Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng, cảnh tượng như vậy cực kỳ xấu hổ.
Tôn chủ Yêu tộc đối diện dường như cũng vì trường hợp này mà hơi sửng sốt, bọt nước vẩy ra vẫn bị linh lực du tẩu làm bay lung tung trên không trung, hai người cứ như vậy đứng trong hồ nước cạn, ngây người nhìn nhau.
Du Âm căng da đầu cố ý di chuyển tầm mắt, tôn chủ Yêu tộc đứng tại chỗ nhìn y, Du Âm phát hiện, làm cách nào cũng không thể trốn thoát khỏi đôi mắt màu vàng nhạt kia, ánh mắt đó như một con dã thú đói khát đang nhìn chằm chằm vào con mồi, lúc nào cũng muốn bắt con mồi vào trong túi, nóng lòng muốn nuốt chửng con mồi vào bụng.
Thật không may, y lại chính là con mồi trong mắt đối phương.
Du Âm xấu hổ ngẩng đầu, đối phương vừa vặn cũng xuyên qua chữ "Hỉ" nhìn y, người nọ đã bình tĩnh lại, khôi phục bộ dạng không biểu tình, nhưng ánh mắt vẫn dán trên người y, người nọ giơ tay gia cố lại kết giới quanh người y, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không hài lòng, giống như bảo vệ đồ ăn lại giơ tay thêm một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi làm hỏng đồ vật mà ta yêu thương, phạt ngươi bị giam ở chỗ này hai canh giờ."
"Không được trốn." Giọng nói của người nọ còn lưu lại trong đại điện, cửa điện phía sau lưng y đã chậm rãi khép lại, để lại Du Âm một mình trong đại điện.
Vì vậy, ông lớn này đang trừng phạt y?
Tôn chủ Yêu tộc hiện giờ kinh khủng đến mức nào, trong mười phút ngắn ngủi, cơn chấn động này, tàu lượn siêu tốc cũng không kích thích như vậy, Du Âm ở xã hội hiện tại hòa bình sinh sống hai mươi năm, tỏ vẻ trái tim khó có thể chấp nhận.
Trên thân xiềng xích quanh quẩn một màu đỏ sẫm, đem y giam cầm chặt chẽ trong một góc nhỏ của hồ nước. Du Âm giơ tay sờ thử, linh lưu vòng qua tránh đi ngón tay của y, không làm y bị thương, nhưng cũng không lùi lại. Không có khả năng chạy trốn, có điều trước mắt tạm thời vẫn an toàn, có thể từ từ suy nghĩ, tính toán kế hoạch cho tương lai.
Trở lại thế giới ban đầu không phải ngẫu nhiên, mình hiện tại đã trở thành người ngoài, tốt nhất vẫn không nên nhúng tay vào những chuyện của thế giới này.
Trong nháy mắt lúc xuyên qua, Du Âm nhớ rõ người kia từng nói, đừng cùng người có thế giới này phát sinh quá nhiều quan hệ, bằng không sẽ không thể trở lại.
Ban đầu Du Âm định cùng đàn em nghỉ tạm ở Đỗ Khang thành, sau đó đi tìm thế gia luyện khí Độ Tuyết Sơn Trang ở kinh thành, xem thử có thể mở cái vòng tay kia ra hay không. Nhưng người tính không bằng trời tính, trước mắt phải giải quyết vấn đề ngặt nghèo nhất. Không nói đến việc lừa đảo buôn bán người dân, hiện giờ Du Âm thân ở nơi thâm sơn, chỉ có thể tìm cách rời khỏi Yêu tộc, còn phải vớt đàn em đang ở trong phòng bếp ra, mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.
Tuy nhiên, cho dù y có cố gắng nhớ lại đi chăng nữa, trong trí nhớ xác thực chưa từng xuất hiện một người nào như tôn chủ Yêu tộc. Đối phương đại khái, có lẽ là nhận sai người, nếu có cơ hội giải thích rõ ràng thì tốt rồi, cũng không biết đại yêu kia, có thể bình tĩnh nghe y giải thích hay không.
