáy vực, Phó Sinh không muốn bất kỳ một lời ngôn luận nào khác tăng thêm gánh nặng cho Tu Từ.
"Há miệng."
Bữa tối hai người ăn lẩu. Phó Sinh vốn dĩ không thích món này, nhưng ngày xưa Tu Từ rất thích ăn, vì thế hai năm ở bên nước ngoài mỗi khi thấy nhà hàng lẩu Trung Quốc anh đều sẽ đi vào, một người yên tĩnh gọi một nồi cay, trải nghiệm mùi vị Tu Từ yêu thích.
Tu Từ ngoan ngoãn há mồm, Phó Sinh gắp cho cậu một cuộn ba chỉ bò, chấm ít tương ớt rồi đưa tới bên miệng Tu Từ.
Miệng cậu nhỏ, bên môi không thể tránh khỏi bị dính tương, trông không thoải mái cho lắm. Phó Sinh lại cảm thấy rất đáng yêu, dùng khăn giấy lau kĩ càng cho cậu.
"Không phải anh không ăn cay sao?"
Tu Từ hơi sửng sốt, cậu thấy Phó Sinh mặt không biến sắc ăn một miếng cải thảo thấm đẫm dầu ớt, vội vàng đưa cho Phó Sinh cốc nước.
Trước đây ăn lẩu cùng Tu Từ cũng toàn gọi nồi uyên ương, Phó Sinh hiếm khi thấy động vào bên cay này.
"Ở nước ngoài có lúc sẽ vô cùng nhớ em."
Phó Sinh dùng thìa canh thả tôm trượt vào nồi, nói nốt nửa câu sau: "Nhớ em liền đi ăn lẩu."
Nhà hàng lẩu bên nước ngoài vốn ít, Phó Sinh thường chỉ đi một quán, cũng làm hội viên rất nhiều lần, bởi vì lần nào cũng chỉ đi một mình nên lâu dần chủ quán cũng quen biết anh.
Tu Từ ngẩn ra, vành mắt cậu bắt đầu ửng hồng: "Không phải em cố tình không liên hệ với anh..."
WeChat đã chặn có thể thêm trở lại, số điện thoại của Phó Sinh cũng chưa từng đổi, chỉ cần Tu Từ nhắn cho anh dù một chữ thôi, anh cũng có thể lập tức trở về bên cạnh Tu Từ...
Nhưng không có, trong hai năm Tu Từ chẳng hề có tin tức gì.
Phó Sinh không nhìn Tu Từ, chỉ là cũng nắm chặt tay cậu, khóe mắt đo đỏ.
"Sao em lại có thể mạnh mẽ đến vậy? Sau khi ông Chu qua đời, sau khi ra khỏi nơi đó, em không thể báo cho tôi một tin?"
Cho dù chỉ là một ám chỉ thôi, cũng tốt hơn một thân một mình khổ sở sống qua hai năm đó.
"Bà ấy ép em thì em phải chịu? Lúc trước tôi ra nước ngoài vì không muốn sau này chúng ta công khai em còn phải chịu uất ức từ phía bà —"
Tất cả lời lẽ của Phó Sinh đều nghẹn lại trong giây phút trông thấy nước mắt của Tu Từ, hô hấp anh cứng lại, ôm Tu Từ vào lòng, nói xin lỗi với cậu.
"Là tôi sai, vừa rồi không nên mắng em."
Thật ra giọng điệu của Phó Sinh căn bản không thể nói là mắng, chỉ là kích động hơn đôi chút so với lúc thường. Những chuyện gần đây cũng làm cho anh nhất thời không khống chế nổi bản thân.
Anh là thật sự sợ, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến vậy.
Nếu như Tu Từ bước lên vết xe đổ của Bùi Nhược thì sao? Nếu cậu làm ra lựa chọn giống một số người bị hại, anh phải làm sao mới có thể vượt qua nửa đời về sau? Theo Tu Từ cùng rời đi ư?
