Năm thứ tư, ký ức vẫn chưa phai.
Thư Lan còn ở trong mộng, mơ mơ màng màng bị Tiêu Thịnh Vũ đá ra khỏi cửa, lôi cậu từ trên giường xuống, “Em dám bán đứng tôi?”
Thư Lan lập tức bị đánh thức, mờ mịt nói: “Không có.”
“Còn nói không có!” Tiêu Thịnh Vũ tức giận đến váng đầu, giơ tay tát mạnh vào má cậu, “Tiện nhân!”
Thư Lan kêu một tiếng sợ hãi, bụm mặt, hoàn toàn không dám tin Tiêu Thịnh Vũ lại ra tay đánh mình, cả người lập tức thanh tỉnh, đau đớn tựa như rơi vào cơn ác mộng.
“Anh nói cái gì, em căn bản chẳng hiểu gì cả…”
“Còn chối! Đứng lên cho tôi!” Tiêu Thịnh Vũ đem Thư Lan tới biệt thự tư nhân của mình, nhốt vào phòng mình, dọc theo đường đi, Thư Lan cũng không dám nhìn biểu tình trên khuôn mặt những vệ sĩ và người hầu trong biệt thự như thế nào.
Tiêu Thịnh Vũ mở ra băng ghi hình mà camera ghi lại cho Thư Lan xem, cậu sợ ngây người, sau đó không ngừng giải thích rằng đó không phải cậu, Tiêu Thịnh Vũ không tin, đem tay cậu cột chặt ở đầu giường, hai tay liều mạng muốn thoát khỏi, nhưng cuối cùng chỉ có thể quơ trúng tách trà đã lạnh ngay bên bàn cạnh giường, âm thanh của đồ sứ va đập xuống nền nhà, xoảng một cái – vỡ tan. Mà cậu, đối với những hành động sau này của Tiêu Thịnh Vũ đối với mình, nghĩ mà càng thêm sợ.
Trộm lấy văn kiện cơ mật không phải là chuyện đùa, làm không cẩn thận, Tiêu Thịnh Vũ sẽ vứt cậu vào ngục giam, hoặc là giam cầm, tìm đủ cách khiến cho cậu chết không tử tế, nhưng cậu vốn bị oan, Tiêu Thịnh Vũ cũng không tin cậu, sắc mặt Thư Lan trắng bệch, hoàn toàn nghĩ không ra cách nào ứng đối.
Quả nhiên Tiêu Thịnh Vũ vẫn chưa hết tức giận, còn uống rượu, Thư Lan chưa bao giờ thấy anh chật vật đến vậy, Tiêu Thịnh Vũ cởi bỏ âu phục, ngồi xổm xuống vuốt mặt Thư Lan, “Tôi sủng em như vậy, nói xem em báo đáp tôi thế nào, rốt cuộc là bọn họ cho em bao nhiêu tiền? Tôi xem tôi một chút có đáng giá hay không với số tiền này.”
“Em không có! Em không có lấy văn kiện kia như anh nói, em cái gì cũng không biết!” Thư Lan sợ hãi co người lại, tay lại bị trói chặt nên không thể động đậy.
“Làm sao có thể không có, chứng cứ rành rành trước mắt mà còn chối cãi, tỏ ra đáng thương, chối cho ai xem a!” Tiêu Thịnh Vũ mở còng tay ra, đem người kéo lên bàn, góc bàn không chút lưu tình đâm một cái vào bụng Thư Lan, khiến cậu kêu lên thảm thiết, nhưng cái gì cũng không nói được, chỉ có nước mắt, uất ức đến độ chỉ có thể nức nở lắc đầu không thôi.
“Lá gan em thật sự lớn,” hai mắt Tiêu Thịnh Vũ vì tức giận mà đỏ đậm, “Nhìn xem tôi trừng phạt em thế nào!”
