Trấn nhỏ có phong cảnh tươi đẹp nằm trong một trang viên cổ xưa, nơi rừng cây xanh um tươi tốt, có tòa kiến trúc màu trắng theo phong cách Baroque nằm sừng sững ở đó.
Nơi đây chính là tòa lâu đài được truyền thừa mấy trăm năm của gia tộc Field.
Từ đời tổ tiên Anderson đã bắt đầu phục vụ trong gia tộc Field, giờ ông ta đang là quản gia của người quản lý gia tộc Field hiện tại, quản lý tòa lâu đài lâu đời có lịch sử hàng trăm năm này.
Mỗi ngày khi thức dậy vào buổi sáng, ông ta đều sẽ giao việc cho các người hầu dọn dẹp tất cả mọi thứ trong lâu đài, bảo đảm tất cả mọi thứ trong lâu đài đều ngay ngắn nghiêm chỉnh, có thể kiểm tra bất cứ lúc nào, cho dù là lúc chủ nhân không có ở nhà thì cũng chưa bao giờ lơ là, vẫn nghiêm túc thực hiện chức trách của mình mọi lúc như trước đây.
Hơn nữa mấy năm gần đây, thời gian chủ nhân quay về ở càng ngày càng nhiều, so với thế giới phồn hoa bên ngoài kia, dường như ngài ấy càng thích sự yên tĩnh thảnh thơi nơi đây hơn.
Buổi sáng ngày hôm nay, Anderson vẫn mặc bộ vest đuôi tôm của mình như thường lệ, nghiêm túc đeo chiếc nơ lên cổ, xỏ găng tay màu trắng bắt đầu công việc một ngày hôm nay của mình.
Lúc ông ta đi ra bên ngoài đã thấy Mars đứng đợi bên trong sảnh phụ, anh ta cười nói: “Đây là tác phẩm ‘Bóng đêm’ mới nhất của họa sĩ trẻ tuổi kia, vừa cho ra tôi đã cướp lấy ngay, ngài Bá tước nhất định sẽ thích lắm.”
Anderson gật đầu mỉm cười, ông ta đi tới trước bàn, lấy một con dao rọc giấy sắc bén ra, cẩn thận tỉ mỉ rạch mở lớp giấy bọc bên ngoài bức tranh, ngay sau đó một bức tranh vô cùng xinh đẹp liền xuất hiện trước mắt ông.
Ông ta thưởng thức một lát rồi nói với Mars: “Cậu vất vả rồi, ngài Bá tước nhất định sẽ vừa lòng lắm, lát nữa tôi sẽ cho người chuyển thù lao cho cậu.”
Mars lộ ra vẻ mặt vui sướng, anh ta biết ngài Bá tước Field trước giờ vẫn luôn hào phóng, chỉ cần có thể lấy được thứ ngài ấy thích, đương nhiên là có thể nhận được thù lao xa xỉ, mấy năm nay anh ta đã giúp ngài bá tước mua rất nhiều tranh vẽ của Kỷ Lăng.
Thế nhưng anh ta lại không hiểu, rốt cuộc họa sĩ trẻ tuổi tới từ đất nước phương đông xa xôi kia có điều gì đáng để Bá tước Field coi trọng như vậy cơ chứ? Tuy rằng Kỷ Lăng rất tài năng...!Thế nhưng dù sao cũng chỉ là người mới vừa bộc lộ tài năng mà thôi, trước đây Bá tước Field chỉ sưu tập những tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng như Van Gogh, tranh vẽ của Kỷ Lăng còn chưa đạt tới tiêu chuẩn để ngài ấy sưu tập mới phải…
Mars nghi hoặc lắc đầu, lúc chuẩn bị đi còn nói thêm một câu: “Đúng rồi, tôi nghe nói ngày mùng tám tháng sau họa sĩ nhỏ đó sẽ tới đây tổ chức triển lãm tranh, có lẽ ngài Bá tước sẽ hứng thú với tin tức này.”
Anderson gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Mars không nói thêm gì nữa, mỉm cười rời đi.
Anderson nhìn theo Mars rời đi, cầm lấy bức tranh đi tới phòng cất giữa phía đông tòa lâu đài.
Nhưng thứ Bá tước Field cất giữ có rất nhiều, thứ cất giữ của gia tộc cũng có tuổi đời lâu dài, nhưng không có bất cứ người ngoài nào được phép tham quan phòng cất giữ của ngài ấy, nếu như có người có thể nhìn thấy được, nhất định sẽ giật mình bởi nơi đây có nhiều thứ nổi tiếng tới như vậy...! Nhưng Anderson biết, ngài Bá tước không hề để ý tới những thứ đồ này, ngài ấy càng thích sưu tập những tác phẩm của họa sĩ tên là Kỷ Lăng lơn.
