Khi Phó Kim Tiêu nói xong, An Nhiễm sững người.
Không chỉ mình hắn mà tất cả mọi người, bao gồm nhân chứng trực tiếp và khán giả trực tuyến đều kinh hãi!
Ngay sau câu nói ấy, vì không chịu được lượng lớn người dùng ập vào cùng lúc nên kênh phát sóng lập tức bị sập.
Màn hình tối thui làm tất cả mọi người điên tiết.
"Cái quần què gì vậy?!"
"Tôi nghe được nửa đầu thầy Phó bảo xin phép chen ngang, nửa sau bỗng nhiên màn hình đen ngòm!!!"
"Đ* má, bạn cùng phòng tôi đập nát điện thoại rồi!!"
"Ủa alo, sao phòng phát trực tiếp lại bị sập thế???"
"Nói thật, chỉ riêng cái chuyện trước đó cũng đủ làm người người bàng hoàng rồi."
Trong vòng 10 phút ngắn ngủi, phòng phát trực tiếp nhỏ này như quả bom oanh tạc hot search của Weibo. Có người vào hóng hớt thì thấy mấy chữ "Bạo" liên tiếp trên hot search mà choáng váng.
#Giản Trị mập mờ bên người yêu đồng tính bị bắt gặp#
#Giản Trị bị đá#
#An Nhiễm Giản Trị chuốc thuốc Thẩm Tinh Tuế không thành#
#Rốt cuộc là lỗi của ai#
Mà ngay sau đó, một cái hot search mới bùng lên trong tích tắc, giơ ngón giữa chửi "đbrr" với tất cả:
#Phó Kim Tiêu "xin làm phiền một chút"#
Một lúc đổi mới toàn bộ hot search khiến dân mạng trợn mắt há miệng không ngớt. Phó Kim Tiêu là ai? Một nghệ sĩ nổi tiếng quốc dân, đến cả bác trai bác gái lớn tuổi cũng biết tới cái tên này. Phòng phát trực tiếp sập đen màn hình đã đủ để người người hít hả, nhưng chỉ có những ai dày dặn kinh nghiệm mới biết nửa câu sau mới chứa thông tin kinh thiên động địa! Thế mà cố tình lúc đó lại bị sập phòng mới cay chứ!!
#Phát sóng trực tiếp Quả Cam các ngươi không phải là người!!!!#
Ngắn ngủi sau đó vài phút, lại có một hot search nóng hổi chiễm chệ đứng đầu, thiêu rụi tất cả những tin tức khác. Tất cả các phóng viên đều có cuộc gọi triệu tập đi tác nghiệm. Những người chưa cập nhật tin tức cũng ngạc nhiên với chuông thông báo liên tiếp trên điện thoại của mình.
Thị phi xứng tầm thế kỷ.
Tiểu thuyết cũng không dám nghĩ ra tình tiết như vậy đâu.
Tuy phát sóng trực tiếp đã kết thúc nhưng hiện trường vẫn còn nhiều người chứng kiến. Theo đoạn trích bị tuồn ra, trò hề của anh em nhà Giản được công khai trên mạng. Khi sự thật chưa rõ ràng, fans An Nhiễm và Giản Trị cứng miệng chối cãi. Tới khi có video rồi, ai cũng im thin thít:
"Tôi out."
"Hóa ra lại là dạng người như vậy sao? Tôi thích Giản Trị 5 năm rồi, giờ nghe vậy cơm ăn rồi cũng muốn ọe ra."
"Hóa ra anh ta lại thích nam."
"Quan trọng là nhân phẩm của gã này quá tồi tệ."
Dù vậy cũng có không ít fans vẫn ra sức bảo vệ thần tượng: "Anh tôi còn chưa lên tiếng gì cơ mà. Tôi tin rằng chuyện này có hiểu lầm gì đó thôi, hãy đợi anh ấy tự mình nói đi. Tôi sẽ vĩnh viễn tin tưởng và ủng hộ thần tượng!"
Đối mặt với loại fans này, bên dưới có không ít bình luận:
"Đằng ấy có biết kết cục của loại người này là như nào không?"
"Cô không thấy anh trai ném bình rượu vừa nãy hả?"
