Ngày trùng sinh thứ 19: Ai tán thành? Ai phản đối?
Trans: Cataholic
Giang Lam đại khái có hơi hưng phấn. Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, phía chân trời chỉ mới thoáng hiện ra một tia sáng trắng bạc thì Giang Lam đã thu thập đồ đạc xong xuôi rồi chạy sang gõ cửa.
“Tôi thu dọn xong rồi! Chúng ta có thể đi chưa?”
Hình như cậu có hơi phấn khích quá độ, dáng vẻ đứng ở cửa lộ ra một chút hưng trí bừng bừng. Đồ đạc cậu mang theo cũng không nhiều, sau lưng mang một cái balo lớn, trong tay cầm một cái túi nhỏ, bên hông còn treo một ống tuýp bằng thép, cứ như thế mà đi.
Lúc đó Hứa Tang Du vẫn còn chưa tỉnh bị tiếng gõ cửa của cậu đánh thức, may là cô không có tính nổi cáu khi mới thức dậy mà chỉ cảm tháy có hơi cạn lời.
“Trời còn chưa sáng…”
“Tôi cảm thấy nếu chúng ta xuất phát sớm một chút, tìm một nơi dừng chân tạm thời ở trên đường thì sẽ dễ dàng hơn một chút và có nhiều thời gian để lựa chọn hơn.” Giang Lam trịnh trọng nói.
Cậu còn cố ý lặp lại hai lần: “Không phải tôi vội vàng muốn rời đi đâu, thực sự không vội.”
Hứa Tang Du: …
Cậu không vội thì chạy sang gõ cửa sớm như vậy làm gì?
Nhưng mà, nếu đã tỉnh rồi thì cũng chỉ có thể rời giường thôi. Hứa Tang Du rửa mặt để bản thân tỉnh táo đôi chút, không cố ý đánh thức Tiếu Tiếu dậy mà chỉ dùng một chiếc chăn bông nhỏ quấn cả Tiếu Tiếu và món đồ chơi bé yêu quý lại, nhét vào băng ghế sau xe.
Bằng cách này, ngay cả khi lái xe hướng về đích đến thì Tiếu Tiếu cũng có thể ở phía sau ngủ thêm một lát.
Trong quá trình Tiếu Tiếu được đổi chỗ cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra, Hứa Tang Du vỗ về lưng của cô bé hạ xong nói: “Ngủ tiếp đi.”
Tiếu Tiếu liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Bởi vì khi rời khỏi nơi này sẽ không còn nhà bếp nữa nên trước khi đi, Hứa Tang Du rán liền mấy cái trứng rồi dùng bánh nướng cuộn lại làm thành bữa sáng mang đi.
Cô vừa thu dọn đồ đạc vừa ăn một cái, sau đó thì không thấy đói nữa, để phần còn lại cho Giang Lam và Tiếu Tiếu.
Giang Lam ngồi ở ghế phó lái gặm bánh cuộn, bên trong còn có tưới một ít tương ngọt, cậu vừa ăn vừa oán giận: “Cảm thấy không có gì ăn ngon hơn tương ớt!”
“Có ăn là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi cái gì? Không thích thì chừa lại cho Tiếu Tiếu.” Hứa Tang Du ở chung với cậu của kiếp trước đã lâu nên thái độ rất tuỳ ý.
Giang Lam ngậm bánh cuộn, không biết vì sao lại cảm thấy có hơi tủi thân: “Lúc trước chị đối xử với tôi vẫn rất dịu dàng mà… chị rất giống cái loại trai hư hay diễn trên phim truyền hình, sau khi lừa được tới tay liền…”
Hứa Tang Du: …
Bọn họ vừa mới rời đi, cũng khoảng năm phút sau, người mù – yếu ớt nào đó đêm hôm khuya khoắt đi vào trong huyện nhỏ này tìm kiếm cả đêm, khó khăn lắm cuối cùng cũng tìm được nơi cần đến.
Nhưng mà anh đã đến trễ một bước, thậm chí ngay cả khí xe cũng còn nóng hổi, nhưng mấy người Hứa Tang Du đã rời đi rồi.
Quý ngài mù loà đến cả kịch bản cũng đã nghĩ xong: ? ? ?
Lúc bấy giờ, nhóm Hứa Tang Du đã rời khỏi huyện thành này. Tối qua Hứa Tang Du đã xem bản đồ cả đêm, có ba căn cứ khiến cô hài lòng nhất. Một trong số đó là căn cứ mà cô sống ở kiếp trước, đặc trưng lớn nhất của căn cứ này chính là cá lớn nuốt cá bé, bỏ ra bao nhiêu sức thì có thể nhận lại bấy nhiêu vật tư, cũng xem như là một loại công bằng theo ý nghĩa khác.
Cuộc sống của những người dân bình thường ở đây mà nói tương đối khó khăn. Kiếp trước cô không có đường sống nào để lựa chọn, kiếp này thức tỉnh dị năng từ sớm nên tình huống đương nhiên khác hẳn.
Nhưng chỗ căn cứ cô sống ở kiếp trước thành lập khá muộn, lúc này đoán chừng vẫn còn chưa được xây dựng.
Vì thế tạm thời chỉ có thể xem như lốp xe dự phòng, cần cân nhắc nhất vẫn là hai căn cứ còn lại. Một cái là căn cứ người sống sót huyện Côn, căn cứ này tuy trong tên có chữ ‘huyện’ nhưng lại không giống với huyện nhỏ tuyến 18 nơi quê nhà kia của Giang Lam. Khu vực huyện Côn này là vùng sản xuất lúa chất lượng cao nổi tiếng, gần như là một trong hai một trong hai vựa lúa lớn nhất cả nước.
