Sau khi kết thúc buổi tự học sáng sớm, thì mọi người trong lớp liền tụm năm tụm ba lại với nhau.
Hà Nguyệt Dao từ lúc tới trường tâm tình vẫn luôn không được tốt, cúi mặt nằm trường trên mặt bàn.
Kết quả xét nghiệm DNA qua mấy ngày nữa là có, cô vốn còn mong rằng anh hai sẽ chống lưng cho cô, ai biết được anh hai thế nhưng cũng đứng về phía Hà Nguyệt Tâm mất rồi.
Đợi kết quả xét nghiệm ra rồi cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay.
Mới vừa nhập học, mọi người đều lâu ngày không gặp, trong lớp náo nhiệt vô cùng.
Thấy Hà Nguyệt Dao nằm trên bàn học, Vương Mộng Giai lập tức sáp lại ngay: "Dao Dao, bà sao vậy?"
Thấy Vương Mộng Giai hỏi mình, Hà Nguyệt Dao không muốn trả lời, chỉ có thể úp đầu xuống sâu hơn.
Ai biết được mấy người bình thường chơi thân với cô đều sáp lại hết.
Mỗi người một câu, khiến cho trong lòng Hà Nguyệt Dao càng thêm ủy khuất.
"A, sao bà lại khóc rồi?"
Trong lớp ai khóc đều là tin nóng hổi cả, vì chuyện khóc trước mặt bàng dân thiên hạ là chuyện rất mất mặt. Cái lớp đang náo nhiệt âm lượng đột ngột giảm đi hơn nửa, tất cả đều vô tình hoặc cố ý chú ý động tĩnh bên chỗ Hà Nguyệt Dao.
Hà Nguyệt Dao không còn cách nào khác, chỉ có thể ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ hoe.
Cô vừa ủy khuất vừa tức, thái độ của anh cả và anh hai thay đổi đột ngột, ngược lại đi đối tốt với Hà Nguyệt Tâm.
Mấy ngày trước biết được Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại được chia vào chung lớp với cô, cô liền có chút không muốn đến trường rồi.
Thấy bạn bè xung quanh đều hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhận khăn giấy mà bọn họ đưa cho, vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện cho bọn họ nghe, che giấu việc xét nghiệm DNA và chuyện cô là con gái nuôi đi. Chỉ nói việc mấy anh trai thiên vị Hà Nguyệt Tâm, bắt cô nhường phòng để đồ cho Hà Nguyệt Tâm, bản thân mình chỉ có thể dời quần áo lên lầu 4.
"Cái này cũng quá đáng ghét rồi!"
"Khẳng định là con chị của bà nói gì đó trước mặt anh trai bà rồi."
"Nó vừa mới được nhận về nhà, mấy anh trai đã đối xử với bà như vậy rồi, khẳng định là nó đang cố tình ly gián mối quan hệ của bà và mấy anh trai rồi!"
Hà Nguyệt Dao khóc thút thít: "Chị ấy lưu lạc bao nhiêu năm rồi mới được nhận về nhà, tâm lý không cân bằng cũng là chuyện bình thường thôi."
"Có không cân bằng đi chăng nữa cũng không được như vậy chứ. Cái này cũng quá quá đáng rồi."
"Mọi người đừng nói nữa, hôm nay chị ấy cũng chuyển đến lớp chúng ta. Đến lúc đó mấy anh trai mà biết được sẽ lại mắng tôi nữa, mắng tôi nói xấu Hà Nguyệt Tâm ở sau lưng." Hà Nguyệt Dao vừa khóc vừa nói.
Hà Nguyệt Dao đều đã khóc thành như vậy rồi, mà vẫn còn sợ mấy anh trai sẽ vì Hà Nguyệt Tâm mà mắng cô ấy sao.
Thế giờ đây chịu thiệt rồi cũng không được nói ra à?
Cả đám Vương Mộng Giai nghe xong cơn tức xộc thẳng lên não, trong lòng hung hăng mắng chửi Hà Nguyệt Tâm một trận, rồi lại tiếp tục quay quanh Hà Nguyệt Dao an ủi.
Những người còn lại trong lớp đều nghe được khoảng 70, 80% rồi.
"Nhỏ đó tên là Hà Nguyệt Tâm à?"
"Hả, đứa học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta là nó ư?"
"Không phải chứ, chuyển đến lớp chúng ta ư."
"Trên diễn đàn trường mọi người không phải đều nói thành tích của nó rất kém sao, đây không phải là kéo thấp điểm bình quân của lớp chúng ta xuống sao?"