"Gã là thằng tồi đấy, bà ơi tỉnh dậy đi!!"
Fans trả lời lại: "Đàn ông ấy mà, cái này có gì mà tệ hay không chứ?!"
Bởi vì câu trả lời này mà fans của Giản Trị bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió cùng thần tượng của mình. Tình yêu đồng tính nhất thời cũng trở thành đề tài nóng hổi được dân mạng bàn luận. Rất nhiều người vẫn khó có thể tiếp thu được chuyện người nổi tiếng là đồng tính, cho rằng cậu trai bị tổn thương kia là xứng đáng.
Chỉ có một ít người giữ vững lý trí hỏi lại:
"Chẳng lẽ yêu con trai thì không phải là người hả? Tình cảm của bọn họ không phải là tình yêu hay sao?"
Dần đần, tranh cãi giữa hai luồng ý kiến ngày càng gay gắt. Cuối cùng, người qua đường và fans mất não khai chiến, xé mặt nhau không thương tiếc. Trong khi đó, fans của Phó Kim Tiêu và Thẩm Tinh Tuế lại càng nhộn nhịp, đặc biệt là siêu thoại của hai người đang nhận được lượng truy cập khổng lồ tràn vào. Rất nhiều người bắt đầu hồ hởi nghiên cứu và thảo luận về vài câu mơ hồ của An Nhiễm:
"Chen chân giành lấy Phó Kim Tiêu..."
"Chúc cậu và Phó Kim Tiêu mãi hạnh phúc..."
"Không bao giờ tranh với cậu nữa."
Một số fan nhạy cảm đã mơ hồ nhận ra. Nếu liên kết các câu này kết hợp với ngữ cảnh thì rõ ràng là đang nói về tình yêu rồi mà?!
Có cô gái bới lông tìm vết: "An Nhiễm còn nói gì đó về album, cái gì mà cất hộ Tuế Tuế ấy."
"Khi Giản Trị nói Thẩm Tinh Tuế được Phó Kim Tiêu thích hơn An Nhiễm, mọi người chú ý biểu cảm trên mặt Tuế Tuế đi... Anh ấy thẹn thùng!" Có fan Thẩm Tinh Tuế phân tích: "Thật ra Tuế Tuế là loại người nghĩ gì đều hiện hết lên mặt. Anh ấy mỗi khi thẹn thùng sẽ nhấp môi, ánh mắt mơ màng cong cong ý cười."
Khi mọi người còn muốn đào sâu hơn nữa thì bỗng nhiên Internet bắt đầu xuất hiện vấn đề. Cuối cùng, Weibo sập toàn hệ thống.
Bởi vì có một lượng người siêu lớn rời khỏi kênh phát sóng trực tiếp sau khi sập để đổ dồn vào Weibo nên hệ thống không thể tải nổi đống thị phi này, trực tiếp sập tan tành.
Mà ở suối nước nóng, cuộc giằng co đã tới hồi kết thúc.
Sau khi Thẩm Tinh Tuế tỏ vẻ sẽ không tha thứ cho họ, Giản Trị và An Nhiễm đã bị người đại diện đang phẫn nộ kéo đi.
Thẩm Tinh Thần còn chưa ngại chuyện đủ to, đổ thêm can dầu: "Baiii, đi nha, lần sau nhớ lại tới đó."
Mặt Giản Trị xanh mét.
Giám đốc khách sạn suối nước nóng thấy chuyện lớn như vậy cũng ra mặt: "Thật là ngượng ngùng khi lại có chuyện như vậy xảy ra ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của quý vị. Chúng tôi cũng không ngờ rằng lại thế này..."
Thẩm Tinh Tuế lại cảm thấy là bọn họ làm phiền khách sạn, vội nói: "Không có gì."
Giám đốc vội khom lưng, nhanh chóng đưa ra các phương án bồi thường, thẻ VIP và bày tỏ mong muốn lần sau bọn họ có thể chọn khách sạn làm điểm tới.
Nhóm Thẩm Tinh Tuế đương nhiên là không có hứng thú.
Dù sao bọn họ tới đây không phải để ngâm suối nước nóng, cho dù có ý định thì cũng sẽ không đi tới một nơi xa như ở đây.
