Thư Lan co người trong chăn, không tiếp tục nói nữa, cũng không dám nhìn Tiêu Thịnh Vũ, nói thật sau khi trải qua lần kia cậu đối với Tiêu Thịnh Vũ đều là sợ hãi, Tiêu Thịnh Vũ người này đối với người khác ra oai thành quen, có thể nói ra lời nói như vậy nếu là lúc trước thì đã sớm nổi giận, nhưng là bây giờ không chỉ không tức giận mà Tiêu Thịnh Vũ còn đem cậu bảo hộ, ôn nhu yêu thương vô cùng, cậu rất mệt, chẳng hiểu rõ rốt cuộc Tiêu Thịnh Vũ muốn gì, cũng chẳng muốn biết, mà vì ám ảnh trước kia mà hiện tại cậu không khỏi lộ ra bộ dạng ngoan ngoãn, nhu nhuận.
Sắc mặt Tiêu Thịnh Vũ trở nên khó coi, tâm cũng có chút nguội lạnh, anh không biết nên nói gì với Thư Lan, trước đây chính mình đối với Thư Lan thật quá đáng, hiện tại mọi thứ anh nhận lại cũng đều là báo ứng.
Tiêu Thịnh Vũ thở dài, môi áp lên vành tai Thư Lan, hôn hôn, “Em ngủ trước, vấn đề này sau này bàn sau.”
Theo Tiêu Thịnh Vũ nói nếu mọi chuyện đã điều tra rõ ràng, Thư Lan liền không có việc gì, cũng sẽ không lại hạn chế tự do đi lại của cậu, trả lại cậu điện thoại di động, máy vi tính, Thư Lan mỗi ngày liền lên mạng xem phim, thời gian trải qua cùng nhau của hai người trôi qua rất nhanh. Tiêu Thịnh Vũ tuy rằng cơ hồ mỗi khắc đều canh giữ bên người Thư Lan, nhưng anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, nếu Thư Lan một lần nữa có cơ hội sống sót, như vậy anh sẽ đem hết thảy người cùng sự việc nguy hại đến Thư Lan toàn bộ xoá bỏ!
Cũng chính vì lí do đó mà Tiêu Thịnh Vũ mấy ngày qua ở bên ngoài bận bịu lo toan đủ chuyện đại sự, đi đi lại lại đến nỗi cơ hồ như thời gian dừng chân cũng trở nên ngắn ngủi, kết quả nội bộ mâu thuẫn, phòng bệnh Thư Lan ngày đó tiếp đón một vị khách không mời mà tới, không ai xa lạ đó chính là Tần Tích, vị hôn thê đã bị từ bỏ hôn ước mấy ngày trước của Tiêu Thịnh Vũ.
Sức khỏe Thư Lan đã tiến triển tốt hơn, bác sĩ nhìn vết thương dần khép lại của Thư Lan rồi khẽ cười nói cậu bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện, vừa vặn Tiêu Thịnh Vũ mấy ngày nay rất bận, cơ hồ đều là nửa đêm mới tới, tâm tình Thư Lan cũng vì thế mà thả lỏng hơn.
Thư Lan đỡ mạn giường chậm rãi đi lại, bởi vì một thời gian dài nằm trên giường, nên khi đi chân có chút run run, vài bước chân đặt xuống, thân hình liền lảo đảo.
Nhưng vào lúc này, một người phụ nữ đẩy cửa tiến vào.
Nữ nhân ấy trẻ tuổi lại xinh đẹp, trang sức trên người vừa tinh xảo lại trang nhã, góp phần tô đậm cho dung nhan xinh đẹp, Thư Lan nhìn cô có chút mờ mịt, cô lại đối với cậu nở nụ cười.
“Xin hỏi cô…” Thư Lan còn chưa nói xong liền bị người phụ nữ nọ đánh gãy.
“Thư Lan cậu tốt chứ, tôi là Tần Tích, chúng ta từng nói chuyện qua điện thoại một lần.” Tần Tích rất tự nhiên kéo ghế tựa qua ngồi xuống, không chút nào câu nệ.
Thư Lan hơi thay đổi sắc mặt, gật gật đầu, cầm lấy một trái táo tây*, ngón tay thon dài chậm rãi gọt.
(*Táo tây: hay còn gọi là pomme ấy, có nguồn gốc từ giống táo dại ở Tân Cương)
Tần Tích từ lúc bước vào luôn luôn phóng ánh mắt tới tỉ mỉ quan sát cậu, Thư Lan có chút cứng ngắc, không nhìn cô, thế nhưng cậu vẫn bảo trì nụ cười trên môi, coi như là tỏ chút lễ tiết.
Tóc Thư Lan có chút ngổn ngang, mấy sợi tóc dài rủ xuống bộ trang phục bệnh nhân, tạo cho người ta cảm giác nhàn nhạt, ôn nhu, sống mũi nhỏ nhắn, môi mỏng, đôi mắt không phải là rất lớn, lại khiến người ta cảm thấy khí chất ôn nhuận.