"Hơn nữa còn ăn hiếp Hà Nguyệt Dao nữa chứ, thật đáng ghét mà."
Dù gì thì cũng học chung với nhau cả một năm lớp 10 rồi, thấy Hà Nguyệt Dao ngày đầu nhập học đã khóc thành như vậy rồi, nhất định là lúc ở nhà bị ăn hiếp dữ lắm đây.
Mọi người nhất thời đều như có chung mối thù vậy.
Đặc biệt là nhưng bạn nam không chịu quản giáo, thấy Hà Nguyệt Dao nước mắt đầy mặt thì đột nhiên dục vọng bảo vệ dâng trào.
"Đi! Chúng ta đi nói với Cô Mã kêu cô ấy đẩy nhỏ đó qua lớp khác đi."
"Loại người như vậy, tụi mình không muốn chung lớp với nó tí nào cả."
"Đúng vậy đó. Hơn nữa còn ăn hiếp người của lớp mình nữa chứ, thật là không biết xấu hổ!"
Càng nói càng khí thế hừng hực, cứ như muốn lập tức xông lên văn phòng giáo viên tìm Cô Mã ngay lập tức.
Hà Nguyệt Dao lau khô nước mắt trên mặt bằng khăn giấy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Giờ cả lớp đã cô lập Hà Nguyệt Tâm rồi, cô muốn xem thử xem, Hà Nguyệt Tâm làm sao mà sống nổi trong lớp này đây.
Hà Nguyệt Tâm khiến cô không vui vẻ, cô liền khiến Hà Nguyệt Tâm không vui vẻ.
"Đều im lặng hết cho cô!"
Ngọn lửa trong lòng mọi người đang cháy hừng hực thì một giọng nói vang dội úp thẳng lên đầu bọn họ, phòng học nhất thời im thin thít.
Cô Mã ôm sách giáo khóa đứng ngoài cửa, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Mọi người vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, mấy nam sinh gây hấn ầm ĩ nhất hồi nãy, lửa giận đột nhiên tắt đi hơn nửa, cũng quay trở về chỗ ngồi rồi ngậm miệng lại hết rồi.
Hà Nguyệt Tâm đứng đằng sau Cô Mã.
Hồi nãy Cô Mã hét lên một tiếng đó cũng khiến cô hết cả hồn, không khỏi xiết chặt dây cặp.
Cô giáo Mã hồi nãy còn vui vẻ hòa nhã trong văn phòng giờ đây như đổi thành một người khác vậy, biểu cảm lạnh lùng xuống một cái thật khiến người khác sợ đền rùng mình mà.
Thấy mọi người trong lớp yên lặng hết rồi, cô trừng mắt nhìn mấy nam sinh ầm ĩ nhất vừa nãy, đi lên bục giảng.
Nói một số lời năm học mới bầu không khí mới, cổ vũ mọi người cố gắng học tập, cô mới ngừng một lát rồi nói: "Học kỳ này lớp chúng ta có thêm một bạn học mới, mọi người vỗ tay chào mừng bạn nào."
Học sinh bên dưới nhìn qua nhìn lại mọi người xung quanh.
Khẳng định là Hà Nguyệt Tâm rồi!
Hà Nguyệt Tâm đến rồi!
Vương Mộng Giai và mấy nữ sinh chơi thân với Hà Nguyệt Dao nhịn không được trợn mắt trắng, những người khác trên mặt đều lộ vẻ khinh thường và địch ý.
Cô Mã nhíu chặt mày lại, mấy đứa trẻ này làm gì vậy?
Tại sao ai cũng không đếm xỉa gì đến Hà Nguyệt Tâm hết vậy?
Còn nữa hồi nãy cô đứng ngoài nghe được rõ mồn một, mấy cái đứa này không muốn chung lớp với Hà Nguyệt Tâm.
Đây là chuyện gì vậy chứ?"
Đợi Cô Mã nói xong Hà Nguyệt Tâm bước vào trong lớp, chuyện tự giới thiệu bản thân này cô đã trải qua mấy lần rồi, nên không sợ hãi chút nào cả.
Cô thanh thản tự mình giới thiệu trước lớp: "Chào mọi người, mình tên là Hà Nguyệt Tâm......"
Sở thích sở trường gì đều nói ra một đống, nói xong còn nở một nụ cười thân thiện nữa.
Anh cả nói với cô phải hòa đồng với bạn học, cô không có quên đâu.
Đợi cô nói xong, đột nhiên phát hiện phòng học yên tĩnh đến đáng sợ.
Biểu cảm trên mặt mọi người đều đông cứng lại hết.
