(Bản chưa beta)
Chương 3
Mẹ Dương Ninh một mình nuôi cô khôn lớn, cha cô là một quân nhân, lúc cô còn rất nhỏ đã hy sinh, cô từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa vào nhau, tình cảm giữ hai mẹ con tự nhiên cũng tốt vô cùng.
"Mẹ, con về rồi ", Dương Ninh nói.
Một người đang bận rộn trong phòng bếp lên tiếng, Dương Ninh liền trở về phòng của mình, nói là căn phòng nhưng kỳ thật cũng chỉ là một phòng đơn dùng tấm ván gỗ cách ra làm hai.
Trường trung học Nam Uyển là trường nổi tiếng cả nước, hơn nữa lại nằm ở thủ đô Yến Kinh, tuy rằng vị trí hẻo lánh, nhưng chỗ này thuê nhà phi thường đắt giá, trong nhà chỉ có mẹ cô là nguồn lao động chính, cho nên gia cảnh cũng không tốt.
Dương Ninh đem cặp sách đặt trên bàn, sau đó ghé vào bên cửa sổ nhìn ra ngoài, một hồi lâu cô mới mất mát mà ngồi xuống.
Phó Thanh Thời đứng ở bên ngoài nửa giờ, mới rời đi. Sau khi trở về hắn cũng không học bài, mà mở máy tính ra
Hắn tìm kiếm người tên Lương Chiếu trên máy tính, Lương Chiếu chính là giáo bá hôm nay chặn Dương Ninh lại, cô ta ở trung học Nam Uyển có thể nói là có chút danh tiếng.
Từ máy tính, tra ra một ít tài liệu.
Tất cả đều là tài liệu và video chứng cứ cô ta nhiều năm nay bắt nạt học sinh khác.
Phó Thanh Thời đăng ký một cái tài khoản, đem toàn bộ chứng cứ và một đoạn video cô ta lộ mặt gửi cho ả.
【 Cô có thể xem đây là uy hiếp: Về sau nếu cô còn dám động đến Dương Ninh, video này sẽ xuất hiện ở trong tay của cảnh sát. Hiểu chuyện chút, bằng không hậu quả là gì, chính cô hẳn là rõ nhất 】
Hoa Hạ đối với mấy học sinh cá biệt ở trường học tuyên bố một ít hình phạt, nếu việc quá nghiêm trọng, thì sẽ phải ngồi tù. Mà dựa theo những gì cô ta đã làm, cũng đủ cho ả vào tù ngồi xổm mấy năm.
Bất quá cô ta khá thông minh, bắt nạn người khác cũng đều chọn ở những góc không có người thấy, tuy rằng mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra, nhưng bởi vì không đủ bằng chứng, cho nên dù muốn cũng không có cách nào.
Phó Thanh Thời gửi video cho cô ta, có thể nói là giáng xuống một đòn trí mạng, khiến tay chân ả lạnh ngắt, chết đứng tại chỗ.
Xử lý xong việc của Lương Chiếu, Phó Thanh Thời đóng máy tính, tiến vào giao diện hệ thống xem xét giá trị tín ngưỡng của mình.
Phó Thanh Thời trọng sinh mang theo hệ thống.
Hệ thống tự xưng là hệ thống sửa chữa đại thế giới, thế giới này vốn đang vận hành theo trật tự lại bị mấy kẻ xuyên qua rồi trọng sinh làm trở nên lộn xộn, thành ra bối cảnh hiện tại cùng hắn đời trước mới khác biệt lớn như vậy.
Hiện giờ thế giới tự ý thức được có trăm ngàn chỗ hở, mà hệ thống tồn tại chính là lừa hắn sửa lại lỗ hổng của thế giới.
Mà chuyện Tô Tiêu Mộ cùng Lý Thanh Gia một người trọng sinh một người xuyên không đều là do hệ thống nói cho hắn biết.
Giá trị tín ngưỡng chính là để hệ thống dùng cho việc chữa trị bug ngoài ý muốn của thế giới. Hệ thống ra yêu cầu với hắn, đồng thời hắn cũng đặt ra yêu cầu cho hệ thống.
