Ngày trùng sinh thứ 28: Tôi bỏ cuộc, tôi muốn quay lại để trả thù thế giới
Trans: CataHolic
Lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân đã nhặt về được một báu vật.
Đây thật sự là một báu vật to lớn, khi tận thế vào giai đoạn sau, những căn cứ lớn đều bán ra dung dịch tinh hạch nhưng giá lại khá cao, nói sao nhỉ, làm một phép so sánh nhé.
Một viên tinh hạch của zombie cấp hai có thể làm ra một lọ dung dịch bình thường nhất.
Sau khi một lọ dung dịch được pha loãng ra có thể chia ra làm ba đến năm bình, mỗi bình được bán với giá ba viên tinh hạch cấp hai.
Nhưng cơ thể người không thể hấp thu được tinh hạch chưa qua xử lý, muốn nhanh chóng nâng cao dị năng thì bạn phải mua dung dịch.
Bây giờ có Tạ Phồn rồi thì có nghĩa là gì? Có nghĩa là Hứa Tang Du không những không cần bị căn cứ bóc lột mà cô còn được tận hưởng sự vui sướng khi dị năng được cải thiện một cách nhanh chóng trong một thời gian dài trước rất nhiều người dị năng.
Hiện tại ánh mắt cô nhìn Tạ Phồn đã không còn là ánh mắt nhìn một kẻ mù ăn bám nữa rồi, gì cơ? Tiễn anh đến căn cứ khác để thu xếp ổn thoả á?
Mơ đi! Hứa Tang Du cô nuôi người đàn ông này là cái chắc rồi!
Ánh mắt Hứa Tang Du nhìn Tạ Phồn muốn có bao nhiêu yêu quý thì có bấy nhiêu. Cô lấy rất nhiều tinh hạch từ trong chiếc túi nhỏ ra rồi đưa cho Tạ Phồn: “Anh còn có thể tạo ra thêm một ít nữa không?”
“Có thể.” Đương nhiên Tạ Phồn sẽ cố gắng ra sức, dù sao thì đối với anh mà nói đây quả thật chỉ là chuyện nhỏ, có thể dùng cách này để được ở lại thì còn gì bằng.
Anh ra sức giúp đỡ Hứa Tang Du chuyển hoá rất nhiều tinh hạch, nhưng điểm mấu chốt cũng chỉ đến đây. Suy cho cùng thì bề ngoài anh vẫn là một con gà yếu ớt nên sau khi chuyển hoá xong một số tinh hạch liền suy yếu nằm trên sô pha, dáng vẻ không còn chút hơi sức nào.
Hứa Tang Du nhanh chóng kéo đĩa trái cây qua: “Mệt lắm sao? Anh có muốn ăn táo không? Không thích táo thì còn quýt đấy, uống ngụm nước thấm giọng nhé?”
Tạ Phồn làm kẻ ăn bám ăn uống miễn phí quen rồi, ngày nào cũng chỉ ở bên cạnh làm vật trang trí, tự nhiên được hỏi han ân cần nên có chút chưa thích nghi được.
Để duy trì hình ảnh ‘hoa sen trắng’ nhỏ yếu kém của mình, anh chỉ có thể cười ngượng ngùng một tiếng.
“Giúp được cô là đủ rồi, tôi không mệt.”
Giang Lam đang ở bên cạnh không biết vì sao mà vô thức rùng mình một cái, có thể là do cảm thấy ‘gớm’ quá. Dù sao thì một người đàn ông có thể ‘gớm’ như vậy cũng khá hiếm thấy.
Cậu cầm một trái chuối, chỉ cảm thấy da gà khắp cả người đều sắp nổi lên hết rồi. Cậu rất tế nhị mà muốn bày tỏ sự khó chịu về ‘sinh lý’ của mình nhưng còn chưa kịp nói gì thì Hứa Tang Du đã cướp lấy trái chuối trong tay cậu rồi bóc vỏ ra đưa cho Tạ Phồn: “Giúp việc lớn luôn ấy! Ăn trái chuối trước đi.”
Giang Lam: QAQ.
Cục cưng tổn thương! Cục cưng muốn nói!
Đã có Tạ Phồn nên Hứa Tang Du liền có cách để nâng cao dị năng của mình một cách thần tốc. Đêm hôm đó, cô liền chia số dung dịch đó ra, dung dịch hiện có đương nhiên phải chia cho những người có sức chiến đấu trước, cũng chính là cô và Giang Lam.
