Hiện trường lúc này có thể miêu tả là "Quê là quê là quê, chúng mình quê nhiều".
Chu Tầm cảm thấy không dám tin mà nhìn Giản Tinh Tuế, sau đó, gã lại nhìn An Nhiễm. Kỳ thật, gã vô cớ bị đạp chân cũng rất tức giận, đặc biệt lại bị mất mặt trước người thương thì càng khó chịu, nhưng nếu bảo gã đánh Thẩm Tinh Thần... Gã không có gan hùm mật gấu để đánh.
Nói trắng ra, họ Chu của gã chỉ là nhà giàu mới nổi so với bối cảnh nhà Thẩm, gã không muốn mới ngày đầu tiên đã gây thù với kẻ địch đáng sợ như vậy.
Đá người ta xong, Thẩm Tinh Thần lấy ra một tấm thẻ cá nhân: "Tôi vừa thấy một tấm thẻ ở bên bồn rửa tay, ai vứt đây?"
Mắt An Nhiễm sáng lên, duỗi bàn tay trắng nõn xinh đẹp, ra vẻ nhu nhược đáng thương mà nhìn Thẩm Tinh Thần: "Là mình để quên."
Nếu không diễn ra những việc phía trước, đây sẽ là một cuộc gặp gỡ tình cờ giữa cậu bé xinh đẹp với đại ca đẹp trai ngầu lòi. Nhưng lại có những sự việc đã diễn ra khiến khung cảnh thay đổi hoàn toàn.
Thẩm Tinh Thần "Chậc" một tiếng, đưa thẻ cho An Nhiễm: "Là thẻ của cậu à?"
An Nhiễm nhận xong nhẹ giọng gật đầu.
"Vậy sao không vào bên trong bồn rửa tay mà tìm, đứng ngoài nghĩ nghĩ thì có ra cái gì đâu?" Thẩm Tinh Thần không hiểu: "Đứng đây nói người khác, còn định cướp thẻ của tôi nữa chứ."
Khí thế của Thẩm Tinh Thần rất mạnh, nói đến mức An Nhiễm cảm thấy hổ thẹn mà đỏ hốc mắt: "Mình.. Mình cũng đâu có ý như vậy."
Nhìn thấy người trong lòng bị như vậy, Chu Tầm không nhịn được, gã mở miệng: "Thiếu gia Thẩm, chuyện này cũng không thể trách Nhiễm Nhiễm được. Kỳ thật cậu cũng không biết về người bên cạnh cậu rồi. Nhân phẩm của hắn có vấn đề rất lớn, lúc trước còn bắt nạt Nhiễm Nhiễm, thế nên bọn tôi mới hiểu lầm như vậy."
Giản Tinh Tuế không nghĩ tới cậu đứng yên cũng bị dính đạn.
Trong lòng, cậu trộm thở dài. Chắc hẳn thiếu gia Thẩm này nghe xong lời Chu Tầm cũng ghét bỏ cậu, dù sao làm gì có ai sẽ có thiện cảm với pháo hôi đâu?
Thế nhưng, Thẩm Tinh Thần nghi hoặc mà nhìn Giản Tinh Tuế vài lần, cười nhạo: "Các cậu nghĩ mắt tôi mù hay gì. Tôi vừa đi ra là thấy các cậu một đám bao quanh như muốn đánh người ta. Lại còn bắt nạt bọn cậu? Tôi thấy nếu không ra kịp, thẻ của tôi cũng mất luôn ấy chứ."
Chu Tầm nín họng, không biết nói như nào cho thỏa đáng.
An Nhiễm bên cạnh lôi kéo cánh tay của gã, nhẹ giọng nói: "Thôi bỏ đi, A Tầm. Xin lỗi thiếu gia Thẩm rất nhiều, là lỗi của bọn mình, mong cậu đừng để trong lòng."
Không biết vì cái gì, Thẩm Tinh Thần vốn rất thích con trai xinh đẹp. Nếu không xảy ra chuyện, ngẫu nhiên gặp được cậu nhóc xinh đẹp như này thì còn cảm thấy rất tuyệt vời, rất thích mắt, thậm chí còn muốn bảo vệ. Nhưng bây giờ tâm tình hắn rất kém, chỉ cảm thấy cái thứ đang khóc sướt mướt phiền phức vờ lờ: "Xin lỗi tôi làm gì, người cần phải được xin lỗi là cậu ta mới đúng."
An Nhiễm nhìn Giản Tinh Tuế. Hắn luôn là người đi xin lỗi, nhưng chưa bao giờ có thể tưởng tượng bản thân sẽ có ngày phải xin lỗi Giản Tinh Tuế. Hốc mắt hồng hồng như nhận hết bất công, nhỏ giọng: "Xin lỗi cậu."
