"Thích khuôn mặt nhỏ nhắn, hiểu chuyện nghe lời, ôm vào thoải mái..."
Tu Từ thiếu điều nói thẳng tên mình ra, dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Không nói nữa, có nói mọi người cũng không cua được."
"..." Người dẫn chương trình suýt thì không kìm nổi, làm một người phụ nữ đã lập gia đình, lần đầu cô được thử cảm giác khóe miệng lên tới tận mang tai.
Trước khi MC tới đã được đánh tiếng do La Thường có quen biết với quản lý, bảo cô khoan dung với Tu Từ và Vu Mạc chút.
Vì vậy dù không tình nguyện, cô vẫn ho khụ vài tiếng, hỏi: "Chuyện này... Có cần quay lại lần nữa không?"
Tu Từ mím môi không lên tiếng, cậu tới đây không chỉ vì việc này, sao có thể nguyện ý quay lại?
Nhưng trong tai nghe hồi lâu không thấy âm thanh Phó Sinh, Tu Từ không dám mở miệng.
Cậu sợ... sợ Phó Sinh vì cậu tự quyết định sẽ không vui.
Một giây sau, bên tai liền cảm nhận được một tiếng khẽ thở dài. Rõ ràng Phó Sinh không ở bên, nhưng tiếng thở dài phảng phất đã len qua lỗ tai cậu xuyên vào tận con tim, lạnh lẽo đến mức cả người Tu Từ run lên.
"Nghĩ kỹ chưa?" Phó Sinh hỏi, "Sau khi công khai, sự nghiệp diễn xuất của em sẽ rất khó đạt tới đỉnh cao."
Cho dù hiện giờ quần chúng có khoan dung với người đồng tính đến mấy, chỉ cần tròng lên tên tuổi này, rất nhiều sự kiện hay hạng mục chính thức đều sẽ tự động tránh xa những người như thế.
Chuyện này bất kể đối với Tu Từ hay Phó Sinh cũng là một hạn chế.
Đương nhiên, có thể Phó Sinh không quan tâm đến mấy chuyện đó. Dù sao Tu Từ cũng không có lòng sự nghiệp trong phương diện này, cả Phó Sinh làm đạo diễn cho dù hạn chế cũng không liên quan... Không phải anh đã công khai từ sớm sao.
Khả năng quan trọng nhất Tu Từ cũng chẳng hề cân nhắc chút nào, giọng điệu Phó Sinh bình tĩnh mà chầm chậm: "Sau khi công khai, em sẽ phải đối mặt với vô vàn tai tiếng khác nhau. Sẽ có rất nhiều người không thích chúng ta, thậm chí còn mắng chửi chúng ta, mọi người sẽ vô cùng tò mò về em, thậm chí có thể đi tìm tòi về quá khứ của em..."
"Không sao." Tu Từ mím môi, cúi đầu nhìn ngón tay mình đang đan vào nhau, "Em chỉ cần anh."
Người dẫn chương trình đã lờ mờ đoán được rằng Tu Từ đang trò chuyện cùng Phó Sinh, nhưng không ngờ Tu Từ sẽ bộc bạch lời tâm tình như vậy trước mặt người ngoài.
"Vậy thì không cần quay lại." Bên tai là âm thanh đều đều và bĩnh tĩnh của Phó Sinh, "Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để bảo vệ em thật tốt, mà bé con cũng phải dũng cảm hơn chút, được chứ?"
"Được ạ."
Viền mắt Tu Từ hơi ửng hồng, cậu trả lời Phó Sinh xong thì ngẩng đầu nói với người dẫn chương trình: "Không cần quay lại đâu."
Người dẫn chương trình sững lại một giây rồi mới treo lên nụ cười mang tính nghề nghiệp: "Vậy tôi thay lời các fan hỏi một câu, Tiểu Từ công khai vào lúc này là vì ghen sao?"
Tu Từ ừm một tiếng không hề do dự: "Các bạn gái không nên tùy tiện gọi người ta là ông xã, bạn trai các bạn cũng sẽ ghen."
"..." Người dẫn chương trình cười rộ lên, "Có thể mọi người đều đang đùa thôi, hi vọng Tiểu Từ đừng để trong lòng."
"Vâng, biết sai có thể thay đổi là tốt rồi." Tu Từ ngồi thẳng, tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt thành thật.
"..." MC nhịn không được che mặt, hình như cô hiểu rõ rồi, Tu Từ thật sự không phải đang đi theo thiết lập tính cách mà chỉ đơn thuần là EQ thấp.
