Đây là lần đầu tiên Tiêu Thịnh Vũ rửa tay nấu canh cho Thư Lan, trước đây đều là Thư Lan nấu cho Tiêu Thịnh Vũ, hiện tại Tiêu Thịnh Vũ lại cam tâm tình nguyện nấu ăn vì Thư Lan không khỏi khiến cậu mờ mịt luống cuống, vậy là anh đang giả vờ tỏ ra đáng thương cái gì đây.
Thư Lan hoàn toàn không thể chú tâm xem TV, trong lòng loạn cào cào, sờ sờ đồ vật trong túi, nghĩ rằng sau bữa cơm liền đưa cho Tiêu Thịnh Vũ vậy, kết quả Tiêu Thịnh Vũ lại tới, bóng người cao lớn của anh phủ lên tấm thân gầy gò của Thư Lan.
Tiêu Thịnh Vũ khổ não duỗi hai tay ra, cổ tay áo dính chút nước, “Bảo bối, giúp anh xắn tay áo lên nhé.”
Tiêu Thịnh Vũ đeo một cái tạp dề trước áo sơ mi, thoạt nhìn rất ra dáng một người đàn ông tốt, có thể nói là “Giỏi việc nước lại đảm việc nhà”, trên thực tế hoàn toàn là mặt người dạ thú.
“…” Thư Lan nâng mí mắt, mím môi.
Tiêu Thịnh Vũ vừa nhìn liền biết Thư Lan không vui, không thể làm gì khác hơn là nghiêm trang nói: “Thư Lan, giúp anh.”
Thư Lan vẫn còn do dự, Tiêu Thịnh Vũ liền vươn cánh tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, dẫn dắt Thư Lan xắn tay áo cho mình…
Không được!
Thư Lan vừa muốn cự tuyệt liền thấy Tiêu Thịnh Vũ lấy tốc độ ánh sáng buông tay mình ra rồi chạy ào vào khu bếp, “Nồi canh vẫn còn ở trên bếp.”
Thư Lan thở phào nhẹ nhõm rồi mệt mỏi dựa người vào ghế salon mềm mại, trong lòng thoáng thả lòng.
Tiêu Thịnh Vũ trốn ở trong bếp, bi ai bưng hốc mắt, trong đầu hiện lên biểu tình trong mắt Thư Lan lúc anh quay người không khỏi khiến anh hoảng sợ, đó là chán ghét cùng với hận ý, Tiêu Thịnh Vũ không biết thì ra đôi mắt trong sáng đó của Thư Lan cũng có lúc hiện lên những cảm xúc ấy, hơn nữa tất cả chỉ hiện lên khi anh nắm lấy tay cậu.
Em ấy có thể nhẫn tâm như vậy sao, Tiêu Thịnh Vũ nhìn đôi tay vì thái thức ăn mà chồng chất vết thương của mình, ủy khuất muốn khóc.
Mãi đến tận lúc ăn cơm Tiêu Thịnh Vũ vẫn luôn trú trong phòng bếp mới miễn cưỡng đi ra, vốn lúc đầu mang theo cảm giác vui mừng vì được dùng cơm với Thư Lan nhưng cuối cùng thay thế đó là cỗ chua xót không sao nói nên lời.
Tiêu Thịnh Vũ dọn bàn xong, kêu hai tiếng Thư Lan, mới phát hiện thì ra cậu đang ngủ trên ghế salon, đôi mày cau chặt, mang theo biểu tình không yên.
Tiêu Thịnh Vũ vươn tay muốn sờ mặt Thư Lan, lại sợ Thư Lan hiếm có giây phút nghỉ ngơi liền bị anh gọi dậy, cho nên Tiêu Thịnh Vũ chỉ có thể cách không mà chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Thư Lan, lông mi thẳng tắp, giống như cánh bướm, nhẹ nhàng phủ cái bóng nhỏ trên khuôn mặt cậu, càng ngắm lại càng nghiện, Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
“Thư Lan… Ăn cơm.” Tiêu Thịnh Vũ đứng tránh ra một bên, giữ khoảng cách với Thư Lan, đủ để cậu cảm thấy thoải mái.