Tuy rằng thế giới này so kiếp trước khoa học kỹ thuật hơi tiên tiến hơn một chút, nhưng đối với bệnh ung thư vẫn không có cách nào chữa trị.
Đời trước, lúc hắn đang học kỳ hai cao tam không bao lâu mẹ liền đi khám bệnh phát hiện mắc ung thư, ung thư cổ tử cung thời kì cuối, sau khi chẩn đoán ra bệnh thì không đến hai tháng sau liền qua đời.
Việc này cũng trở thành vết thương của hắn cả đời, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.
Dựa vào thời gian mà nói, hiện giờ tế bào ung thư sợ rằng đã lây lan đến toàn thân, bằng không bà ấy cũng sẽ không đi nhanh như vậy.
Hiện giờ hắn, chỉ có thể nhờ vả hệ thống, mới có hy vọng đối kháng với ung thư.
Hắn giúp hệ thống thu thập giá trị tín ngưỡng chữa trị lỗi của thế giới, mà hệ thống sẽ cung cấp cho hắn thuốc kháng ung thư, đây là một lần giao dịch, hắn không biết chuyện gì sẽ chờ đợi hắn, nhưng hắn cảm thấy rất đáng giá.
Giá trị tín ngưỡng đúng như tên gọi, được người khác yêu mến liền thu được giá trị tín ngưỡng.
Hảo cảm: +1 ( tín ngưỡng giá trị)
Thích: +2 ( tín ngưỡng giá trị)
Ái mộ: +3 ( tín ngưỡng giá trị)
Tín ngưỡng: +5 ( tín ngưỡng giá trị)
Hảo cảm không mệt thêm, hiện tại Phó Thanh Thời có giá trị tín ngưỡng là một vạn +, điều này cũng chứng minh mị lực của hắn lớn bao nhiêu, đương nhiên con số này đối với yêu cầu của hệ thống là 1 tỷ giá trị tín ngưỡng không khác gì muối bỏ biển.
Hoa Quốc có 1 tỷ dân cư, yêu cầu hắn phải làm 1 tỷ dân cư mỗi một người đều đối với hắn ít nhất có 1 hảo cảm, gánh nặng đường xa.
Đương nhiên hệ thống cũng đáp ứng hắn nếu tín ngưỡng đạt đến một giá trị nhất định lúc đó sẽ lấy ra trước một ít thuốc, gắn bó với sinh mệnh của mẹ, thẳng đến khi hắn hoàn thành nhiệm vụ tín ngưỡng, bệnh ung thư mới có thể hoàn toàn chữa khỏi.
Nhưng thật ra gà tặc thực.
Hôm nay Phó Thanh Thời tăng thêm hai mươi điểm giá trị tín ngưỡng, đoán chừng là nhờ có đám học tra hàng phía sau cống hiến.
Muốn đạt được giá trị tín ngưỡng khổng lồ như thế, ngoại trừ làm nghề cũ, tiến vào giới giải trí, hắn không thể nghĩ ra được biện pháp khác tốt hơn.
Khu vực huấn luyện là quyền hạn mà hệ thống mở ra cho hắn, ở trong khu huấn luyện có thể thêm vào mị lực nam tính, trợ giúp hắn thu hoạch tín ngưỡng.
Khu huấn luyện có luyện tập trọng lực, luyện sức chịu đựng, có đấu trường, sân bắn......
Khu huấn luyện này giúp hắn trong khoảng thời gian ngắn tăng phương diện tố chất cơ thể lên, so với bên ngoài hệ thống tập luyện hiệu suất cao hơn gấp mười lần, hắn mỗi buổi tối đều sẽ dành ra thời gian hai ba tiếng ở sân huấn luyện.
Đây cũng là lý do vì sao hôm nay hắn có thể dưới tình huống đó thoải mái hạ gục hai người mà không ai phát hiện.
Mỗi tối, Phó Thanh Thời đều sẽ hộ tống Dương Ninh về nhà. Nhưng ở lớp học, hai người cũng chỉ ngẫu nhiên mới nói chuyện vài câu.
Mà Ngô Phát Phát vì để có thể chép bài tập, một tiếng hai tiếng Thời ca còn gọi đến so anh em thân thiết còn thân hơn
Chiều chủ nhật, trường học cho nghỉ nửa ngày, Phó Thanh Thời không như nhiều người ở phòng học ôn tập, hắn đi ra phố Mộc Lan cách trường học hai con phố, hắn đứng trên cầu Vượt Hạ.
