Sau khi thỏa thuận xong, An Nhiễm liền vội vàng rời đi.
Ấn tượng của Thẩm Tinh Tuế với thụ chính An Nhiễm cũng vỡ nát. Thật ra từ trước, cậu đã biết An Nhiễm cũng không thiện lương như vẻ ngoài. Hắn luôn cố ý vô tình hãm hại cậu, đôi lúc lại lộ ra ác ý mãnh liệt tới mức một người vụng về như Thẩm Tinh Tuế cũng cảm nhận được.
Lần đầu tiên hợp tác với An Nhiễm cũng khiến lòng cậu hoảng hốt. Không tin tưởng được hắn, cậu quay đầu tiến tới phòng giám sát của Hằng Thông, tốn chút công sức để lấy được đoạn ghi hình cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người.
Như vậy ít nhất cũng có thứ phòng bị.
Khi làm xong mọi thứ thì cũng đã quá chiều, Thẩm Tinh Tuế trở về chỗ ngồi đợi đạo diễn Trương Giang. Cũng may là một lúc sau, nhân viên đi tới thông báo cho cậu: "Giám chế đã trở lại, mời vào."
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Được, cảm ơn."
Đối với vị giám chế chỉ nghe danh chứ chưa gặp bao giờ, Thẩm Tinh Tuế rất tò mò. Sau khi vào phòng, cậu liền phát hiện một người đàn ông có bộ râu dài đội mũ phớt, mặc quần túi hộp cùng áo hoodie đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế. Hai chân vắt chéo hắn trên bàn trà, một bộ vô cùng mệt mỏi.
Thẩm Tinh Tuế khom lưng: "Chào anh, giám chế Trương."
"Tuế Tuế đấy à?" Giọng Trương Giang còn buồn ngủ. Hắn rút bao thuốc từ trong túi, mở miệng: "Có phiền nếu tôi hút một điếu không?"
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu: "Không phiền ạ."
Ánh lửa lóe lên, mùi thuốc lá từ từ phiêu tán. Trương Giang nhẹ nhàng thả khói, nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế: "Hai ngày trước tôi có ở phòng thu [Sơn Hà] nghe qua tác phẩm của cậu, cũng không tệ lắm. Nghe nói cậu không hợp tác với bọn họ nữa rồi?"
Thẩm Tinh Tuế ngoài ý muốn, gật đầu: "Vâng, bọn họ đã tìm được người khác. Nhưng tại sao anh lại ở nơi đó ạ?"
"Bọn họ mời tôi tới hỗ trợ." Trương Giang than thở: "Nhưng đội đó làm thì ít, ba hoa thì nhiều."
Thẩm Tinh Tuế không dám đáp lại.
Trương Giang gạt bớt tàn thuốc, nói tiếp: "Tuy tôi thấy cậu làm nhạc không tệ lắm, nhưng bản thảo vẫn còn nhiều vấn đề. Nói thật thì từ đầu tôi cũng không định suy xét tới cậu đâu."
Tâm tình vui sướng của Thẩm Tinh Tuế bị dập tắt, lại nghe thấy Trương Giang nói: "Nhưng tôi đã lên Weibo, nghe được mấy bài hát cậu sáng tác mấy năm trước rồi. Tuy kỹ năng không vững, còn nhiều lỗi phải sửa nhưng thiên phú không tồi, xét ra vẫn còn cứu được. Vậy nên tôi mới hẹn cậu tới đây để xem."
Thẩm Tinh Tuế không ngờ mình còn có cơ hội từ trên trời rơi xuống như vậy!
"Đúng là kỹ năng của em không vững, nhưng em có thể học." Thẩm Tinh Tuế khiêm tốn: "Bài hát hợp tác với [Sơn Hà] vừa rồi thật ra em chỉ dùng một đêm để sáng tác nên đúng là còn nhiều chỗ không ổn. Nhưng em nguyện ý bỏ ra thời gian và công sức để mài giũa kỹ năng của mình bởi em thật sự muốn làm nhạc!"
Nghe xong lời cậu nói, Trương Giang thật ra có chút ngoài ý muốn. Hắn nâng vành mũ lên, đánh giá kỹ càng người trẻ tuổi trước mắt. Vốn dĩ hắn chỉ có một chút hứng thú cùng tò mò với cậu nhóc Thẩm Tinh Tuế này thôi. Nhưng giờ phút này, Trương Giang lại bị lời nói chân thành của cậu đả động, bắt đầu nhìn thẳng vào chàng thanh niên này.
Trương Giang cong môi cười: "Một buổi tối sao?"
Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu.