Thư Lan “A” một tiếng, dụi dụi mắt không biết mình ngủ từ bao giờ, mơ hồ lộ ra bộ dạng khiến Tiêu Thịnh Vũ hận không thể vồ tới nuốt cậu vào bụng.
Xem như cũng có thể nấu chút món ăn, Tiêu Thịnh Vũ vẫn luôn sốt sắng nhìn chằm chằm mỗi một biểu hiện trên khuôn mặt Thư Lan, giống như lần đầu tiên Thư Lan nấu ăn cho Tiêu Thịnh Vũ mà trở nên thấp thỏm.
Thư Lan chậm rãi nhả miếng xương cá ra, nếu như theo lời Tiêu Thịnh Tình nói thì cái tát ngày đó chính là phí chia tay, vậy đây coi như là bữa cơm chia tay vậy, ăn xong rồi thì quan hệ giữa cậu và Tiêu Thịnh Vũ coi như chấm hết, nghĩ tới đây, Thư Lan mới cảm nhận rõ tư vị món cá chua ngọt trong miệng.
Tiêu Thịnh Vũ thấy Thư Lan yêu thích món cá chua ngọt kia, tha thiết mong chờ gắp lát cá ngay bụng không bị nát bỏ vào bát Thư Lan, thật ra anh chỉ biết Thư Lan thích món cá chua ngọt, ngược lại, Thư Lan lại biết tất cả khẩu vị cùng sở thích của anh, sự chênh lệch đó quá mức rõ ràng, Thư Lan là thật lòng nghiêm túc yêu anh, nhưng anh lại không biết quý trọng cậu.
Đợi đến lúc rời đi, Thư Lan lấy một cái hộp nhỏ màu nhung tím từ trong túi ra, Tiêu Thịnh Vũ vừa nhìn liền hoảng hốt.
Thư Lan từ từ đem nó đặt lên bàn, “Nếu như tôi phát hiện ra nó hai năm trước thì có lẽ tôi sẽ rất cao hứng, nhưng mọi thứ đã lỡ làng, anh nên đưa nó cho người tốt hơn, mà người đó không phải là tôi.”
“Sẽ không có thêm người nào khác, Thư Lan.”
“Nó chỉ thuộc về em, coi như em không thích nó, cũng không cần đem nó trả lại, anh không thể chịu đựng nổi.” Tiêu Thịnh Vũ gần như cầu xin, cái hộp đó là Tiêu Thịnh Vũ lén lút đặt trong ngăn kéo của Thư Lan, bên trong là một chiếc nhẫn được gia công tinh xảo.
“Nhưng mối quan hệ giữa chúng ta đã đổ vỡ, coi như anh bây giờ có yêu tôi đi nữa thì thế nào? Sau đó thì sao?” Thư Lan quay đi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt bi thương của Tiêu Thịnh Vũ, “Anh có thể bên tôi cả đời sao?” Ngữ khí gần như trào phúng.
“Có thể.” Tiêu Thịnh Vũ kiên định nói.
“Tôi không tin.”
“Tại sao?” Rõ ràng biết câu trả lời sẽ khiến mình thêm đau, thế nhưng Tiêu Thịnh Vũ vẫn cố chấp muốn nghe đáp án từ chính miệng Thư Lan nói.
“Mỗi một lần anh nói anh yêu tôi, tôi đều cố gắng tin tưởng anh,” Thư Lan dừng một chút, đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi, khuôn ngực trắng nõn liền từ từ lộ ra theo từng động tác của cậu.
Tiêu Thịnh Vũ chỉ cảm thấy mình bị những ngón tay thon dài của Thư Lan câu dẫn, chỉ có điều ngay lúc quần áo Thư Lan toàn bộ bị cởi sạch, Tiêu Thịnh Vũ liền cảm thấy bối rối.