Vậy nhưng Phó Kim Tiêu lại mở miệng nói: "Làm thẻ cũng được, nhưng phải giúp tôi mấy việc."
Giám đốc sửng sốt, khó hiểu nhìn anh.
Phó Kim Tiêu từ tốn mở miệng: "Đem dữ liệu đăng ký nghỉ ngơi tại đây mấy năm nay của Giản Trị cho tôi."
Nghe thấy vậy, không chỉ giám đốc khách sạn mà cả Thẩm Tinh Tuế, Thẩm Tinh Thần và Trương Thỉ đều sửng sốt. Tất cả bọn họ đều không ngờ còn có cả việc này!
Nhưng sau này nếu Giản Trị muốn tìm đường xoay người tẩy trắng thì có khả năng sẽ xử lý từ chuyện này. Chứng cứ không bị tiêu hủy thì hoàn toàn có thể làm bằng chứng chí mạng để gã không thể ngóc đầu dậy nổi. Phó Kim Tiêu thật sự là đa mưu túc trí...
Giám đốc từ chối: "Đây là thông tin cá nhân của khách hàng nên chúng tôi không thể cung cấp được. Khách sạn suối nước nóng của chúng tôi đề cao sự riêng tư của mỗi vị khách."
"Thật không?" Phó Kim Tiêu dường như đã đoán trước được, không chút hoang mang mở miệng: "Nếu thông tin cá nhân của khách hàng không thể công bố vì bảo vệ quyền riêng tư, vậy thì chuyện An Nhiễm tự do cầm máy quay xông vào phòng nghỉ của khách... chính là riêng tư sao?"
Mặt giám đốc trắng bệch.
Phó Kim Tiêu thật sự nhạy bén, vấn đề nào anh đề cập tới cũng vào thẳng trọng tâm. Nếu chuyện này bị để ý tới thì danh tiếng khách sạn của bọn họ cũng đi tong luôn.
"Cái này..." Giảm đốc lau mồ hôi lạnh: "Nhưng bọn họ đăng ký với chúng tôi bằng căn cước của người khác, cho dù cung cấp cho các anh thì cũng không thể làm bằng chứng được."
Phó Kim Tiêu câu môi: "Không dùng căn cước thật cũng có thể vào, quý khách sạn đây đúng là chú trọng quyền riêng tư thật đấy."
Giám đốc nhận ra bản thân lại tự đào hố cho mình nhảy vào. Quả là bẫy rập muôn nơi khi nói chuyện với Phó Kim Tiêu. Hắn không ngờ ngọn lửa lại có thể cháy lan đến người mình, khuôn mặt mếu máo như khóc nói: "Thầy Phó, chúng tôi chỉ là doanh nghiệp nhỏ thôi, xin anh đừng gây khó dễ mà."
Phó Kim Tiêu đưa Thẩm Tinh Tuế đi qua thính đường, dừng chân tại sảnh lớn. Anh quét mắt nhìn giám đốc, nói: "Anh đừng nói như vậy, người khác nghe được mà không hiểu lại tưởng tôi làm gì bất chính đấy. Bản thân tôi cũng không phải người không biết phải trái, có thể hiểu cho sự vất vả của dân kinh doanh."
Giám đốc thở phào nhẹ nhõm.
Nào biết giây tiếp theo, hắn lại nghe thấy Phó Kim Tiêu từ tốn nói tiếp: "Dữ liệu của khách sạn chắc hẳn có thể lưu trữ trong 1 năm đúng chứ, anh hãy cung cấp cho chúng tôi tất cả video an ninh có mặt bọn họ trong vòng 1 năm trở lại đây."
Phó Kim Tiêu cười vô cùng lành tính nhưng lại khiến giám đốc cảm thấy cực kỳ nguy hiểm: "Chuyện này chắc không khó đâu nhỉ?"
Giám đốc chắc chắn nếu hắn dám nói khó thì Phó Kim Tiêu còn hàng trăm cái hố khác đợi hắn nhảy. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, giám đốc cười khổ: "Không phải không được..."
Lúc này Phó Kim Tiêu mới vừa lòng, phân phó công việc cho trợ lý mới rời đi.