Cạnh bàn nhọn hoắc, mấy lần đâm trúng khiến bụng Thư Lan xanh tím một mảnh, cố gắng xê dịch thân hình nhưng cuối cùng vẫn bất lực, sau đó Thư Lan mơ hồ nghe thấy tiếng xé gió, một tiếng hét thảm không thể kềm nén mà bật ra, sau lưng một hồi đau đớn ập đến…
…
Thư Lan lập tức từ trong mộng tỉnh lại, cảm giác sợ hãi chân thật như vậy vẫn còn đọng lại, vì kinh hoảng mà ngực không ngừng phập phồng.
Tiêu Thịnh Vũ cũng ngủ không ngon, liên tiếp một tháng, không ngừng vùi đầu vào công việc, Trình Thạc cũng bận rộn không thôi, chân không chạm đất, trên thực thế, những gì mà Tiêu Thịnh Vũ có được như ngày hôm nay là do thừa kế của cha anh năm đó, không ít sản nghiệp do anh được bàn giao, cho nên muốn giữ vững, mở rộng thế lực thì anh phải đích thân nhúng tay vào mọi chuyện lớn nhỏ.
Trình Thạc rất là ai oán, mấy chuyện cần giải quyết đâu phải chỉ là chuyện nhất thời tích lũy gần đây, liều mạng như thế không thể một, hai ngày liền làm xong, cho dù có là người cuồng công việc đi nữa, lão đại không nghỉ ngơi thì bọn họ cũng cần phải nghỉ trước chứ!
Tiêu Thịnh Vũ vừa ăn bữa trưa vừa cầm tờ báo trên tay, trên bàn có đặt một khung ảnh, bên trong là tấm hình Thư Lan lúc ngủ say, Thư Lan nằm nhoài trên bàn sách, cằm dính mực, ngủ rất an ổn, sắc mặt hồng hào, đây là do Tiêu Thịnh Tình chụp trộm được, mỗi lần chính mình nhìn vào tấm ảnh, tâm tình liền trở nên tốt, cho dù mệt mỏi thế nào đi nữa cũng sẽ không cảm thấy cực khổ gì, Thư Lan muốn sống cuộc sống yên ả, như vậy mình liền cho em ấy, chỉ cần mình có thể làm được, vậy thì liều mạng làm, sau đó đón Thư Lan về nhà, dù sao Thư Lan ở bên ngoài quá lâu, mình cũng không yên tâm.
Tiêu Thịnh Vũ gần đây không có gọi điện thoại cho Thư Lan, tuy rằng có thể nghe thấy giọng nói em ấy, thế nhưng Thư Lan lại không nguyện ý để ý tới anh, không mở lởi, cũng không chào đón anh, Tiêu Thịnh Vũ cảm thấy vô cùng khổ sở, đại khái là mình vẫn không có tư cách mang lại hạnh phúc cho Thư Lan.
Tiêu Thịnh Vũ chỉ có thể gián tiếp nghe Cường tử kể lại, nhưng ngày hôm nay anh lại chủ động gọi tới cô em gái mình là Tiêu Thịnh Tình, đầu kia ấp úng nói không ra lời.
“Anh hai…”
“Làm sao vậy? Thư Lan xảy ra chuyện gì rồi?” Tiêu Thịnh Vũ đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp.
“… Anh hai, anh vẫn là đến đây một chuyến đi.” Tiêu Thịnh Tình không biết phải làm sao, chẳng biết phải nói rõ vấn đề thế nào cho Tiêu Thịnh Vũ hiểu
Tiêu Thịnh Vũ dùng mấy tiếng trên máy bay, giữ vững tâm lí thật tốt để lát gặp Thư Lan, lại hoàn toàn không ngờ rằng sẽ gặp phải tình huống như vậy, đương lúc Tiêu Thịnh Vũ uể oải chạy tới trước nhà trọ Thư Lan, chính là thấy hình ảnh khiến cho anh cơ hồ muốn phát điên, tại sao Tiêu Thịnh Tình lại mang theo khuôn mặt dại ra mở cửa cho anh, bởi vì có một cô gái trẻ đang rất tự nhiên vùi trong lồng ngực Thư Lan ngủ, đã thế Thư Lan còn không có tự giác buông tay ra!
Đệt!