"Vậy câu hỏi kế tiếp, đạo diễn Phó và Tiểu Từ quen biết trong trường hợp nào?"
"Là bạn cùng trường cấp ba."
Người dẫn chương trình sững sờ, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Hồi trước Tiểu Từ từng lên hot search, là đoạn video ở tiệc sinh nhật cô Diệp, mối tình đầu cậu nói cũng là đạo diễn Phó sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì siêu tốt đẹp đó." Người dẫn chương trình thở dài nói, "Hai người từ cấp ba đã bắt đầu nói chuyện yêu đương sao?"
"... Không phải, lên đại học mới bắt đầu." Tu Từ mím môi, "Anh ấy bảo yêu sớm không tốt."
Phó Sinh phía bên kia tai nghe mới vừa hô "Cắt" với diễn viên, nghe đến lời của Tu Từ lại không nhịn được mà bật cười.
Lời này đúng thật là do anh nói, Phó Sinh vẫn nhớ tâm tình của mình khi ấy, nghiêm túc y như người nhà sợ con cái yêu đương lỡ dở chuyện học tập.
Hồi đấy trong trường có một đôi yêu nhau nắm tay trong rừng cây bị thầy chủ nhiệm bắt được, lại còn bị gọi người nhà lên. Việc này vừa xảy ra thì Tu Từ chạy tới hỏi anh nghĩ thế nào về yêu sớm.
Lúc đó Phó Sinh cho là nhóc theo đuôi anh có cô gái mình thích, tâm tình hết sức phức tạp.
Căn cứ vào dục vọng chiếm hữu tinh vi trong lòng, anh vô cùng nghiêm túc nói cho Tu Từ rằng yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập, gặp người không tốt còn dễ bị thương tâm, cấp ba nhất định phải lấy việc học làm chính, nếu thành tích của Tu Từ tụt hạng anh sẽ không dẫn cậu đi chơi.
Hồi ấy Tu Từ rất nghe lời anh, tuy lúc đó nhìn không mấy vui vẻ nhưng vẫn đồng ý với anh.
Bây giờ nghĩ lại vài điều, thứ Tu Từ thực sự muốn hỏi hẳn là mình có nguyện ý yêu sớm với em ấy không?
Người dẫn chương trình cười ha ha: "Sao tôi lại cảm giác đạo diễn Phó có hơi cổ hủ nhỉ?"
"Hối hận rồi." Phó Sinh đột nhiên lên tiếng.
Đầu ngón tay Tu Từ run lên, không dám nói tiếp, mà trả lời câu hỏi của MC trước: "Anh ấy không cổ hủ đâu... Rất dịu dàng, có khi lại rất lãng mạn."
Sau khi cậu nói xong lại nghe thấy Phó Sinh nói tiếp: "Lúc trước tôi không nên bảo em yêu sớm không tốt, chờ em thổ lộ xong nên rước em về dinh, thành tích tụt hạng cũng không sao, có thể ngồi trên đùi tôi để tôi phụ đạo cho..."
Hai tai Tu Từ lặng lẽ đỏ lên, người dẫn chương trình tiếp tục nói: "Xem ra đạo diễn Phó trong mắt Tiểu Từ không quá giống với trong mắt người khác nha, thầy Vu cảm thấy đạo diễn Phó rất nghiêm túc, tuy tuổi bọn họ không chênh lệch mấy nhưng thầy Vu thấy đạo diễn Phó lại hơi sợ."
Tu Từ: "Anh ấy đối xử với người khác hơi dữ dằn."
Phó Sinh cười nhẹ, tâm trạng kém vì cảnh vừa rồi NG ba lần đã được Tu Từ chữa lành: "Đuôi nhỏ của em sắp vểnh lên trời rồi kìa."
Tu Từ nghe vậy mím môi, bèn bổ sung với MC: "Có đôi khi cũng rất dữ với tôi."
"..."
Âm thanh của MC và Phó Sinh đồng thời vang lên —
"Đôi khi là những khi nào vậy?"
"Tôi hung dữ với em bao giờ?"
"Lúc làm sai gì đó, cả lúc quay phim nữa."
Tu Từ định nói cả lúc trên giường thi thoảng cũng hung dữ, nhưng cái này hình như không thể phát sóng.
"Thời điểm đóng phim đạo diễn Phó cũng sẽ hung dữ với bạn trai ư?"