Mục đích anh ra nước ngoài ban đầu chủ yếu là để giải quyết vấn đề xu hướng tính dục với Khương Sam, Phó Sinh thậm chí còn đã chuẩn bị cho dự tính xấu nhất là cắt đứt cùng mẹ ruột, chính là vì không mong muốn tương lai Tu Từ sẽ bị mẹ mình ức hiếp cũng như gây khó dễ.
Lại không ngờ tất cả những thứ này đều đã diễn ra dưới tình huống anh không hề hay biết, mà so với anh nghĩ còn nghiêm trọng hơn.
Anh suýt nữa đã đánh mất đứa nhỏ nhà mình, mất đi "đứa trẻ hư" mà ngay từ lần đầu gặp mặt đã muốn lừa đem về nhà nuôi.
"Em không cố ý..." Tu Từ nghẹn nghào, "Chỉ là em sợ..."
Sợ Phó Sinh thật sự giống như lời Khương Sam nói, đối với cậu cũng không để ý đến mức đấy.
Sợ đợi đến khi anh trở về, thật sự phải đưa ra lựa chọn giữa mình và Khương Sam.
Càng sợ sau khi Phó Sinh trở lại, đối mặt với bản thân mình khi đó hốt hoảng lên cơn mà lực bất tòng tâm, có lẽ sẽ bị tổn thương, có lẽ sẽ vì dần đánh mất kiên trì mà đi xa.
Cậu muốn cho Phó Sinh một mình bình thường, dù cho chỉ có thể duy trì mặt ngoài bình thường.
"Anh (*) sai rồi." Phó Sinh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, xoa gáy cậu, "Vừa rồi không cố ý hung dữ với em, tôi biết không phải em cố tình..."
(*) Ở đây Phó Sinh dùng từ ca
"Anh không sai... Em không muốn khóc, chẳng qua là nhịn không được..."
Tu Từ không khống chế nổi tâm tình của mình, khi nghe thấy Phó Sinh nói thời điểm nhớ mình liền đi ăn lẩu thì đã vỡ òa nước mắt.
Cậu đương nhiên biết câu kế tiếp Phó Sinh sẽ nói là không muốn hung dữ với mình, chỉ là vì yêu cậu nên mới buồn bực như vậy.
Cậu khóc là bởi vì Phó Sinh đang đau lòng.
Cậu không muốn Phó Sinh phải đau.
"Anh đừng buồn..."
Tu Từ mặt mũi chật vật, tất cả đều là nước mắt, nhưng vẫn học bộ dáng Phó Sinh dỗ mình vụng về đi lau đuôi mắt của anh.
Tu Từ dán sát cọ lên môi Phó Sinh, đưa mình đến bên miệng đối phương, chỉ hi vọng cảm xúc của anh có thể tốt lên đôi chút.
Nhưng Tu Từ lại không chú ý tình trạng của mình, một miệng nước mắt dính vào Phó Sinh không nói, còn có cả vị cay của lẩu cùng mùi sữa của thịt bò.
Nhiều buồn bực hơn nữa đều bị Tu Từ quấy một trận tan sạch, chỉ còn lại tràn ngập đau lòng.
Vành mắt Phó Sinh ửng đỏ, có chút buồn cười mà lấy giấy ăn lau khuôn mặt lem nhem như con mèo của Tu Từ khô ráo, ngoại trừ nước mắt còn cả mấy chấm dầu ớt không biết dính lên từ khi nào.
Anh nhấc cằm Tu Từ lên, vừa lau vừa nghiêm túc nói: "Chỉ cần em sống tốt, tôi sẽ không đau lòng."
Đầu ngón tay Tu Từ chợt rụt mạnh lại, theo bản năng mà né tránh ánh mắt Phó Sinh.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu cứ ngỡ Phó Sinh đã phát hiện ra chuyện cậu không uống thuốc đầy đủ.