Trên tấm lưng trắng nõn của Thư Lan phủ đầy những vết sẹo ngang dọc đáng sợ, cơ hồ có vết sẹo to, có cái vừa dày lại sâu, phủ đầy trên lưng, đặc biệt là chỗ xương bả vai nhô cao như hai cánh bướm xinh đẹp mang theo vết sẹo dữ tợn, vì tiếp xúc với không khí lạnh mà khẽ run lên.
“Đây chính là đánh đổi.” Thư Lan nhanh chóng mặc quần áo, ngăn trở ngón tay đang muốn chạm vào đó của Tiêu Thịnh Vũ, “Tín nhiệm lẫn nhau, anh không tin tôi, tôi cũng không trách anh, tôi chỉ là muốn giữ lại một chút…tôn nghiêm làm người.”
Tiêu Thịnh Vũ mới phát hiện vành mắt Thư Lan đã đỏ lên, đau lòng không biết nên làm sao cho tốt, chỉ có thể không ngừng giải thích: “Anh khi đó uống nhiều nên váng đầu … Anh…”
“Ah,” Thư Lan kêu nhỏ, nhàn nhạt nói: “Tôi biết anh không phải cố ý.”
Mặt Tiêu Thịnh Vũ thoáng cái trắng bệch, hoảng sợ đột nhiên nói: “Anh cho em đánh ngược lại.” Nói xong liền nhanh chóng dỡ xuống thắt lưng của mình đặt vào tay Thư Lan.
Thư Lan sửng sốt, mờ mịt nâng cái thắt lưng bằng da – thứ mà sau ngày đó, cậu đã lâu lắm rồi không dám nhìn qua, cậu vẫn cho là Tiêu Thịnh Vũ nói cho cậu đánh lại đều là gạt người, nhìn thấy Tiêu Thịnh Vũ quì xuống, quay lưng về phía Thư Lan, chuẩn bị chịu đựng đau đớn sắp tới, Thư Lan nghĩ, xem ra Tiêu Thịnh Vũ là nguyện ý cho cậu đánh lại.
Nhưng Tiêu Thịnh Vũ dám chịu đựng, mà Thư Lan lại không dám xuống tay, mấy roi đánh xuống kia há có thể nói chơi, tuyệt đối da tróc thịt bong, đợi đến ngày nào đó Tiêu Thịnh Vũ đổi ý, liền oán hận cậu, thì tất cả thương tổn đều do cậu gánh vác.
“Không muốn,” Thư Lan nghẹn ngào, “Anh chỉ cần đừng để tôi gặp lại anh là đủ.”
Dựa vào cái gì, quá không công bằng!
Để cho anh ôm lấy hối hận vì thương tổn tôi, để anh biết đánh mất người yêu mình, là đau như thế nào! Thư Lan bỏ dây thắt lưng của Tiêu Thịnh Vũ xuống, chạy đi, cũng không quay đầu lại.
Tiêu Thịnh Vũ vẫn như cũ bảo trì tư thế vừa rồi, mãi đến khi hai chân tê cứng mới đứng lên, phát hiện khuôn mặt phủ nước mắt, anh chậm rãi vuốt ve hộp nhỏ màu tím kia, mở ra, bên trong kỳ thực còn kẹp một tờ giấy nho nhỏ, trên đó viết: Thư Lan, tha thứ cho anh, chúng ta kết hôn đi.
Tờ giấy được gấp lại, có thể thấy Thư Lan chưa hề mở nó ra, em ấy ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt xem qua.
Đến lúc mình thật tâm như vậy, nhưng người ta lại không thích phiên bản khác của câu chuyện “sói”*, đến khi có một ngày thật lòng nguyện ý nói nhiều lần câu anh yêu em, thì “Người bảo hộ” kia đã đem hắn vứt bỏ rồi.
(*Mình k rành tiếng trung nên k rõ lắm, nhưng tra gg có lẽ là truyện Rước sói vào nhà (引狼入室).)
Cho tới bây giờ Tiêu Thịnh Vũ mới thật sự cảm nhận được, Thư Lan không muốn quay lại với anh, là nghiêm túc.