Thậm chí vì vậy mà còn chuyển đồ vật có giá trị liên thành tới một căn phòng khác, để trống căn phòng cất chứa lớn nhất, chỉ dùng để đặt những bức tranh của Kỷ Lăng.
Anderson treo bức tranh lên tường thật cẩn thận, căn phòng cất chứa này vẫn luôn là một tay ông ta tự mình dọn dẹp, nơi đây là những báu vật mà Bá tước Field yêu thương nhất, đương nhiên phải đối xử thật cẩn thận, mà tự tay ông ta làm đương nhiên sẽ đáng tin hơn bất kì người hầu nào, thay chủ nhân gìn giữ những thứ mà chủ nhân trân trọng nhất, đây là tố chất của một người làm quản gia đủ tư cách như ông.
Anderson làm xong hết thảy, cẩn thận quan sát lại một lượt.
Mấy năm nay, căn phòng vốn dĩ trống trải dần dần trở nên đầy ắp, trên tường đã treo mấy chục bức tranh, có giả tưởng ngựa tung vó trong bầu trời, cũng có một góc cành hoa đang lay động, có thảo nguyên rộng lớn không bóng người, cũng có những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát...
Đây đúng thực là một người trẻ tuổi rất có tài năng, mấy năm nay cũng có chút tiếng tăm trong giới hội họa thế giới, nhưng điều thực sự khiến Anderson cảm thấy tò mò không phải là tranh vẽ của cậu, mà là quan hệ giữa cậu và Bá trước Field.
Anderson nhớ lại ngày hôm qua, vợ của ông ta còn tò mò hỏi ông về chuyện của Bá tước Field, tuy rằng đám con cái không nói gì nhưng trong lòng cũng không nhịn được muốn hóng hớt cuộc sống riêng tư của chủ nhân tòa lâu đài.
Thật ra, trong cả giới quý tộc và cao tầng này, người tò mò về chuyện này đã không còn là thiểu số nữa.
Bá tước Field đã không còn trẻ thế nhưng tới tận bây giờ ngài ấy cũng không có bất kì suy nghĩ gì về việc muốn kết hôn, mấy năm trước không có ai để ý tới chuyện này, bởi vì Bá tước Field trước giờ vẫn luôn phong lưu, người tình có nhiều vô số kể, với thân phận của ngài ấy không cần phải vội chuyện kết hôn đúng thật là rất bình thường, những người phụ nữ kia cũng vui vẻ có một mối tình thoáng qua với ngài ấy, tuy rằng không kết hôn nhưng cuộc sống không hề vô vị, vậy nhưng những năm gần đây...! dường như Bá trước Field đang chán ghét ngày tháng ong bướm này, ngài ấy không còn để cho những người phụ nữ kia tới gần, thậm chí còn bắt đầu ru rú ở trong nhà, quanh năm đều ở trong lâu đài, rất ít khi ra ngoài tham gia các hoạt động tiệc tùng.
Thanh tâm quả dục không định kết hôn, vậy thì là không bình thường rồi.
Có người cho rằng Bá tước Field tìm được tình yêu chân chính rồi, ngài ấy không còn chơi bời ong bướm là vì chuẩn bị kết hôn, rốt cuộc người phụ nữ như thế nào mới có thể khiến một người phong lưu mà vô tình này phải thay đổi vì cô ấy đây?
Thế nhưng một năm, hai năm, rồi ba năm trôi qua...
Bên cạnh Bá tước Field vẫn không có bất kì người nào, đừng nói là kết hôn, đến cả scandal cũng chẳng có lấy một tin.
Mọi người không thể không nhận ra rằng, có thể ngài Bá tước thực sự chán ghét cuộc sống xa hoa lãng phí tùy hứng kia, muốn tu tâm dưỡng tính?
Tuy đang độ tuổi chính trực tráng niên, nhưng ngài Bá tước như thể đã bước vào tuổi già vô dục vô cầu, ngài ấy không để ý tới bất kì việc gì bất kì người nào hết, cứ như tất cả mọi thứ trên thế giới này đối với ngài ấy mà nói thì chẳng có gì quan trọng vậy.
Thế nhưng chỉ có một mình Anderson biết rằng, thực ra ngài Bá tước để ý tới một người.
Đó chính là cậu thanh niên tên Kỷ Lăng sống ở đất nước phương đông xa xôi kia, từ khi ngài Bá tước tới đất nước kia một lần, sau khi quay về không những trở nên càng thêm sâu không lường được, có lúc Anderson sẽ cảm thấy rằng đến cả bản thân trong mắt ngài Bá tước cũng chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ bé mà thôi...
Trừ tin tức của cậu thanh niên kia ra, cũng không còn bất cứ điều gì có thể khiến ngài Bá tước hứng thú được nữa.