Đến lúc này cậu vẫn còn không biết, một buổi tối có thể sáng tác hoàn chỉnh một bài hát đã có thể xem như là thiên phú dị bẩm.
Trương Giang đứng lên, vẫy vẫy tay: "Lại đây."
Thẩm Tinh Tuế theo sau.
Trương Giang đứng trước chiếc đàn dương cầm trong phòng. Hắn ngồi xuống, ngậm điếu thuốc trong miệng, tay đặt lên các phím rồi đàn mấy âm tiết.
"Cậu ngồi đi, dùng mấy âm tôi vừa đánh tạo thành một đoạn nhạc đơn giản xem sao." Trương Giang đứng từ trên cao nhìn xuống, khiêu khích: "Được chứ?"
Ngồi xuống bên đàn, đem âm điệu vừa rồi lọc lại một lần trong đầu, Thẩm Tinh Tuế lấy một hơi thật sâu. Hai tay cậu đặt trên phím nhạc, tạm dừng một chút rồi chậm rãi uốn lượn. Ban đầu âm tiết có chút thong thả, sau đấy tốc độ khua tay càng mau, nhạc điệu kỳ ảo trút xuống như nước chảy.
Chàng thanh niên vốn có chút câu nệ nhưng khi ngồi trước đàn, trên người cậu tự nhiên toát ra khí chất tự tin. Ánh mắt từ đầu đến cuối luôn giữ vững kiên định, tin tưởng tác phẩm của mình cũng giống như tác phẩm cũng tin tưởng cậu.
Khi nốt nhạc cuối cùng tan vào không khí, trong phòng an tĩnh một lúc.
Tiếp theo có tiếng vỗ tay thong thả vang lên, Trương Giang nở nụ cười: "Quả nhiên tôi không nhìn sai người. Tôi nói thật, ca khúc mới của thầy Phó đã viết xong rồi, đặt ở chỗ tôi cũng hơn nửa năm. Trong khoảng thời gian này tôi đưa qua vô số biên khúc mà anh ta chẳng hài lòng bản nào nên giờ tôi muốn cậu tới thử xem sao."
?!
Thẩm Tinh Tuế đứng phắt dậy, động tác lớn tới mức ghế dựa cũng bị lật đổ. Cậu chỉ vào bản thân, lắp bắp: "B, bài mới của thầy Phó?!"
Trương Giang bị cậu dọa, gật đầu: "Đúng vậy."
Thẩm Tinh Tuế choáng váng. Cậu kích động tới mức nói năng lộn xộn: "Em ấy ạ, em biên khúc cho thầy Phó sao? Anh đề cao em quá, em không được, sao em có thể biên khúc cho thầy Phó được chứ, em...."
Trương Giang buồn cười, hắn cảm thấy cậu nhóc này đúng là thú vị: "Này, thầy Phó có thù hấn gì với cậu hả, sao lại kháng cự như vậy chứ?"
Thù?
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu như trống bỏi: "Không thù gì cả, em chỉ là thấy... bản thân không xứng là người biên khúc cho thầy Phó thôi."
Những lời cậu nói không phải là khiêm tốn, và đây cũng là lý do tại sao Trương Giang gạt phăng ý tưởng mời Thẩm Tinh Tuế của mình. Thật sự là tuổi nghề của cậu còn quá non nớt trong khi Phó Kim Tiêu đã lăn lộn rất lâu trong giới âm nhạc rồi. Không chỉ là ảnh đế lừng danh, anh còn là thiên vương nổi tiếng. Người thưởng thức âm nhạc cùng fans điện ảnh của Phó Kim Tiêu trải dài từ bắc vào nam không thể đếm xuể. Có thể nói, những người từng soạn nhạc, biên khúc cho anh đều dày dặn kinh nghiệm và có thực lực khủng.
Một nhóc tiểu bối như Thẩm Tinh Tuế đúng là còn lâu mới tới lượt.
Trương Giang sờ sờ cằm: "Xứng hay không xứng cũng không phải do cậu quyết định. Đôi khi kinh nghiệm không phải tiêu chuẩn duy nhất để cân nhắc, hơn nữa chưa chắc cuối cùng cậu sẽ được chọn. Cứ xem biểu hiện của cậu đã, nếu cậu thấy bản thân không đủ tư cách thì cứ cố tình..."
Thẩm Tinh Tuế chen lời: "Em tuyệt đối không làm vậy!"
Trương Giang sửng sốt.
"Nếu là thầy Phó em sẽ dốc hết sức để soạn ra ca khúc tốt nhất!" Cậu dõng dạc, hùng hồn như tuyên thệ: "Nhất định sẽ không làm qua loa cho xong chuyện."