Đằng sau, Thẩm Tinh Thần đồng tình nhìn giám đốc, vỗ vai hắn: "Người anh em à, anh hãy phối hợp đi. Là một người từng trải, tôi khuyên anh làm như vật là cách tốt nhất. Nếu không, đợi anh là thủ đoạn càng hiểm độc hơn đấy."
Giám đốc thiếu chút nữa rơi lệ.
Bọn họ chuẩn bị lên xe rời đi, Trương Thỉ nhìn Thẩm Tinh Tuế: "Tuế Tuế, thầy Hồ đã trở lại rồi. Thầy đang đợi trong phòng làm việc của tòa Hằng Thông, muốn thảo luận với chúng ta về chuyện sáng tác..."
Lúc này, Thẩm Tinh Tuế mới nhớ tới nhiệm vụ của Hồ Khải Việt giao cho.
Sau khi trải qua mấy ngày vừa rồi, cậu đã không còn muốn hợp tác với Trương Thỉ nữa, tương đương với việc từ bỏ cơ hội làm việc cùng Hồ Khải Việt.
Trở về nói chuyện rõ ràng cũng tốt, đỡ cho phải xấu hổ sau này.
Thẩm Tinh Tuế nhìn Phó Kim Tiêu, nhẹ giọng: "Chắc em phải đi qua đó một chuyến."
Xe của Phó Kim Tiêu đã tới, anh dựa vào xe, vừa liếc nhìn Trương Thỉ vừa hỏi: "Một mình em đi qua đó... liệu có an toàn không?"
"Em sẽ nhờ trợ lý đi cùng nữa ạ." Thẩm Tinh Tuế cười cười: "Có khả năng sẽ phải bàn một số vấn đề linh tinh để hủy hợp đồng mà. Tốt nhất là em nên qua đó nói chuyện, đúng chứ?"
Phó Kim Tiêu biết cậu có dự định của mình, anh cũng hiểu bản thân không thể theo cậu mãi được. Có thể trông coi nhưng không nhất thiết phải quản chặt, nếu không trẻ nhỏ sẽ không đủ không gian và cơ hội để phát triển. Vì vậy, anh gật đầu: "Để Mỹ Xán đi cùng em đi."
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Vâng."
Bọn họ lại phải tách ra.
Thẩm Tinh Tuế lưu luyến nhìn về phía Phó Kim Tiêu, biết phân rõ nặng nhẹ nên chỉ nói: "Em đi đây ạ."
"Ừ." Khi cậu chuẩn bị rời đi, Phó Kim Tiêu vươn tay kéo người vào lòng. Anh đặt nhẹ một nụ hôn bên môi Thẩm Tinh Tuế, lẳng lặng nhìn cậu rồi nói: "Hỏi lại lần cuối, tự em đi không có vấn đề gì chứ?"
Vành tai Thẩm Tinh Tuế phiếm hồng. Mặc kệ bọn họ đã thân cận bao nhiêu lần, trái tim cậu vẫn nhộn nhạo mỗi khi Phó Kim Tiêu ở bên. Thẩm Tinh Tuế gật đầu, kiên định đáp: "Không có chuyện gì hết, em đâu còn là trẻ con cơ chứ."
Phó Kim Tiêu cong môi, chậm rãi đáp lại.
Trong ánh mắt của Thẩm Tinh Tuế, anh duỗi tay sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng: "Nhưng em vẫn có thể chạy về mách người nhà..."
Bị bắt nạt thì tìm người lớn cáo trạng.
Đây là thứ mà thật lâu trước kia, Thẩm Tinh Tuế chưa từng hoặc thậm chí là không được trải nghiệm. Vậy mà giờ đây, Phó Kim Tiêu lại nói cậu có thể làm như vậy.
Trong lòng Thẩm Tinh Tuế ấm áp. Mỗi khi cậu cho rằng Phó Kim Tiêu đã đủ tốt rồi thì anh lại chứng minh cho cậu thấy rằng anh thực chất còn tốt hơn cậu nghĩ nhiều, tốt đến mức khiến cậu muốn khóc.
....
Bọn họ tạm tách ra.