Năm năm trời, trong phòng cất chứa đặt đầy tranh vẽ của Kỷ Lăng.
Ngài Bá tước sẽ thường xuyên tới đây, nhưng không ở lại quá lâu, ngài ấy thường chỉ nhìn qua một chút sau đó liền rời đi, lại càng không chủ động đi gặp người đó.
Ngoài cái lần cậu thanh niên kết hôn vào một năm trước, ngài Bá tước đã không còn đặt chân tới đất nước kia nữa, dường như đang kìm chế điều gì.
Anderson nhớ có một lần, bản thân vì tò mò mà hỏi ngài Bá tước một câu: Nếu như ngài muốn gặp cậu ấy, vậy vì sao lại không đi?
Ngài Bá tước cười nói: Bởi vì bây giờ vẫn chưa phải là lúc.
Anderson không hiểu, nếu muốn gặp một người, còn phải quan tâm lúc này lúc kia làm gì?
Anderson cũng từng điều tra thông tin về cậu thanh niên ấy, muốn biết được rốt cuộc cậu có chỗ nào đáng để ngài Bá tước nhìn với con mắt khác, lẽ nào cậu chính là người khiến ngài Bá tước thay đổi sao? Thế nhưng ông ta không có được bất kì thông tin có tác dụng nào cả.
Nếu như ngài Bá tước yêu Kỷ Lăng, vì sao lại không đi gặp cậu ấy, không để ông ta dẫn người về? Hơn nữa Kỷ Lăng cũng đã kết hôn với người khác rồi, cho nên chắc hẳn không phải là yêu đâu.
Thế là Anderson lại suy nghĩ, lẽ nào Kỷ Lăng là con riêng của ngài Bá tước sao? Thế nhưng phỏng đoán này hình như lại càng hoang đường hơn...
Anderson lắc đầu, bỏ qua mấy suy nghĩ lung tung kia, xoay người đóng cửa phòng chất chứa lại.
Ông ta đi tới nhà ăn, liền trông thấy ngài Bá tước vừa mới dùng bữa sáng.
Người đàn ông tóc nâu đầy nho nhã nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống, lấy khăn tay màu trắng lau khóe miệng, nhướn mày nói: “Anderson, hôm nay có việc gì sao?”
Anderson cung kính cúi người, nói: “Mars mang tranh vẽ gần đây của Kỷ Lăng tới, tôi đã đặt vào phòng cất chứa rồi, ngoài ra tôi còn biết ngày mùng tám tháng sau Kỷ Lăng sẽ tới London tổ chức một buổi triển lãm tranh.”
Hàng lông mày của Carlos hơi nhếch lên, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Anderson báo cáo những chuyện thường ngày, thấy Carlos không dặn dò gì thì chuẩn bị rời đi, lúc này Carlos lại đột nhiên cất lời, lạnh nhạt nói: “Tôi quyết định tổ chức một buổi yến tiệc ở đây, mời những những người máu mặt trong xã hội cùng với một số thanh niên nghệ thuật gia, thời gian...! thông báo là buổi tối ngày mùng tám đi.”
Anderson kinh ngạc giương mắt: “Buổi tối ngày mùng tám ạ?”
Carlos nói: “Đúng vậy, ông đi sắp xếp đi, tôi hy vọng có thể nhìn thấy vị khách mà tôi muốn gặp.
Anderson hiểu ra ngay lập tức, cung kính khom lưng trả lời: “Vâng, tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt, ngài cứ yên tâm ạ.”
…
Triển lãm tranh kết thúc, Kỷ Lăng nhìn nhân viên công tác lấy từng bức tranh vẽ xuống, cẩn thận cất vào một chiếc vali kiểu Trung, đây là ngày cuối cùng trong tour triển lãm tranh lần này của cậu, sau khi kết thúc là có thể về nhà rồi.
Nhớ tới bản thân đã rời nhà một thời gian, Kỷ Lăng lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Ninh Ngọc: “Ngày mai em về nhà rồi.”
Ninh Ngọc rất nhanh đã trả lời lại: “Anh đi đón em.”
Kỷ Lăng: “Vâng.”
Cậu nhìn tin nhắn mà bên môi không khỏi xuất hiện ý cười, có chút nóng lòng muốn về nhà, tính ra thì lần này cậu rời nhà cũng hơn hai tháng rồi nhỉ...
Còn là lần đầu tiên chia xa với Ninh Ngọc lâu như vậy.
Kỷ Lăng đi tới bên ngoài hành lang, nhìn khuôn mặt của những người đi qua đi lại dưới tầng, bỗng nhiên nhớ ra rằng Carlos sống tại đất nước này, năm đó anh ta từng nói với cậu rằng nếu như cậu tới đất nước của anh ta, anh ta sẽ chiêu đãi cậu cẩn thận.