Trương Giang buồn cười ra tiếng: "Vậy được, xem ra cậu rất hăng hái. Tôi đưa phần tài liệu này cho cậu, cứ lấy về xem đi. Cậu có thể làm việc ở nhà hoặc cũng có thể tới đây, nếu không hiểu cái gì thì cứ hỏi tôi. Năm ngày tới tôi có thể trợ giúp cậu trong năng lực của mình, OK?"
Thẩm Tinh Tuế lập tức nói: "Không thành vấn đề ạ!"
Tuy rằng chuyện nhà Giản trước đó không lâu đã khiến Thẩm Tinh Tuế khổ sở, hơn nữa còn lỡ hẹn với [Sơn Hà] càng làm cậu bị đả kích. Nhưng bỗng nhiên bị một chiếc bánh ngập nhân đập trúng vào người đã giúp cậu tỉnh táo lại, không còn buồn bực nữa.
Về tới nhà, Thẩm Tinh Tuế tính lên phòng chuẩn bị một chút lại không nghĩ tới trong nhà vẫn bật đèn sáng trưng. Cậu ngây ngốc đứng trước cửa, nhìn một nhà bốn người như đang chuẩn bị mở phiên tòa xét xử: Thẩm Ung và Thẩm Minh Lãng ngồi nghiêm nghị, Thẩm Tinh Thần thì rón rén ăn táo được Từ Ân Chân gọt vỏ sạch sẽ.
Cậu chần chờ mở miệng: "Mọi người... sao lại ở nhà hết thế ạ? Ba, anh cả, không phải hai người rất bận sao? Ngày thường giờ này không phải hai người đều đang họp ở công ty hoặc đi công tác ạ? Mẹ, không phải mẹ đang thiết kế sản phẩm mới ở nước ngoài sao?"
Tại sao lại tập trung hết ở đây vậy?
Từ Ân Chân nghe cậu nói xong, thở dài: "Tuế Tuế, con cảm thấy tại sao mọi người lại ở đây?"
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Vì... sao ạ?"
Thật ra đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một cảnh tượng nghiêm túc như vậy ở nhà Thẩm. Tuy mọi người chưa từng nghiêm mặt cao giọng với Thẩm Tinh Tuế, nhưng lần họp gia đình hôm nay khiến cậu cảm thấy hoảng loạn. Thẩm Tinh Tuế không khỏi suy nghĩ vớ vẩn: Có phải tai tiếng của cậu đã ảnh hưởng tới mọi người không? Hay là bởi tranh cãi đạo nhái của cậu khiến bọn họ có ác cảm, nhận ra rằng cậu không phải là một đứa con ngoan?
Đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong thâm tâm khiến Thẩm Tinh Tuế luống cuống tay chân. Ánh mắt nhìn mẹ mình cũng ầng ậng nước, tủi thân không biết phải mở miệng như nào.
Thẩm Ung ngồi thẳng thân mình, trầm giọng nói: "Chuyện lớn thành như vậy mà con cũng không bàn một tiếng với cả nhà gì cả."
"Mẹ ở nước ngoài nên thông tin chậm chạp, hơn nữa lại không có thói quen cập nhật tin tức trên mạng. Nếu không phải Thẩm Tinh Thần nói tới, mẹ cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì." Từ Ân Chân nóng vội nói tiếp: "Đứa nhỏ ngốc này, có phải con muốn tức chết mẹ đúng không?"
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Thẩm Tinh Thần đứng cạnh tranh công: "Mẹ, chuyện này con cũng góp sức giúp em đó."
Thẩm Minh Lãng đẩy mắt kính, nói: "Anh đi công tác nơi khác, vì chênh lệch múi giờ nên hôm nay cũng mới nghe Thẩm Tinh Thần nói tới. Chuyện này cũng phải trách anh."
Thẩm Tinh Tuế thấy bọn họ như vậy, vội vàng nói: "Không phải không phải, anh cả, sao có thể trách anh được chứ? Là do em không tốt mà. Thật ra em cũng muốn giải quyết xong sớm một chút, nhỡ đâu để ảnh hưởng tới việc kinh doanh trong nhà thì không ổn. Với cả nhà mình bận như vậy, em không thể giúp đỡ gì thì thôi chứ đâu dám để mọi người thêm phiền nữa..."
....
Trong nhà tĩnh lặng.
Từ Ân Chân khiếp sợ. Khi thấy ánh mắt thấp thỏm của Thẩm Tinh Tuế, tâm tình buồn bực của bà cũng mềm xuống. Thậm chí trong tức khắc, bà cảm thấy vô cùng chua xót.
