Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn Carlos, lời này của anh bảo tôi nên đáp thế nào đây?
Carlos nhìn dáng vẻ mơ màng thẹn thùng của cậu thiếu niên, khóe miệng anh ta bất giác cong lên, em vứt bỏ lớp ngụy trang hung hăng hống hách của em, thể hiện dáng vẻ thật sự của em, quả thật đáng yêu hơn tôi nghĩ nhiều đấy.
Carlos mỉm cười nói: “Tôi cũng có đứng tên vài phòng tranh, không biết có vinh hạnh được trưng bày tác phẩm của cậu không? Nếu như cậu bằng lòng trở thành họa sĩ mà phòng tranh chúng tôi ký kết, thì tôi sẽ vui hơn, tác phẩm của cậu xứng đáng được cả thế giới thưởng thức.
Kỷ Lăng mặt đỏ ửng, kinh ngạc đến nỗi nói không mạch lạc: “Tôi, tôi…”
Cậu “tôi, tôi” hết nửa ngày trời cũng chưa nói được cả câu nguyên vẹn, tuy bình thường nhóm người Vương Nhất Hâm thường làm nền cho cậu, đám nhóc đó cũng thường xuyên tâng bốc cậu một cách vô liêm sỉ, nhưng Kỷ Lăng rất biết tự lượng sức mình, nên đều không xem là thật, càng không vì thế mà kiêu ngạo ta đây.
Nếu như chỉ một chút thành tích như thế đã cảm thấy bản thân là một thiên tài thì thật sự là ếch ngồi đáy giếng, trên thế giới này có rất nhiều người ưu tú, dù sao cậu cũng chỉ là một sinh viên năm nhất đại học, sống cuộc sống theo tuần tự, làm gì dám mơ tưởng một bước lên trời chứ?
Nhưng bây giờ “ông lớn” đẳng cấp như thế lại bỗng nhiên lấy lòng cậu, còn bảo là muốn cậu trở thành họa sĩ ký kết của phòng tranh anh ta…
Thật sự là còn ảo hơn cả nằm mơ.
Kỷ Lăng thật sự hốt hoảng.
Cậu chắc chắn đã xuyên về thế giới hiện thực đấy chứ?!
Carlos cũng không vội bảo Kỷ Lăng trả lời anh ta ngay, anh ta mỉm cười nói: “Không sao, lời mời của tôi luôn để dành cho cậu.
”
Kỷ Lăng do dự hết nửa ngày trời, nhẹ nhàng thốt lên hai chữ: “Cảm ơn…”
Cuối cùng cậu cũng hiểu được cảm giác đượm tình khó tưởng là như thế nào rồi!
Khóe miệng Carlos cong nhẹ, ánh mắt có hơi ảm đạm, tuy rất muốn trực tiếp tiết lộ thân phận nhưng cuối cùng anh ta vẫn không làm thế.
Vì như thế sẽ chỉ khiến cậu thiếu niên lẩn trốn anh ta như kiếp trước mà thôi.
Ý trời để anh ta đến thế giới này, để anh ta có thể gặp lại người mình yêu với diện mạo hoàn toàn mới, là may mắn của anh ta… Tuy cậu thiếu niên bằng lòng hi sinh tính mạng cứu lấy người từng tổn thương cậu là anh ta, nhưng đó không phải là tình yêu, đó chỉ là bản chất lương thiện mềm lòng của cậu thiếu niên ấy, cho dù anh ta thể hiện lạnh lùng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thế vô cảm trước tình ý của mình, anh ta chính là như thế đấy!
Cho nên khi xưa anh ta mới có thể tha thứ cho Văn Ngạn, thậm chí đứng ra giúp Văn Ngạn.
Mà bây giờ anh ta cuối cùng cũng có cơ hội làm lại từ đầu, anh ta chắc chắn sẽ không phạm lại những sai lầm trong quá khứ, anh ta sẽ e dè, dè dặt xít lại gần người mình yêu, để cậu rơi vào cạm bẫy dịu dàng của anh ta.
Tôi muốn khiến em yêu tôi, cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tôi.
Không biết tại sao, Kỷ Lăng cảm thấy ánh nhìn của chú Field này có hơi nồng nhiệt quá.