“Tôi trước đây từng xem qua hình của cậu, không thể nhìn ra cậu lại có khí chất như thế.” Tần Tích lành lạnh nói, “Nhưng người có khí chất như vậy cũng không phải là hiếm.”
Động tác trên tay Thư Lan dừng một chút, “Tần tiểu thư cũng rất có khí chất.”
“Khí chất của người đàn bà chanh chua chửi đổng?” Tần Tích hừ một tiếng, “Cậu đừng dối lòng mà đưa ra lời khách sáo trái lương tâm ấy.”
Thư Lan lúng túng nhìn chằm chằm quả táo tây, nghĩ có muốn hay không cho mình lời biện giải (giải thích).
“Tôi nói thẳng, tôi hôm nay đến là muốn tra rõ việc giữa cậu với Thịnh Vũ.”
Thư Lan cảm thấy Tần Tích là một phụ nữ có cá tính mạnh, phụ nữ như vậy tự nhiên có sức hấp dẫn đối với đàn ông, chỉ tiếc bọn họ không có cách nào cùng tồn tại.
“Cậu là cô nhi?”
“Hả?”
“Cậu từ nhỏ đã bị ném ở cô nhi viện, cho nên nếu như không phải nhờ vào Tiêu Thịnh Vũ…” Tần Tích dừng một chút, “Cậu cảm thấy cậu có thể có cuộc sống như ngày hôm nay sao?”
“Không thể.” Thư Lan nhàn nhạt nói.
“Cậu có thể niệm đến việc anh ấy giúp cậu học đến đại học còn có thể ăn no mặc ấm rồi còn có một công việc ổn định?”
“Cho nên tôi rất cảm kích.”
“Sau đó cảm kích đến lên giường?!”
“Tần tiểu thư, thỉnh cô đem lời đó suy nghĩ kĩ rồi rõ ràng nói lại.” Thư Lan cau mày, tuy rằng cậu và Tiêu Thịnh Vũ dây dưa không rõ, nhưng cũng không phải là có thể nói như vậy.
“Tôi chán ghét cậu!” vành mắt Tần Tích đỏ lên, hành xử như một phụ nữ mang đầy oán giận.”Cậu bất quá chỉ là một tình nhân do Tiêu Thịnh Vũ nhất thời cao hứng mà nuôi chơi… Cậu chẳng có thứ gì có thể cho anh ấy! Còn là một người đàn ông… Mà tôi chính là con gái của Tần Thiên Sơn, tôi có thể giúp đỡ anh ấy tiếp tục phấn đấu trong sự nghiệp ít nhất là mười năm, còn có thể sinh cho anh ấy đứa con trai kế thừa sự nghiệp phấn đấu của anh ấy…”
Tần Tích khóc: “Cậu rốt cuộc có cái gì!”
Thư Lan trầm mặc, vỏ vừa vặn đã cắt đứt, Thư Lan đem táo tây đưa cho Tần Tích, Tần Tích lau nước mắt, thở không ra hơi nói: “Không ăn! Là đang thương hại tôi sao!”
“Tần tiểu thư, cô hiểu lầm rồi.” Thư Lan cầm qua một cái bát pha lê, đem táo tây gọt từng khối nhỏ, “Tôi thật sự rất cảm kích Tiêu Thịnh Vũ, cũng yêu hắn, nhưng chúng tôi dù sao cũng đều là đàn ông, trước sau cũng là muốn cưới vợ sinh con, nếu có đồn đại gì khiến cho cô hiểu lầm thì tôi rất xin lỗi.”
Tần Tích kinh ngạc nhìn Thư Lan.
Thư Lan nói tiếp: “Cô hiện tại có thể an tâm cùng với hắn rồi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người, hơn nữa tôi sắp xuất viện, đây nhất định là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô thấy tôi, cho nên, nể nang mặt mũi mà ăn miếng táo tây này chứ?”
Trên táo tây có cắm mấy cây tăm, thịt quả trắng như tuyết vừa đáng yêu mà lại trông ngon ngọt hấp dẫn.
Tần Tích lúc này thật sự ngây ngẩn cả người, “Cậu nói thật chứ?”
Thư Lan liền nở nụ cười gật gật đầu như trút được gánh nặng, những lời này cậu vẫn luôn đè nén ở trong lòng, cậu yêu Tiêu Thịnh Vũ, nhưng cũng vì yêu quá sâu nặng, ép đến cậu không thở nổi, hắn không nghĩ bản thân thấp kém đến mức cùng chung sống với Tiêu Thịnh Vũ mà đồng thời liền phá hoại hôn nhân của một người phụ nữ.
“Hơn nữa cô cũng nói, tôi là nam nhân, chúng tôi thật sự không thể cả đời cùng nhau…”
“Lễ cưới hai người tôi không đi được, phỏng chừng khả năng cô cũng không muốn thấy tôi…”
“Không…đợi một chút…” Tần Tích trợn mắt lên nhìn Thư Lan, “Cậu muốn rời khỏi anh ấy?”