Thế nhưng Kỷ Lăng chưa bao giờ có ý định liên lạc với Carlos, đối với cậu mà nói, tất cả những chuyện ở thế giới kia đã là quá khứ rồi, những năm qua Carlos cũng không còn tìm cậu nữa, trừ cái lần vào ngày kết hôn đó ra, từ đó liền biến mất khỏi thế giới của cậu.
Mấy năm trôi qua, Carlos dần dần trở thành một cái tên mơ hồ, nếu như Carlos đã không làm phiền cậu, vậy thì đương nhiên cậu cũng sẽ không làm phiền tới Carlos.
Lại càng không có ý định lợi dụng tài nguyên của Carlos.
Nhớ tới những chuyện xảy ra trước kia, Kỷ Lăng không nhịn được mà bật cười, cứ giống như cảm giác sau khi trưởng thành quay lại nhìn những hành động ấu trĩ lúc còn nhỏ kia của mình vậy.
Lúc đó cậu cũng mệt mỏi ứng phó ở thế giới kia, bị boss phản diện dọa cho như chim sợ cành cong, hôm nào cũng sầu tới mức trọc cả đầu để nghĩ cách làm sao bảo vệ bản thân, hay bị ép cho cuống lên gây ra những chuyện mất mặt...!Nếu như làm lại một lần nữa, mình có thể xử lý được tốt hơn nhỉ?
Thế nhưng đời người chung quy cũng phải có những điều nuối tiếc.
Lúc này Isaac chủ nhân của phòng tranh này đi tới từ phía đối diện, nở nụ cười xán lạn với Kỷ Lăng từ đằng xa: “Hey, hóa ra cậu ở đây à, tôi tìm cậu rất lâu đấy.”
Isaac là một người da trắng cao to, là người hào sảng giao thiệp rộng, cũng chính bởi lời mời của anh ta cho nên Kỷ Lăng mới tới đây tổ chức triển lãm tranh, bọn họ đã quan biết nhau hơn hai năm, cũng coi như là bạn bè khá thân thiết.
Isaac choàng lấy vai Kỷ Lăng, nói: “Thật sự không ở lại thêm mấy ngày nữa sao?”
Kỷ Lăng cười lắc đầu: “Thôi, tôi còn phải về nhà nữa.”
Isaac kéo dài âm điệu: “Chắc chắn trong nhà cậu đang có một mỹ nhân câu hồn đoạt phách đang đợi cậu đúng không, nếu không thì sao mỗi lần tôi muốn mời cậu ở lại thêm mấy ngày, cậu đều nói phải về nhà chứ?”
Kỷ Lăng trầm tư một lúc: “Ừm, là một mỹ nhân.”
Isaac cạn lời luôn rồi, hận rèn sắt không thành thép nói: “Cho dù có là mỹ nhân thì hoa trong nhà cũng đâu thơm bằng hoa dại! Thôi vậy, không nói nhiều với đồ ngốc cậu nữa, nếu như ngày mai cậu phải đi rồi, vậy thì tối nay đi tham ra một buổi yến tiệc với tôi đi.”
Kỷ Lăng không thích mấy trường hợp này cho lắm, có chút không muốn đi nên bèn nói: “Tôi muốn quay về nghỉ ngơi.”
Isaac xụ mặt, bực bội nói: “Tôi có mấy người bạn muốn làm quen với họa sĩ Kỷ Lăng nổi tiếng lẫy lừng, bảo tối nay tôi nhất định phải dẫn cậu tới, nếu như cậu chẳng cho tôi chút thể diện này, thì sau này cứ coi như không có người bạn là tôi đi.”
Kỷ Lăng: “...”
Isaac thấy Kỷ Lăng không nói gì nên coi như là cậu đồng ý luôn, lúc này mới vừa lòng nói: “Kỷ thân yêu, tôi biết cậu là người có nghĩa khí mà, không phải Trung Quốc còn có câu nói, bạn bè lên núi đao xuống biển lửa hay sao?”
Kỷ Lăng: “...”
So sánh này của cậu hình như không đúng lắm thì phải? Thứ nhất, quan hệ của chúng ta không tốt tới mức đó, thứ hai, cũng chỉ là tham gia một bữa tiệc mà thôi, còn chưa tính là lên núi đao xuống biển lửa gì hết.
Thế nhưng Kỷ Lăng rất tâm lý không sửa lại câu nói của anh bạn, cứ để sự hiểu lầm tốt đẹp này tiếp diễn đi.
Trên đường Isaac vừa lái xe vừa ngâm nga bài hát gõ tay lên vô lăng, dường như tâm trạng rất vui vẻ, thế nhưng con đường ở đây càng ngày càng hẻo lánh, nhìn trông là đường đi ra khỏi thành phố.
