Thư Lan ôm Thư Cách lên xe, Thư Cách vừa thấy Tiêu Thịnh Vũ liền ngọt ngào gọi í ới, Thư Lan nhìn thấy vậy liền rất giận dữ.
Tâm trạng của Tiêu Thịnh Vũ lúc này tốt đến mức khó mà hình dung.
Thư Lan cảm thấy mình có chút ngốc, thấy người ta tỏ ra đáng thương liền hơi mềm lòng, nhìn bộ dạng kia của Tiêu Thịnh Vũ nào giống với cảm giác uất ức bị người khác khi dễ như trước đó. Thư Lan yên lặng mắng mình: Thật không biết ghi nhớ bài học này mà!
Nhìn xe lượn qua mấy con phố, Thư Lan không nhịn được lo lắng hỏi: “Anh muốn đi đâu, không phải đưa tôi về nhà sao?”
“Dẫn em tới chỗ này, em nhất định sẽ thích.”
Giọng nói Thư Lan chốc lát liền trở nên lạnh lùng: “Nhưng tôi không thích anh tự ý quyết định chuyện của tôi.”
Cảm giác bị giội một gáo nước lạnh như vậy rất khó chịu, Tiêu Thịnh Vũ mím môi, từ từ mà trịnh trọng nói với Thư Lan: “Chỉ lần này thôi, sau này anh sẽ nghe theo em hết, được chứ?”
“Sau này chẳng liên quan gì đến tôi cả.” Thư Lan nghiêng đầu qua chỗ khác, trào phúng mà nghĩ: Anh ta làm sao có thể nghe theo mình nhất nhất được.
Nhóc con đang vùi trong lồng ngực Thư Lan ngủ say, Tiêu Thịnh Vũ liền đóng cửa sổ xe lại, trên tấm kính phản chiếu rõ góc cạnh gương mặt của anh đặc biệt anh tuấn đến bức người, chỉ là ánh mắt vẫn thủy chung rơi trên người Thư Lan, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ. Hôm nay Thư Lan mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài là chiếc áo len cổ chữ V có màu nâu đậm, theo từng động tác của cậu vô tình ẩn hiện đường cong ngay eo, cả người cậu như ngập chìm trong gió xuân ấm áp, chỉ tiếc là trên gương mặt lại không tỏ ra vui mừng. Còn nhớ cậu trước kia mỗi khi nhìn thấy anh, không, phải nói là ngoài anh ra thì khi gặp những người khác cậu cũng sẽ tỏ ra ngượng ngùng, đôi khi xấu hổ quá còn dựa vào người anh, hai má ửng hồng như đám mây vào ráng chiều. Nhưng con người đó đã sớm biến mất, chỉ còn lại là những vết thương lòng do anh gây ra, chỉ cần khẽ đụng một chút cũng có thể khiến cậu đau đớn không thôi.
Thế nhưng đến khi thật sự chiếm được con tim của anh rồi thì cậu lại chẳng muốn nằm trong lồng ngực Tiêu Thịnh Vũ nữa. Có lẽ bây giờ cậu có thể cười thật vui vẻ nhưng đó là khi ở bên Chung Kình thôi.
Lúc không yêu thì bị đối xử thế nào cũng chẳng quan tâm, chờ yêu rồi thì đến cả ánh mắt chán ghét của người ấy cũng khó mà chịu nổi.
Nhớ lúc Thư Lan còn yêu mình dù bị đối xử thế nào cũng chưa bao giờ thật sự tức giận, đợi đến khi thất vọng liên tiếp hết lần này đến lần khác bào mòn tình yêu cuồng nhiệt đó thì trong mắt cậu anh làm gì cũng sai.
Tiêu Thịnh Vũ nhớ tới trước đây tình cờ mang Thư Lan ra ngoài chơi, Thư Lan chỉ có thể vui mừng, dù là cùng mình tới nơi nào cũng có thể trở nên vui vẻ.
Nhưng bây giờ, cùng lắm chỉ là một lần hẹn hò ngắn ngủi nhưng trên mặt Thư Lan lại chỉ tràn ngập lo lắng và hoảng sợ.
Thư Lan muốn vội vã về nhà sao? Về nhà sớm như vậy làm gì? Em ấy muốn bên cạnh Chung Kình à? Chẳng lẽ sợ mình ăn sống nuốt tươi hắn?