May mắn duy nhất của Du Âm bây giờ chính là, những người đó nhìn trúng mặt của y và thịt của đàn em, không phải tiền và đồ vật của họ, một đường trằn trọc đi từ Đỗ Khang Thành đến Bắc Minh Yêu tộc, túi trữ vật vẫn còn được đặt yên ổn bên người.
Khi xuyên qua còn kèm theo một cái xe chuyển phát nhanh, có thể là thứ duy nhất để Du Âm giải buồn vào lúc này.
Trạm trừng phạt không thể trừng phạt, kết giới mà ông lớn kia hạ chỉ có khả năng trừng phạt một con gấu trúc. Dù nước trong ao khá ấm nhưng quần áo bị ướt một nửa vẫn hơi khó chút, Du Âm dứt khoát ngồi luôn trong ao nước, vạt áo nhẹ nhàng lay động, chữ đỏ khổng lồ trên đỉnh đầu vẫn chưa tiêu tán, trong nội điện rộng lớn càng tăng thêm phần quỷ dị.
Giữ vững tâm thái của một sinh viên tốt đẹp thời hiện đại, Du Âm dựa vào ánh sáng màu đỏ quỷ dị phát ra từ chữ "Hỉ" trên đầu, điềm tĩnh bắt đầu thực hiện công việc tuyệt vời nhất của xã hội hiện đại— tay không xé hàng chuyển phát nhanh.
Trong hộp nhỏ thứ nhất, là mấy cái gương hình vuông. Thời đại này chỉ có gương đồng, nếu dùng gương thủy tinh nói không chừng còn có thể đổi chút đồ gì đó.
Hộp thứ hai, là một hộp mì gà tây, có thể thấy cuộc sống sinh hoạt của sinh viên ký túc đương đại khá phong phú, nhóc đàn em có khi sẽ thích cái này.
Hộp thứ ba, là một thỏi son màu sắc kỳ lạ, nếu Du Âm nhớ không lầm, thì màu này hẳn gọi là, màu hồng cánh sen? Màu sắc này, ở thời đại này, không biết có phải cũng không được ưa chuộng như thế không?
Trong túi trữ vật còn một ít những hộp lớn, trong đó dường như có một hộp chứa một cây đàn guitar và một số hộp khác mà Du Âm không nhìn được.
Đem tất cả đồ vật bỏ vào trong túi, đúng lúc Du Âm đang muốn cầm lấy một cái, sau lưng liền truyền tới một giọng nói: "Ngươi đang làm cái gì?"
Giọng nói nói kia gần trong gang tấc, tựa hồ như truyền ra từ trong tai của y, khi y vô thức mở ra món hàng chuyển phát nhanh, đối phương sớm đã đứng ở phía sau.
Lén mở hàng chuyển phát bị phát hiện, Du Âm tay run run: "...." Nhanh như vậy, hai canh giờ chỉ đủ mở ba hộp chuyển phát nhanh sao?
Y không bao giờ có thể dự đoán được người này sẽ làm gì trong giây tiếp theo, tôn chủ Yêu tộc đi rồi quay lại, một tay xách y lên khỏi mặt đất, lông mày hơi dãn ra, lại thoáng nhìn y phục ướt đẫm trên người Du Âm, có chút bất mãn mà nhíu nhíu mày, động tác lại thêm ôn hòa hơn một ít.
Tôn chủ Yêu tộc đi thẳng một đường đến trung tâm đại điện, ném Du Âm vào trong cỗ quan tài thật lớn kia.
Muốn làm gì? Hạ táng?
Người này sau khi ra cửa bắt đầu hối hận, muốn quay lại để diệt khẩu sao?
Tay của đối phương đặt bên hông, Du Âm mới nhận ra, quần áo của y bị nước làm ướt đẫm, giờ phút này ướt như chuột lột dán trên người đối phương, ánh mắt đối phương lại luôn đảo quanh hông của y, Du Âm muốn lui cũng không thể lui.