"Có chứ..." Tu Từ thấp giọng nói, "Kỹ năng diễn xuất của tôi không tốt."
"Vậy đạo diễn Phó thật sự rất chuyên nghiệp, nhưng dù có hung dữ thì chắc chắn cũng phải dịu dàng hơn so với người khác."
Người dẫn chương trình làm dáng an ủi vài câu rồi tiếp tục nói: "Bởi vì lúc đầu không biết Tiểu Từ và đạo diễn Phó có quan hệ này nên câu hỏi của fan đã chuẩn bị sẵn không thích hợp lắm, tôi sửa lại một chút."
"Đáng ra fan muốn hỏi về tiêu chuẩn chọn bạn đời của Tiểu Từ, nhưng bây giờ xem ra vấn đề này không cần thiết lắm. Vậy Tiểu Từ trả lời vài điều nhé, cậu yêu thích phẩm chất nào ở đạo diễn Phó?"
"..."
Yêu thích phẩm chất nào ở Phó Sinh? Thật ra vấn đề này rất dễ trả lời, tất cả phẩm chất của Phó Sinh đều khiến Tu Từ mê đắm.
Nhưng không chỉ như vậy, cậu đâu yêu Phó Sinh chỉ vì một phẩm chất nào đó của anh.
"Dịu dàng, kiên nhẫn, đẹp trai, còn cả..."
Tu Từ dừng một chốc, chậm rãi chớp mắt một cái: "Ở bên anh ấy sẽ cảm thấy rất ấm áp... Trên người như có ánh sáng vậy."
Người dẫn chương trình và Phó Sinh đồng thời sững sờ. MC cảm thấy đáp án này hơi chung chung. Phó Sinh lại dễ mềm lòng đến mức loạn hết cả lên, ngốc ngếch.
"Vậy tại sao Tiểu Từ lại lựa chọn theo nghiệp diễn viên?"
Vấn đề này La Thường cũng từng hỏi, đáp án đã rõ ràng: "Muốn tới gần anh ấy hơn chút."
"Tiểu Từ rất yêu đạo diễn Phó đó!" Người dẫn chương trình suy nghĩ vài giây, "Vậy bình thường hai người xưng hô như nào với đối phương?"
"Hay gọi tên anh ấy hoặc gọi anh..." Tu Từ nắn nắn đầu ngón tay, hiếm khi cảm thấy hơi ngượng ngùng, không nói ra từ bé con Phó Sinh thường gọi cậu.
"Như vậy à..."
Người dẫn chương trình nhìn ra được Tu Từ không quá muốn nói ra xưng hô Phó Sinh dành cho mình, vì vậy liền đổi câu hỏi khác: "Tiểu Từ và đạo diễn Phó ân ái như vậy, hẳn người nhà hai bên đều đồng ý cho hai người ở bên nhau chứ."
Đầu ngón tay Tu Từ run lên: "..."
Người dẫn chương trình không hề cố ý, dưới cái nhìn của cô, nếu Tu Từ đã lớn gan công khai tình yêu trên chương trình tạp kỹ thì tất nhiên cha mẹ hai bên cũng đã đồng ý. Nhưng sự thật lại chẳng phải vậy.
"Nói cho cô ấy đi, đều đồng ý cả." Phó Sinh bình tĩnh nói bên tai Tu Từ.
Nhưng Tu Từ lại chẳng nghe lọt tai lời anh, run rẩy nơi đầu ngón tay lan đến cánh tay, đau đớn giống như bị kim đâm.
Giọng nói của người phụ nữ nọ như ma quỷ lan tràn khắp chốn: "Cậu dám đánh cược không? Cược xem con trai tôi sau khi tôi chết sẽ yên tâm thoải mái ở bên cậu, hay sẽ chọn không thẹn với lòng mình?"
"Tôi... Bao lâu nữa thì kết thúc?" Giọng Tu Từ khàn khàn, hai mắt vô hồn, "Tôi không thoải mái lắm..."
Người dẫn chương trình sững sờ, phát hiện đúng là sắc mặt Tu Từ đã tái đi nhiều. Cô ra dấu với người quay phim, ra hiệu tạm dừng quay: "Tiểu Từ không thoải mái thì đến đây thôi, có cần đi bệnh viện không?"
"Không cần..." Trái tim Tu Từ thắt lại đau đớn, "Nghỉ ngơi một lát là ổn."