Khi ngồi trên xe với Trương Thỉ, Thẩm Tinh Tuế cũng nói qua về chuyện cậu chưa hoàn thiện một bài hát, tuy nhiên lại có bản thảo để cho Hồ Khải Việt xem.
Sau khi tới nơi, Hồ Khải Việt trước tiên hỏi chuyện vừa xảy ra gần đây. Vừa nghe xong, hắn trừng mắt nhìn Trương Thỉ một cái rồi nói với Thẩm Tinh Tuế: "Những ca khúc sau đấy cậu vẫn có thể viết tiếp. Cứ đưa bản thảo cho tôi xem xét trước đã, nếu được thì tôi sẽ hợp tác riêng với cậu. Nếu không thì chúng ta chấm dứt hợp đồng, đổi người."
Thẩm Tinh Tuế không ngờ hắn vẫn nguyện ý hợp tác với cậu.
Nếu là hợp tác riêng không cần ở biệt thự thì được. Cậu không muốn làm việc với Trương Thỉ chứ đâu phải không muốn sáng tác nữa. Mấy thứ này Thẩm Tinh Tuế vẫn tự biết phân biệt.
Rời khỏi tòa nhà cao tầng, Trương Thỉ cầm tay muốn ngăn cậu lại. Thẩm Tinh Tuế cảnh giác lui bước nhìn hắn. Thấy được sự e dè trong ánh mắt cậu, Trương Thỉ cảm thấy nản lòng nhưng vẫn cố mở miệng: "Tuế Tuế... tôi muốn nói..."
Thẩm Tinh Tuế yên lặng nhìn hắn.
"Tôi muốn xin lỗi cậu." Trương Thỉ bi thương nhìn cậu: "Tôi luôn muốn có một ngày có thể bù dắp vết thương của cậu... Thế nhưng tôi lại làm sai khiến cậu càng thêm tổn thương."
Trong lòng Thẩm Tinh Tuế rất bình tĩnh, nghe xong lời đối phương liền đáp: "Trương Thỉ, cậu không cần phải xin lỗi gì cả. Nếu bản thân cậu còn băn khoăn thì tự nhìn lại bản thân đi."
Dũng cảm đối mặt với một bản thân yếu đuối...
Để tương lai không chỉ có thể luôn mở miệng nói xin lỗi.
Trương Thỉ sửng sốt. Khi nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế, hắn thấy cậu đã cầm bản thảo chuẩn bị rời đi. Thẩm Tinh Tuế cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ giọng: "Tôi đã không để ý chuyện quá khứ từ lâu rồi, có mỗi cậu loay hoay mãi không thoát ra được thôi. Nếu thật sự hổ thẹn trong lòng thì cậu không nên gặp tôi để tìm sự tha thứ mà trước tiên cậu cần thay đổi chính mình đã."
Nói xong, cậu lập tức rời đi.
Trương Thỉ đứng sau sững người, cái hiểu cái không...
Từ trên tầng đi xuống, cậu đã thấy xe của Thẩm Tinh Thần đang đợi mình. Thấy cậu, Thẩm Tinh Thần sợ hãi nói: "Tuế Tuế, em cần phải chuẩn bị tinh thần..."
Thẩm Tinh Tuế chần chờ hỏi: "Là sao ạ?"
"Anh cả siêu tức giận luôn đấy!!" Thẩm Tinh Thần ra sức làm quá: "Ba mẹ cũng giận vì chẳng biết gì về chuyện của em và thầy Phó... với cả chuyện ở suối nước nóng nữa."
Thẩm Tinh Thần vỗ vai cậu: "Chuẩn bị tâm lý nhận lấy lửa giận đi em trai đáng thương của anh."
"..."
Thẩm Tinh Tuế nghe thấy như vậy, cả người bồn chồn như ngồi trên đống lửa suốt quãng đường về nhà.
Mãi mới về tới nơi, vừa vào phòng khách, quả nhiên đập vào tầm mắt cậu là phụ huynh trong nhà đã ngồi ngay ngắn đợi người như chuẩn bị hội đồng xét xử. Ai ai cũng khí thế mười phần, đặc biệt là Từ Ân Chân. Bà liếc mắt thấy hai người đứng trước cửa, hừ nhẹ: "Về rồi?"