Cậu cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, đưa chú Field đi dạo trong khuôn viên trường.
Làm sao đây, căng thẳng quá!
Cái ông chú này y như Carlos vậy, hào quang xung quanh người quá mạnh, cậu vốn dĩ không căng thẳng đâu, nhưng bây giờ sau khi anh ta ngỏ ý một phen thì trái lại cậu lại bắt đầu căng thẳng…
Trên đường, Kỷ Lăng còn gặp được vài người bạn học, ai cũng hiếu kỳ nhìn Carlos đứng bên cạnh cậu, Kỷ Lăng liền giới thiệu: “Chú này là chú Field, viện trưởng Lưu bảo tôi đưa chú ấy đi dạo trường mình.
”
Lúc gặp các bạn học sinh ấy, Carlos vô cùng hòa nhã, không có tí gì bực bội, còn mỉm cười chào hỏi, khiến Kỷ Lăng có hơi bất ngờ, lúc đầu cậu còn cho rằng người ta sẽ cáu lên, chú Field này trông có vẻ tốt tính đấy chứ…
Cậu bất giác tưởng tượng rằng, nếu như Carlos đến thế giới này thì sẽ ra sao nhỉ?
Giống quá, chắc cũng sẽ giống như thế.
Phong độ ngời ngời, dịu dàng nho nhã.
Nhưng hình như anh ta sẽ không giống như thế này lắm.
Anh ta, trong sự phong độ là vẻ lạnh lùng, trong sự dịu dàng là vẻ tàn nhẫn, nho nhã cũng chỉ là lớp ngụy trang của anh ta, bản chất anh ta là một con thú hoang hút máu, chỉ là anh ta đã quen với việc cất đi răng nanh của mình mà thôi.
Ơ hay, cậu đang nghĩ gì thế này, lại nghĩ nhiều rồi!
Trong hiện thực thì sao có thể lại có kiểu boss phản diện mắc “hội chứng cấp hai”* thời kỳ cuối, mưu toan thống trị thế giới được chứ!
(*: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ Nhật Bản, chỉ những thanh thiếu niên tuổi dậy thì có nhận thức, hành động tự cho mình là đúng đắn, ý chỉ những người có ý thức, nhân sinh quan quá mạnh mẽ, đến mức kiêu ngạo)
Kỷ Lăng gần như đưa Carlos đi gần hết cả trường, mới chớp mắt đã hơn một tiếng đồng hồ, cậu thấy có hơi mệt, muốn trở về nhưng chú Field lại chưa lên tiếng, cậu thật sự không tiện bỏ lại khách mà một mình rời đi, huống hồ chi đây còn lại nhiệm vụ do viện trưởng giao cho, vậy là Kỷ Lăng đảo mắt nhìn về tiệm cà phê ở đằng trước, nói: “Chú có mệt chưa? Có cần vào tiệm đó ngồi nghỉ chút không?”
Carlos nhìn đôi mắt của cậu, ân cần hỏi: “Cậu có mệt không?”
Kỷ Lăng chớp mắt, nói: “Cũng, cũng tạm… Tôi sợ chú mệt.
” Chú đã nhìn ra sự miễn cưỡng và khách sáo của tôi chưa? Tôi mệt rồi nhưng tôi ngại nói ra mà thôi!
Carlos nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu thiếu niên, khóe miệng không kìm được mà cong lên, anh ta nở một nụ cười, trầm giọng cười nói: “Được, vậy qua đó ngồi chút đi.
”
Kỷ Lăng: Yeah!
Vậy là hai người vào tiệm cà phê, Kỷ Lăng ân cần đi thanh toán, cậu mua một ly cà phê cho chú Field, còn cậu thì mua một ly sinh tố dâu, sau đó hai người ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, Kỷ Lăng chọc chọc cái ly của mình, ngó đông ngó tây, nhưng không dám nhìn người đàn ông trước mặt, giả vờ như rất ngoan ngoãn, cố gắng né ánh mắt đi.
Carlos để ý đến các động tác nhỏ của cậu thiếu niên, cậu như một con thỏ ranh mãnh, vô hại nhưng lại nhạy cảm, từ tận đáy lòng Carlos thấp thoáng sự dịu dàng, đã rất nhiều năm rồi anh ta chưa từng có cảm nhận này, anh ta từng cho rằng trái tim của mình sẽ không bao giờ lay động nữa.