Giang Lam cần được bồi dưỡng trong một thời gian dài, nếu đây được xem như một trò chơi thì cậu là kiểu sẽ mạnh vào giai đoạn sau chứ hiện tại thì vẫn đang trên con đường ‘ăn ké kinh nghiệm và tiền’*.
*Nói lóng trong game: Trong trò chơi phải đi gϊếŧ lính => có tiền và kinh nghiệm, mua đồ xong thì mới có thể mạnh được (tức là giai đoạn sau của ván game mới có thể mạnh).
Còn Hứa Tang Du là kiểu cực kỳ mạnh vào giai đoạn đầu, hiện tại là trụ cột trong nhà nên cô uống rất nhiều, hy vọng dị năng của mình có thể được cải thiện.
Từ khi bắt đầu tận thế đến bây giờ, Hứa Tang Du vừa gϊếŧ zombie vừa phải làm cái này cái kia, cô vẫn luôn rèn luyện bản thân nên chỉ còn một bước ngắn nữa là đạt được dị năng cấp hai.
Sau khi sử dụng một ít dung dịch thì cô liền đột phá thành công.
Cô quay đầu lại lần nữa, ánh mắt nhìn Tạ Phồn tự nhiên càng thêm dịu dàng.
Đây quả thật là một báu vật lớn!
Có lẽ Hứa Tang Du cũng đột nhiên nhớ ra, trước đây sức khoẻ của Tạ Phồn vẫn chưa khoẻ lại, vì vậy cô mới đặc biệt tiễn Tạ Phồn đến căn cứ Thanh Sơn và tìm bác sĩ cho anh.
Sau khi cô thăng cấp thì tâm trạng cực kỳ tốt nên tiện đường ghé sang phòng Tạ Phồn nhìn một cái, Tạ Phồn mặc chiếc áo sơ mi trắng đang nằm cuộn tròn trên giường, tư thế cực kỳ giống em bé nằm trong bụng mẹ.
Tạ Phồn không biết đã ngủ hay chưa nhưng có lẽ anh nghe thấy tiếng động nên từ từ quay mặt lại.
Hứa Tang Du chợt nhận ra mình chưa gõ cửa, có hơi bất lịch sự nên liền áy náy nói: “Tôi sực nhớ ra lúc trước sức khoẻ của anh không được ổn nên sang đây hỏi thăm, lần sau tôi sẽ gõ cửa.”
Cô chỉ là quá phấn khích vì con đường dị năng của mình có bước đột phá mới nên…
Tạ Phồn mỉm cười và khẽ nói: “Không có gì, nếu là cô thì…” Anh không nói nửa câu sau nhưng luôn khiến người ta cảm thấy có thứ gì đó mập mờ không rõ bị anh ngậm trong miệng không chịu phun ra.
Tạ Phồn chậm rãi ngồi dậy: “Vào đây ngồi đi.”
Hứa Tang Du do dự một chút rồi bước vào, mặc dù cảm thấy bầu không khí có chút tế nhị, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều lắm. Xét cho cùng, ở một khía cạnh nào đó thì con người cô với trai thẳng mặc dù khác nhau về chất nhưng lại giống nhau đến lạ kì.
Dù sao thì Hứa Tang Du đến đây là để hỏi thăm ân cần nên sau khi ngồi xuống bên cạnh liền bắt đầu nghiêm túc đặt câu hỏi: “Bác sĩ có nói tình trạng của anh như thế nào không? Anh đã bình phục lại chưa? Bây giờ thân thể anh có còn khó chịu nữa không?”
“Đã khoẻ rồi.” Dung mạo của Tạ Phồn hơi quá tinh xảo, cho dù đang thất thần cũng khiến người ta cảm thấy bị thu hút. Có lẽ anh đã ngủ một giấc ngắn nên giọng nói có hơi khàn một chút. Anh giống như một con thú nhỏ đang tìm kiếm hơi ấm, vô thức tiến lại gần Hứa Tang Du một chút.
Từ góc độ này của Hứa Tang Du có thể thấy chiếc cổ thon dài trắng nõn và đường cong tuyệt vời của anh. Hai cúc đầu tiên của chiếc áo sơ mi trắng bị mở ra, vừa hay để lộ ra phần cổ gợi cảm nhất của người đàn ông.
Rất xứng với bộ dáng vừa yên tĩnh vừa mềm mại của anh, thật sự ngon miệng.
Hứa Tang Du rất mất tự nhiên, cô im lặng một lúc rồi đột nhiên đưa tay ra.