Thẩm Tinh Thần là đứa nhỏ chỉ biết khóc, gặp chuyện gì cũng gọi cho người nhà đầu tiên. Bởi hắn biết bản thân có chỗ dựa vững chắc, có người thương và sẵn sàng che chở cho mình.
Nhưng Thẩm Tinh Tuế thì ngược lại. Gặp phải vấn đề gì, điều đầu tiên cậu làm là tự giải quyết mọi chuyện, thậm chí còn sợ gây phiền tới người bên cạnh, lo họ ghét bỏ cậu. Cậu cẩn thận làm từng thứ một bởi cái gì cậu cũng không có, ngoài bản thân mình.
Từ Ân Chân đứng lên, nhẹ gọi: "Tuế Tuế."
Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu.
Từ Ân Chân tới gần, cầm lấy bàn tay có chút lạnh của Thẩm Tinh Tuế, một tay khác thì nâng lên vuốt ve khuôn mặt cậu. Nhìn đôi mắt trong trẻo của con mình, bà cuối cùng cũng chẳng ngăn nổi cơn sóng trong lòng, run rẩy: "Mẹ xin lỗi con nhiều."
Thẩm Tinh Tuế khẽ nâng mí mắt, ngay sau đó liền rơi vào cái ôm ấm áp của mẹ.
Từ Ân Chân ôm chặt. Bà thở dài, khẽ vuốt gáy cậu: "Không phải mẹ giận con, cũng không tức gì hết, là mẹ giận bản thân mình. Lúc con chịu ấm ức, mẹ lại không phải là người đầu tiên biết, cũng không kịp thời ở cạnh khi con gặp chuyện khó khăn. Tưởng tượng bản thân con phải vượt qua hai ngày vừa rồi như thế nào, mẹ khó mà tha thứ nổi cho chính mình..."
Cả người Thẩm Tinh Tuế cứng đờ, tiếp theo, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra mẹ không ghét bỏ cậu, thật là tốt.
Thậm chí Thẩm Tinh Tuế còn cảm nhận được giọng nói nghẹn ngào của Từ Ân Chân. Điều này khiến chóp mũi của cậu cũng chua xót, nhưng Thẩm Tinh Tuế vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà: "Mẹ, chuyện này đâu liên quan tới mẹ chứ. Con không trách mẹ đâu, là tại con không xử lý tốt."
Từ Ân Chân lắc lắc đầu.
Thẩm Tinh Thần ở phía sau gặm táo rộp rộp, vỗ bàn: "Sao có thể trách hai người chứ, muốn trách thì trách cái thằng chó..."
Đang chửi được một nửa, hắn liền bị ánh mắt sắc lẹm của cha liếc tới. Lúc này, Thẩm Tinh Thần mới nhớ tới lời răn dạy thường ngày của phụ huynh - phải văn minh, lịch sự và không được "xuất khẩu thành tục" - nên kịp thời uốn lại lưỡi: "chó cũng không thèm chơi Giản Trị."
"...."
Tâm tình buồn bực của Thẩm Tinh Tuế và Từ Ân Chân bị cậu thiếu gia phá vỡ, nhịn không nổi mỉm cười.
Thẩm Minh Lãng rót cho cậu một cốc nước, ôn tồn: "Em mới trở về thì uống chút nước ấm đã. Trong bếp đang làm cơm rồi, chốc nữa là chúng ta có thể ăn. Nghe mẹ Ngô nói dạo này em ăn kém nên anh đã lấy nhân sâm cực bổ từ buổi đấu giá về hầm canh cho em."
Thẩm Tinh Tuế sợ ngây người: "Không, không cần..."
Thẩm Minh Lãng lại rất hào phóng: "Em không phải lo về tiền, ăn xong anh lại mua tiếp cho em."
"..."
Cậu đâu nói về tiền nong chứ.
Thẩm Ung nào chịu được thằng con mình đoạt hết nổi bật như vậy, vậy nên ông ổn trọng (thực ra là đua đòi) mở miệng: "Tuế Tuế, anh con nói đúng đấy. Bây giờ con rất cần bồi bổ thêm, vừa lúc ba cũng có chút đồ quý..."
Thẩm Tinh Tuế vội vàng nói: "Ba, không cần không cần!"
Thẩm Ung khựng người, kinh ngạc nhìn cậu. Đáy mắt ông xẹt qua một tia bi thương.
Thẩm Tinh Tuế càng luống cuống, nhanh chóng giải thích: "Ý con là, giờ con khỏe lắm, không cần bồi bổ, không cần bồi bổ gì cả!"