Tuy rất muốn tiếp xúc với cậu nhiều thêm một chút, nhưng anh ta thật sự không nhẫn tâm khiến cậu khó xử chút nào.
Một hồi lâu sau, ngón tay Carlos gõ nhẹ lên bàn, đôi môi hé mở, dịu dàng nói: “Nếu như cậu còn bận việc gì thì cứ đi đi, không sao đâu.
”
Kỷ Lăng bỗng ngước mắt lên nhìn, nhìn anh ta với ánh mắt bất ngờ.
Carlos cười: “Làm lỡ nhiều thời gian của cậu như thế, đã khiến tôi ngại lắm rồi.
”
Kỷ Lăng đúng thật có hơi hi vọng chú Field chủ động kết thúc chuyến đi dạo này, nhưng đối phương vừa hiểu ý người lại dịu dàng chu đáo như thế, lại khiến Kỷ Lăng cảm thấy mình không đủ thành ý, cậu do dự một hồi rồi trầm giọng nói: “Cũng, cũng không sao đâu ạ.
”
Cậu có hơi ngại.
Field chắc chắn đã nhìn ra sự không kiên nhẫn của cậu rồi.
Tuy Kỷ Lăng có hơi bướng bỉnh, nhưng đó cũng chỉ là biểu hiện trước mặt người thân quen thôi, còn đối với người lạ thì cậu không như thế.
Đôi mắt màu nâu của Carlos sâu xa dịu dàng, khóe miệng cong lên nói: “Không sao đâu, lát nữa tôi có thể tự mình đi về mà, không lạc đường được đâu.
” Anh ta nhìn Kỷ Lăng với ánh mắt trêu đùa, nụ cười nho nhã nói: “Nhưng trước khi tạm biệt tôi có một yêu cầu nhỏ, tôi có thể xin thông tin liên lạc của cậu không?”
Kỷ Lăng ngơ ra.
Carlos bảo: “Tôi sẽ không quấy rầy cậu đâu, tôi chỉ muốn giữ liên lạc với cậu, nếu như sau này cậu có tác phẩm mới, thì tôi vẫn hi vọng là cậu có thể suy nghĩ đến tôi, tôi chắc chắn sẽ không mai một tác phẩm của cậu.
”
Kỷ Lăng không hề nghĩ nhiều, trong lòng thầm nghĩ chú này cố chấp ghê, nhưng dù sao cậu cũng là người học vẽ, thật ra quen biết nhiều người, có thêm nhiều đường đi thì cũng khá tốt, tuy lúc bắt đầu rất kinh ngạc, nhưng tác phẩm được người khác thưởng thức, Kỷ Lăng thật sự rất vui, vậy là mắt cậu cong cong, cười nói: “Tôi sẽ suy nghĩ đến chú.
”
Hai người trao đổi thông tin liên lạc, sau đó Kỷ Lăng đứng dậy rời đi.
Bây giờ về còn có thể ngủ thêm giấc nữa!
Carlos ngồi ở đấy, bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên rời đi, một hồi lâu sau, anh ta mới đứng dậy rời khỏi, còn ly cà phê ấy thì không uống giọt nào.
Hôm nay anh ta đến đây tốn nhiều công sức như thế, cũng chỉ là muốn làm quen với cậu thiếu niên mà thôi.
Carlos bước ra khỏi tiệm cà phê, trời bên ngoài nắng gắt, anh ta nheo mắt lại, chợt thấy có một người đàn ông ngoại quốc cao to bước đến trước mặt.
Anh ta thờ ơ, điềm đạm nói: “Cho hỏi anh là?”
Brendon nhìn Carlos với ánh mắt lạnh lùng, lúc trước khi anh ấy nhìn thấy bức tranh của Kỷ Lăng trong phòng tranh thì cũng nhanh chóng điều tra được cái trường này, anh ấy cũng bất ngờ biết được chuyện của cuốn tiểu thuyết.