Khi Du Âm cho rằng nắp quan tài trong giây tiếp theo sẽ bay tới đậy lên, người nọ đã làm ra một cái thủ quyết, linh lực màu đỏ quấn lên thân thể của Du Âm, vòng quanh cổ tay y, một đường cuốn tới ống tay áo, dịu dàng lướt qua một lượt, hong khô toàn bộ y phục trên người. Đối phương lại một lần nữa bày ra kết giới xung quanh y, cực kỳ không vui vẻ nói: "Đúng cũng không vững."
Du Âm ngẩn ra, chợt có chút hiểu ý đối phương, người này hẳn không phải là đặc biệt vớt y lên từ trong ao nước chỉ để hong khô y phục đi.
"Ta có quen biết ngươi không?" Nghĩ đến đây, y đột nhiên vô thức mà hỏi ra thành lời.
Đối phương dừng bước, gật gật đầu, trả lời: "Không biết."
Du Âm: "..." Phản ứng này, rốt cuộc là quen hay không quen!
Không cùng đồ ngốc nói chuyện phải trái, đây là chân lý, Du Âm cảm giác mình sắp gánh không nổi nữa rồi, đối phương tuy rằng điên thật, nhưng lại là cường giả, kẻ yếu như Du Âm chỉ có thể giận mà không dám hó hé tiếng nào, lập tực yếu ớt dựa vào một bên quan tài, ý bảo mình không muốn nói chuyện, sợ bản thân nói ra câu nào không đúng sẽ bị ông lớn này ăn tươi nuốt sống mất.
"Ngươi ở nơi này tốt nhất đừng đi lại lung tung." Đại lão Yêu tộc nói.
Du Âm: "Ta...."
May mắn thay, đối phương ngay sau đó đã nói ra câu kế tiếp: "Chúng ta chọn ngày thành thân."
Chọn ngày thành thân?
Thành thân?
Du Âm mở to hai mắt nhìn.
Đối phương rất hài lòng với phản ứng của Du Âm, cuối cùng khóe môi cũng hơi hơi giơ lên, nét mặt cũng mang theo vài phần ý cười, khi hắn cười rộ lên, đã tiêu trừ mất vài phần lệ khí sẵn có, còn có vẻ cực kỳ tuấn mỹ, nhưng Du Âm lúc này không rảnh để thưởng thức. Nói xong câu đó, đại lão Yêu tộc để lại Du Âm đang ngây ra như phỗng một mình ngồi đó, biến mất ngay tại chỗ, còn không quên vẫy vẫy ống tay áo, mang đi tất cả những hộp đồ chuyển phát nhanh bày trên mặt đất.
Du Âm hoảng hốt, cũng không muốn đi mở hàng chuyển phát nhanh nữa. Y vừa mới trở lại thế giới ban đầu không bao lâu, đã cảm thấy ác ý sâu sắc của thế giới này đối với mình, y không chỉ bị mang vào nơi thâm sơn cùng cốc, còn bị bức hôn, hơn nữa còn là cuộc hôn nhân chớp loáng.
Trong đại điện không biết đêm ngày, ánh nến cũng trở nên tối tăm, rất dễ khiến cho người ta buồn ngủ, Du Âm phát hiện đáy của cái quan tài này được bọc bằng lụa mềm, trên tấm lụa còn đặt một quả đào khô, tuy rằng dùng linh lực để cất giữ nhưng cũng đã để rất nhiều năm, đại khái có thể là thức ăn dự trữ của tôn chủ Yêu tộc. Không biết mình có phải cũng bị quơ vào phạm vi thức ăn dự trữ hay không?
Trong điện rất ấm áp, tôn chủ Yêu tộc ở điểm này cũng rất chu đáo, sau khi hắn nói muốn thành thân, nội điện vốn đang âm trầm đã được linh lực làm ấm lên, Du Âm nằm một chút đã chìm vào trong vùng đất mộng mơ hắc ám ngọt ngào.