“Cô ta là ai?” Tiêu Thịnh Vũ hùng hổ tiến lên, muốn xốc cô gái kia dậy, liền bị Thư Lan đưa tay ngăn lại.
Thư Lan hít một hơi, “Tiêu Thịnh Vũ, chúng ta nói chuyện chút đi.”
“Em nói cho tôi biết rốt cuộc cmn chuyện gì đang diễn ra vậy!” Tiêu Thịnh Vũ không chịu từ bỏ ý định muốn tách hai người này ra.
Thư Lan lần đầu tiên chân chính nhìn thẳng Tiêu Thịnh Vũ, nhàn nhạt nói: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ cưới cô ấy.”
“Nói mớ gì vậy!” Tiêu Thịnh Vũ kéo tay của cô gái kia, cơ hồ đem cô từ trên ghế sa lông lôi xuống dưới, cô gái trẻ hét lên một tiếng liền hoàn toàn tỉnh dậy.
“Anh hai, anh bình tĩnh đi!” Tiêu Thịnh Tình tiến đến, kéo Tiêu Thịnh Vũ lại.
Thư Lan dùng sức gỡ cái tay đang siết chặt tay cô gái, dùng sức đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệt kia của Tiêu Thịnh Vũ, lạnh mặt nói: “Anh trước tiên buông ra!”
“Thư Lan, em có ý gì!” Sắc mặt Tiêu Thịnh Vũ trở nên âm trầm, đáng sợ, “Ai cho phép em cùng phụ nữ khác kết hôn?”
Cô gái có chút mơ màng, ủy khuất kêu một tiếng Thư Lan, Tiêu Thịnh Tình vỗ vỗ cô, mang cô vẫn còn chưa tỉnh bước vào phòng.
Thư Lan lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Thịnh Vũ, “Cùng ai kết hôn là chuyện của tôi.”
“Tôi không đồng ý! Em là của tôi!”
“Chúng ta chia tay rồi.”
“Không có! Chúng ta còn có bốn năm ước định!” Tiêu Thịnh Vũ gào lên.
“Nhưng một năm sau, tôi đã có con rồi.” Thư Lan ném tin tức khiến Tiêu Thịnh Vũ chấn động.
“Em nói cái gì…”
“Cô ấy mang thai, là con của tôi.” Thư Lan cũng khó có thể tưởng tượng mình sắp trở thành cha, như vậy vì đứa trẻ, cậu nguyện ý không tiếc bất cứ thứ gì, phản kháng lại Tiêu Thịnh Vũ.
“Làm sao có thể, em ở đâu cơ hội cùng phụ nữ khác lêu lổng?” Tiêu Thịnh Vũ theo bản năng nói không biết lựa lời: “Sẽ không phải là trong lúc làm loạn, liền tạo ra dã chủng này chứ.”
“Tiêu Thịnh Vũ, anh không cần quá phận!” Thư Lan tức giận đứng lên.
“Tôi quá phận?” Tiêu Thịnh Vũ thương tiếc xoa xoa khuôn mặt Thư Lan vừa rồi bị tay mình quẹt trúng, “Rốt cuộc là ai quá phận? Tôi ngay cả nhẫn cũng đã mua rồi, chỉ chờ đến lúc đón em về nhà, sau đó chúng ta đi kết hôn…”
“Tôi trước giờ không nghĩ tới kết hôn cùng anh, có lẽ đã từng…” Trên khuôn mặt thanh tú của Thư Lan hiện lên tia thống khổ, “Thế nhưng anh khiến tôi thất vọng rồi.”
Lần đầu tiên Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy Thư Lan dùng vẻ mặt này nói chuyện với mình, trước đây mình làm chuyện gì sai chỉ cần hò hét một hồi, Thư Lan sẽ không tức giận nữa, một người ôn nhuận như vậy, thời điểm trở nên kiên quyết lại cường ngạnh khiến người ta khiếp sợ như vậy, Tiêu Thịnh Vũ chưa từng rơi vào tình trạng không biết làm sao như bây giờ, anh không biết nên dùng cách gì nói với Thư Lan rằng, anh yêu em, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, em chỉ cần tin anh là được…