Nói cách khác chính là phiên bản nâng cấp của căn cứ người sống sót Tân Giang.
Sau khi tận thế ập đến, vì lý do địa hình nên vùng phụ cận của huyện Côn trở thành nơi thích hợp nhất để xây dựng căn cứ. Tuy rằng vùng lân cận huyện Côn cũng có vài cái căn cứ người sống sót cỡ nhỏ, nhưng không có quy mô lớn được như huyện Côn.
Nguyên nhân lựa chọn nơi này đương nhiên là vì căn cứ người sống sót huyện Côn sung túc rồi. Dù sao trước khi chết, cô cũng chưa nghe nói lương thực dự trữ ở huyện Côn đã bị tiêu thụ hết. Từ điểm này liền biết được căn cứ người sống sót huyện Côn đến cùng có bao nhiêu lợi hại.
Thời điểm trước khi cô chết, vì tài nguyên ngày càng khan hiếm nên rất nhiều căn cứ đã rơi vào tình trạng số vào chẳng bằng số ra. Mặc dù mọi người đều đang thử nghiệm phát triển khu gieo trồng mới, nhưng thực vật sau ngày tận thế, hay là nói đất đai, nguồn nước,… dường như đã bị ô nhiễm bởi trận mưa đỏ khi đó.
Cùng một loại hạt giống, trước tận thế, một mẫu đất có thể sản xuất được bảy đến tám trăm kí gạo, sau tận thế thì cao lắm một trăm kí là cùng.
Người bình thường trong căn cứ đều bị đẩy đi trồng trọt. Bọn họ mệt chết mệt sống cả ba tháng trời, lương thực thu hoạch có thể còn không đủ để nuôi sống một phần tư người dân trong căn cứ.
Các nhà nghiên cứu đang cố gắng cải tiến hạt giống, hoặc đất đai, giống hệt như ông Viên* đã sử dụng lai giống lúa nước để nuôi sống nhiều thế hệ người dân. Họ muốn tìm ra một lối thoát mới, nhưng trước khi Hứa Tang Du chết vẫn không tìm được.
*Viên Long Bình (Chữ Hán: 袁隆平, 1930 - 2021) là một nhà nông học và giáo dục người Trung Quốc, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ 70 của thế kỷ trước.
Cre: https://www.duhoctrungquoc.vn/wiki/vi/Vi%C3%AAn_Long_B%C3%ACnh
Vì vật tư hiện có ngày càng khan hiếm, dẫn đến nội bộ giữa con người bắt đầu xích mích, giữa các căn cứ thường xuyên xảy ra xung đột, thậm chí cuối cùng còn biến thành chiến tranh. Cũng bởi vì căn cứ người sống sót huyện Côn là nơi có lượng lương thực dự trữ rất lớn nên bị rất nhiều căn cứ thèm muốn.
Đây đại khái chính là khuyết điểm lớn nhất của căn cứ huyện Côn nhỉ.
Một căn cứ còn lại khác là căn cứ người sống sót Trường Bình.
Căn cứ này sỡ dĩ nổi tiếng là vì một người - Tạ Trường Bình.
Được mệnh danh là kẻ mạnh hàng đầu của phe nhân loại, là người có dị năng duy nhất đạt đến cấp tám trong tất cả những người có dị năng được biết đến vào thời điểm đó. Dị năng của anh ấy là hệ hoả, Hứa Tang Du đã từng thấy bản lĩnh của anh, ngọn lửa giống hệt như lốc xoáy cỡ nhỏ quét sạch mảng lớn zombie. Đến khi ngọn lửa dập tắt, trên mặt đất cũng chỉ còn lại một đống hài cốt zombie bị cháy sém thành than.
Khi bọn họ rảnh rỗi thường bí mật thảo luận, rốt cuộc là Tạ Trường Bình – người mạnh hàng đầu của phe nhân loại mạnh hơn, hay là vua thây ma thần thần bí bí kia mạnh hơn.
Nhưng mà đến cuối cùng, bọn họ cũng không thể rút ra kết luận.
Tạ Trường Bình cực kỳ mạnh, căn cứ người sống sót Trường Bình không hề hoà bình như cái tên của nó, trái lại, đây có lẽ là một căn cứ cạnh tranh mạnh nhất. Ở trong căn cứ này, địa vị giữa con người với con người là khác nhau.
Người dị năng có đặc quyền có thể nhận được đãi ngộ tốt hơn, nhưng người bình thường cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày, vật lộn để tồn tại.
Ở trong căn cứ này, tất cả đều dùng thực lực nói chuyện, chỉ cần bạn có đủ sức mạnh cường đại thì muốn cái gì cũng có. Người có dị năng có cấp độ đủ cao và thực lực đủ mạnh, căn cứ thậm chí sẽ như phát tiền lương mà nuôi bạn. Đương nhiên, nếu bên căn cứ có nhu cầu, cần bạn ra tay thì bạn cũng nhất định phải ra tay.
Nói cách khác, một người có dị năng mạnh mẽ có thể sống như một vị hoàng đế trong căn cứ người sống sót Trường Bình.
Hơn nữa, một trong số hai người dị năng hệ trị liệu nổi tiếng nhất trong tận thế, sống ở căn cứ người sống sót Trường Bình.
Dựa vào sự ưu đãi đối dành cho người mạnh, Tạ Trường Bình đã lôi kéo được rất nhiều người có dị năng cường đại và dị năng đặc biệt về căn cứ của anh. Căn cứ người sống sót Trường Bình luôn luôn là căn cứ cấp tiến nhất trong số đông các căn cứ, cho dù là đối mặt với thây ma hay đồng loại.
