Ngày trùng sinh thứ 23: Tôi đây là một người bao che khuyết điểm
Trans: Cataholic
Hứa Tang Du không để ý quá nhiều đến suy nghĩ của người đàn ông kia, sau khi trò chuyện hai câu liền đi tìm kiếm những thứ mà mình cần.
Dù sao thì thu thập vật tư mới là quan trọng nhất.
Cô và Giang Lam mang rất nhiều túi theo, ngay cả Tiếu Tiếu cũng đeo một cái balo nho nhỏ ở sau lưng, có thể nhét một ít đồ ăn vặt gì đó vào.
Khi Hứa Tang Du tìm vật tư mà gặp được một số đồ ăn vặt thích hợp cho trẻ em ăn cũng sẽ tiện tay cầm lấy rồi đến nhét vào trong balo của Tiếu Tiếu.
Suy cho cùng cũng là tận thế rồi, dù nghèo đến mấy cũng không thể để cho đứa bé thiếu thốn.
Từ lúc nhìn thấy nhóm Hứa Tang Du, thằng bé con kia vốn vẫn luôn không nói lời nào, nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Tang Du lấy thạch hoa quả và các loại đồ ăn vặt khác nhét vào balo của Tiếu Tiếu liền đột nhiên nổi điên.
‘Oa’ lên một tiếng rồi ngồi bệt xuống nền nhà khóc rống lên: “Những thứ đó là của con mà! Là của con! Ba lấy lại cho con!”
Ba của cậu ta rất xấu hổ, anh ta cũng coi như là một người thông minh. Khi tận thế ập tới vào đêm đó, đột nhiên có rất nhiều người xung quanh biến thành thây ma, thậm chí cả vợ anh ta cũng vậy.
Tình cờ anh ta lại là người quản lý của một siêu thị, trong tay có chìa khoá của siêu thị này. Lúc đó chỉ nghĩ rằng bên trong siêu thị có đầy đủ vật tư, bất kể xảy ra chuyện gì thì trốn bên trong siêu thị cũng đủ để cho hai cha con bọn họ có một nơi ẩn nấp an toàn trong một khoảng thời gian rất dài.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi họ trốn vào siêu thị nhưng chưa từng có ai tới đây, Hứa Tang Du nói bên ngoài đều là thây ma, thật ra anh ta chỉ tin ít nhất một nửa mà thôi.
Nửa còn lại không tin lắm là bởi vì anh ta không biết một cô gái trông vô cùng bình thường như Hứa Tang Du mang theo một cậu trai vị thành niên và một đứa bé, ba người làm sao có thể vượt ra khỏi vòng vây, tiến vào siêu thị chứ.
Nhưng nếu như Hứa Tang Du không nói dối thì chứng tỏ đội ngũ ba người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Hơn nữa, cái siêu thị này cũng không phải là nhà bọn họ, anh ta làm gì có tư cách nói mọi thứ trong siêu thị đều thuộc về mình, người đàn ông trừng mắt liếc con trai mình muốn bảo nó đừng nói nhảm nữa.
Nhưng thằng bé kia rõ ràng đã bị chiều hư, vừa khóc ‘huhu’ vừa ầm ĩ: “Bảo bọn họ để xuống, con không quan tâm, bắt bọn họ để lại đi! Tất cả đều là của con! Của con!”
Người đàn ông chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy tiếng khóc lóc ầm ĩ của đứa trẻ, kiên trì đáp lời với nhóm của Hứa Tang Du: “Nếu bên ngoài toàn là zombie thì sao mọi người đến đây được?”
Cá nhân Hứa Tang Du rất ghét trẻ con hung dữ, nhưng cô luôn rất lười tìm hiểu loại con nít ngang ngược này. Vì kiểu con nít ngang ngược như vậy chỉ có hai loại kết cục, một là sống trong tận thế rồi bị mài phẳng hết tất cả góc cạnh, từ một đứa trẻ ngang ngược biến thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, hai là rất nhanh đã chết rồi.