Kỷ Lăng nghi hoặc nhìn bạn mình, nếu như không phải tin tưởng rằng quan hệ giữa bọn họ rất tốt, cậu còn nghi ngờ anh ta muốn giết người diệt khẩu đấy.
Ngay lúc cậu đang nghĩ xem có nên hỏi nơi này là nơi nào hay trong, thì ngay trong một trấn nhỏ hẻo lánh xuất hiện một tòa lâu đài hoa lệ vừa chăng đèn lộng lẫy, Kỷ Lăng nghẹn lại câu hỏi nơi yết hầu, xem ra thật sự có người tổ chức yến tiệc ở đây!
Isaac quay đầu lại cười nói với Kỷ Lăng: “Nhìn xem, chúng ta tới rồi.”
Chiếc xe lái vào một con đường rất dài, hai bên đường có những đóa hoa um tùm tươi tốt, có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở nơi đây đã được xử lý cẩn thận, chắc hẳn là lãnh địa của một quý tộc nào đó, mà không phải một tòa lâu đài ma không có hơi người.
Kỷ Lăng dừng lại một chút: “Bạn của cậu là...”
Isaac chớp mắt đầy thần bí, nói: “Đợi cậu đi vào là sẽ biết ngay tôi.”
Kỷ Lăng nở nụ cười bất đắc dĩ, cái tên này còn chơi trái trò úp úp mở mở nữa chứ.
Tuy rằng Isaac không chịu nói nhưng Kỷ Lăng không hề để ý, lát nữa gặp mặt tự khắc sẽ biết thôi.
Mấy năm trôi qua, cậu cũng đã không còn là thiếu niên trẻ con lại dễ hoảng loạn khi xảy ra chuyện kia nữa rồi, tuy rằng theo thời gian, con người sẽ không thay đổi bản tính, nhưng theo sự từng trải thì sẽ dần dần trưởng thành thay đổi.
Isaac dẫn Kỷ Lăng đi vào tòa lâu đài, quản gia của tòa lâu đài là một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt nâu đen, mặc một một vest đuôi tôm nghiêm chỉnh, cung kính dẫn bọn họ vào trong.
Isaac rát khách sáo với quản gia, nói: “Ông Anderson cứ đi bận việc của mình đi, không cần quan tâm tới chúng tôi đâu.”
Anderson hơi mỉm cười: “Được ạ, nếu như ngài có vấn đề hoặc yêu cầu gì, xin hãy nói cho tôi biết.” Ông ta lại nhìn sang phía Kỷ Lăng, nở một nụ cười thần bí: “Cậu Kỷ, xin hãy tận hưởng đêm nay hết mình mình ở nơi đây nhé.”
Kỷ Lăng lịch sự gật đầu mỉm cười.
Isaac đợi Anderson rời đi, lúc này mới cảm khái nói: “Tính ra rất lâu rồi tôi cũng không tới đây, lần trước Fi...!ngài Bá trước tổ chức tiệc ở đây, cũng là mấy năm trước rồi.”
Kỷ Lăng tò mò nói: “Ngài Bá tước?”
Isaac khoa trương nói: “Ấy, trước đây tôi chưa nói với cậu sao? Chủ nhân của nơi đây là một quý tộc hàng thật giá thật đó.”
Kỷ Lăng bật cười ha ha: “Có lẽ là cậu quên rồi đấy.”
Isaac vỗ cái trán mình, lúc này ở đối diện có bạn bè gọi anh ta, vậy là anh ta liền nói: “Tôi đi xung quanh đây chào hỏi trước đã, sẽ nhanh chóng quay lại đi cùng với cậu, đợi tôi nhá đừng có đi lung tung, lát nữa tôi sẽ giới thiệu bạn tôi cho cậu làm quen!”
Kỷ Lăng: “...”
Thực sự chưa bao giờ gặp ai không đáng tin như thế này luôn...
Kỷ Lăng đứng yên tại chỗ chờ đợi một lúc, cuối cùng bởi vì có quá nhiều người, chớp mắt một cái đã không còn thấy bóng dáng Isaac đâu nữa.
Kỷ Lăng lắc đâu, cái tên này chẳng đáng tin gì cả.
Nhưng dù sao hôm nay cậu cũng đã bị kéo tới đây rồi, nếu như Isaac đã bỏ lại cậu, đương nhiên cậu cũng không có hứng thú đứng ngốc tại chỗ chờ đợi, Kỷ Lăng liền đi ra khỏi đại sảnh, nghĩ xem nên quay về như thế nào.
Rời xa thành phố huyên náo, bầu không khí ở nơi đây rất mát mẻ tươi mới, dường như còn có mùi thơm của cỏ cây.