Hứa Tang Du nghĩ rằng, cô có thể sẽ không thích bầu không khí của căn cứ người sống sót Trường Bình cho lắm, nhưng đây là nơi rèn luyện con người nhất. Căn cứ người sống sót núi Côn có hơi yên bình hơn một chút, có thể sẽ làm hao mòn ý chí của con người.
Vì thế cô nghĩ là trước tiên đến căn cứ người sống sót Trường Bình xem thử, nếu như có thể thích ứng với bên đó, có thể tiếp tục sống ở đó là tốt nhất. Nếu không thể thì đổi chỗ, đi huyện Côn.
Những suy nghĩ này của cô tự nhiên không thể nói với đồng đội của mình, dù sao cô cũng không có cách nào giải thích vì sao mình không cần đoán đã biết được. Vì vậy chỉ nói: “Chúng ta đi thẳng dọc theo con đường này, trên đường đi, nếu gặp được thôn xóm hay thành phố gì đó thì liền đi tìm một ít vật tư ở khu vực bên cạnh. Đến lúc tìm được nơi mà chúng ta cảm thấy thích hợp để ở lại, được không?”
Giang Lam chẳng có bất kỳ kế hoạch gì cho tương lai, vì vậy vô cùng tán thành: “Tôi cảm thấy được đấy.”
Cậu không có người thân lại ít bạn bè, coi như là không có gì vướng bận, tự nhiên là đi tới đâu tính tới đó. Hứa Tang Du đã là một trong số ít những người bạn của cậu, có thể đi cùng với bạn của mình, ít nhiều cũng là một loại tâm lý thoải mái.
Cậu không quan tâm sau này sẽ định cư ở đâu, hay liệu có phải thường xuyên rày đây mai đó hay không, tựa như một ngôi nhà sở dĩ được xưng là nhà không phải vì đó là một mái nhà, mà bởi vì cuộc sống của những thành viên trong gia đình bên trong căn nhà đó.
Miễn không phải là một mình đơn độc thì thế nào cũng được.
Sau khi ba mẹ cậu xảy ra tai nạn xe cộ, họ hàng tránh cậu còn không kịp, không chịu nhận củ khoai lang phỏng tay này. Cậu cũng không muốn ăn nhờ ở đậu nên tự sống cuộc sống một mình, thời gian lâu dần cũng sẽ cảm thấy có chút tịch mịch.
Hứa Tang Du rất tốt, tính cách rất hợp sở thích của cậu, còn biết nấu ăn. Trừ phi một ngày nào đó Hứa Tang Du không chịu nổi tính tình của cậu nữa và muốn đoạn tuyệt với cậu, bằng không thì bọn họ có thể là bạn bè rất thân thiết.
Giang Lam cũng rất thích Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu thực sự rất ngoan. Trước đây cậu cũng từng ảo tưởng chính mình có một cô em gái nhỏ dễ thương, nhưng sau khi ba mẹ qua đời thì cậu cũng không còn mơ mộng gì nữa.
Vì vậy nên Giang Lam bây giờ xem Tiếu Tiếu như là em gái ruột của mình, nhưng đôi khi không khỏi cảm thấy giữa ba người bọn họ có chút giống một gia đình ba người ...
Đây cũng chỉ là suy nghĩ chợt loé lên rồi biến mất, sau đó liền bị ném ra sau đầu.
Dù sao cẩn thận ngẫm lại, Tiếu Tiếu năm nay cũng đã 8 tuổi.
Cậu mới chỉ mới 16 tuổi, Hứa Tang Du mang lại cho người ta cảm giác trưởng thành nhất, thực ra năm nay cũng chỉ mới 17 tuổi, cách ngày sinh nhật 18 tuổi còn hơn hai tháng nữa.
Chính vì vậy đi đâu cũng được, cậu không kén chọn.
Giang Lam tựa vào cửa sổ, mặt dán lên cửa kính xe ô tô, cậu lạc quan ngâm nga hát, trên người mang theo một loại sức sống và sự ngây ngô độc nhất chỉ có thiếu niên. Hứa Tang Du vốn dĩ còn hơi thấp thỏm đối với tương lai, nhìn đến Giang Lam lại nghĩ về Tiếu Tiếu, trong lòng cô bỗng nhiên ổn định lại.
Rõ ràng lúc vừa trở lại ban đầu tận thế, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ thành lập một tiểu đội thế này, ba đứa trẻ vị thành niên trong đó còn có một đứa bé, trông dáng vẻ đặc biệt dễ ức hiếp.
Một tiểu đội yếu như gà điển hình.
Nhưng quan hệ giữa người với người thực sự là thứ rất quan trọng. Vào thời điểm này ở kiếp trước, cả người cô thấp thỏm không yên, trong lòng tràn đầy khủng hoảng đối với tương lai mờ mịt, cùng với rất nhiều người bước vào con đường rời bỏ quê hương.
Kiếp này, cô thư thả và thản nhiên rất nhiều, thậm chí có chút kỳ vọng đối với tương lai, có lẽ là vì cô biết rằng, tất cả sẽ tốt hơn và đời này cô cũng có năng lực bảo vệ những người mà cô muốn bảo vệ.
Tốc độ của Hứa Tang Du rất nhanh, suốt đoạn đường rất ít khi ngừng lại, thỉnh thoảng dừng lại thường là để bổ sung vật tư, hoặc tìm một nơi để nghỉ ngơi trong thời gian ngắn chẳng hạn.
Sau đó, lúc đi dọc trên đường, thỉnh thoảng có thể gặp một số nơi đã bắt đầu tụ tập những người sống sót. Mặc dù bọn họ vẫn chưa xây dựng thành căn cứ, nhưng đã có hình thức thô sơ của một căn cứ.