Ban đầu anh ấy thật sự khó chấp nhận được việc này, thế giới quan và nhân sinh quan đều bị tác động, thậm chí anh ấy còn nhờ bạn điều tra giúp mình tác giả của quyển tiểu thuyết… Nhưng kết quả điều tra cũng chẳng có thông tin gì, nên dần dần anh ấy cũng nhìn thoáng hơn, cho dù rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu đã xảy ra rồi thì chỉ có thể chấp nhận sự thật, đau khổ không thể thay đổi được chuyện gì cả.
Điều duy nhất khiến anh ấy buồn là bất luận trong cuốn tiểu thuyết, hay trong câu chuyện của cậu thiếu niên, anh ấy cũng chỉ là một vai phụ không quan trọng.
Anh ấy không nên đi quấy rầy cuộc sống của cậu thiếu niên, nhưng Carlos lại không chịu dừng tay, con người này, chỉ cần anh ta muốn có được thứ gì là sẽ không dễ dàng từ bỏ, nghĩ đến sự tổn thương và chiếm đoạt cậu thiếu niên vào kiếp trước, Brendon không thể nào vô cảm trước việc này được.
Vậy là anh ấy trông chừng nơi này, Carlos quả nhiên đã đến.
Brendon lạnh lùng nói: “Anh không nên đến tìm em ấy.
”
Carlos khựng lại một hồi, ánh mắt xẹt qua một tia sáng, anh ta nhanh chóng nhận ra điều gì đó, sau đấy nhếch mày cười nhẹ một tiếng: “Brendon?”
Brendon không phủ nhận, anh ấy chỉ nhìn vào đôi mắt của Carlos, sắc mặt lạnh lùng: “Nếu như anh tổn thương em ấy thêm lần nữa thì tôi sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu, mà ở cái thế giới này, tốt nhất là anh nên “khiêm tốn” lại một chút.
”
Carlos nghe thế liền cười nói: “Đương nhiên là tôi sẽ không làm tổn hại đến em ấy rồi, em ấy là vợ tôi, là người tôi yêu… Trái lại là cậu đấy.
” Ánh mắt anh ta bỗng trở nên đầy băng giá, khóe miệng nhếch lên nói: “Cậu có tư cách gì mà khuây tay múa chân với việc của tôi?”
…
Kỷ Lăng vui vẻ về ngủ thêm một giấc, kết quả là lại nằm mơ thấy ác mộng.
Lần này cậu mơ thấy Carlos, tình yêu cố chấp và bất chấp thủ đoạn của Carlos khiến người ta lạnh sống lưng, điều đáng sợ nhất là, Kỷ Lăng từng thấy “kích cỡ” của anh ta rồi! Chỉ cần nhớ lại thôi thì cũng run sợ, đáng sợ, thật sự quá đáng sợ!
May là chú Field không phải là Carlos!
Tuy ngày nào Kỷ Lăng cũng nói với bản thân mình rằng, những người đó không phải họ, không phải họ, không phải họ…
Nhưng e là cậu ngày nghĩ gì, đêm mơ đó, nên cậu vẫn không ngừng mơ những giấc mơ liên quan đến những con người ấy, sau một khoảng thời gian, quầng thâm của Kỷ Lăng lại càng thâm hơn, trong lòng cậu vô cùng rối ren.
Mấy người đó người nào cũng là vai ác không dễ tiếp xúc, cậu vì để mình có thể về nhà nên mới làm thế, từ góc độ nào đó, thì hành động của cậu cũng tràn đầy sự lừa gạt và bịp bợm… Nếu họ biết được sự thật, e là cậu sẽ chết rất thê thảm đúng không?
Kỷ Lăng run rẩy.
Vương Nhất Hâm còn tưởng là Kỷ Lăng bận việc học cùng việc sáng tác, vậy là lập tức cảm thán: “Cậu cũng đừng liều mạng quá, phải biết tiết kiệm chút tóc trên đầu, có biết chưa?”
Kỷ Lăng cười khan một tiếng.
Cậu không để tâm đám người Vương Nhất Hâm, cậu lại len lén gửi mail cho hệ thống, kể những sự rối ren của mình, nhưng hệ thống vẫn không hề đáp lại.
Lại vài ngày trôi qua.
Hôm nay, Dương Vy gọi điện cho con trai hỏi: “Bé con, dạo gần đây con bận gì thế, sao không về nhà gì hết vậy?”