Từ Ân Chân ở bên cạnh cười: "Hai người có thể đừng dọa sợ Tuế Tuế được không?"
Thẩm Tinh Thần tò mò: "Ba, ba có đồ gì quý vậy? Ba đưa cho con bồi bổ chút đi, dạo gần đây con đang phát triển chiều cao."
"Lớn cái đầu rồi còn phát triển gì nữa?" Thẩm Minh Lãng đáp một cách lạnh tanh: "Cậu cứ bồi bổ trong mơ là được, tiện thể phát triển trong đó luôn đi."
?
Thẩm Tinh Thần hu hu rống giận.
Thẩm Tinh Tuế bị bọn họ chọc cười. Từ Ân Chân kéo tay cậu: "Tuế Tuế, đừng lo về chuyện nhà Giản. Con yên tâm, tuy nhà mình không hiểu rõ về giới giải trí nhưng cũng sẽ không để con phải chịu thiệt thòi. Chuyện này cứ để ba mẹ giúp con xử lý."
Thẩm Tinh Tuế thấy cha mẹ lo lắng cho mình như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng: "Không sao đâu mẹ ạ. Con, con cũng không yếu ớt như vậy."
Từ Ân Chân cười, xoa đầu cậu: "Với mẹ, Tuế Tuế nhà ta luôn là đứa nhỏ cần bảo vệ."
Trái tim Thẩm Tinh Tuế mềm mại.
Từ trước tới nay, cậu chưa từng trải qua chuyện như vậy. Khi gặp khó khăn bên ngoài, những người xung quanh sẽ giúp bày mưu tính kế, nói với cậu rằng "không sao cả", "dù chọc phải phiền phức cũng không trách con" hay "chúng ta sẽ bảo vệ con". Cái cảm giác có người bảo bọc này thật là thích, thích tới mức cậu lâng lâng như đang nằm mơ vậy.
Từ Ân Chân nói: "Sắp ăn cơm rồi, con có muốn rửa mặt trước không?"
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Chốc nữa con xuống sau nhé."
Bà mỉm cười: "Được."
Khi thấy cậu khuất bóng trên cầu thang, đám người dưới phòng khách không còn giữ bộ dáng hiền hòa nữa. Sắc mặt Từ Ân Chân trầm xuống: "Giản Khoát đúng là cái loại không biết tốt xấu mà."
Thật ra bọn họ nhiều ít cũng đoán được cuộc sống ở nhà Giản của Thẩm Tinh Tuế không tốt, nhưng trên thương trường dù có trăm ngàn cơ hội cũng không ra tay chèn ép sản nghiệp nhà Giản. Bọn họ làm vậy là bởi suy xét tới công ơn dưỡng dục con mình nhiều năm, tuy không thân thiết nhưng cũng không gây khó dễ gì cho nhà đó. Không ngờ bọn họ còn chưa tính sổ những chuyện ngày trước, người nhà Giản vậy mà dám tới chèn ép đứa nhỏ nhà họ!
Thẩm Ung ngồi trên sô pha. Sắc mặt ông lúc này cũng đông cứng lại, nhưng giọng điệu thả lỏng rất nhiều: "Nếu là bọn họ không biết điều trước thì chuyện này dễ làm hơn nhiều."
Mấy lần trước Thẩm Minh Lãng đều bị tranh công dẫn tới việc Tuế Tuế thân thiết với mẹ, vui vẻ với thằng em thứ nhưng lại xa lạ với người anh cả là hắn. Mãi mới có cơ hội, hắn chủ động: "Chuyện này cứ để con làm cho."
"Hai ngày trước không phải con giận ba vì sai con mua đàn dương cầm trong thời gian bận rộn sao?" Thẩm Ung thong thả: "Lần này cứ để ba xử lý cho."
Thẩm Minh Lãng mỉm cười: "Đều là chuyện hai ngày trước rồi ạ. Ba cứ yên tâm, con sẽ không chậm trễ công việc đâu."
Thẩm Ung: "Thực ra con cũng vừa trở về..."
"Cũng phải nói dạo này hình như ba không có việc gì thì phải, vậy chuyến công tác sắp tới con giao lại cho ba nhé." Thẩm Minh Lãnh ra vẻ hiểu chuyện: "Chuyện của Tuế Tuế cứ yên tâm giao cho con làm đi."
Thẩm Ung lạnh lùng liếc hắn: "Xem ra con rất có tinh thần."
Thẩm Minh Lãng cười càng sâu: "Ba không phải khen như vậy đâu."
"..."
Phòng khách đậm mùi thuốc súng.