Xét cho cùng, bản chất của căn cứ là sự tập hợp của con người, những người sống sót tập trung lại một nơi rất nhiều và sẽ dần hình thành một căn cứ loại nhỏ ở đây. Nhưng những căn cứ nhỏ ở tận thế quá nhiều, hơn nữa rất dễ bị phá huỷ.
Có thể là do thây ma, cũng có thể vì đồng loại, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là vì đây không phải là nơi quá thích hợp để tiếp tục sinh sống.
Hứa Tang Du rất ít khi ngừng lại ở dọc đường hoặc là tiến vào loại khu dân cư cỡ nhỏ này, chủ yếu là vì có quá nhiều người sẽ rất hỗn loạn, hơn nữa cũng không ai biết trong khoảng thời gian sẽ xảy ra chuyện gì.
Lần đầu tiên cô lựa chọn bước vào một nơi không được tính là căn cứ, chỉ có thể xem là nơi tập trung người sống sót là vào ngày thứ tư sau khi rời huyện nhỏ mà bọn họ đã sống trước đây.
Vật tư trong tay bọn họ đã tiêu hao không ít, lúc đó khi Hứa Tang Du lái xe, vừa vặn đi ngang qua khu dân cư này, sau khi do dự một chút liền quyết định tiến vào đổi một ít đồ, thuận tiện nghỉ ngơi ở đây một đêm, đợi sáng mai lại lên đường.
Sau đó bọn họ liền đi vào.
Khu dân cư này lấy một nhà máy cỡ lớn làm trung tâm. Tường vây của nhà máy vốn đã cao nên bọn họ chỉ gia cố thêm một chút, trên tường vây lại bố trí thêm các loại dây thép gai do đó trông có vẻ an toàn hơn rất nhiều.
Cả khu dân cư chỉ có cổng của lối vào ban đầu có thể ra vào, còn có thể nhìn thấy có người đang đứng canh gác ở cửa, đứng ở đó làm thủ tục đăng ký cũng rất ra hình ra dáng.
“Mấy người? Ở lâu dài hay là dừng chân tạm thời? Đi vào đi.”
Chỉ đơn giản như vậy.
Hứa Tang Du lái xe vào, bên trong nhà máy là toà nhà ký túc xá, ước chừng bọn họ đã dọn dẹp sạch sẽ toà ký túc xá đầu tiên, kiểu dọn dẹp sạch sẽ này không chỉ có nghĩa là giết chết toàn bộ zombie mà ngay cả vệ sinh cũng quét tước sạch sẽ.
Nếu muốn ở tạm trong ký túc xá này của bọn họ thì phải nộp vật tư chẳng khác gì thuê phòng, nhưng mà vật tư nộp cũng không nhiều mà ở lâu dài càng có lợi hơn. Một điểm tốt duy nhất của thuê phòng chính là có thể để đồ đạc, không cần lo lắng bị trộm, trừ phi có người quang minh chính đại đến cạy khoá.
Nhóm người Hưa Tang Du không định ở lâu, cũng chỉ ở một đêm, sau khi đóng một ít vật tư liền tuỳ tiện tìm một gian phòng rồi tiến vào.
Sau đó bọn họ chuyển đồ đạc trên xe vào phòng rồi để Giang Lam canh chừng, Hứa Tang Du và Tiếu Tiếu thì ra ngoài dạo chơi, xem liệu có thể đổi được một ít những thứ mà bọn họ cần với người khác hay không.
Ở trong khu dân cư này có một địa điểm nhỏ để mua bán, nơi này có lẽ được hình thành một cách tự phát bởi người dân, lâu dần liền quen nếp ở đây luôn.
Nơi đó gần khu vực nhà máy, hai bên đường có bày mấy quầy hàng nhỏ, mọi người lấy ra những thứ không cần thiết để trao đổi với người khác.
Đến thời tận thế, rất nhiều thứ đáng giá lúc trước thì bây giờ đều chẳng còn đáng tiền nữa, chẳng hạn như vàng bạc trang sức gì đó hay những nhãn hiệu nổi tiếng đều không có giá trị bằng một gói mì ăn liền.
Hứa Tang Du ôm một đứa bé còn khá dễ thấy, đặc biệt Tiếu Tiếu rất ngoan, vững vàng ôm lấy cổ Hứa Tang Du. Cô bé rụt rè lộ ra nửa khuôn mặt, Hứa Tang Du lại trẻ trung xinh đẹp, những người cho dù vì cuộc sống khó khăn mà ăn bữa nay không có bữa mai, còn đang lo lắng không biết ngày sau phải làm gì cũng không nhịn được mà nhìn hai người thêm mấy lần.
Càng dễ thấy hơn là cái balo căng phồng mà cô đang đeo trên lưng, bên hông treo một cây rìu trông rất dữ tợn.
Trên đường đi, Hứa Tang Du thấy được rất nhiều thứ mà bản thân cảm thấy hứng thú, chủ yếu là một số gia vị, đồ dùng nhà bếp, v.v… còn mua cả đồ chơi cho Tiếu Tiếu nữa.
Những thứ sau đó hoàn toàn đều là tặng kèm, cô đổi rất nhiều đồ vật từ trong tay người ta, người ta liền tự nguyện tặng chút đồ gì đó nên cô chọn một số đồ chơi nho nhỏ.
Chẳng hạn như loại búp bê barbie có thể thay đồ được sẽ làm các bé gái yêu thích.
Hứa Tang Du vừa giao dịch với người ta vừa đi dạo xung quanh, khu dân cư này thực ra vẫn còn hơi hỗn loạn, không thích hợp nán lại lâu. Sau khi cô đổi một ít đồ cần thiết thì rời đi trong ánh mắt thèm muốn và đố kỵ của rất nhiều người, thậm chí còn mang theo cả ác ý.
Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói bên tai Hứa Tang Du: “Trông bọn họ thật đáng thương…”
Những người có thể sống thoải mái trong tận thế như vậy không nhiều lắm, phần lớn mọi người vẫn sống khá khó khăn trong tận thế. Mới nãy khi bọn cô giao dịch với người ta ở bên đó thì nhìn thấy một người cha ôm con gái nhỏ.
Một tay của người đàn ông bị thương khá nghiêm trọng, tuy rằng vì băng bó sơ sài nên không nhìn rõ miệng vết thương như thế nào, nhưng băng gạc dùng để băng vết thương đã bị nhuốm máu đỏ tươi, từ đó có thể thấy miệng vết thương bên dưới tuyệt đối không nhẹ.
Có lẽ ông đã lấy ra hết toàn bộ những thứ mà mình có muốn đổi một ít thuốc men với người ta. Con gái nhỏ của ông có lẽ đang ngã bệnh, khuôn mặt vẫn luôn đỏ bừng bừng, Nép mình trong vòng tay của ông ấy không nhúc nhích.
Trong tình trạng vết thương của ông nghiêm trọng như vậy mà thứ đầu tiên ông trao đổi với người khác thế mà lại là thuốc hạ sốt, sau đó mới là thuốc chống viêm.
Hứa Tang Du làm trao đổi với ông ấy, cũng là ông ấy vui vẻ tặng cho Hứa Tang Du con búp bê barbie có lẽ vốn dĩ là đồ chơi của con gái ông.
Ngoại trừ những người trông có vẻ rất đáng thương kia ra, còn có một số người có cả trai lẫn gái ăn mặc hở hang đang lang thang ở gần đó, ‘thúc đẩy tiêu thụ’ bản thân mình về đêm.
Hứa Tang Du xoa xoa đầu Tiếu Tiếu, không định đả kích sự ngây thơ của cô bé, nhưng cô rất có kiên nhẫn mà hỏi dò: “Tiếu Tiếu muốn giúp đỡ bọn họ sao?”
Tiếu Tiếu lắc đầu lại vùi vào trong vòng tay cô.
Hứa Tang Du vẫn rất vui mừng, Tiếu Tiếu có thể đồng thời giữ lại sự lương thiện nhưng lại không ngây thơ quá mức, chắc chắn sẽ trở thành một cô gái xuất sắc trong tương lai.
Khi các cô quay lại chỗ ở tạm thời, Giang Lam vẫn luôn uể oải ngồi xổm ở vị trí cửa ra vào, thấy hai người quay về thì dáng vẻ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì hiện tại đang ở trong một khu dân cư xa lạ, cẩn thận chú ý một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Bọn họ nấu một bữa tối đơn giản, sau khi ăn uống xong liền đi ngủ. Gian phòng ký túc xá dành cho nhân viên mà bọn họ thuê là một gian dành cho hai người, nói cách khác thì trong căn phòng này có hai chiếc giường, chỉ cần làm một vách ngăn ở giữa để không thể nhìn thấy nhau là được.
Sau khi chúc nhau một tiếng ngủ ngon, ba người chui vào trong ổ chăn, chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này ngủ đến hơn nửa đêm. Vào giờ này đáng lẽ là thời điểm mà con người ngủ say nhất, nhưng đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết cắt ngang bầu trời. Ngay sau đó, hết ánh nến này đến ánh nến khác sáng lên trong bóng tối, bên ngoài bỗng nhiên trở nên rối loạn.
Hứa Tang Du bị tiếng kêu thảm thiết đó đánh thức, khi thức dậy vẫn còn hơi mờ mịt, nhưng bản năng khiến cô nhanh chóng bật dậy từ trên giường, thuận tiện gọi cả Gian Lam dậy.
Tiếu Tiếu cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Hứa Tang Du.
Sau khi Hứa Tang Du nhảy xuống từ trên giường liền vươn tay tìm lưỡi rìu: “A Lam trông Tiếu Tiếu! Chị đi xem thử có chuyện gì.”
Giang Lam đúng thật đã từng tận mắt nhìn thấy sự hung tàn và cường thế của Hứa Tang Du, vì vậy cũng không lo lắng cho cô lắm mà vừa ngáp vừa nói: “Có muốn tôi đi xem cùng chị không?”
“Tôi đi xem thử trước xảy ra chuyện gì rồi nói tiếp.” Hưa Tang Du tiện tay khoác thêm áo khoác, xách rìu rồi bước ra ngoài. Cô vừa mở cửa ra thì thấy bên ngoài đã hoàn toàn trở nên rối loạn, rất nhiều người đều đang hoảng hốt lo sợ mà bỏ chạy tán loạn nhưng không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Tang Du giơ túm lấy một người đang chạy ra ngoài: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người kia có hơi cuống cuồng: “Có người biến thành zombie rồi! Còn cắn rất nhiều người ở gần đó! Chạy mau!”
Không phải ai cũng có đủ khả năng để sống trong các ký túc xá dành cho nhân viên, dù sao thì ở đây phải có tiền thuê nhà. Hầu hết mọi người chỉ tuỳ tiện tìm một nơi, ai có điều kiện tốt thì có thể có một cái lều nhỏ hoặc túi ngủ, còn nếu không có điều kiện thì chui vào một góc tường nào đó rồi mặc thêm quần áo dày hơn một chút là có thể ngủ cả đêm.
Sở dĩ đêm nay trở nên lộn xộn như vậy là vì bên ngoài đồng thời xảy ra liên tiếp hai vụ con người biến thành thây ma, tức là gần những người không có khả năng sống trong ký túc xá kia. Không có khả năng ở ký túc xá đồng nghĩa với việc trong tay bọn họ không có vật tư gì, điều này chứng tỏ thực lực của bọn họ không mạnh lắm. Hơn nữa, những người này ở tương đối sát nhau, không có ngăn cách phòng, sau khi một hoặc hai người bị lây nhiễm nhanh chóng đặt mục tiêu nhắm vào những người còn sống khác.