Thẩm Tinh Thần cụp đuôi vội chạy tới, oan uổng nói: "Mẹee, con không làm loạn gì mà. Tất cả dều do thầy Phó bảo con hết đó."
Từ Ân Chân hừ lạnh: "Nói mấy chuyện này thì có ích gì chứ, dù sao hai anh cũng không coi tôi đây là mẹ, cũng không nhớ tới cái nhà này. Hai anh làm chuyện gì cũng không cần phải báo cáo cho tôi biết đâu."
Vừa nghe liền biết bà đang rất tức giận.
Thẩm Tinh Tuế cũng luống cuống. Cậu vội vàng đi tới, thấy ba và anh cả đang yên lặng lật xem tạp chí kinh tế nhưng trong phòng vẫn ngập tràn sự căng thẳng.
Thẩm Tinh Tuế lúng túng mở miệng: "Mẹ ơi..."
Từ Ân Chân bĩu môi.
"Con biết sai rồi ạ." Thẩm Tinh Tuế kéo kéo tay áo bà, nhẹ giọng giải thích: "Con chỉ sợ mọi người lo lắng, hơn nữa loại gièm pha này con cũng ngượng ngùng kể..."
Từ Ân Chân không cho phép con bà nói như vậy: "Cái gì mà gièm pha cơ chứ. Có xấu cũng là do đám người ghê tởm như dòi kia kìa!"
"An Nhiễm và Giản Trị vậy mà lại dám âm mưu chuốc thuốc con!" Từ Ân Chân tức đỏ mặt, nào còn vẻ ôn tồn thường ngày: "Cái thằng nhóc nhà con, bị chèn ép như vậy cũng không biết mách người nhà. Con có biết mẹ đã lo lắng như thế nào khi biết chuyện không?"
Thẩm Tinh Tuế thấy mẹ mình đỏ khóe mắt cũng khó chịu trong lòng, vội vàng nói: "Mẹ, con biết sai rồi ạ..."
Thấy cậu luống cuống, đáy mắt Từ Ân Chân lộ ra ý cười thầm khi thực hiện được kế hoạch. Nhân cơ hội, bà nói tiếp: "Vậy sau này nếu có chuyện thì con có còn giấu mẹ nữa không?"
Thẩm Tinh Tuế thành thật lắc đầu.
"Thế thì con nói mau, con với thầy Phó hẹn hò thật sao?" Từ Ân Chân cuối cùng cũng không giấu nổi tính hóng chuyện của bà: "Hẹn được bao lâu, tới bước nào rồi?"
Thẩm Tinh Tuế: "..."
Mẹ bình thường lại đi!
Đôi mắt mọi người đều lia sang, tỏ vẻ vô cùng quan tâm chủ đề này.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cả nhà, Thẩm Tinh Tuế căng da đầu mở miệng: "Bọn con... mới xác định ạ."
Sột soạt.
Hai quyển tạp chí kinh tế đột nhiên khép lại, hai người đàn ông tỏ vẻ nãy giờ không còn bình tĩnh như vẻ ngoài được nữa.
Sau khi nghe xong, Từ Ân Chân ngây người, sau đó bà mím môi, nhẹ giọng đáp: "Tuế Tuế, tuy mẹ thật sự luôn hy vọng con sẽ có đối tượng tốt... nhưng con không cần phải để ý tới chuyện đính hôn từ xa xưa đâu. Con còn nhỏ, hôn nhân là chuyện lớn cần cẩn thận suy xét chứ không thể vì nhất thời xúc động mà ra quyết định được."
Hai người đàn ông ngồi bên gật đầu phụ họa.
Thẩm Ung nói: "Ba và mẹ đều thấy con còn nhỏ, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để bàn chuyện này."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía mẹ mình: "Tại sao..."
Cậu cho rằng cha mẹ đều sẽ đồng ý.
Từ Ân Chân lại chăm chú nhìn con mình. Đứa nhỏ của bà về còn chưa được một năm, sao bà có thể dễ dàng chấp thuận người khác tới hớt tay trên cơ chứ? Cho dù Từ Ân Chân cảm thấy Phó Kim Tiêu đúng chuẩn là một chàng rể trong mơ nhưng bà cũng không muốn xa đứa con của mình chút nào.