Tiêu Thịnh Vũ chú ý tới lúc Thư Lan kéo mở cổ áo, rất muốn gỡ bỏ cúc áo kia xem có dấu vết đàn ông để lại không, mỗi lần nhìn thấy Chung Kình ở cạnh Thư Lan lại bị ghen tỵ gần như thiêu đốt không còn gì, tưởng tượng thấy người đàn ông khác đặt từng nụ hôn trên người cậu thì anh như muốn phát điên, không khống chế được tính tình của mình cho nên dù thế nào anh cũng hi vọng Thư Lan có thể ngoan ngoãn, ít nhất chưa tha thứ cho mình thì cũng đừng thân cận với những người đàn ông khác, nhưng tên Chung Kình kia cứ cố ý tiếp cận cậu, việc đến bây giờ Tiêu Thịnh Vũ còn chưa nghĩ ra cách xử lí Chung Kình thế nào chẳng khác gì một đòn đánh thẳng vào mặt anh cả.
Tiêu Thịnh Vũ đạp mạnh phanh xe, nói: “Đến rồi.”
Lúc này Thư Lan mới hồi phục tinh thần, đây là nơi khai thác một tiểu khu để xây căn biệt thự mấy năm trước, chính giữa biệt thự là một vườn hoa thơm ngát và một cái hồ rất lớn, cả căn biệt thự tuy rộng lớn nhưng không toát lên sự giàu có hoa lệ mà đám nhà giàu yêu thích mà thay vào đó là cảm giác ấm áp khó nói lên lời.
Nếu như ở nơi này đợi đến sau bữa cơm chiều thì cả nhà có thể cùng đi tản bộ, trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Nghĩ thôi cũng cảm thấy ấm áp, đó cũng từng là thứ mà Thư Lan chờ đợi, Tiêu Thịnh Vũ cũng biết điều đó chỉ là bây giờ mới thực sự hiểu ý nghĩa của “nhà”, nhưng bây giờ cảnh còn người mất, ước muốn bấy lâu đã trở thành hiện thực nhưng Thư Lan lại chẳng muốn quay về bên anh nữa.
Tiêu Thịnh Vũ dẫn đường ở phía trước, bước qua một chỗ ngoặt liền dừng lại.
Thư Lan ôm nhóc con đang ngủ say, trong lòng loáng thoáng đã hiểu rõ lí do Tiêu Thịnh Vũ mang mình đến đây, căn biệt thự này vẫn còn khá mới, mặt tường được quét lên màu sơn nhàn nhạt mà thanh thoát, từng đoạn dây leo quấn quanh trước sau hàng rào, chằng chịt nhưng không tạo cho người ta cảm giác lộn xộn chút nào, còn có một cái sân nhỏ, không lớn lắm nhưng lại trồng rất nhiều loại hoa cỏ, vừa nhìn cũng biết là có người tận tâm chăm sóc.
Tiêu Thịnh Vũ mở cửa hàng rào, chỉ vào một chỗ cửa cuốn nói: “Bên trong là gara, sau này mua xe để đó sẽ rất thuận tiện.”
“Anh mua lại nơi này hả?”
“Có đôi vợ chồng già vốn muốn ở nơi này an hưởng tuổi già kết quả lại bị con gái cứng rắn kéo qua nước ngoài sống cùng, họ nghĩ không trở lại nữa liền bán lại cho anh.” Tiêu Thịnh Vũ mang theo Thư Lan vào nhà, đưa tay bật công tắc đèn, chốc lát cả căn phòng liền chìm vào màu vàng ấm áp nhưng xung quanh lại khá trống trải.
“Anh chờ em tới cùng bố trí căn nhà này.” Tiêu Thịnh Vũ muốn đem lại cho Thư Lan cảm giác thật ấm áp, không chỉ là căn nhà này mà còn có cả tương lai của bọn họ, vốn không định mang Thư Lan đến đây sớm như vậy nhưng anh không thể đợi nữa, anh muốn nói với Thư Lan rằng anh rất nghiêm túc muốn sống chung với cậu cả đời.
Thư Lan vừa kinh ngạc lại rất ngỡ ngàng, ngoài Thư Cách ra cậu vốn không nghĩ tới việc sẽ ở cùng ai khác sau này, lúc trước tuy có cảm tình với Chung Kình nhưng đó không phải là tình yêu, chỉ có lúc quen với Tiêu Thịnh Vũ cậu đã từng muốn sống với anh cả đời, nhưng đó đã là quá khứ rồi.