Tạ Phồn vẫn chưa kịp phản ứng thì Hứa Tang Du đã cài hết toàn bộ cúc áo của anh lại, cài đến cúc áo trên cùng không nói, cô còn đúng lý hợp tình mà nói: “Buổi tối lạnh.”
Tạ Phồn: …
Tạ Phồn bây giờ đang nghẹn một hơi trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong. Anh muốn nói chút gì đó nhưng lại không biết nên nói gì đồng thời còn loáng thoáng có chút đau dạ dày.
Nhưng chẳng mấy chốc anh đã bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân không thể bị kéo vào tiết tấu của Hứa Tang Du được. Thân là một bậc thầy dẫn dắt tiết tấu thì anh phải tìm lại tiết tấu của mình mới được.
Nghĩ về điều này, Tạ Phồn khẽ nói: “Vốn dĩ mấy ngày nay tôi vẫn luôn rất bất an, bởi vì cô luôn luôn giúp đỡ tôi mà hình như tôi lại chẳng giúp được gì cho cô cả. Điều này khiến tôi thấy rất áy náy, nhưng tôi không ngờ rằng năng lực vô dụng đó của tôi vậy mà lại có thể giúp được cô. Lẽ nào ông trời đang thương xót tôi chăng.”
“Cô vẫn sẽ đuổi tôi đi sao? Trước tiên tôi muốn được ở lại bên cạnh cô để có thể giúp cô nhiều hơn nữa.”
Lúc này, Hứa Tang Du làm sao có thể tặng đi báu vật lớn trong tay mình được? Tạ Phồn muốn đi cô cũng sẽ không cho anh đi! Chính vì vậy, cô cố ý dịu giọng: “Đừng sợ, tôi đã nghĩ kỹ rồi, để một người mù như anh ở bên ngoài thật sự là quá nguy hiểm. Nếu anh đồng ý thì hãy coi đây như nhà của mình, mặc dù không thể cho anh một cuộc sống thật tốt nhưng ít nhất cũng có một nơi để che chắn gió mưa và có cái ăn.”
“Năng lực của anh quả thật rất hữu dụng, tôi không lừa anh đâu nên anh cũng không cần lo rằng sẽ bị bỏ rơi.”
Hứa Tang Du nắm hai tay anh thật chặt: “Sau này chúng ta là người một nhà.”
Tạ Phồn… Tạ Phồn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, tuy kết quả hình như là kết quả tốt nhất nhưng lối suy nghĩ của anh và Hứa Tang Du dường như khác hẳn nhau.
Anh cố gắng đưa bầu không khí trở lại trạng thái có phần mập mờ giữa nam và nữ thêm lần nữa, đắn đo một lát rồi nói: “Thật vậy sao? Trước giờ chưa có ai từng nói những điều này với tôi cả…”
“Thật mà, sau này tôi sẽ bảo vệ anh.” Hứa Tang Du gật đầu.
Người đàn ông rũ hàng mày xuống, dường như còn mang theo một chút u buồn nhàn nhạt: “Cô là người đầu tiên muốn bảo vệ tôi mà còn dịu dàng như vậy nữa. Hy vọng thời gian có thể ngừng vào giờ khắc này lâu hơn nữa.”
Anh có chút ngượng ngùng đưa tay về phía Hứa Tang Du: “Cô có thể ôm tôi một lát không? Đã rất lâu rồi tôi chưa khát vọng một chút hơi ấm đến… đến như vậy.”
Hứa Tang Du hơi đau lòng ôm lấy anh, có lẽ là vì cảm thấy người mù luôn bị người khác ức hiếp quá đáng thương và bất lực nên giờ phút này cô thậm chí còn có chút bùng nổ tình thương của người mẹ.
“Có đủ ấm không? Nếu không đủ thì tôi sẽ ôm Tiếu Tiếu đến sưởi ấm cho anh.”
Thân là bà chủ gia đình, cô cần phải có trách nhiệm và nghĩa vụ khiến cho mọi thành viên trong gia đình đều cảm thấy ấm áp!
Tạ Phồn: …
Không phải, anh đã tỏ rõ thế này rồi!
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rất mỏng, nhiệt độ cơ thể thậm chí có thể xuyên qua chiếc áo truyền đến trên người Hứa Tang Du, ngay cả cơ thể của hai người cũng dán sát nhau, ở giữa chỉ được ngăn cách bởi một chút vải.
Trong tận thế, một người đàn ông và một người phụ nữ thậm chí không có chút tình cảm nào nhưng chỉ vì muốn trút hết sự khủng hoảng và mờ mịt đối với tận thế mà có thể quấn lấy nhau.