Ngược lại, người bị biến thành thây ma trong ký túc xá bên này chỉ cắn bị thương một người bạn đồng hành của mình, sau đó liền bị giải quyết một cách nhanh chóng.
Tiếng kêu thảm thiết mà bọn họ nghe được cũng chính là người bạn đồng hành kia phát ra.
Trong ký túc xá bên này đã được khống chế, nhưng bên ngoài …
Nửa đêm, khi tất cả mọi người đều đang ngủ say, rất nhiều người bị zombie cắn một cách vô thức, một số người nhanh chóng hoá thành zombie, còn có một số mặc dù chưa bị biến thành zombie nhưng không bao lâu nữa cũng sẽ hoá zombie.
Vì thế hiện tại bên ngoài mới là hỗn loạn nhất.
Hứa Tang Du nghe xong lúc này mới nhớ ra, lý do tạo nên thương vong nhiều nhất ở giai đoạn đầu tận thế chính là lý do này.
Rất nhiều người không biết điều kiện bị lây nhiễm zombie là gì, một số người sau khi bị zombie cắn không lập tức biến thành zombie, thậm chí còn tiến vào một số chỗ khác như những căn cứ gần đó, trong tình huống người xung quanh bất ngờ không đề phòng dẫn đến thương vong nặng nề.
Về sau, mọi người dần dần tìm ra nguyên nhân khiến người sống trở thành zombie, nhưng công tác kiểm tra ban đầu lại không được nghiêm ngặt lắm, một số người biết bản thân có khả năng sẽ biến thành zombie vẫn ôm một chút tâm lý may mắn cùng với suy nghĩ ích kỷ trà trộn vào trong căn cứ.
Đây là nguyên nhân vì sao những căn cứ người sống sót vào giai đoạn sau lại kiểm tra nghiêm ngặt những người bình thường khi họ tiến vào căn cứ, thậm chí những người bình thường muốn vào căn cứ cho dù sau khi kiểm tra trên người không có vết thương, cũng phải đợi trong phòng quan sát một đêm mới đủ tư cách tiến vào.
Hơn nữa, đến giai đoạn sau, các biện pháp đối phó ngày càng trở nên toàn diện hơn, Ít nhất thì sẽ không vô cùng hỗn loạn vì thiếu kinh nghiệm như bây giờ.
Hứa Tang Du thật sự không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, xem ra trước khi bọn họ đến đều chưa từng xảy ra những chuyện tương tự, sau khi bọn họ vừa tới thì lại xảy ra chuyện vào lúc ban đêm.
Đây là loại vận may gì đây chứ? Tâm trạng Hứa Tang Du cực kỳ phức tạp, sau khi cô xác định được chuyện gì đang diễn ra bên ngoài thì cũng không lập tức đi theo đám đông ra vào mà thông báo một chút cho đồng đội của mình trước.
Để bọn họ không được ra khỏi phòng, ở trong phòng tạm thời an toàn hơn bởi vì thoạt nhìn bên ngoài là hỗn loạn nhất, tính an toàn của toà ký túc xá dành cho nhân viên này tương đối cao hơn một chút.
Hầu hết mọi người cũng không có ý định chạy ra ngoài, đoán chừng họ chỉ muốn kéo gần khoảng cách hơn một chút, quan sát xem hiện tại có chuyện gì đang diễn ra bên ngoài.
Hứa Tang Du cầm rìu đến cửa sổ tầng hai, từ vị trí cửa sổ nhìn ra ngoài, vì nguồn điện hiện đã bị cắt nên toàn bộ nhà máy đều chìm trong màn đêm đen kịt.
Người lãnh đạo của khu dân cư cỡ nhỏ này phản ứng khá muộn, sau khi rối loạn một thời gian dài cuối cùng cũng xuất hiện mang theo vài người có dị năng, còn có một số thanh niên trông có vẻ ngoài tương đối khoẻ mạnh.
Bọn họ cầm theo đèn pin và vũ khí lao đến nơi đã xảy ra hỗn loạn.
Còn có một người thanh niên đang cầm cái loa lớn tiếng trấn an mọi người.
“Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết. Tất cả mọi người ai ở đâu thì cứ ở yên đó không được đi ra ngoài, đừng gây thêm nhiều hỗn loạn hơn nữa, hãy giao cho chúng tôi.”
Chà, nghe có vẻ rất đáng tin cậy.
Hứa Tang Du đã không thể nhìn rõ tình hình bên trong nữa, dù sao thì cũng quá tối, hơn nữa nơi xảy ra hỗn loạn cách toà ký túc của bọn họ còn cách một đoạn nữa.
Cô chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi, nếu như phía căn cứ tương đối đáng tin thì chỉ cần giết hết toàn bộ những con zombie kia, sau đó tạm thời khoanh tròn những người có khả năng bị thương lại, không cho bọn họ tiếp cận những người khác rồi đợi đến khi sự khủng hoảng này qua đi là được.
Nhưng mà sau khi Hứa Tang Du đứng ở cửa sổ tầng hai chờ hơn mười phút, náo loạn càng lúc càng lớn, không có chút dấu hiệu chấm dứt nào, đám người bên này đều không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng người nọ cầm cái loa không ngừng hô lên.
“Bình tĩnh một chút! Mọi người bình tĩnh một chút! Chúng ta hãy dọn dẹp zombie trước đã rồi hẳn nói! Những người đã bị thương không được chạy loạn khắp nơi, mọi người rất có khả năng sẽ hại chết những người gần đó!”