Kỷ Lăng bảo: “Xin lỗi mẹ, dạo gần đây ở trường có hơi bận.
”
Dương Vy cười bảo: “Không sao, mẹ chỉ muốn hỏi cuối tuần này con có thể dành thời gian ra không?”
Kỷ Lăng hỏi: “Có việc gì sao ạ?”
Dương Vy bảo: “Công ty tổ chức đến Dubai họp, có thể đưa người thân theo, ba ngày đó xem như đi du lịch vậy, nếu như con có thời gian thì mẹ muốn vừa hay đưa con đi chơi cho khuây khỏa.
”
Kỷ Lăng suy nghĩ rồi nói: “Dạ được ạ.
”
Cậu cũng cảm thấy dạo gần đây mình nghĩ hơi nhiều rồi, chi bằng đi ra ngoài chơi với mẹ một chuyến, điều tiết lại tâm trạng, cậu thầm nghĩ, phúc lợi công ty của mẹ không tệ nha, anh Phó đúng là một ông chủ tốt biết đồng cảm với nhân viên mà!
Vì cuối tuần phải ra ngoài nên thứ sáu vừa tan học thì Kỷ Lăng đã về nhà rồi.
Bố Kỷ khoảng thời gian trước luôn đi công tác bên ngoài, nhưng dạo gần đây vừa hay đang ở nhà, nghe bảo vợ và con sắp đi du lịch thì ông cũng rất ủng hộ, nhưng ông bận việc không thể đi cùng, nên sáng hôm sau ông đích thân lái xe đưa vợ và con đến công ty, căn dặn đủ điều rồi mới rời đi trong sự không nỡ.
Những người đi họp lần này đều là cấp tầm trung của công ty, mọi người tập trung với nhau chờ xuất phát, vì là do công ty tổ chức nên công ty phụ trách toàn bộ phí chi tiêu, nên có không ít người đưa người nhà theo, bầu không khí ở đấy vô cùng hòa hợp.
Kỷ Lăng nhanh chóng làm quen với con của các cô chú khác, cũng có vài người đồng trang lứa với cậu.
Có người tự lái xe đến, nhưng cũng có người lười lái xe nên xe công vụ của công ty đưa họ đến sân bay.
Mọi người xếp hàng đi vào sân bay, khi chuẩn bị lên máy bay, Kỷ Lăng vì thất thần nên không cẩn thận va phải người trước mặt, khi ngẩng đầu lên thì mới phát hiện đó là anh Phó, cậu lập tức nở nụ cười, giọng nói du dương nói: “Lâu rồi không gặp.
”
Cảnh Tùy cố ý lùi về sau vài bước, vừa đứng yên thì cậu thiếu niên thất thần đã vô tri vô giác va phải anh ta, đôi mắt màu đen ấy của anh ta trầm lắng phức tạp, nhìn chăm chăm Kỷ Lăng.
Em ấy đến rồi…
Bây giờ tôi đã biết được chân tướng, cũng biết em chưa từng yêu tôi.
Những lời yêu thích mà em nói, những tình yêu mà em thể hiện, đều là đang lừa tôi… Nhưng tôi chỉ không hiểu là, tại sao em lại lừa tôi?
Kỷ Lăng thấy Cảnh Tùy một hồi lâu cũng không cử động gì, cũng không đáp lại lời của cậu, ánh mắt của người đàn ông ấy hình như có hơi đáng sợ, cậu bất giác nghi hoặc nói: “Anh Phó, anh sao thế?”
Đôi tay đặt ở hai bên hông của Cảnh Tùy bỗng nắm chặt lại, yết hầu cử động, một lúc sau anh ta di chuyển ánh nhìn của mình, giấu đi vẻ đau khổ trong ánh mắt, né người sang một bên, điềm đạm nói: “Không có gì.
”
Kỷ Lăng ngờ vực nhìn anh ta một cái, gãi đầu cười rồi đi ngang qua người anh ta.
Cảnh Tùy nhìn chăm chăm bóng lưng đó của cậu thiếu niên.
Một hồi lâu sau, ở khóe môi xuất hiện một nụ cười tự chế giễu.