Coi như không hận anh nữa nhưng cũng không muốn tiếp tục dây dưa.
“Nơi này rất tốt, lại gần siêu thị và nhà trẻ, xung quanh cũng tương đối thanh tĩnh, đôi vợ chồng già kia quả thật cũng rất biết hưởng thụ.” Tiêu Thịnh Vũ cười nhạt nói, “Em không cần vội từ chối, anh biết em còn chưa tha thứ cho anh, chỉ là hôm nay nhất thời hưng phấn, muốn cho em xem căn biệt thự này sớm một chút, vườn hoa vẫn chưa cắt tỉa chỉnh đốn đàng hoàng, chờ em trở về thì mọi thứ vừa hay đã xong rồi.” Tiêu Thịnh Vũ bình tĩnh đứng dưới ánh đèn nhìn quanh căn nhà mang theo chờ mong, coi như Thư Lan không đáp lại, cho dù có một ngày anh vì bất đắc dĩ chỉ có thể để Thư Lan rời đi nhưng chỉ cần Thư Lan nguyện ý trở về liếc anh một cái thì anh nhất định sẽ ở đây đợi cậu.
“Đi thôi, nhóc con không quen ngủ bên ngoài, để anh đưa em trở về.” Tiêu Thịnh Vũ đi ra cửa trước.
Thư Lan lặng lẽ cắn chặt môi bước theo sau, nghĩ thầm anh tội gì phải như vậy chứ…
Tiêu Thịnh Vũ nhắc nhở mình không thể quá vội vàng, anh không muốn khiến Thư Lan cảm thấy mình không đáng giá một đồng, ít nhất anh thật sự muốn nâng niu cậu trong lòng bàn tay.
Xe vững vàng băng băng trên đường, Tiêu Thịnh Vũ không nói chuyện với Thư Lan nữa, dường như mọi can đảm bấy lâu này đều dồn hết vào những lời vừa rồi.
Thư Lan cũng buồn ngủ, cả người mơ màng chẳng nghĩ đươc gì cả, bỗng dưng từ trong mộng bị cái thắng gấp vực dậy, không tự chủ được đập đầu vào cửa kính, may là Tiêu Thịnh Vũ rất nhanh đã đưa tay kéo cậu lại, Thư Lan lập tức thức tỉnh nhanh chóng nhìn xuống Thư Cách, chỉ thấy bé con cựa quậy mấy cái rồi rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Tốc độ xe bỗng tăng nhanh, hơn nữa càng lúc càng nhanh, cả người Tiêu Thịnh Vũ đều căng thẳng, phát hiện sắc mặt Thư Lan tái nhợt liền an ủi: “Xin lỗi Thư Lan, có thể tối nay em phải đến chỗ anh ở rồi.”
Thư Lan hốt hoảng nhìn sang thì thấy xe bọn họ bị hai chiếc xe màu đen theo sát nãy giờ, “Bọn họ là ai?”
Tiêu Thịnh Vũ gọi một cú điện thoại, sau đó trả lời Thư Lan: “Có rất nhiều kẻ muốn anh chết không tử tế, vốn cho rằng đã xử lý sạch sẽ lại không nghĩ tới vẫn giữ lại mối họa,” Tiêu Thịnh Vũ dừng một chút lại nói “Đừng sợ, vấn đề không lớn anh sẽ xử lý tốt, thắt chặt dây an toàn vào, ôm nhóc con cho chắc nhé.” Nói xong liền tăng tốc, chiếc xe trong bóng đen vẽ lên hình vòng cung vừa xinh đẹp lại mang theo nguy hiểm ẩn giấu.
Tiêu Thịnh Vũ nói với Thư Lan: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Chỉ cần có anh ở đây cho dù trời sập xuống thì anh cũng sẽ bảo vệ hai cha con Thư Lan.
Đồng thời trong lòng Tiêu Thịnh Vũ cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, trước đó mình còn hùng hồn khẳng định sẽ cho Thư Lan cuộc sống yên ổn, lời từ miệng nói ra còn chưa bao lâu mà chuyện gì đang xảy ra thế này!
******************
NDA: Quà năm mới sau những tháng ngày nhây lười của chủ nhà T^T, năm mới hi vọng các bạn và gia đình gặp nhiều may mắn \(^o^)/