Cầu Vượt Hạ có một tiệm bán đồ ăn vặt, trong tiệm xuất hiện hình dáng của một người phụ nữ trung niên vẻ mặt có chút buồn rầu không ngừng bận rộn.
Phố Mộc Lan gần kế trung học Nam Uyển là đường phố rất xa hoa náo nhiệt, hôm nay lại là ngày nghỉ của Nam Uyển, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy mấy người mặc đồng phục học sinh.
Tiệm ăn vặt trước đó cũng có tốp năm tốp ba mấy học sinh đi vào.
Phó Thanh Thời đi xuống cầu vượt, đi vào tiệm ăn vặt, "Dì, cho chén trộn mì."
"được, cậu chờ một lát", nữ nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt nhịn không được mà sáng ngời, đây là con cái nhà ai mà lại tuấn tú đẹp trai quá a.
Phó Thanh Thời không khỏi phì cười, hắn ngồi xuống kế quầy hàng, nhìn quanh bốn phía.
"Dì, ta là bạn học của Dương Ninh", hắn nói.
"A! Thì ra là bạn cùng lớp với Ninh Ninh, con tên gì."
"Phó Thanh Thời."
Hai người câu được câu không mà trò chuyện.
" sắc mặt dì nhìn trông không được tốt lắm, có phải là sinh bệnh rồi không, hay là đi đến bệnh viện kiểm tra xem sao", hắn chú ý nhắc tới.
Người phụ nữ tay dừng lại một chút, ánh mắt bà có vài phần lập lòe, sau đó không thèm để ý nói: " Người tuổi lớn, sao có thể không bị bệnh này bệnh kia, không có gì đáng ngại."
Phó Thanh Thời nhìn nàng, hai mươi năm trước, hắn cuối cùng đã hiểu.
Bà hẳn là đã sớm biết chính mình bị bệnh, chỉ là vẫn luôn gạt hắn, thẳng đến bệnh tình tái phát, giấu không được nữa, mới không thể không nói với hắn chuyện hậu sự.
Khi đó hắn một lòng chú tâm vào học tập, lại không chú ý tới sự khác thường của thân thể bà. Hiện tại xem ra, nếu hắn chú ý nhiều một chút, chỗ nào cũng thấy có dấu hiệu bất thường.
"dì sẽ sống lâu trăm tuổi", hắn cười nói.
"Aiz! Nhận câu chúc của con."
Phó Thanh Thời ngồi trên ghế ăn, bởi vì biết hắn là bạn học của Dương Ninh, cho nên tô mì phá lệ đầy đủ, một tô tràn đầy rất nhanh đem ra tới.
Lại nhớ hương vị quen thuộc trong ký ức sâu thẳm, yết hầu hắn có vài phần nghẹn ngào, hắn cơ bản cho rằng trên đời này rất khó có việc gì làm tâm trạng hắn dao động.
Phó Thanh Thời đến, làm tiệm ăn vặt ngoài ý muốn thu hút rất đông khách tới, phần lớn tới ăn đều là nữ sinh, quả thực chính là một vật hút tài vận biết di chuyển
Dư Hải Tâm nhịn không được ý cười nhiều thêm vài phần
"Tiểu Phó, đã ăn no chưa, hay là ăn thêm một tô đi, dì đãi ngươi ăn."
"Cảm ơn dì", hắn không cự tuyệt.
"Mẹ, hôm nay buôn bán sao lại tốt vậy." Là tiếng của Dương Ninh.
"Ninh Ninh, bạn học của con ở bên kia, con mau đi chiêu đãi bạn con đi."
Dương Ninh hưng phấn mà nhìn về phía bàn nhỏ bên kia, cô không khỏi ngây người, xấu hổ không ngừng.
"Đi mau! Ở chỗ này thất thần làm gì?" Dư Hải Tâm cười mắng cô một tiếng.
Cô lúc này mới đi đến bàn nhỏ bên cạnh, không được tự nhiên mà hô một tiếng, "Phó Thanh Thời."
"Ngồi đi!"
"......"
