Còn nhớ ngày đó là sinh nhật Hứa Úy, Chử Thiếu Phong thực tốn tâm tư chúc mừng cậu ta, mua cái bánh kem thật to đặt trong phòng học. Bánh kem là Lạc Phàm chọn lựa, sau khi tan học tự mình đến cửa hàng lấy.
Ôm cái bánh kem to như vậy trở về trường, Lạc Phàm trong lòng tưởng tượng đây là bánh chúc mừng sinh nhật của mình.
Mùa hè tối muộn, hoàng hôn hồng sắc nóng hừng hực chiếu vào lòng người. Lạc Phàm về đến phòng học đã chảy một thân mồ hôi. Đem bánh kem đặt trên bàn học, y vừa ngồi nghỉ ngơi không không được bao lâu mấy người Chử Thiếu Phong cùng Hứa Úy liền đẩy cửa vào, phía sau còn có Trần Gia Dư cùng các bạn học khác trong lớp.
Lạc Phàm vội đứng dậy lẩn tới góc khuất. Y nhìn Hứa Úy, sắc mặt cậu ta lại không được đẹp như tưởng tượng. Chử Thiếu Phong tươi cười chúc Hứa Úy sinh nhật vui vẻ, cậu ta lại chỉ nhìn hắn một cái, trong giọng nói có chút bất mãn: “Chử Thiếu Phong, tôi không thích như vậy.”
Dứt lời, tất cả mọi người ngẩn người. Trần Gia Dư không đợi Chử Thiếu Phong đưa mắt ra hiệu đã rất thức thời im lặng lùa những người khác rời khỏi phòng.
Đứng ngoài cửa lớp, Lạc Phàm còn thực nhớ thương cái bánh kem kia. Nhưng mà không bao lâu, trong phòng học truyền đến tiếng khắc khẩu giữa Hứa Úy cùng Chử Thiếu Phong, lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, một lát sau, cửa phòng học bị đẩy ra, Hứa Úy nổi giận đùng đùng chạy ra, khi đi ngang qua Lạc Phàm còn trừng mắt liếc nhìn y một cái.
Lạc Phàm cảm thấy thực mạc danh (không hiểu ra sao).
Ngay sau đó bên trong lại truyền đến âm thanh, Chử Thiếu Phong cũng đi ra, diện vô biểu tình, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn đang sinh khí.
Lạc Phàm không biết đã xảy ra chuyện gì, y đi vào phòng học, ngay lập tức liền ngây ngẩn cả người. Trong phòng học một mảnh hỗn độn, bánh kem y tỉ mỉ chọn lựa bị ném xuống, bơ rớt đầy đất, hoàn toàn ăn không được. Lạc Phàm nhìn bánh kem, có điểm đau lòng, chỉ cảm thấy kẻ có tiền thật là phô trương lãng phí.
Trần Gia Dư tiến vào sau, lại nói: “Mày nhìn xem, mày chọn lựa cái bánh tệ như vậy, khẳng định là Hứa Úy không thích mới phát giận.”
Lạc Phàm bị nói được á khẩu không trả lời được. Rốt cuộc phòng học vẫn là y quét tước, sau khi trở về, trời đã hoàn toàn tối đen. Y lết một thân mệt mỏi về nhà, đừng nói là chúc mừng sinh nhật, ngay cả cơm đều không kịp ăn.
Nghĩ lại Hứa Úy loại người này, làm cái sinh nhật hưng sư động chúng, không cao hứng thì tùy tùy tiện tiện nhăn mặt chạy lấy người, mà y với người ta cùng một ngày sinh, ngay cả câu chúc mừng sinh nhật đều nghe không được, thật là đồng nhân bất đồng mệnh (cùng là người nhưng mệnh số khác nhau).
Lạc Phàm lắc lắc đầu, không biết chính mình như thế nào lại đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia. Y hỏi Lạc Bội Bội: “Ngày đó em không phải có cảnh diễn sao?”
“Chờ kết thúc công việc a.” Lạc Bội Bội bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thể muộn như vậy, ca nhưng đừng ghét bỏ.”
Lạc Phàm cười cười, “Đừng quên chuẩn bị lễ vật.”
Tiếp theo, hai anh em lại nói chút lời đừa giỡn, Lạc Phàm nhìn Lạc Bội Bội nỗ lực chọc y vui vẻ, tâm tình thoáng tốt lên một ít.
Buổi tối đi ngủ, bởi vì Chu Sâm có tật xấu ngáy ngủ, Lạc Phàm vốn đã mất ngủ, nghe thanh âm kia khó lại càng thêm khó. Hôm sau tỉnh lại quầng thâm mắt càng thêm nghiêm trọng, y đánh cái ngáp nói với Lạc Bội Bội: “Ca hôm nay không tới phim trường.”
Lạc Bội Bội thấy y tinh thần ỉu xìu không dậy nổi, dặn dò phải ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, sau đó để một trợ lý lại chiếu cố y.
Cứ như vậy liên tiếp ở khách sạn nghỉ ngơi mấy ngày, Chử Thiếu Phong đã không lại đến tìm y, mà Lạc Phàm cũng vì tránh cho xấu hổ nên không lại tới phim trường. Hai người rõ ràng ở gần nhau lại như người lạ, y không dám đi nghĩ đến chuyện Chử Thiếu Phong cùng Hứa Úy đã tiến triển đến mức nào, sợ tưởng tượng một chút chính mình sẽ phát điên.