Khi tỉnh lại, trước mắt là trần nhà được trang trí hoa lệ, Du Âm dùng khoảng mười phút mới nhớ ra bản thân hiện giờ đang ở nơi nào. Chuyện xảy ra hôm qua, lần lượt từng cái một hiện lên, cuối cùng ký ức dừng lại ở câu nói của tôn chủ Yêu tộc "Chọn ngày thành thân".
Du Âm cẩn thận đem lương thực dự trữ của tôn chủ Yêu tộc, quả đào khô quắt kia, để sang một bên, từ trong quan tài đứng dậy, mới phát hiện phong cách trong đại điện đã thay đổi. Rất nhiều minh châu chiếu sáng toàn bộ đại điện, trong diện treo đầy tơ lụa đỏ, hơi thơ ảm đạm ban đầu đã bị cuốn đi, thay vào đó là không khí vui mừng tràn ngập khắp điện phủ.
Không biết là phẩm vị của ai, truy rằng nhìn rất quê mùa nhưng lại mang theo sự vui mừng khó nói rõ.
Biến hóa rõ ràng nhất chính là những hình cụ đáng sợ trong điện hôm qua đã được dọn sạch đi rồi, tựa như cảnh tượng giống địa ngục mà Du Âm nhìn thấy chỉ là một ảo cảnh.
Nhưng Du Âm biết, đó không phải.
"Ngài tỉnh rồi?" Thầy Tony ngày hôm qua đang đứng sau lưng y, cười vô cùng nịnh nọt, cảm kích nói: "Dựa vào tướng mạo này của ngài, ta biết ngay là ngài có thể."
Biểu cảm đó, thần thái đó, như thể y là hy vọng của toàn thôn vậy.
Du Âm lui về phía sau một bước: "...... Ngươi muốn làm gì?"
"Ta đã rất lâu không thấy Tôn chủ vui vẻ như vậy, nhiều năm rồi, hiếm có người nào lọt được vào mắt xanh của tôn chủ." Yêu tu thấp lùn kia giải thích: "Tôn chủ rất vừa ý với ngài, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày thành thân đã định là ngày mai, về sau Tôn chủ phu nhân chính là quý nhân của Yêu tộc ta, không bằng để ta đưa phu nhân đi một chút xem đại hôn này được bày biện như nào?"
Du Âm: "Này, có cần gấp vậy không? Ta nghe nói, hôn ước của tôn chủ các ngươi không phải mất rồi sao? Cái thứ kia, đối với đại yêu Yêu tộc không phải rất quan trọng sao?"
Hôn khế của đại yêu có liên lụy đến hồn phách, một khi định ra, phải nghiêm túc tuân thủ, nếu không sẽ tạo ra thương tổn trên thần hồn của đại yêu, bởi vậy, từ thời thượng cổ tới nay đại yêu chỉ thành thân với người đã định hôn khế với mình, không làm ngược lại, nguyên nhân là vì vậy, những thứ như hôn ước, yêu tộc nói chung bình thường sẽ không ký hôn khế cùng người khác.
"Đừng lo lắng đừng lo lắng." Yêu quái béo cười tủm tỉm nói, "Vốn dĩ đại yêu chúng ta cưới vợ, trước tiên phải đưa sính lễ, cho đối phượng tự mình nhận lấy, rồi lập hôn ước, theo ý của tôn chủ, hai việc trên ngài ấy đều đã làm cho ngài, cho nên ta phải mau mau đi chọn ngày."
Du Âm: "........"
Không, không phải, y thật sự chưa từng nhận được sính lễ hay hôn ước gì cả.
Đã không có sính lễ, cũng không có hôn ước, đây là đoạt hôn hay là bức hôn.
Tôn chủ này đầu óc quả thực không được tốt lắm. Yêu tộc là làm sao vậy, tôn chủ bị điên, còn có một đám người điên đi theo ư?