Thẩm Tinh Thần nhích tới gần mẹ mình, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, hai người bọn họ đang nói cái gì vậy? Ném qua ném lại con chẳng hiểu gì hết."
"Chuyện của người lớn, trẻ con sao hiểu được." Từ Ân Chân sờ sờ đầu hắn, lại nói: "Weibo mà các con hay lướt ấy, giúp mẹ tạo một cái, mẹ muốn chú ý mọi hoạt động trên đấy. Đúng rồi đúng rồi, mẹ còn nghe có cô bé nói có diễn đàn gì đó cho fans, con giúp mẹ theo dõi luôn đi."
Thẩm Tinh Thần đáp: "À rồi, đợi tải Weibo xong thì con dạy cho mẹ."
Thẩm Tinh Thần lấy điện thoại tới phổ cập cho Từ Ân Chân một vòng, sau đó chỉ vào màn hình: "Theo dõi tài khoản này là được, sau đó mẹ muốn tìm cái gì thì tra ở dưới đều có."
Từ Ân Chân học rất nhanh. Sau khi ghi nhớ những thứ hắn dạy, bà bắt đầu mò mẫm. Kết quả không biết như nào lại xuất hiện: Siêu thoại Thẩm Tinh Tuế - Phó Kim Tiêu.
Từ Ân Chân:?
Bà hiếu kỳ nhấn vào, trở thành một thành viên trong đó.
....
Ngày hôm sau, Thẩm Tinh Tuế nhận được cuộc gọi của An Nhiễm. Hắn mở lời: "Tuế Tuế, tôi lấy được chìa khóa rồi. Cậu nhanh tới đây đi, tôi đợi ở cửa biệt thự."
Thẩm Tinh Tuế đáp lại.
Cậu tới nơi bọn đã họ hẹn trước. Đi cùng còn có Thẩm Tinh Thần, thế nhưng hắn không đi theo Thẩm Tinh Tuế mà dừng xe ở một con đường nhỏ gần đó. Cậu nghĩ nếu một mình tới thì sợ sẽ xảy ra chuyện đột xuất nên đã mang theo bút ghi âm cùng máy quay ẩn trong người, thậm chí còn thiết lập liên hệ khẩn cấp trên điện thoại để có thể gọi Thẩm Tinh Thần tới nếu cần.
An Nhiễm không thấy xe Thẩm Tinh Thần đang ngồi, giục cậu: "Tới đây mau."
Thẩm Tinh Tuế nói: "Cậu đã đáp ứng dẫn tôi về nhà lấy lại đồ của mình, nói lời phải giữ lấy lời."
"Cậu yên tâm, tôi đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ làm." An Nhiễm bất đắc dĩ: "Cậu cũng phải đáp ứng tôi không được đề cập chuyện kia cho anh trai."
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Đã qua một khoảng thời gian dài cậu mới trở lại nhà Giản. Thật là hoài niệm, từng góc nhỏ đều gắn liền với nhiều kỷ niệm trong năm tháng lâu dài cậu sống nơi đây.
An Nhiễm đưa cậu tới trước cửa phòng: "Đây đúng không?"
Thẩm Tinh Tuế cảm khái, đáp lại: "Đúng vậy."
An Nhiễm mở cửa. Theo tiếng "Cành cạch" của chìa khóa, cánh cửa bị mở ra. Không gian từng sinh sống hơn hai mươi năm nay một lần nữa xuất hiện trước mắt Thẩm Tinh Tuế. Từng món đồ ở đây vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu, nhưng mục đích của cậu là phía sau vách. Nơi đây có một cái cửa âm tường, bên trong là chỗ cậu cất đồ.
Thẩm Tinh Tuế đẩy cánh cửa, trong phòng tối om. Cậu bật đèn, mọi thứ trước mắt ập tới khiến cả người cương cứng. Thẩm Tinh Tuế tái nhợt như thể máu bị rút cạn, ngây ngốc đứng đó.
An Nhiễm vội vàng tới: "Sao thế?"
Trên tủ vốn phải đầy ắp các loại album giới hạn nay lại trống không, chỉ còn sót lại một vài thứ rơi trên sàn như thể bị ai đạp vỡ. Đây là những thứ đồ mà cậu cực kỳ quý trọng, thậm chí còn cẩn thận dùng bọc để bảo quản chúng. Vậy mà bây giờ trước mắt cậu, chúng bị ném vỡ thành nhiều mảnh, thậm chí còn có dấu chân để lại.