Dương Ninh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Phó Thanh Thời lại rất tự nhiên, hắn ngược lại giống chủ nhân nơi này. Hắn có khi sẽ hỏi nàng một câu, cô sẽ đáp một câu, có khi liền dứt khoát không nói lời nào.
-
Giữa giờ thể dục âm thanh vang lên, bọn học sinh sôi nổi rời phòng học ấm áp, năm ba kết bạn hướng sân thể dục đi tới.
Trung học Nam Uyển vì rèn luyện thể chất cho học sinh, mùa đông chạy bộ, mùa hè tập thể dục theo đài.
Lớp trưởng ban nhất mỗi ngày đều sẽ kiểm kê nhân số, sau đó kiểm tra đồng phục ăn mặc đeo huy hiệu trường.
Hạng nhất có sai đồng phục liền sẽ bị hạ hạnh kiểm, hạnh kiểm nếu bị hạ quá nhiều thậm chí sẽ ảnh hưởng đến kết quả tốt nghiệp.
"Phó Thanh Thời, ngươi huy hiệu trường đâu!" Lớp trưởng hỏi.
"Quên mang theo."
"hạ một điểm," nói xong cô lại cảm thấy giọng điệu quá cứng ngắc, lại bổ sung một câu, "Lần sau nhớ mang theo."
Lớp trưởng cố chấp còn không biết rõ đám nữ sinh sẽ ghi thù, cô ngày thường công tác tận tâm tận lực, nhưng bởi vì quá nghe lời phụ trách của lão sư, ngược lại không được mọi người thích, đám học tra hàng phía sau thường xuyên chống đối với cô.
Giống như hiện tại, cô lại cùng hàng sau nháo lên.
Dương Ninh ở hàng phía trước có chút thất thần, cô hôm nay ra cửa sốt ruột, đã quên mang huy hiệu trường, kết quả chờ đi WC xong trở về, trên bàn liền nhiều thêm một cái huy hiệu trường.
Cũng không biết là của ai đặt ở trên bàn cô, cô nhìn thoáng qua trong phòng học mọi người đã đi hết, vì thế cầm lấy huy hiệu trường cũng sôi nổi đi xuống lầu.
Liền quyết định chờ xuống dưới xem có người đánh rơi huy hiệu trường hay không.
Sau lại không có ai nói mất, cho nên cô dứt khoát trước mắt cầm vượt qua kiểm tra.
Phó Thanh Thời cũng không có mang huy hiệu trường, có thể là hắn đi ngang qua bàn của cô trong lúc vô tình rơi xuống hay không.
Bất quá cô lại không dám chủ động tìm hắn nói chuyện, hắn tuy rằng dọn tới ngồi bên cạnh cô, nhưng số lần hai người chuyện qua đều đếm trên đầu ngón tay.
Nếu như bị người khác nhìn thấy, khẳng định lại mắng cô không biết xấu hổ.
Lúc này Dương Ninh rốt cuộc cũng chỉ là một học sinh cao trung chưa thấy sự đời, thừa nhận rồi thì chào đó cô sau đó là một năm toàn sự châm chọc và mỉa mai.
Những lời đồn đãi vớ vẩn vẫn luôn chèn ép cô đến thở không nổi, còn có kỳ thi đại học áp lực, nội tâm cô yếu ớt mà mẫn cảm, lại không có người để chia sẻ.
Nếu không phải bởi vì cô là toàn bộ hy vọng mẹ cô, cô nhất định sẽ không chống đỡ nổi.
Trên sân thể dục, màu xanh đen dòng người thong thả đi tới, có vẻ thập phần trật tự.
Sau hai vòng chạy bộ mới hoàn toàn kết thúc.
Giờ nghỉ trưa, Lý Thanh Gia đi đến chỗ Phó Thanh Thời ngồi xuống, nói: "Phó Thanh Thời, tôi mấy ngày hôm trước suy nghĩ ra một câu đối, lại chỉ có thể nghĩ được câu trên, câu dưới tôi đối như thế nào đều cảm thấy thiếu chút cảm giác, cậu có thể giúp tôi xem một chút không?"
Cô đem bài mà cô viết mở ra ở trước mặt Phó Thanh Thời, nét bút lông nhỏ nhắn xinh đẹp, chữ cũng không tồi, chất thơ được đánh giá cao.