Khi cả nhà rơi vào bế tắc, bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa.
Người làm đi qua nhìn, nói: "Là thầy Phó và phu nhân Phó ạ."
Mọi người sửng sốt.
Phó Kim Tiêu trùng hợp lại xuất hiện vào lúc này giống như anh nhận ra Thẩm Tinh Tuế có khả năng gặp tình huống này nên tới để giải vây cho cậu.
Thẩm Ung nói: "Mời bọn họ vào đi."
Từ Ân Chân biết bạn thân qua liền đứng dậy đi tiếp đón. Bên ngoài trời có mưa, vừa thấy bà liền lo lắng nói: "Trời mưa sao lại tới thế này, nguy hiểm lắm."
Bạn thân bà lại nói: "Mình đã nghe về chuyện của Tuế Tuế, vì không yên tâm thằng bé nên mới tới đây thăm hỏi."
Từ Ân Chân nhìn về Phó Kim Tiêu bên cạnh.
Tuy đang mặc quần áo thường ngày nhưng anh vẫn khó giấu nổi vẻ đẹp tuấn tú của mình. Phó Kim Tiêu lễ phép chào hỏi, không chút chột dạ của kẻ đã cắp cải trắng nhà người khác: "Đã lâu không gặp bác gái ạ."
Từ Ân Chân hừ nhẹ một tiếng.
"Vì trời mưa nên đường đi cũng khá đông đúc. Khi tới đây cháu cũng đã suy nghĩ, công việc của Tuế Tuế yêu cầu ra ngoài thường xuyên nên tắc đường có thể sẽ cản trở khá nhiều. May mắn cháu có một căn nhà rất gần bên này, về sau Tuế Tuế muốn lại đây cũng an toàn hơn." Phó Kim Tiêu thong thả: "Bác gái cảm thấy như nào ạ?"
Trong lòng Từ Ân Chân còn đang buồn rầu về chuyện Tuế Tuế đi kết hôn sẽ càng ít thời gian về nhà. Vốn bà rất có nhiều ý kiến với Phó Kim Tiêu, thế mà sau khi nghe được những lời vừa rồi, tuy trong lòng vui nhưng không thể hiện ra ngoài.
Thẩm Tinh Tuế đứng sau rụt rè nhìn mẹ mình, lâu lâu lại liếc mắt lo lắng Phó Kim Tiêu bị gây khó dễ.
Anh cười một cái an ủi cậu.
"Đúng rồi." Phó Kim Tiêu thong thả nói tiếp, lấy ra một hộp vải cực khó tìm đã chuẩn bị tốt để làm quà trước đó: "Lúc trước cháu có để ý bác gái đang học thiền. Bộ quần áo dùng loại vải dệt này may là tốt nhất, cháu may mắn tìm được nên đã nhờ bạn mua cho. Nay xin mượn hoa hiến Phật, mong bác không ghét bỏ."
Hộp vải này nhìn thì bình thường nhưng thực tế giá của nó lại cao ngất ngưởng, thậm chí dù có ra giá trên trời cũng không có ai bán.
Từ Ân Chân cũng từng nhờ vả nhưng dù là trong hay ngoài nước thì loại vải này đã không còn sản xuất nữa. Một hộp duy nhất trên thị trường đã được mua bởi người nặc danh nên có thể kiếm được thứ này cực kỳ khó khăn. Mấu chốt là từ hộp vải này, từ căn nhà ở mà bà thấy được sự chân thành và nghiêm túc của Phó Kim Tiêu với con mình.
Từ Ân Chân tức khắc mỉm cười: "Kim Tiêu à, vẫn là con hiểu chuyện nhất. Sao bác có thể ghét bỏ được cơ chứ? Trời đất, thằng nhóc này tới còn mang quà cáp làm gì cơ chứ, thật là... Tuế Tuế, con còn thất thần cái gì vậy, mau tới dẫn anh Phó cùng vào nhà đi con."
Thẩm Tinh Tuế: "..."
Mẹ?
Thái độ của mẹ thay đổi cũng nhanh quá rồi đấy?!