Giản Tinh Tuế cảm thấy da đầu tê dại: "Không sao, không sao."
Được thụ chính xin lỗi là việc tổn thọ đấy có được không. Nếu Thiên Đạo thấy cậu không vừa mắt, ngày mai cho bay màu luôn thì làm sao giờ. Mà thái độ này vào tầm mắt của đám người Chu Tầm thì lại là "chó cậy thế chủ", khinh người quá đáng. Lập tức, những người khác đều cảm thấy bất thiện, có chút khinh thường Giản Tinh Tuế, quay đầu an ủi An Nhiễm đang bị tổn thương rời đi.
Thẩm Tinh Thần thấy bọn họ rời đi, mới đem ánh mắt đặt trên Giản Tinh Tuế: "Cậu..."
Giảm Tinh Tuế có chút sợ hắn: " À à, tôi cũng phải đi rồi. Tạm biệt."
"Quay lại quay lại!" Thẩm Tinh Thần kéo cậu lại, khó hiểu: "Cậu chạy cái gì, tôi còn chưa nói xong đâu!"
Giản Tinh Tuế cứng đờ cả người: "Cậu muốn cái gì?"
Thẩm Tinh Thần nhướn mày: "Đám kia với cậu có thù oán nhau hả?"
"...Cũng không phải nói như thế"
"Thế là có hay không?"
"Có.. một chút"
"Anh đây biết ngay mà!" Thẩm Tinh Thần giống như thằng nhóc trẻ trâu loi choi: "Tôi vừa ra liền phát hiện ánh mắt mấy người bọn họ rõ ràng không có chút thiện cảm nào, còn muốn bắt nạt cậu nữa chứ. Trần đời thiếu gia như anh đây ghét nhất cái bọn ỷ thế hiếp người!"
Giản Tinh Tuế phát hiện thiếu gia Thẩm này có tinh thần trọng nghĩa rất lớn, lại còn thích bảo vệ phái yếu. Quả nhiên, người có tâm địa thiện lương không nhất định phải có bộ dáng ngoan hiền, họ cũng có thể là con nhím đang mặc áo khoác da này.
"Cảm ơn cậu rất nhiều" Giản Tinh Tuế nhiệt tình: "Nếu không có cậu, có khả năng tôi sẽ khó giải thích được."
Thẩm Tinh Thần được khen, có chút phê pha. Nhưng sợ ảnh hưởng tới hình tượng của bản thân liền ra vẻ trượng nghĩa: "Việc cỏn con thôi, đám người kia anh đây còn chả thèm để vào trong mắt. Cậu cũng là thí sinh tới tham gia tuyển chọn có đúng không. Tôi thấy cậu giúp tôi cầm thẻ của tôi nên mới ra tay giúp. Yên tâm đi, lần sau họ lại tới, cậu cứ báo tên tôi ra."
Giản Tinh Tuế thấy hắn rất đáng yêu.
Nhưng dù thế nào, chuyện hôm nay như chuông báo gõ tỉnh Giảnh Tinh Tuế. Cậu phát hiện thể chất pháo hôi của chính mình là 100% kích hoạt khi gặp buff của thụ chính. Vậy nên không thể ở lại chương trình này quá lâu được. Đợi kỳ thứ nhất sắp tới còn 2 ngày khởi động, cậu sẽ ứng phó nhanh chóng, rồi 'chim cút' thật nhanh. Thế nên được che chở hay chở che cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng Giản Tinh Tuế vẫn rất cảm kích thiện ý của hắn: "Cảm ơn cậu rất nhiều"
.......
Ngày hôm sau, chương trình chính thức bắt đầu quay, 108 thí sinh đứng tập trung ở bên ngoài quảng trường.
Tổ đạo diện không lộ diện, chỉ có nhóm người quay phim. Vị trí của thí sinh cũng có chủ ý. Những người ở công ty lớn, đã từng ra mắt hay có quyền thế đều được tổ chương trình ưu ái xếp ở phía trước, cho nhiều thời gian lên hình hơn. Còn một số người không không có chỗ dựa thì đứng ở phía sau.
Cùng lúc đó, các trang phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu đề cử, một lượng lớn người xem ồ ạt vào:
"Đúng giờ nha, mị tới đúng giờ!"
"Anh Phó, anh Phó! Mị tới đây vì anh iu họ Phó!"
"Ui cha, mãi mới có thể thấy anh yêu!"