Yên khóa hồ nước liễu.
Đây tuyệt đối không thể nghi ngờ chính là thơ cổ, sương khói, hồ nước, cây liễu, ba ý tưởng này kết hợp với nhau, *ý cảnh không mông, lại lấy ngũ hành làm thiên bàng.
(*)ý cảnh: là mức độ biểu hiện cao nhất, sâu sắc nhất trong ba mức độ về cảnh: vật cảnh, tình cảnh và ý cảnh. Những áng thơ hay thường phải là những áng thơ có cảnh, có tình, tình cảnh hòa quyện vào nhau.
Nhưng Phó Thanh Thời biết thật ra đây là một ngàn cổ thơ tuyệt đối, hắn đã từng quay chụp qua một bộ điện ảnh, bên trong chính là có câu này.
Khi đó cùng đạo diễn tán gẫu, đối phương cùng hắn nói đây là một bức thiên cổ tuyệt đối, tuy rằng cùng có vô số nhà văn thi sĩ đều thử đối câu dưới, nhưng trước sau đều khiếm khuyết một chút.
Lý Thanh Gia vậy mà lấy thiên cổ danh đối này tới kiểm tra hắn, chắc hẳn cũng đã để mắt tới hắn.
"Nữ thiên tài là cô cũng đối không ra, huống chi là tôi", Phó Thanh Thời nói.
Lý Thanh Gia tự tin cười,"nói không chừng, biết đâu đại não chợt nảy ra ý tưởng liền đối ra được!"
"Không có kiến thức, không thể nảy ra ý tưởng để cô chê cười rồi."
Chuông học vang lên, Lý Thanh Gia không nghe ra được thâm ý trong lời nói của hắn, đem tờ giấy viết yên khóa hồ nước liễu kia đặt trên bàn hắn.
"Nếu cậu có thể đối ra được câu dưới, phiền nói cho ta một tiếng."
Tô Tiêu Mộ lại âm thầm cắn răng, thỉnh thoảng liếc liếc mắt ra phía sau.
Tuy rằng cô đối Phó Thanh Thời còn không thể nói là thích, chỉ là có hảo cảm, nhưng cô ta cũng tuyệt đối không chịu đựng được việc hắn thích người khác.
Cô ta chính là loại đồ vật của mình bị người đoạt đi trong lòng liền tức giận, đặc biệt là người mình vẫn không thể đối phó Lý Thanh Gia.
Có lẽ cô ta nên chủ động một chút, bằng không sẽ bị Lý Thanh Gia chiếm trước cơ duyên.
"Thời ca, giấy này cậu còn sử dụng không", Ngô Phát Phát hắt xì một cái, chỉ vào đôi giấy mỏng nằm trên bàn Phó Thanh Thời.
"không sài."
"vậy ta lấy nha", Ngô Phát Phát một bên đoạt lấy tờ giấy, sau đó đem nó để lên mũi chùi, còn tiện tay ném vào ngăn kéo của mình.
Phó Thanh Thời từ rất nhỏ đã có thói quen ở sạch, ném trên mặt đất bị hắn thấy nhất định sẽ khó chịu, hắn khó chịu liền không cho chép bài tập nữa, cho nên cậu ta đã tạo thành thói quen tay không ném rác bừa bãi, nhưng ngăn kéo của cậu lại biến thành thùng rác.
Phó Thanh Thời mắt không thấy tâm không phiền, đem nó vứt khỏi đầu, Dương Ninh vừa lúc đi ngang bàn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, nàng sợ tới mức nháy mắt nhìn vào hai tay.
Hai tiết cuối cùng là môn toán, Diệt Tuyệt giáo sư kêu người đại diện phụ trách môn toán đi phát bài thi.
Kiểm tra trong hai tiết, bài thi tương đối dễ dàng, hắn dùng thời gian 1 tiết liền viết xong, sau đó bị bọn Ngô Phát Phát mượn đi chép.
_________
Cuối cùng tiểu béo cũng được tác giả phát cho 1 cái tên rồi (๑•̀ㅂ•́)و nhưng nghe hơi củ chuối "Ngô Phát Phát".