“Đã bảo không được chạy lung tung! Hãy ở yên vị trí hiện tại của mình, đừng nhúc nhích, đừng gây thêm phiền phức cho mọi người!”
“Người không bị thương trước tiên đi tới bên này! Người bị thương không được có ý đồ trà trộn vào trong! Nếu không chúng tôi có thể sẽ không khách sáo đâu!”
Được rồi, Hứa Tang Du gần như đã biết tại sao càng ngày càng hỗn loạn rồi, ở đó thật sự có rất nhiều zombie, zombie và người lẫn lộn với nhau. Vào lúc nửa đêm thế này, người nào bị thương hay không bị thương, ai có thể phân biệt được cơ chứ?
Hơn nữa người bị thương cũng không muốn chết, chắc chắn họ cũng muốn sống. Những người không bị thương là hoảng loạn nhất, vì bất cứ ai xung quanh họ đều có khả năng biến thành zombie.
Trong tình huống có sự can thiệp của căn cứ, số lượng zombie không những không giảm bớt mà thậm chí còn mơ hồ có cảm giác tăng lên, hơn nữa khung cảnh càng lúc càng hỗn loạn.
Hứa Tang Du cau chặt mày lại, biết cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn, cô gọi Giang Lam một tiếng: “Có thể sắp xảy ra một chút biến cố, ôm Tiếu Tiếu theo! Nếu tình hình không ổn, chúng ta có thể phải đi suốt đêm rời khỏi nơi này.”
Nếu đến lúc thực sự không thể kiểm soát được nữa, toàn bộ căn cứ có thể sẽ trở nên hỗn loạn, cũng không ai biết được trong hỗn loạn sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc dù ba người bọn họ đều là người có dị năng, nhưng cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Bên ngoài càng lúc càng loạn, cuối cùng ngay cả cái người cầm cái loa to nỗ lực khống chế hiện trường, muốn mọi người bình tĩnh lại kia cũng rống lên một tiếng sau cùng rồi không còn động tĩnh gì nữa.
“Mẹ nó! Đừng qua đây! Mấy người muốn làm gì! Muốn tạo phản hay sao!”
Hứa Tang Du thực sự có hơi đau đầu, con người khi đang sợ hãi thì chuyện gì cũng dám làm. Trong mắt của đám người bị zombie vây quanh kia, không để họ rời đi chính là muốn họ đi chịu chết.
Bọn họ tự nhiên phát điên muốn xông vào, tránh xa zombie cũng như tránh xa những người có khả năng sẽ biến thành zombie.
Vì vậy, đội nhóm nhỏ trong khu dân cư này đã thay đổi từ đối phó với zombie sang đối phó với zombie và những người sống kia.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở giữa cũng không ai biết được, dù sao thì đoàn người kia cũng đã nhận ra không ổn, biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì bọn họ có khả năng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Vì vậy đã bắt đầu từng bước lui về, cố gắng lui vào bên trong ký túc xá nhân viên. Nói cách khác, bỏ mặc những người bên ngoài đó, tự cứu bản thân trước.
Tuy nhiên, vào lúc này, những người bình thường kia cũng liều mạng chạy đến ký túc xá nhân viên. Bởi vì những ai sáng suốt đều có thể nhìn ra được bên trong khu ký túc xá nhân viên tương đối an toàn.
Bọn họ còn chưa chạy tới thì cửa chính của ký túc xá nhân viên đóng lại ‘sầm’ một tiếng, Hứa Tang Du còn nghe thấy có người vừa thét chói tai vừa hô: “Đóng kỹ cửa lại, đóng kỹ cửa lại! Đừng cho bọn họ vào đây!”
Cô đã tiên đoán được tiếp theo sẽ có bao nhiêu hỗn loạn, lập tức liền cảm thấy hơi đau đầu. Tại sao trước đây lại nhất thời ấm đầu mà đến nơi này chứ …
Cánh cửa chính đóng sầm lại, thây ma và người bình thường, còn có mấy tiểu đội người dị năng chạy trở về khu dân cư, toàn bộ đều bị nhốt ngoài cửa.
Lúc này hầu như tất cả mọi người trong tòa nhà đều đã thức giấc, có người ra xem náo nhiệt, có người trốn trong phòng không dám nói gì, càng nhiều người đã tập trung lại ở chỗ tầng một, đặc biệt là sau khi đóng cửa lại thì có thêm một tốp người mới tới.
Cũng chính là bạn bè thân thiết và người thân của những tiểu đội người dị năng kia, bọn họ cũng ở trong toà nhà ký túc xá nhân viên này.
Bạn bè thân thích của bọn họ bị nhốt ngoài cửa, thế coi sao đặng?
Một người phụ nữ trung niên kích động nhất trực tiếp bổ nhào về hướng cửa ra vào: “Chồng tôi vẫn còn ở ngoài mà! Mấy người mở cửa ra!”
Đám người kia đương nhiên sẽ không mở cửa, sau khi mở cửa thì tràn vào không chỉ là những người có dị năng kia
Hơn nữa, mọi người bây giờ đều không rõ ràng lắm điều kiện bị lây nhiễm zombie là gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy có thể có liên quan đến việc bị zombie cắn.
Nhưng bọn họ cũng không hề biết chuyện người có dị năng rất khó bị cảm nhiễm, có lẽ họ nghĩ rằng người dị năng cũng sẽ bị lây nhiễm nên làm sao chịu để cho đám người đó vào trong?
Gã đóng cửa cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chỉ vì một mình chồng bà mà muốn hại chết tất cả mọi người hay sao? Muốn tình cảm vợ chồng thật sự sâu nặng hay là bà ra ngoài đi cùng chồng bà luôn đi!”
Bạn bè thân thích bên này cũng rất phẫn nộ.