Vườn hoa được chăm sóc vô cùng tinh tế, hai bên đường lát đá cuội treo đèn kim loại màu trắng, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp.
Kỷ Lăng tùy tiện đi dạo, liền thấy đằng trước xuất hiện một góc hoa hồng màu đỏ thẫm, cậu không kìm được tự động đi tới, cúi đầu xuống ngửi, mùi thơm hút hồn tràn vào trong khoang mũi.
Nhìn từ xa chỉ thấy một góc, nhưng sau khi đi vào mới nhận ra nơi đây còn có một chỗ khác, không ngờ lại là một vườn hoa hồng rộng lớn, đom đóm bay lượn trong bầu trời đêm, giống như những ngôi sao lấp lánh, giữa vườn hoa còn có một bộ bàn ghế đá màu trắng.
Kỷ Lăng sững người ở đó, bỗng chốc cậu cảm thấy một cảm giác quen thuộc rất kì lạ.
Giống như đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu vậy.
Thế nhưng lại không nhớ ra được, rõ ràng là cậu tới nơi đây lần đầu tiên mà.
Kỷ Lăng cau mày lại, nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra nổi, nơi đây vô cùng yên tĩnh, không có người nào khác, Kỷ Lăng lo rằng nơi đây là nơi mà mình không nên tới, không nghĩ nhiều thêm mà chuẩn bị rời khỏi nơi này, cuối cùng vừa mới xoay người đi, liền nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng cười khẽ.
“Tôi muốn cố gắng trả lại nguyên trạng, thế nhưng trên trái đất không có thực vật lá rộng tới từ hành tinh Lam Hải, cho nên cuối cùng vẫn kém hơn một chút...”
Bước chân Kỷ Lăng khựng lại, kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Liền thấy người đàn ông tóc nâu mắt nong nho nhã tuấn tú chậm rãi bước ra từ khóm hoa, tay anh ta chống cây trượng bằng kim loại, nhướn mày nở nụ cười tao nhã: “Muốn gặp em một lần thực sự rất khó, cho nên xin hãy lượng thứ cho tôi vì trước khi mới em tới đây đã không nói với em về thân phận của tôi.”
Đúng thật là ban nãy Kỷ Lăng vô cùng bất ngờ, thế nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, chuyện này cũng giống như chuyện Carlos sẽ làm.
Hơn nữa vườn hoa này, cuối cùng cậu cũng nhớ ra vì sao lại có cảm giác quen thuộc rồi...!Khi đó cậu vừa mới xuyên tới lần hai, từng được mời tới sống mấy ngày trong dinh thự của Carlos, lúc đó trong dinh thự của Carlos có một vườn hoa hồng như thế này, đối với thế giới kia mà nói, hoa hồng là một loài thực vật cổ xưa quý giá gần tuyệt chủng, mà không phải có thể nhìn thấy bất kỳ lúc nào như ở trái đất.
Vườn hoa đó, cậu chỉ từng nhìn thấy trong nhà của Carlos.
Kỷ Lăng nhìn về phía anh ta, cười nhàn nhàn nói: “Thực ra nếu như chỉ muốn mời tôi tới làm khách, thì chú có thể nói thẳng, tôi sẽ không từ chối đâu.”
Carlos nhìn cậu một lúc, đột nhiên trong mắt xuất hiện ý cười, nói: “Em đã thay đổi rất nhiều.”
Cậu thiếu niên đã từng sợ hãi anh ta, hoảng hốt khi nhìn thấy anh ta, sẽ nghĩ đủ mọi cách để tránh thoát khỏi anh ta, bây giờ đã trở thành một cậu thanh niên thành thục ổn trọng rồi, lúc đối mặt với anh sẽ trả lời vất bình tĩnh.
Thậm chí là có thể thản nhiên nói ra lời như vậy.
Mà không phải là trốn tránh.
Carlos nhún vai, ý cười càng tăng thêm: “Bởi vì tôi từng mời em rất nhiều lần, nhưng em không hề tới đây một lần nào cả, càng không tìm tôi, tôi còn tưởng em không muốn gặp tôi đấy.”
Kỷ Lăng im lặng một lúc rồi nói: “Lời khách sáo mà thôi, tôi sẽ không coi là thật.”
Carlos nghe thấy vậy thì lộ vẻ buồn bã: “Lâu vậy rồi không gặp, em lại nói lời như thế, đúng là khiến người ta tan nát cõi lòng.”
Kỷ Lăng đã hiểu cái tên này giỏi giả vờ từ lâu, mặt vô cảm nói: “Vậy sao?”
Carlos thấy Kỷ Lăng thờ ơ như vậy, chỉ đành thu lại vẻ mặt buồn bã, nhún vai nói: “Em càng lạnh lùng vô tình hơn trước đây rồi.”