Dù chỉ là một đạo sư của chương trình, độ hot của Phó Kim Tiêu cũng vô cùng khủng. Chỉ cần là một cái tên, độ hot của toàn bộ chương trình trực tiếp lên đỉnh.
Tại hiện trường, có người cầm loa nói: " Mọi người hãy cầm chắc vali của mình, cùng tôi tiến vào trại tập trung [Tinh Quang] của chúng ta. Ở ngày đầu tiên, xin mọi người hãy chủ động chọn ký túc xá."
Có thí sinh hỏi: " Cho tôi hỏi, là bọn tôi được tự chọn ký túc xá hả?"
Nhân viên công tác gật đầu: "Đương nhiên!"
Sau thông báo, các thí sinh đều vận sức chờ bắt đầu, hướng theo vị trí phòng mong muốn. Mọi người dều hiểu rằng chạy nhanh một chút là chiếm được vị trí tốt trong ký túc xá. Vì thế, không ít thí sinh nghe thấy tiếng loa là phóng đi luôn.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Đó chính là Giản Tinh Tuế đang lắc lư lảo đảo ở phía sau của đoàn. Cậu không muốn gia nhập đội ngũ tranh giành, vì cậu như nào cũng được. Dù sao tính ra cũng chỉ ngủ lại 2 ngày là bị đá đít về nhà.
Máy quay bắt đầu di chuyển, khán giả dần dần nhận thức các thí sinh mới:
"Người này dậy thì không tệ."
"Tiểu thịt tươi này cũng có tiềm năng nè."
"Mắt tôi mù cmnr, thấy ai cũng như ai là sao."
Khi các khán giả bắt đầu bát quái, một bóng hình dần hiện diện trong tầm mắt của mọi người. Đó chính là Giản Tinh Tuế đang lắc lư đằng sau. Cậu cũng không cướp cảnh quay của ai, cũng không thu hút chú ý của người quay. Cậu cũng chẳng giống các thí sinh khác vì thu hút khán giả mà cố ý làm màu, tạo dáng các kiểu hay hết mình chiếm ký túc xá. Khuôn mặt bình đạm, có quả đầu tấc chả giống ai. Người khác thì như chuẩn bị vào chiến trường, cậu chàng lại chẳng khác gì ông già nhàn tản.
Có người xem vui vẻ:
"Đây là ai dợ?"
"Như nào mà nhàn nhã như vậy, có phải tới thi không zậy?"
"Cậu nhóc này có phải đi nhầm nơi rồi không?"
Vì thế, vốn là cảnh thí sinh bộc lộ tài năng trong lần ra mắt đầu tiên, rất nhiều người dù hao hết tâm tư cũng không lưu lại ấn tượng, thế mà Giản Tinh Tuế nhàn tản ở đằng sau lại dễ dàng thu hút ánh mắt của quần chúng.
Tranh đoạt ký túc xá nhìn nhìn như không có logic, kỳ thật bên trong lại tiền ẩn quy tắc. Người của công ty lớn sẽ ở với nhau. Người có chút thực lực hoặc được chọn nội bộ cũng trở thành đối tượng không ít người muốn lấy lòng làm bè bạn.
Đến lượt Giản Tinh Tuế, ký túc xá hầu như đã đầy. Người ghi hình tốt bụng nhắc: "Phòng kia còn trống kìa"
Giản Tinh Tuế nói: "Cảm ơn ạ."
Dựa theo suy đoán, người trong phòng còn dư lại kia đều đi lẻ như cậu, những người mà không có nhan sắc hay danh khí gì hết. Nhưng khi cậu tới cửa phòng, còn chưa bước vào đã nghe thấy giọng nói kiêu ngạo quen thuộc: "Sao lại thế này, mọi người đều tìm được bạn cùng phòng rồi sao? Như thế nào mà ở đây còn thừa hai cái giường ngủ này?"
Nghe giọng nói này, Giản Tinh Tuế có một dự đoán hãi hùng.
Khi ngẩng đầu, cậu lập tức đối diện với con nhím kiêu ngạo trong phòng. Thẩm Tinh Thần ngoài ý muốn nhướn mày, tươi cười: "Là cậu nha!"
Giản Tinh Tuế cười khổ: "Là tôi."
"Tới tìm tôi hả?" Thẩm Tinh Thần hoàn toàn không nhận ra những người khác không dám ở cùng vì tính tình xấu của hắn, nhếch môi: "Không nghĩ tới cậu còn rất có tâm đấy. Được thôi, sau này chúng ta đều là bạn cùng phòng, cậu sẽ là em trai của tôi. Anh đây về sau chắc chắn sẽ bảo kê cho cậu!"
"....."