"... Được." MC và thợ quay phim ra khỏi phòng, cuối cùng vẫn lo lắng nói một tiếng cho La Thường, "Hình như cậu ấy đổ bệnh rồi, có thể để cậu ấy nghỉ ngơi một lát, chương trình chúng tôi đến chín rưỡi mới bắt đầu ghi hình chính thức."
"Được, cảm ơn."
La Thường đi tới gõ cửa một cái, bên trong không có lấy một tiếng động. Cô nhíu mày gọi: "Tu Từ?"
"..." Ngay tại lúc La Thường chuẩn bị lấy thẻ phòng dự bị tự mở cửa, Tu Từ cuối cùng cũng lên tiếng, "Em đây... Chỉ là bụng không thoải mái thôi, không sao."
La Thường lại không vì vậy mà yên tâm, vì Phó Sinh gọi tới: "Cô đi nhìn Tu Từ xem, em ấy cúp điện thoại tôi rồi, nhất định phải thấy em ấy, đừng để em ấy rời khỏi phạm vi tầm mắt của cô."
Nhưng thời điểm cô nỗ lực dùng thẻ phòng mở cửa lại phát hiện cửa đã bị Tu Từ khóa chống trộm từ bên trong.
"Tu Từ? Cậu mở cửa được không?"
La Thường cũng mơ hồ phát hiện ra trạng thái tâm lý của Tu Từ không quá ổn, cô tận lực dịu dàng nói: "Không phải cậu bảo đau bụng sao, chị dẫn cậu đi gặp bác sĩ?"
"Không được!" Hai chữ bác sĩ trong nháy mắt chạm đến vảy ngược của Tu Từ, cậu ôm chân ngồi xổm ở góc tường, dựa lưng vào cửa, hai mắt đỏ hoe.
Người phụ nữ kia cũng nói như vậy... "Cậu có bệnh, cần phải đi gặp bác sĩ."
Tu Từ mở điện thoại lên, muốn gọi một dãy số đã bấm rất nhiều lần, nhưng đầu bên kia chỉ hời hợt một câu đã tắt máy.
Phó Sinh còn đang không ngừng liên lạc, tin nhắn cũng đã nhắn tới mười tin, nhưng Tu Từ không muốn nhận.
Cậu ném điện thoại qua một bên, mặc kệ Phó Sinh có liên lạc bao lần cũng không để ý, chỉ đỏ mắt nhìn màn hình chớp sáng chớp tắt.
Tại sao lại một người nữa biến mất...
Tương lai có một ngày Phó Sinh cũng sẽ như vậy chứ? Không bao giờ tìm được người nữa, số điện thoại cũng không cách nào liên lạc...
Đều là đồ lừa đảo.
Đều là lừa người...
"Nghĩ biện pháp bảo nhân viên khách sạn mở cửa." Giọng điệu Phó Sinh khá nôn nóng, hẳn đang ở trên đường, "Đừng để em ấy ở một mình..."
Lời Phó Sinh bỗng im bặt, La Thường sửng sốt chốc lát hỏi: "Làm sao vậy..."
"... Em ấy gọi cho tôi." Phó Sinh vội vã cúp máy với La Thường, nhận cuộc gọi của Tu Từ, "Bé..."
"Bây giờ anh đang ở đâu?"
"... Trên đường."
"Anh muốn tới sao?"
Phó Sinh ừ một tiếng, cũng không hỏi vì sao vừa nãy cậu không nhận điện thoại, giọng điệu dịu dàng: "Không muốn tôi tới à?"
"Không muốn."
Phó Sinh ngẩn ra: "..."
"Em nhớ anh... Nhưng chắc anh không nên tới, không muốn anh tới." Tu Từ nói năng hơi lộn xộn, nhưng điệu bộ lại rất kiên quyết, "Em không sao, em rất khỏe, anh đi làm việc tiếp đi, em sẽ ngoan ngoãn..."
Phó Sinh nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Nhưng tôi nhớ em thì phải làm sao giờ?"
"Không sao."
Tu Từ giống như rất lý trí mà phân tích: "Chúng ta có thể gọi video, còn có thể gọi điện thoại... Ngày mai là anh có thể tới đây."
"..."
Trong mắt Phó Sinh lóe lên vẻ sầu lo, nhưng bước chân không thể ngừng lại —
Tu Từ đang kháng cự anh.
Tuy không biết vì nguyên do nào, nhưng giây phút này Tu Từ thật sự đang âm thầm kháng cự anh.