Mấy nam sinh gào rú hung hăng, ầm ĩ đòi đuổi Hà Nguyệt Tâm ra khỏi lớp hồi nãy giờ đây miệng mở lớn tới nổi có thể nhét hết nguyên trái trứng vào.
Đợi chút, hồi nãy Hà Nguyệt Dao không hề nói Hà Nguyệt Tâm đẹp vậy a!
Một thân áo sơ mi trắng và váy sọc caro, mang hơi thở tươi mới thiếu nữ, cùng là đồng phục với nhau nhưng mặc lên người Hà Nguyệt Tâm lại cứ như là mặc trên người người mẫu tạp chí vậy.
Mặt vừa nhỏ vừa nhọn, chỉ bằng bàn tay thôi, ngũ quan trên mặt sắc nét và tinh tế. Lúc nhìn người khác cặp mắt chớp chớp, tràn ngập ý cười. Eo thon gọn, cặp chân dưới váy vừa trắng trẻo lại dài nữa.
Đặc biệt là khi đứng cạnh Cô giáo Mã, mặt nhỏ hơn Cô Mã một vòng, dù đứng cạnh nhưng cứ như đang ở 2 thế giới khác nhau vậy.
Hà Nguyệt Tâm cứ như bước ra từ trong truyện tranh vậy.
Không chỉ nam sinh, còn có không ít nữ sinh cũng nhìn chằm chằm Hà Nguyệt Tâm mà xem.
Hà Nguyệt Tâm ác độc này......cũng quá đẹp gái rồi đi!
Không có chút tướng độc ác nào cả, ngược lại thì giống tiểu tiên nữ hơn đấy!
Hà Nguyệt Tâm thấy mọi người đều nhìn cô chằm chằm thì có chút không hiểu tại sao mà chớp chớp mắt.
Các nam sinh nhịn không được làm động tác ôm ngực.
Ôi mẹ ơi, tiên nữ chớp chớp mắt với con kìa!
Cô Mã thấy tập thể lớp lặng ngắt như tờ, không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Lại sao nữa đây? Đứa nào đứa nấy đều như bị bóp cổ họng vậy đấy.
Mấy nam sinh hồi nãy còn ầm ĩ đến hận không thể lật tung nóc nhà lên, bây giờ lại tập thể như bị điểm huyệt vậy.
Cô Mã híp mắt lại, nhớ những lời nghe được từ ngoài cửa, mấy nam sinh này nói muốn đuổi Hà Nguyệt Tâm ra khỏi lớp.
Mặt càng ngày càng đen đi.
Lúc đó cô đều hận không thể xông vào đây đập mấy đứa không nghe lời này một trận nhừ tử.
Hại cô đều không dám quay đầu nhìn Hà Nguyệt Tâm, thật làm mất mặt cô mà!
Cô cầm thước kẻ, chậm rãi đi lại trong lớp học, ngữ khí rất nguy hiểm: "Phải thân thiện với bạn học mới, hồi nãy, là ai nói muốn đuổi người ta ra khỏi lớp đấy?"
Thần sắc mọi người trong lớp nhất thời đông cứng lại, bị Cô Mã nghe thấy rồi!
Hà Nguyệt Tâm cũng nghe được sương sương bên ngoài lớp. Nhưng cô không có nghe hết, chỉ nghe thấy hình như có người muốn đuổi cô ra khỏi lớp.
Nhưng quay đầu cô liền quăng chuyện đó ra khỏi đầu, đây là lần đầu tiên cô đến Thập Nhất Trung, lại không quen biết bọn họ. Mấy người đó tại sao lại muốn đuổi cô ra khỏi lớp chứ?
Người mà mấy người đó nói có lẽ không phải là cô.
Cô Mã đứng gần cửa hơn nên nghe rõ mồn một, cô mím chặt môi, ánh mắt quét qua trên người mấy nam sinh đó: "Tôi thấy là mấy em nghỉ hè chơi hăng quá rồi phải không, ai là người mở đầu?"
Mấy nam sinh nhất thời có chút chột dạ né tránh ánh mắt của Cô Mã. Bọn họ cũng đâu nghĩ tới Hà Nguyệt Tâm lại xinh đến vậy đâu chứ!
Bọn họ khí thế còn chưa show ra, Hà Nguyệt Tâm nhìn bọn họ một cái thôi là bọn họ héo queo hết rồi.
Cô Mã đi đến bên cạnh một nam sinh: "Lý Phàm 李凡, giọng của em cách một bức tường đều có thể nghe rõ rành rạch, em nói lại thử coi, em muốn đuổi ai ra khỏi lớp hả?"
