Thư Lan lại nghiêm mặt, một đường trở về liền hốt hoảng, Tiêu Thịnh Vũ cũng biết mình đã hù Thư Lan một phen nhưng anh vốn là người cố chấp như thế, Tiêu Thịnh Vũ hi vọng Thư Lan sẽ khắc ghi lời thề đó của anh trong lòng, nhiều lúc dịu dàng chăm sóc Thư Lan lại có một ý nghĩ tiêu cực chợt lóe khiến anh nghĩ mà sợ, trong sâu thẳm Tiêu Thịnh Vũ chỉ muốn gắt gao trói chặt Thư Lan, có thể cách đó quá mức thô bạo thế nhưng đó mới là chính anh.
Lòng dạ ác độc, có lúc thậm chí là tàn nhẫn, nhìn sắc mặt trắng bệch đó của Thư Lan khiến anh rất đau lòng, anh ôm lấy cậu nhẹ nhàng an ủi nhưng Thư Lan vẫn cứng đờ, thân thể cũng không tự chủ tránh né anh, chỉ muốn mau mau trở về, nhìn cậu như thế khiến Tiêu Thịnh Vũ có chút đau lòng nhưng anh không hối hận việc đưa cậu đến đây chút nào.
Bọn họ bước vào trong xe đậu trước nghĩa trang, Tiêu Thịnh Vũ mở hệ thống sưởi, Thư Lan ngay laapjh tức cảm nhận được sự ấm áp bao bọc cơ thể mình.
Tiêu Thịnh Vũ đưa tay ôm lấy cậu.
“Đừng đụng vào tôi!” Thư Lan kêu lên.
Tiêu Thịnh Vũ liền cứng đờ, sau đó khổ sở mà cúi thấp đầu, sờ sờ ngón tay Thư Lan, “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh đáng lẽ nên nói cho em biết trước để chuẩn bị.”
Thư Lan nghiêng đầu đi, đưa mắt nhìn ngoài cửa xe, vừa vặn đối diện với nghĩa trang, bên trong đó gần như không có một bóng người, sắc trời không rõ, còn có từng làn gió thổi mạnh qua mấy tấm bia mộ màu xám.
Tâm tình của cậu lúc này bởi vì sự bướng bỉnh của Tiêu Thịnh Vũ mà rung động, bởi vì cậu chẳng có cách nào ngẩng đầu trước mộ của mẹ Tiêu Thịnh Vũ cả.
Tiêu Thịnh Vũ đặt một nụ hôn lên tay cậu, “Đừng để trong lòng, là anh quá gấp gáp, anh cho là mẹ rất muốn nhìn thấy người yêu của anh.”
“Đừng tức giận nữa mà,” ngữ khí gần như cầu xin.
“Tôi không hề tức giận.” Thư Lan nghĩ dù sao cũng không nên nổi giận ngay ngày giỗ của mẹ Tiêu Thịnh Vũ.
Tiêu Thịnh Vũ biết Thư Lan vốn là người nói một đằng làm một nẻo, thế nhưng cậu lại động dung mà không thể ức chế, Tiêu Thịnh Vũ từ từ đến gần, Thư Lan cau mày một cái rồi đưa tát đẩy anh ra, Tiêu Thịnh Vũ cười cười dựa lên vai Thư Lan, cũng không vội mà khởi động ô tô, trong lòng vì thời khắc yên tĩnh này mà thấy ấm áp.
Mấy ngày sau, ngay lúc Tiêu Thịnh Vũ bận rộn đành nhịn ăn tối ở công ty làm cho xong việc thì nhận được điện thoại từ nhà trẻ của Thư Cách.
Ba của bạn nhỏ Thư Cách không đi đón con trai, bên ngoài trời cũng đã lạnh, bảo vệ đành để Thư Cách ngồi trong phòng trực ban thế nhưng bạn nhỏ Thư Cách lại cứ khăng khăng đứng ở cửa mở mắt trông ngóng, bảo thế nào cũng chẳng nhúc nhích nửa bước.