Nhưng Hứa Tang Du này, cô có thể ngồi bên mép giường mà ôm lấy một người đàn ông xinh đẹp, chỉ thiếu một bước nữa là có thể lăn lên giường mà còn hỏi người ta rằng:
Đủ ấm không?
Tạ Phồn đột nhiên có hơi không màng sự đời nữa, anh cản thấy bệnh chán đời và hoang tưởng tuổi dậy thì(1) của mình sắp được Hứa Tang Du chữa khỏi rồi, khắp người đều có chút suy sụp, Tạ Phồn miễn cưỡng cười một tiếng.
(1) “Chūnibyō” được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “chứng hoang tưởng tuổi dậy thì”(中二病) từ ngữ lưu hành trên mạng, bắt nguồn từ từ “Chūnibyō” trong tiếng Nhật, chỉ hội chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 trung học cơ sở (khoảng lớp 7, lớp 8 của Việt Nam), đặc biệt thể hiện ở tư tưởng, hành động và giá trị quan tự cho là đúng, có ý thức cái tôi quá mức. “Hoang tưởng tuổi dậy thì”. hiện chủ yếu chỉ những người có ý thức cái tôi quá mạnh, cuồng vọng, tự cho là đúng, lại cảm thấy không được thấu hiểu, tự cảm thấy mình bất hạnh, thường là biểu hiện của thanh thiếu niên đang trong thời kỳ “nổi loạn”, cũng đặc biệt chỉ những người đã trưởng thành nhưng vẫn chưa thoát khỏi lối suy nghĩ ấu trĩ, tương đương với từ “trẻ trâu” hay “sửu nhi” được sử dụng phổ biến ở Việt Nam hiện nay.
“Rất ấm, thật sự không cần gọi Tiếu Tiếu đâu.”
“Nếu sức khoẻ của anh đã không còn vấn đề gì nữa thì tôi yên tâm rồi.” Hứa Tang Du vỗ vỗ bả vai anh, cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ thăm hỏi hàng ngày dành cho báu vật lớn rồi nên yên tâm hơn rất nhiều.
Trước khi đi, cô còn đặc biệt giống hệt như mẹ hiền mà dặn dò Tạ Phồn: “Buổi tối lúc đi ngủ phải dém kĩ chăn, dạo này lạnh lắm đấy. Sức khoẻ của anh không phải rất tốt, nếu không cẩn thận bị bệnh sẽ rất khó chịu.”
“À đúng rồi, ngày mai anh có muốn ăn gì không? Tôi sẽ nấu cho anh.”
Trên khuôn mặt của Tạ Phồn đang nở nụ cười, nhưng trong lòng thì đang: ‘mmp’(2).
(2) Phát âm là MA-MAI-PI (妈卖批), có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “đ-m-m”
“Cô nấu là được hết.”
Anh đột nhiên bắt đầu nghi ngờ mình có bệnh thần kinh, vì sao cứ cố chấp muốn ở đây ‘ông nói gà bà nói vịt’ với Hứa Tang Du làm gì.
Hứa Tang Du không biết Tạ Phồn đang hoài nghi với cuộc đời. Cô rất vui vẻ mà ngâm nga hát, kiểm kê vật tư trong nhà một chút, sau khi xác nhận trong thời gian ngắn không cần phải ra ngoài một chuyến thì liền trở về phòng của mình để ngủ.
Hiện tại tất cả mọi thứ đều đang trong quỹ đạo, cuộc sống cũng có triển vọng, cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.
Trái ngược với Hứa Tang Du, cả đêm hôm qua Tạ Phồn ngủ không ngon, anh liên tục phỉ nhổ mình bị thần kinh, bắt đầu suy nghĩ có nên làm cho cuộc sống của mình trở lại quỹ đạo hay không.
Anh vẫn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, chứ không phải lãng phí thời gian với loại chuyện vớ vẩn này.
Đặc biệt không cần thiết phải lãng phí thời gian dành cho một khúc gỗ.
Khi anh thức dậy cũng chỉ mới tám – chín giờ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng mang theo một chút ấm áp, Tạ Phồn mở cửa ra.
Sau đó Tiếu Tiếu từ gần đó chạy bước nhỏ đến, kín đáo đưa cho anh một quả miếng thạch hoa quả.
“Chị A Du nói anh rất lợi hại, đã giúp đỡ rất nhiều nên thạch hoa quả mà Tiếu Tiếu thích nhất tặng cho anh!”
Vai vế của anh cuối cùng cũng được hạ xuống rồi sao?