Thẩm Tinh Tuế cứng đờ tiến tới. Cả người cậu tức đến phát run, không ngại ngần nhặt chiếc CD phủ bụi lên. Nhìn ảnh người bị xé nát trên đĩa, cậu cố gắng cứu chữa nhưng làm thế nào cũng không thể phục hồi được như cũ. Góc cạnh sắc nhọn của đĩa CD đâm vào tay Thẩm Tinh Tuế, nhưng nỗi đau này sao bằng cơn xé ruột xé gan trong lòng cậu cơ chứ.
"Tại sao..." Thẩm Tinh Tuế lẩm bẩm. Cậu quay đầu nhìn An Nhiễm, khóe mắt đỏ bừng, lạnh lẽo gằn: "Ai làm?"
An Nhiễm kinh sợ ánh mắt thù hằn của Thẩm Tinh Tuế tới mức cứng người không dám nhúc nhích. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ thấy một Thẩm Tinh Tuế như vậy nên rất sợ hãi, nhưng vẫn run run đáp: "Không phải tôi, thật sự tôi không làm gì hết. Là anh hai, bình thường anh ấy hay tới đây làm gì tôi cũng không rõ! Hơn nữa không phải cậu nói cậu không cần chúng sao? Là cậu tay không rời nhà đấy, vậy mấy thứ này..."
Trong lòng Thẩm Tinh Tuế phừng phừng lửa giận, ngắt lời: "Vậy cũng không phải là lý do mấy người có thể tùy ý phá hỏng!"
Nếu không phải còn một tia lý trí thì ngay trong khoảnh khắc thấy một màn trước mắt, cậu đã khuỵu gối ngất xỉu. Chẳng ai lúc này có thể hiểu được cái cảm giác của cậu khi mấy năm tâm huyết của mình bị người khác chà đạp trên đất hết!
An Nhiễm vội vàng: "Cậu bình tĩnh một chút đi, tôi cũng đâu biết cơ chứ!"
"An Nhiễm." Thẩm Tinh Tuế đứng lên, nhìn hắn. Đáy mắt cậu là một mảnh lạnh lẽo: "Những thứ này đi đâu hết rồi? Nếu chúng cất ở chỗ cậu thì mau đem ra đây. Chuyện cũ tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu cậu dám gạt tôi..."
Trong nhà yên tĩnh một khắc.
Ánh mắt Thẩm Tinh Tuế tối lại: "Tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cho đâu."
Trái tim An Nhiễm thiếu chút nữa ngừng đập. Thẩm Tinh Tuế như vậy khiến hắn rất sợ hãi. Thật ra An Nhiễm cũng có lấy một số album và đĩa CD, dù sao chúng nó là bản giới hạn mà, trên thị trường khó có thể tìm mua được, có ra giá cao cũng chẳng ai muốn bán. Người nào nhìn thấy gia tài đồ sộ như này thì chẳng động tâm chứ, hắn lúc đấy cũng vì nhất thời mà cầm đi một số thứ thôi.
Vậy nhưng An Nhiễm không dám nói, ngược lại nỗ lực đẩy hết cho Giản Trị: "Thật sự đó Tuế Tuế, chuyện này không liên quan tới tôi gì hết. Cậu cũng biết anh hai mà, anh ấy luôn có ác cảm với cậu, cũng không thích thầy Phó cho lắm. Sau khi cậu rời đi, anh ấy là người thường xuyên ra vào phòng cậu nhiều nhất, vậy nên chắc chắn là anh hai làm đó!"
Thẩm Tinh Tuế cười lạnh: "Thật sự?"
"Thật, thật đó!"
Thẩm Tinh Tuế đi sâu vào trong. Khu vực này là tự tay cậu nghiên cứu, ở sâu tận trong cùng có một phần âm tường rất khó tìm. Ngày trước cậu tự ti, không dám đem một ít tài liệu cho mọi người xem nên đã cất giấu sau góc trống này. Đây cũng là điều mà cậu cảm thấy may mắn vì mình đã làm vậy.
Kétt...
Góc nhỏ bị mở ra, Thẩm Tinh Tuế lấy giấy tờ ở bên trong cất đi cùng một ít album còn sót lại. Căn phòng bí mật này có một cửa kính nhỏ. Đứng cạnh giá để đồ, Thẩm Tinh Tuế nhìn thấy bên ngoài có xe trở về, hình như là xe của Giản Trị. Nhưng chỗ này cách âm, vậy nên An Nhiễm đứng ở cửa không thể nhìn cũng chẳng nghe thấy gì cả.
Khóe miệng Thẩm Tinh Tuế cong cong, cười lạnh: "An Nhiễm, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Cậu thật sự không biết sao?"
An Nhiễm lắc đầu: "Tôi thật sự không biết, tôi thề đó."