Ba của Thư Cách có phải quên đi đón con trai không? Đây tuyệt đối không thể!
Tiêu Thịnh Vũ vừa chạy xe đến nhà trẻ của Thư Cách vừa gọi điện cho Thư Lan, mãi mà thấy không ai bắt máy, có lẽ là cậu đang họp rồi.
Liệu có xảy ra chuyện gì rồi không… Tiêu Thịnh Vũ chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, lúc này có thể xảy ra chuyện gì đây? Dạo này mình cũng chẳng chọc tới ai, tuy rằng cũng có vài kẻ ngứa mắt với anh nhưng không lẽ lại đến nỗi đi bắt cóc Thư Lan ư?
Thư Cách nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ chạy tới mới bỏ qua ý nghĩ mình bị bỏ lại, nó vui vẻ nhào tới ôm lấy chân Tiêu Thịnh Vũ rồi trưng ra vẻ mặt tỏ ra ủy khuất.
“Cháu chờ ba ba rất lâu rồi mà ba ba vẫn chưa đến.” Thư Cách một mặt lên án Thư Lan, một mặt vừa sợ, “Cháu nghĩ ba ba…”
Tiêu Thịnh Vũ tới đón Thư Cách cũng là để Thư Lan yên tâm phần nào.
“Nhóc con, bây giờ về nhà với chú trước nhé,” Tiêu Thịnh Vũ đem Thư Cách ôm trong ngực, một tay cầm lấy cái cặp nhỏ của nó, “Ba ba hẳn là có việc đột xuất, xong việc liền về nhanh thôi.”
Tiêu Thịnh Vũ mang theo bé con vô cùng lo lắng mà đi về nhà Thư Lan, trong nhà không có ai, gọi điện đến công ty hỏi thì nhân viên bảo đã tận mắt thấy Thư Lan rời khỏi công ty rồi, Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy nháy mắt liền khủng hoảng, rốt cuộc phải đi tìm Thư Lan ở đâu đây, nhất định em ấy đã xảy ra chuyện gì rồi…
Lúc Thư Lan tỉnh lại, đầu óc chợt đau nhức, hai tay bị trói ở trên đầu giường chạm khắc hoa văn, hai chân mở ra thành hình chữ đại, sắc mặt cậu trắng nhợt, quần áo mặc trên người lại có chút giống quần áo phụ nữ, Thư Lan cắn môi, trong lòng trừ uất ức ra còn có chút sợ hãi, cậu phát hiện ra mình bị bắt cóc, nhưng lại không biết là người nào đứng sau vụ này.
Gian phòng rất tối, phỏng chừng trời cũng đã đã tối rồi, còn bé con… bây giờ không biết thế nào nữa…
Cửa bị mở ra, đèn trong phòng chợt sáng lên, Thư Lan chớp mắt vài cái mới thích nghi với ánh sáng vừa rồi, có người xoa hai má Thư Lan, bàn tay hắn to lớn lại thô ráp sờ lên làn da mịn màng khiến cậu có chút khó chịu, Thư Lan lúc đo nhất thời cảm thấy buồn nôn, cả người cậu không khỏi căng cứng lại.
“Thư thiếu,” Giọng nói kia tiều tụy mà sắc bén vô cùng khó nghe, Thư Lan chống đỡ mí mắt, nhìn thấy một gã ‘Quái vật’ ngồi trên xe lăn, cậu liền cả kinh mở to hai mắt.
“Thế nào? Bộ dáng này khiến cho mày rất buồn nôn hả?” Đó là một gã trung niên, khuôn mặt gã ta đã bị lưỡi dao sắc bén làm hủy dung, một bên mắt lão nửa mở mà con mắt còn lại đã bị vết sẹo lớn che đi, da gã vàng như sáp, phía dưới hai ống quần cư nhiên lại trống không, hẳn là bị người ta làm gãy! Còn bàn tay vừa rồi sờ lên mặt Thư Lan kia chỉ có một ngón tay!