“Lái ô tô đến.” Hứa Tang Du không thích trẻ con hung dữ, ngay cả ấn tượng đối với người đàn ông kia cũng trở nên rất xấu, dù sao đằng sau mỗi một đứa trẻ hung dữ đều có một cặp cha mẹ ngang ngược.
Cô trầm mê với công việc lục soát vật tư không thể nào tự kiềm chế, còn bỏ một đống quả hạcch vào trong balo, loại quả hạch này chỉ cần không để quá lâu bị côn trùng đục khoét thì không sao cả, bình thường lúc rảnh rỗi còn có thể lấy ra làm đồ ăn vặt.
Khi Hứa Tang Du đang mê mệt thu thập vật tư, đứa bé trai vẫn luôn khóc lóc kia đột nhiên lao tới, giống như một con nghé con dùng đầu đụng Tiếu Tiếu ngã ‘phịch’ một tiếng.
Tiếu Tiếu căn bản chưa kịp phản ứng, ngã bệt trên mặt đất còn có chút ngơ ngác, sau lưng cô bé là giá hàng nên khó tránh khỏi bị đập vào khuỷu tay, hơi đờ đẫn một lúc sau mới cảm thấy đau đớn, nước mắt liền giàn giụa trong hốc mắt.
Nhưng bé là một đứa bé rất ngoan ngoãn, trước giờ vẫn không muốn gây thêm phiền phức cho Hứa Tang Du, đau cũng không khóc thành tiếng mà chỉ tự mình nuốt nước mắt tủi thân vào trong lòng.
Nhưng lần này bọn họ đã chọc giận Hứa Tang Du, Tiếu Tiếu là đứa bé nhà mình, bản thân cô còn không nỡ bắt nạt thì làm sao có thể để người ngoài ức hiếp chứ.
Xét về tính cách mà nói, Hứa Tang Du vô cùng bao che khuyết điểm, lúc này ngay cả rìu chữa cháy cũng móc ra, huống chi Giang Lam vốn là một cậu nhóc nóng nảy. Ánh mắt cậu nhìn hai cha con kia cực kỳ hung ác, ai không biết còn tưởng rằng cậu muốn giết người diệt khẩu nữa đấy.
Người đàn ông vừa thấy điệu bộ này của bọn họ, lúc đó liền hoảng sợ, vô thức che chở thằng bé kia ra sau lưng mình: “Chỉ là chuyện cãi nhau ầm ĩ giữa bọn trẻ mà thôi, không cần phải làm vậy đâu!”
Sao lại giống hệt như muốn giết người vậy.
Hứa Tang Du không nói hai lời, hất lưỡi rìu vào giá hàng bên cạnh hai cha con họ ‘keng’ một tiếng: “Trẻ con nhà tôi là người mà mấy người có thể ức hiếp hay sao? Trông nom cho kỹ con trai của anh, còn dám động tới Tiếu Tiếu nhà tôi lần nữa thì tôi không quan tâm nó có phải là con nít hay không, tay đụng thì chặt tay, chân đụng thì chém chân, đầu đập thì cắt đầu, anh thử xem tôi có dám hay không!”
Thằng bé kia vốn còn đang thò chân ra muốn tiếp tục đá Tiếu Tiếu, ba nó nghe vậy thoáng tái mặt, lôi chân con trai mình về. Anh ta có thể nhìn ra Hứa Tang Du sẽ không nói giỡn.
Cô thật sự là kiểu người có thể xuống tay được, nói chém là chém.
Con trai anh ta vẫn không phục bị anh ta ôm chặt trong lòng, một tay bụm miệng, một tay đè chân.
Lúc này, Hứa Tang Du mới thu rìu lại, treo ở bên hông, lạnh lùng liếc hai cha con họ một cái rồi quay đầu ôm Tiếu Tiếu lên.
“Đau không?”