"An Nhiễm, chuyện hôm nay cậu dẫn tôi tới đây tự cậu hiểu. Nếu bị ba cậu hay các anh biết thì bọn họ sẽ cảm thấy cậu là người như thế nào?" Thẩm Tinh Tuế vốn là pháo hôi độc ác. Lúc này, cậu bị chọc giận nên chẳng ngại ngần đóng vai ác của mình: "Nếu cậu dám gạt tôi thì dù có chuyện gì, cậu cũng đừng mong sống tốt."
An Nhiễm không ngờ lần này Thẩm Tinh Tuế lại tàn nhẫn cứ như bị bức ép tới đường cùng vậy. Hắn hoảng hốt bởi lẽ một phần số album hắn lấy đi đã mang đem bán, một phần còn lại thì không được bảo quản cẩn thận nên đã không còn nguyên vẹn như ban đầu. Vì vậy, An Nhiễm chỉ có thể che giấu, liều mạng hắt nước bẩn: "Đều do Giản Trị làm hết, ngoài anh ấy ra chẳng còn ai hết cả. Tuế Tuế, cậu phải tin tôi, tôi chưa bao giờ có tâm tư xấu xa như vậy."
Thẩm Tinh Tuế cười châm chọc: "Thật không, cậu thề đi."
An Nhiễm lập tức giơ tay: "Tôi thề, tôi không hề nói sai nửa câu!"
"Vậy được rồi." Thẩm Tinh Tuế gật đầu. Cậu lướt qua An Nhiễm đi tới trước cửa, nhìn Giản Trị vừa lên tầng. Nghênh đón ánh mắt khiếp sợ của gã, Thẩm Tinh Tuế cười: "Lại gặp nhau rồi."
Giản Trị tức giận: "Sao mày lại ở đây?"
Thẩm Tinh Tuế lạnh nhạt nhìn gã: "An Nhiễm mời tôi tới làm khách."
"An Nhiễm?!" Giản Trị khiếp sợ trừng mắt. Gã không dám tin đứa em trai ngoan ngoãn của mình sẽ làm vậy, kinh ngạc hỏi: "Nhiễm Nhiễm?"
An Nhiễm không hiểu tại sao Giản Trị lại đột nhiên trở về: "Anh, sao anh đã về rồi? Không phải anh đang đi công tác sao?"
Giản Trị cười lạnh: " Nếu không về sớm thì sao biết được mình lại thành tội đồ trong cuộc gặp gỡ này cơ chứ?"
An Nhiễm trắng mặt: "Anh, ý em không phải như vậy!"
"Thế ý mày là sao?!" Giản Trị đi tới, phẫn uất chất vấn: "Tao nói cấm người khác tiến vào phòng này cơ mà, mày lấy chìa khóa ở đâu ra?"
An Nhiễm nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế, đôi mắt ầng ậng nước: "Anh, anh nghe em nói đã. Tất cả là tại Thẩm Tinh Tuế, là do cậu ta uy hiếp em nên mới thành ra như vậy."
Giản Trị lúc này mới quay sang nhìn Thẩm Tinh Tuế.
Thẩm Tinh Tuế lại như thể đã sớm dự đoán được mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, câu môi cười: "An Nhiễm nói không sai, xem ra cậu chịu thiệt lắm hả?"
An Nhiễm đứng cạnh Giản Trị, ấm ức đáp: "Tuế Tuế, mình sai chỗ nào thì cậu cứ nói chứ sao có thể bắt ép mình như vậy cơ chứ? Cậu có biết phải dẫn cậu đi lấy trộm đồ của anh trai, mình đã đau lòng tới nhường nào không?"
Thẩm Tinh Tuế nhìn hắn diễn trò, cười.
Nụ cười của cậu khiến An Nhiễm bỗng dưng cảm thấy bất an. Trước kia đều là hắn tính kế Thẩm Tinh Tuế, nhưng không hiểu sao lần này hắn lại thấy sai sai ở chỗ nào.
Quả nhiên...
Thẩm Tinh Tuế từ tốn lấy bút ghi âm trong túi áo, mở một đoạn ghi âm của An Nhiễm: "Tôi sẽ nghĩ cách lấy được chìa khóa và canh chừng cho cậu. Như vậy đi, hai ngày nữa vừa đúng hôm anh ấy đi công tác."
.....
Sau khi đoạn ghi âm kết thúc, mặt An Nhiễm trắng bệch.
Giản Trị không tin nổi, cúi đầu nhìn người cạnh mình. Hình tượng người em trai luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện tới giờ khắc này đã vỡ vụn trong lòng gã.
An Nhiễm vội nói: "Anh, nghe em giải thích đã..."