Sắc mặt Thư Lan trắng bệch nhìn cái tay kia tiếp tục mò tới cổ mình: “Đừng… Đừng đụng vào tôi!” Thư Lan cả kinh suýt chút nữa liền hét toáng lên.
“Đừng đụng vào mày? Mày còn ít lần bị người ta đụng hay sao? Cái tên Tiêu thái tử kia không phải thích nhất tấm thân này của mày à, đồ ẻo lả?” Bàn tay kinh khủng của gã ta lại đè lên cuống họng của Thư Lan, nhưng cậu sợ hãi nhúc nhích thế nào cũng không giãy ra được, cuống họng liền bị bóp lấy như thế, Thư Lan hoảng sợ ý thức được mình chẳng thể lên tiếng nổi.
Gã ta bỗng nhiên dời bàn tay đi, Thư Lan ho khù khụ thở không ra hơi, cậu đã bắt đầu thật sự sợ, cậu sợ sẽ không còn được gặp lại bảo bối của mình nữa, có thể sẽ bị giết, sau đó chẳng thể trở về được…
“Khụ khụ… Khụ…”
“Bộ dạng này thật là khiến người ta đau lòng mà,” Gã âm dương quái khí nói, “Đến chỉ tao xem mày đã làm cách nào khiến tên Tiêu thái tử kia ngất ngây đến vậy?”
Thư Lan cắn chặt môi không đáp lời.
“Nghe đâu vì mỹ nhân liền giang sơn cũng không cần, lại để cho tao đây phí hết công sức đổ sông đổ biển…”
“Oắt con đó đúng là si tình y như ba nó, hừ! Đến gia nghiệp cũng không cần, ông đây năm đó chảy mồ hôi sôi nước mắt mà dốc sức lại để hắn tùy tiện tặng mày sao?” Âm thanh càng ngày càng khàn giọng sắc bén.
“Ông… Khụ… Rốt cuộc ông là ai?”
“Tiêu thái tử năm đó cũng phải gọi tao một tiếng chú, mày nghĩ xem tao là ai nào?”
Nói thật Thư Lan không hiểu mấy chuyện tinh phong huyết vũ mà bọn họ nói tới, chỉ loáng thoáng nghe Tiêu Thịnh Vũ đề cập tới cha anh có một người em trai cùng cha khác mẹ.
“Ông bắt tôi là để uy hiếp Tiêu Thịnh Vũ?”
“Không không không,” Gã ta huơ ngón tay kia, “Mày nhìn bộ dạng tao thành như vậy rồi thì còn gì phải theo đuổi nữa, điều tao muốn nhất chỉ là khiến Tiêu Thịnh Vũ… Sống không bằng chết!”
Thư Lan cảm thấy mình cơ bản không có hy vọng gì, có lẽ trước lúc Tiêu Thịnh Vũ kịp tới đây thì mình đã bị giết chết rồi, sau đó lại bị tên điên này đem ra thị uy với anh.
“Mày nói xem tao nên đè mày ra trước rồi sau đó trước mặt Tiêu Thịnh Vũ liền gọt khuôn mặt hoa này của mày thì thế nào nhỉ?”
Thư Lan không cách nào khống chế để mình không sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh, khóe mắt không nhịn được liền rơi vài giọt nước mắt.
“Sau đó tao sẽ nói với Tiêu Thịnh Vũ là: Nếu muốn người yêu của mày không có mệnh hệ gì thì để tao thử xem mày thực thi tam đao lục động* có được hay không?”
(*Tam đao lục động: Trong băng đảng xã hội đen, khi làm một việc không thể tha thứ được, cầu xin sự tha tội từ đối phương, sẽ phải tự mình dùng dao chém vào cơ thể ba nhát, từ đó gọi là “Tam đao lục động”.)