Kỷ Lăng thầm nghĩ, bị boss phản diện lạnh lùng vô tình nói là lạnh lùng vô tình, không biết có phải là vinh hạnh của cậu hay không?
Carlos đi từng bước tới, nhìn hoa hồng ở xung quanh, cụp mắt nhìn Kỷ Lăng: “Em vẫn còn nhớ nơi này chứ?”
Kỷ Lăng gật đầu.
Carlos nhìn cậu thật sâu, khóe môi nhếch lên, ý tứ sâu xa nói: “Lúc đó tôi lừa em tới đây, em thực sự ngốc nghếch mà tới, hoặc có lẽ em biết tôi có ý đồ khác, nhưng lại cho rằng tôi sẽ không làm gì được em.
Thực ra đây là hành động vô cùng ngây thơ mạo hiểm, đưa bản thân vao trong tay người có ý đồ với em...!tôi hoàn toàn có thể làm chuyện quá đáng với em đấy.”
Kỷ Lăng: “...” Câu này cậu chẳng có cách nào phản bác được, Carlos nói rất đúng, bản thân cậu lúc đó rất ngây thơ.
Cậu cảm thấy nếu như Carlos đã dám quang minh chính đại mời cậu thì tất nhiên sẽ không thể làm gì được cậu, nhưng con người này, thủ đoạn của anh ta còn quỷ quyệt lạnh lùng gấp một trăm lần so với cậu tưởng tượng, cậu cũng không thể đoán được anh ta nghĩ điều gì, bản thân nghĩ sai lệch đi, thì thực sự suýt chút nữa đã đưa bản thân vào hang cọp...
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cậu vẫn có thể bình yên rời đi, còn phải cảm ơn Carlos đã nương tay.
Kỷ Lăng mím môi: “...!Thế nhưng chú đã không làm như vậy.”
Carlos đột nhiên giơ tay lên, nâng cằm Kỷ Lăng, khẽ cười chọc ghẹo: “Sao em biết là tôi làm hay không làm cái gì?” Anh ta dừng lại một chút, giọng nói kéo dài, đong đầy ý cười: “Tôi nhân lúc em ngủ mà hôn trộm em, đó là...!nụ hôn đầu của em có đúng không?”
Con ngươi Kỷ Lăng co rụt lại, cuối cùng một mặt khiếp sợ, cái gì?! Lúc đó còn xảy ra chuyện này sao?!
Cậu không hề hay biết!
Cậu còn tưởng Cảnh Tùy đã lấy đi nụ hôn đầu của mình chứ...
Cuối cùng trên mặt Kỷ Lăng cũng ửng đỏ mất tự nhiên: “Chú, chú nói vớ vẩn gì vậy.”
Carlos chậm rãi nói: “Không chỉ là nụ hôn đầu của em, còn có hôn lễ đầu tiên của em, đều thuộc về tôi...!Suýt chút nữa, đến cả lần đầu tiên của em cũng đã....”
Sắc mặt Kỷ Lăng bỗng sầm lại: “Chú câm miệng.”
Carlos lại không im lặng, đôi mắt nâu sâu thẳm, giọng điệu trầm thấp đong đầy ý cười: “Tôi có thể mời em cùng nhảy một điệu không? Trước khi em rời đi...”
Kỷ Lăng lại im lặng lần nữa.
Bàn tay người đàn ông đặt lên eo cậu, nhẹ nhàng kéo một cái, dựa gần lại rồi cất bước chậm rãi.
Tay của Kỷ Lăng bị đối phương nắm lấy, nhẹ nhàng di chuyển theo nhịp điệu của đối phương, nghe ca khúc người đàn ông khẽ ngâm nga, không có nhạc đệm.
Dù điệu nhạc không chuẩn cho lắm, nhưng Kỷ Lăng có thể nghe ra được, đây là một ca khúc rất nổi tiếng ở thế giới kia, cậu thường xuyên nghe thấy trong các yến tiệc của quý tộc, du dương êm tai lại kéo dài.
Carlos không ngâm nga bao lâu liền dừng lại, mặt mày anh ta càng trở nên sắc sảo trong đêm đen.
Một điệu nhảy dừng lại, anh ta khẽ khàng nâng tay Kỷ Lăng lên, đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay cậu.
Kỷ Lăng chuyển mắt nhìn xuống, cuối cùng nhìn thấy trên ngón tay đối phương còn đeo một chiếc nhẫn, đương nhiên...!Carlos đã từng tặng một chiếc khác cho cậu, thế nhưng cậu không nhận lấy.
Vốn dĩ chỉ định chào tạm biệt đối phương, nhưng vào lúc này tâm trạng lại có chút phức tạp, Kỷ Lăng cất lời: “Chú không cần thiết phải như vậy.”