“Bọn họ vì bảo vệ mọi người mới ra ngoài! Sao các người có thể như vậy? Những người ra ngoài bây giờ là những người tương đối mạnh mẽ trong nhóm chúng tôi. Nếu như bọn họ bởi vì bị nhốt ở ngoài mà xảy ra chuyện, những người còn lại như chúng tôi đây phải làm sao bây giờ? Cứ đợi ở đây thôi sao? Sau đó đang sống sờ sờ bị zombie vây đến chết?”
“Dù sao thì bây giờ cũng không thể mở cửa! Mở cửa thì không cần đợi đến khi zombie vây bà, trực tiếp bị cắn chết luôn, được chưa? Bà muốn ra ngoài thì cứ việc đi, nhảy từ cửa sổ hay nhảy từ tầng hai xuống cũng chẳng ngã chết người được đâu.”
Bên ngoài lộn xộn mà bọn họ còn ở đây cãi nhau. Hứa Tang Du đã rất lâu không gặp qua cảnh tượng vô tổ chức, vô kỷ luật và hỗn loạn thành dạng này rồi.
Vốn dĩ cô không muốn quan tâm cho lắm, vì không cần thiết phải nhúng tay vào. Cô chỉ là một người qua đường chẳng may bị liên luỵ vào mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu không có một người thủ lĩnh thì bọn họ có thể cãi nhau tới hừng đông, cãi cho đến khi người ở bên ngoài chết hết.
Hứa Tang Du cầm rìu bước xuống cầu thang, cố gắng làm cho thái độ của mình nhẹ nhàng hơn: “Tôi cảm thấy mọi người cãi nhau thế này cũng chẳng có tác dụng gì, chúng ta nên đoàn kết một chút, dù sao thì chúng ta đều là loài người may mắn còn sống. Những người bên ngoài cũng là chúng ta…”
Cô còn chưa kịp dứt lời, một gã trong số đó cũng không biết là từ đâu ra trực tiếp chĩa thẳng vào mũi cô chửi bới: “Mày lại là con điếm của thằng nào ở bên ngoài? Muốn hại chết mọi người thì cứ nói thẳng! Dù sao thì hôm nay tao cũng sẽ đứng đây, ai dám bước qua mở cửa thử xem?”
Gã cười lạnh nói: “Mấy người không phải là muốn mở cửa vì còn có người thân, bạn bè của mình ở bên ngoài hay sao? Thế còn bạn bè thân thích của chúng tôi ở đây thì sao, bạn bè thân thích của các người là người, còn bạn bè thân thích của chúng tôi không phải người à? Dựa vào cái gì mà muốn hại chết nhiều người hơn chỉ vì mấy người bọn họ chứ?”
“Dù sao tôi đã nói rồi, ai dám bước qua mở cửa thử xem! Các người muốn mạng của tôi thì tôi lấy mạng của mấy người trước…”
Gã ta vẫn chưa nói hết những lời độc ác thì rìu chữa cháy đã lướt qua sườn mặt của gã, nặng nề ghim mạnh lên vách tường.
Lưỡi rìu trực tiếp cắm thẳng vào tường, phải sâu ít nhất mười xen-ti-mét.
Mặt mũi Hứa Tang Du lạnh tanh, thậm chí còn mang theo một chút sát khí: “Tao nói chuyện đàng hoàng với mày mà mày lại không nghe tiếng người phải không?”
“Muốn thử xem lưỡi rìu của tao sắc bén hay là cổ mày cứng không? Nếu không muốn thì nghe tao nói cho hết.”
Toàn bộ hiện trường rơi vào yên lặng, vốn dĩ còn huyên náo ồn ào bây giờ không còn một ai phát ra âm thanh nữa.
Hứa Tang Du rất vừa lòng, cô thực sự rất khó chịu khi bị người khác ngắt lời cô vào những thời điểm quan trọng, còn phải dùng những lời vô nghĩa lãng phí thời gian.
Vốn dĩ cô muốn tỏ ra thân thiện một tý, không muốn cứng rắn thái quá, nhưng một số người thì lại không có tự trọng.
“Thứ nhất, tôi không có người thân hay bạn bè gì ở bên ngoài, tôi chỉ muốn nói một sự thật rằng một người đàn ông trưởng thành cầm vũ khí lên là có thể dễ như trở bàn tay giết chết một con zombie. Tình huống bên ngoài không có hỏng bét như mọi người nghĩ, bỏ mặc bọn họ ngược lại là cho không đầu người.”
“Thứ hai, đứng đây lãng phí thời gian để cãi nhau không có bất cứ tác dụng gì. Bây giờ các người chỉ cần nghe theo tôi là đủ, sau khi tôi nói xong còn có người nào dị nghị thì mời nhanh nhẹn một chút bước ra phản bác tôi. Dùng miệng hay là nắm đấm của mấy người, nhớ rõ là nhanh một chút, ‘phản bác’ cùng nhau cũng được, đừng lãng phí thời gian.”
“Nếu như không có, người già yếu, bệnh tật, tàn tật bây giờ trở lại tầng trên, trở về phòng mình trốn cho kỹ. Người có năng lực chiến đấu, thân thể cường tráng thì chuẩn bị vũ khí cho tốt để lát nữa cùng tôi ra ngoài dọn dẹp lũ thây ma. Chẳng phải tốt hơn là cho đi một đống đầu người, được không? Những người còn lại đang đợi ở đây làm gì, đợi ai đến cứu mấy người hay sao? Siêu nhân hay là Ultraman?”
Hứa Tang Du rút lưỡi rìu từ trên trường ra, không chút khách khí nào mà đập xuống đất: “Tôi đã nói xong, ai tán thành, ai phản đối?”