Đột nhiên bị điểm danh, Lý Phàm lộ ra vẻ mặt như đang táo báo vậy, xung quanh truyền đến tiếng cười vui vẻ khi người khác gặp họa.
Hắn nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, thấy Hà Nguyệt Tâm đang tò mò nhìn hắn chằm chằm, mái tóc dài xỏa trên vai, ngoan đến không được.
Mặt hắn bùng một cái đỏ bừng, né tránh ánh mắt Hà Nguyệt Tâm, nói: "Em nói muốn đuổi ai ra khỏi lớp khi nào chứ? Em có nói như vậy sao. Cô Mã chắc cô nghe nhầm rồi."
Cô Mã hung hăng trừng hắn một cái. Thấy hắn nhận sai rồi, mấy đứa khác trong lớp cũng không có ý kiến gì thì đành thôi.
Thấy tình hình này, Hà Nguyệt Dao hung hăng siết chặt hai tay dưới mặt bàn.
Mấy người này không phải nói là sẽ trút giận giúp cô, muốn đuổi Hà Nguyệt Tâm ra khỏi lớp sao, sao giờ lại thất hứa rồi chứ.
Đặc biệt là Lý Phàm! Hắn là người phách lối nhất lớp, cũng là nam sinh được hoan nghênh nhất, vì hắn cao to đẹp trai, lại là đội trưởng đội bóng rỗ nữa.
Hắn từng mấy lần biểu đạt sự hảo cảm của mình với cô.
Kết quả, chỉ trong chốc lát đó thôi mà hắn đã trở giáo rồi.
Cô nhìn chằm chằm vở bài tập trên bàn, hận cuốn vở trước mặt không phải là Hà Nguyệt Tâm, để cô có thể hung hăng mà xé nát.
"Học kỳ mới đến rồi, chỗ ngồi bây giờ là sắp xếp theo cuối học kỳ trước. Nhưng bây giờ có thêm bạn học mới rồi, cho nên phải xếp lại. Ai đồng ý giúp đỡ bạn mới, ngồi chung với bạn mới?"
Cô Mã an bài như vậy là có lý do cả, sỉ số lớp giờ là số chẵn, nếu như không sắp xếp chỗ ngồi lại thì Hà Nguyệt Tâm chỉ có thể ngồi một mình thôi.
Từ địch ý của mấy người trong lớp với Hà Nguyệt Tâm mà xem thì cô có chút lo lắng Hà Nguyệt Tâm không thể hòa đồng với lớp được.
Bạn mới và bạn cũ ngồi chung, giúp bạn mới hòa đồng trong lớp, đây là biện pháp tốt nhất.
Lời nói ra hồi lâu, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Hồi nãy bị dung mạo Hà Nguyệt Tâm làm cho kinh ngạc, đem chuyện đuổi Hà Nguyệt Tâm ra khỏi lớp quăng ra sau đầu.
Nhưng Hà Nguyệt Tâm xác thật đã ăn hiếp Hà Nguyệt Dao rồi, nếu như bây giờ ai giơ tay muốn ngồi chung với Hà Nguyệt Tâm, chăm sóc Hà Nguyệt Tâm thì sẽ như người phản bội vậy, sẽ bị cô lập như Hà Nguyệt Tâm vậy.
Cho nên không ai muốn lên đầu ra.
Cô Mã lại nhíu chặt mày lại, quét mắt nhìn cả lớp một vòng, rồi dừng lại trên người nam sinh nhã nhặn đeo mắt kính: "Lớp trưởng?"
Chuyện giúp đỡ bạn học này, lớp trưởng nên là người đi đầu.
Lớp trưởng Tề Dự齐豫 nãy giờ đang làm đề, ngay cả lúc Hà Nguyệt Dao khóc lóc trong lớp, hắn cũng không hề ngẩng đầu lên.
Học kỳ trước anh bị thụt lùi một hạng, cả kỳ nghỉ hè vẫn luôn ngâm mình trong lớp bổ túc và đống đề thi, học kỳ này anh không những phải lấy lại thứ hạng, mà còn phải tranh thủ đột phá nữa.
Nghe Cô Mã kêu tên mình, hắn ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm, đẩy gọng mắt kính lên sóng mũi, lãnh đạm nói: "Em không ngồi chung với nữ sinh."
Hắn nhớ đến ngôn luận về thành tích của Hà Nguyệt Tâm nghe loáng thoáng hồi nãy, bổ sung thêm câu: "Đặc biệt là nữ sinh có thành tích kém."