Thư Lan cảm thấy Tần Tích có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu.
“Cậu nghĩ rằng chúng tôi sẽ kết hôn?”
Thư Lan trong lòng tê rần, gật gật đầu.
“Anh ấy và tôi đã giải trừ hôn ước!” Tần Tích tức đến nổ phổi nói, đôi mắt lại bắt đầu phủ bởi tầng thủy quang.
“!!” Thư Lan cảm thấy kinh ngạc, mờ mịt lại có chút nghi hoặc, bất quá cậu không muốn thay đổi quyết định của mình.
“Cậu vẫn muốn rời khỏi anh ấy?” Tần Tích hùng hổ doạ người hỏi.
Thư Lan sờ môi, như trước gật đầu.
Tần Tích trầm mặc, “Tôi ngày hôm nay tìm đến không phải tra ra mọi chuyện mà chính là tới tự rước nhục vào thân mà.”
“Tần tiểu thư…” Thư Lan sửng sốt một chút, không biết nên an ủi ra sao, an ủi cô vẫn chính là an ủi mình? Bọn họ đều vì một người đàn ông mà tiêu hao quá nhiều tình cảm.
“Tôi vốn là muốn nhìn xem cậu một chút coi có bao nhiêu đáng giá mà khiến Tiêu Thịnh Vũ lại muốn từ bỏ tôi…”
“…”
“Kết quả anh ấy lại bị cậu bỏ trước…”
“…”
“Cậu là một người rất ôn nhu, chưa từng có người nam nhân nào có thể giống như vậy ngồi xuống lẳng lặng gọt táo tây cho tôi, rồi đem nó cắt thành từng khối nhỏ.” Tần Tích cắn một cái, thanh âm nhỏ đến mức cơ hồ không nghe thấy, “Ăn thật ngon.” Tần Tích không biết tại sao hiện tại mình đột nhiên đối với Tiêu Thịnh Vũ cảm giác có chút hả hê. (Hp khi thấy ng thất tình giống mình (≧▽≦))
“… Tôi nghĩ có rất nhiều đàn ông nguyện ý vì Tần tiểu thư mà làm như vậy.”
Tần Tích ngồi trên ghế từ từ nhai, Thư Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ đón từng tia nắng xuyên qua cửa kính lung linh chiếu vào phòng.
Mãi đến tận lúc Thư Lan híp mắt dựa vào ghế sắp ngủ thiếp đi, Tần Tích mới ăn xong miếng táo cuối cùng, cầm túi xách đứng lên, Thư Lan liền thanh tỉnh.
“Cám ơn táo tây của cậu, nó không có làm phai lớp son trên môi tôi.” Tần Tích phảng phất trở lại là một nữ nhân tĩnh táo thanh lãnh như lúc mới bước vào.
Thư Lan gật gật đầu, “Ừm.”
Kết quả Tần Tích mới ra khỏi bệnh viện chưa lâu liền nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ mang khuôn mặt tái nhợt vội cất bước đi tới, vẻ mặt đó chính là hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
Tần Tích cười lạnh nhìn Tiêu Thịnh Vũ tiến lại gần, “Tiêu Thịnh Vũ? Hừ!” Sau đó không để ý khuôn mặt đen như nhọ nồi của Tiêu Thịnh Vũ, tiêu sái rời đi.
Đến lúc Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy Thư Lan, Thư Lan đang dựa vào ghế ngủ, dáng ngủ kia làm Tiêu Thịnh Vũ không đành lòng ép hỏi Tần Tích vừa rồi đã nói gì với cậu, Tiêu Thịnh Vũ vốn là đang cùng Trình Thạc xử lý tên oắt con tham gia vụ đánh cắp tư liệu đổ oan cho Thư Lan, anh còn chưa kịp tự mình ra tay, thì tiếp đó đã nghe tới tin tức Tần Tích tìm tới phòng bệnh của Thư Lan, khiến anh tức giận không thôi liền hướng bệnh viện mà đến.
Ngoại trừ bệnh nữ nhân**, ngược lại Thư Lan cái gì cũng tốt, đến ngủ mà cả người cũng mang cỗ hương vị ngọt ngào, Tiêu Thịnh Vũ thở dài, nhỏ giọng cười mắng: “Tiểu trư, làm sao lại không lên giường ngủ.” Sau đó đem Thư Lan xem như trân bảo dễ vỡ mà ôm chặt, thời điểm được Tiêu Thịnh Vũ ôm lấy, Thư Lan có chút giật mình tỉnh giấc, Tiêu Thịnh Vũ nở nụ cười, “Em ngủ tiếp đi, anh ôm em lên giường, ngủ ở đây sẽ cảm lạnh.”
(**Ý ảnh nói Thư Lan đôi khi tính tình như con gái, như là đôi khi quá cố chấp, vô lí,… chứ k phải ý nói ẻo lả đâu:]]])