Carlos không chút để ý mà mỉm cười: “Như nào?”
Kỷ Lăng nhìn vào mắt anh ta, nói từng chữ một: “Chú đã tới thế giới của tôi năm năm rồi, chú hiểu rất rõ thế giới của chú như thế nào, cũng hiểu rõ thế giới của tôi như thế nào, càng hiểu rõ rằng tất cả chỉ là sự hiểu lầm, là sự trùng hợp.
Tôi cũng không tốt như trong tưởng tượng của chú, tôi chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ cho nên mới làm như vậy, những chuyện đó chẳng qua chỉ là thiết lập tính cách mà tôi ngụy trang...!Mà trong thế giới thực sự của tôi, tôi chẳng qua cũng chỉ là một người trong hàng ngàn hàng vạn người bình thường khác.
Sẽ sợ hãi, sẽ ích kỉ, sẽ nỗ lực để sống sóng, cũng không dũng cảm tới như vậy...”
“Tôi biết hết.” Carlos ngắt lời cậu, cười nhàn nhạt nói: “Nhưng thế thì đã sao?”
Kỷ Lăng ngẩn ngơ nhìn anh ta.
Carlos nói: “Tôi từng thấy vũ trụ bao la rộng lớn vô hạn, cũng từng thấy cả một Tinh hệ bị hủy diệt ngay trước mắt tôi, lại càng từng thấy vô số con người tuyệt vời, sự xuất hiện của bọn họ rất đáng kinh ngạc, tôi còn từng thấy sự hưng thịnh cùng diệt vong của cả một triều đại...!Nhưng khi tôi có được tất cả mọi thứ, đặt chân ở nơi cao nhất, đúng lúc có một người như vậy xuất hiện trước mắt tôi, cho nên...!Tôi thích em, không phải vì em tốt tới mức nào khác biệt tới ra sao, mà là vì đúng lúc em là người đó mà thôi.”
Yết hầu Kỷ Lăng có chút khô khốc: “Thế nhưng tôi…”
Trong mắt Kỷ Lăng tràn đầy ý cười, chậm rãi nói: “Hôm nay tôi gặp em không phải để khiến em khó xử.
Tuy rằng đối với tôi mà nói, em đúng thật là một ngoại lệ độc nhất vô nhị...!Nhưng dáng vẻ thực sự của em như thế nào, tôi sẽ tự nhìn bằng chính đôi mắt của mình, mà không phải nghe em nói, chuyện tôi thích em cũng chỉ là chuyện của một mình tôi.”
“Chuyện em nên biết đó là, việc tôi thích em, không hề ảnh hưởng tới cuộc sống bây giờ của em, càng không cản trở tôi hưởng thụ tất cả mọi thứ mình có được.”
“Thực ra tôi nên cảm ơn em, có thể khiến tôi dừng lại bước chân, có thời gian rảnh rỗi ngắm nhìn những phong cảnh tuyệt đẹp bên cạnh mình.”
Carlos nói: “Hôm nay tôi mời em tới đây, chỉ là muốn nói cho em biết rằng, bây giờ tôi sống rất tốt.”
Kỷ Lăng nhìn chằm chằm anh ta, một lúc lâu sau, cậu nở nụ cười tươi tắn: “Tôi biết rồi, cảm ơn chú.”
Cậu dừng lại, quay người đi, trước khi đi còn quay đầu lại nói: “Tạm biệt.”
Carlos mỉm cười nhìn cậu thanh niên rời đi.
Không lâu sau, Anderson đi ra từ trong bóng tối, thấp giọng nói: “Ngài thực sự cứ để cậu ấy rời đi như vậy sao?”
Carlos nhẹ nhàng gõ ngón tay lên chiếc nhẫn, anh ta liếc mắt khẽ cười: “Ông có biết cách tốt nhất để yêu một người là gì hay sao?”
Anderson hỏi: “Là gì ạ?”
Dường như suy nghĩ của Carlos lại bay xa.
Người thương yêu ở bên nhau thì là yêu thương lẫn nhau, nhưng cưỡng chế giữ một người không yêu mình ở bên cạnh, chẳng qua chỉ là sự tình nguyện từ một phía, chỉ khiến hai người đau khổ mà thôi.
Anh ta đã quen với việc hủy diệt tất thảy, cho dù là người mình yêu, cũng không từ thủ đoạn mà đoạt lấy chiếm giữ.
Trùng sinh hai đời, mới hiểu được một đạo lý đơn giản nhất.
Chính là yêu một người, thì phải học cách buông tay.
“Đi thôi, tiệc tối sắp chính thức bắt đầu rồi.” Carlos lắc đầu xoay người, khóe miệng mang ý cười, giọng nói vang lên trong bóng đêm: “Không thể để khách của tôi đợi lâu được.”.