Bé con nép vào lòng cô thành thành thật thật lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không đau ạ…”
Trước đây cô bé thường bị người ta bắt nạt, vì không có mẹ, người cha kia cũng không khác gì, những đứa trẻ xung quanh đều mắng bé là đồ con hoang rồi cầm đá chọi bé, lén lút vứt đồ vào hồ nước, đều là những việc làm rất thường thấy.
Cô bé chưa bao giờ kể với bà nội, vì tuổi của bà đã lớn nên Tiếu Tiếu không hy vọng bà vì loại chuyện này mà nổi lên xung đột với những đứa trẻ khác.
Nhưng cô bé cũng từng ảo tưởng rằng, khi bản thân bị những đứa trẻ khác ức hiếp, ba mẹ của cô bé sẽ đột nhiên xuất hiện rồi ôm cô bé vào lòng và đòi lại công bằng cho bé.
Nhưng từ trước đến nay chưa từng có chuyện đó, mãi cho đến hôm nay.
Hứa Tang Du không phải là ba mẹ bé, nhưng Hứa Tang Du đã làm chuyện mà ba mẹ bé chưa bao giờ làm.
Bé con nhỏ xíu ôm chặt lấy Hứa Tang Du, giống ôm thứ báu vật gì đó.
Hứa Tang Du tìm một góc ngồi xuống, kiểm tra trên người cô bé một chút xem có vết thương hay không, phát hiện chỗ khuỷu tay có hơi trầy xước liền dán một miếng băng cá nhân cho cô bé.
Tiếu Tiếu vẫn luôn ngoan ngoãn duỗi tay và gập cánh tay của mình lại, đến khi Hứa Tang Du dán băng cá nhân lên, cô bé mới nhỏ giọng hỏi: “Chị sẽ luôn luôn đối xử tốt với em sao?”
Hứa Tang Du ngẩng đầu, tầng hầm trong siêu thị tối đen như mực, nhưng cô gần như nhìn thấy dáng vẻ của Tiếu Tiếu khi hỏi dò cô bên trong đôi mắt như loé lên những vì sao. Qua một hồi lâu, cô ‘ừ’ một tiếng rồi kéo tay áo của Tiếu Tiếu xuống.
Cô gái nhỏ trong ngực không nhịn được mà cười rộ một tiếng, cái đầu rúc vào trong ngực cô.
Khẽ khàng nói bên tai Hứa Tang Du: “Em sẽ cố gắng trở nên hữu dụng!”
Dị năng của bé rất phế, chỉ có thể tự toả nhiệt toàn thân căn bản không có tác dụng gì, nhưng cho dù dị năng phế như vậy ban đêm cũng có thể làm ấm ổ chăn cho Hứa Tang Du mà.
Vì thế bé sớm muộn gì cũng sẽ trở nên hữu dụng, Hứa Tang Du sẽ không bỏ rơi bé đâu nhỉ!
Hứa Tang Du không để Tiếu Tiếu xuống nữa, một tay ôm Tiếu Tiếu một tay bắt đầu tìm đồ, những lương thực như khoai lang, khoai tây như thế này không sợ lấy nhiều, dù sao thì cũng có thể để được rất lâu, chỉ cần không mọc mầm là có thể ăn.
Ngoài ra, không biết có phải là vì lần đầu tiên Hứa Tang Du dùng đồ ăn ‘dụ dỗ’ Giang Lam là dùng lẩu hay không mà Giang Lam vẫn là khá thích lẩu, vơ vét rất nhiều nước cốt lẩu bỏ vào trong balo của mình.
Những thứ như nước cốt lẩu này nấu cái gì cũng có thể bỏ vào một ít, có thể nói là đồ dùng vạn năng.
Chần các loại rau cải với nước sôi cho đến khi chúng chín khoảng ba đến năm phần, ngay sau đó bỏ thêm ít nước cốt lẩu vào xào sơ là có một nồi xào cay*.
*Món xào cay tê, mặn (麻辣香锅) thường xào với thịt, cá,… ăn kèm với cơm.
Thịt bò cắt lát, bỏ máu loãng đi rồi thêm một nước cốt lẩu vào là có thể làm thành món thịt bò xào cay.
Đối với người không biết nấu ăn mà nói thì nước cốt lẩu là một gia vị vạn năng, chỉ cần có thể thêm nước cốt lẩu vào thì những món được nấu ra đều sẽ không khó ăn.
Sau khi bọn họ vơ vét không ít đồ vật liền chuẩn bị rời khỏi siêu thị này, kết quả hai cha con nhà kia cũng nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, hiển nhiên là có ý định muốn đi cùng với bọn họ.
Nếu đổi lại là lúc trước, Hứa Tang Du sẽ không ngại mang theo hai người họ ra khỏi siêu thị, hơn nữa xung quanh chỗ đó đều là ô tô, tuỳ tiện tìm một chiếc là có thể lái đi, nhưng sau khi thằng nhóc ngang ngược kia đẩy Tiếu Tiếu xong thì Hứa Tang Du liền không vui lòng mang theo bọn họ nữa.
Cô nhịn không được quay đầu lại nhìn hai người kia: “Mấy người theo bọn tôi làm gì?”
Người đàn ông hiển nhiên có hơi xấu hổ, nhưng da mặt lại khá dày: “Không phải cô bảo bên ngoài có rất nhiều zombie sao? Tôi nghĩ người đông sức lớn, chúng ta cứu giúp lẫn nhau một chút chung quy sẽ càng an toàn hơn.”
Anh ta càng nói càng thuận miệng: “Nói thế nào thì tôi cũng là một người đàn ông trưởng thành, chúng ta đi cùng nhau chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều, lỡ có gặp phải chuyện gì tôi còn có thể bảo vệ mọi người.”
Sợ rằng anh ta đến cả zombie còn chưa từng gặp chính diện nữa, còn dám nói là bảo vệ người khác. Hứa Tang Du không định thuận theo ý định của anh ta chút nào, muốn đi thì tự đi đi, nếu không thì liền tự sinh tự diệt.
Cô ôm Tiếu Tiếu dẫn đầu bước ra khỏi tầng hầm siêu thị, những đồ đạc lúc trước dùng để chặn cửa tầng hầm siêu thị đều bị cô dời đi cả rồi, mấy con zombie vốn đang ở trong siêu thị đều bị hấp dẫn tới đây, lúc này đang quanh quẩn ở ngay lối vào.
Hứa Tang Du không nói hai lời, sau khi bắt đầu đi lên thang máy liền đạp một con zombie trong số đó xuống. Hai cha con kia vốn đang đi ở phía sau, đứa con thì hai tay trống không, người cha thì ngược lại cầm theo một cây gậy, con zombie bị đá sang cách hai người họ không xa lắm nên bọn họ lại càng hoảng sợ, lúc này cũng không thèm quan tâm gì nữa, kêu ‘a a’ xong liền lui về phía sau.
Người cha phản ứng nhanh hơn một chút, nhặt đồ đạc trên mặt đất lên rồi chặn lối vào lại, rút về bên trong tầng hầm siêu thị một lần nữa.
Phản ứng như vậy? Còn nói bản thân có thể bảo vệ người khác nữa chứ.
Hứa Tang Du ngay cả trào phúng anh ta cũng lười làm, tiện tay chém đứt đầu một con zombie đang nhào tới, bắt đầu dọn dẹp mấy con zombie này. Số lượng zombie rất ít, cô chỉ mất mấy phút là dọn dẹp sạch sẽ.
“Đi.”
Cô gần như đã quét sạch lũ zombie bên ngoài, còn lại nhiều nhất một hoặc hai con nằm rải rác, nếu cặp cha con kia ngay cả một hai con zombie cũng đánh không lại, chỉ mong ở đây đợi người đến cứu thì có chết đói ở chỗ này cũng xứng đáng.