Thẳng đến hôm nay là sinh nhật y, Lạc Bội Bội để Lạc Phàm trước tiên tới phim trường chờ cô, chờ diễn xong sẽ cùng nhau ra ngoài chúc mừng.
Lạc Phàm vừa đi vào phim trường, từ xa đã thấy thân ảnh Chử Thiếu Phong. Chỉ thấy Chử Thiếu Phong đứng bên người Hứa Úy, cúi đầu cười, hai người không biết đang nói cái gì, bất quá có thể thấy Chử Thiếu Phong tâm tình không tồi.
Giống như là cảm giác được tầm mắt bên này, Chử Thiếu Phong ngẩng đầu nhìn hướng Lạc Phàm, khóe miệng lộ ra một cái tươi cười ý vị thâm trường.
Lạc Phàm vội vàng dịch chuyển tầm mắt, không dám lại nhìn Chử Thiếu Phong.
Một ngày kết thúc, Lạc Phàm nội tâm chịu đủ dày vò. Chử Thiếu Phong cùng Hứa Úy, thái độ thân mật, ở hiện trường không ít người âm thầm suy đoán bọn họ là quan hệ gì, Lạc Phàm nghe bọn họ nói mấy lời này đó, trong lòng các loại ngột ngạt.
Cũng muộn rồi, tuy rằng quay chụp còn chưa kết thúc, tất cả mọi người đã dừng trong tay công việc, chuẩn bị ăn cơm. Nhưng mà cơm hộp ngày thường sớm chuẩn bị tốt, hôm nay lại chậm chạp chưa đưa tới. Khi các staffs đầy bụng bực tức, một chiếc xe chạy vào phim trường, người từ trên xe bước xuống, tại chỗ bày một cái bàn dài, sau đó là các kiểu món Nhật được đưa lên bàn.
Hứa Úy đi tới, cười nói: “Hôm nay sinh nhật tôi, mời đại gia một bữa, công việc tạm thời kết thúc.”
Nhân viên công tác hoan hô một tiếng, các diễn viên cũng sôi nổi cùng Hứa Úy chúc sinh nhật vui sướng. Phim trường không khí đột nhiên liền náo nhiệt lên.
Chỉ là phần náo nhiệt này lại cùng Lạc Phàm không quan hệ, y yên lặng thối lui đến một bên, nhìn mọi người vây quanh Hứa Úy vừa nói vừa cười, đột nhiên lại giống như thấy được năm ấy bánh kem y tỉ mỉ chọn lựa bị người ném trên mặt đất.
Quả nhiên là đồng nhân bất đồng mệnh a.
Lạc Bội Bội đi về phía y, vui mừng nói: “Ca, sinh nhật vui vẻ.”
Lạc Phàm cười cười, sờ sờ đầu cô, duỗi tay: “Lễ vật đâu?”
“Lát nữa liền đưa lại đây,” Lạc Bội Bội làm bộ thần bí, “Bất quá em nhưng không làm phô trương như người nào đó.”
Lạc Phàm nghe xong, nói cô một câu nhỏ mà lanh.
Qua không sai biệt lắm mười phút, có người mang bánh kem lại đây, hỏi: “Xin hỏi Lạc tiểu thư ở đây sao?”
Có vị nhân viên vừa thấy bánh kem ánh mắt liền sáng lên, “Vừa định nói thiếu cái gì, là thiếu bánh sinh nhật a. Lạc Bội Bội thật đúng là có tâm, thế nhưng trước tiên đã chuẩn bị tốt bánh kem.”
Nói, hắn đem bánh nhận lấy, đưa đến trên bàn dài, sau đó lớn tiếng nói: “Mau cắt bánh kem, Lạc Bội Bội tiểu thư vì chúc mừng sinh nhật Hứa đạo của chúng ta đã chuẩn bị bánh kem, đại gia mau tới đây nếm thử.”
Nghe thấy lời người đó, Lạc Bội Bội sửng sốt, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đi qua. Lạc Phàm không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng theo sau cô tới.
Hứa Úy lúc này đang cùng Chử Thiếu Phong trò chuyện, nghe được người nói còn tưởng rằng là chính mình nghe lầm. Hiển nhiên anh ta cũng không nghĩ tới Lạc Bội Bội sẽ vì mình mà chuẩn bị bánh kem, anh ta buồn bực nói với Chử Thiếu Phong: “Lạc Bội Bội này như thế nào biết hôm nay là sinh nhật em?”
Chử Thiếu Phong nghe vậy, nhíu nhíu mày.
Hứa Úy cùng Chử Thiếu Phong cùng nhau đi chỗ bàn dài, những người khác cũng dần dần xúm lại. Vị nhân viên kia thấy Hứa Úy tới, duỗi tay muốn mở ra hộp bánh. Mọi người trên mặt đều mang theo tươi cười, nhưng mà lại ở chớp mắt hộp mở ra kia, tất cả đồng thời sững sờ tại chỗ.
Bởi vì chiếc bánh kem xinh xắn được dùng bơ vẽ một khuôn mặt tươi cười, mặt trên viết câu, “Lạc Phàm, sinh nhật vui vẻ.”
Hiện trường tức khắc an tĩnh, mọi người anh nhìn tôi tôi xem anh, đều không biết đây là chuyện gì xảy ra. Không khí tức khắc trở nên rất xấu hổ, thậm chí còn có người hỏi Lạc Phàm là ai.
Hứa Úy trên mặt tươi cười đọng lại ở đàng kia, chưa nói cái gì, chỉ lập tức xoay người rời đi, lại ở thời điểm xoay người nhìn thấy đôi huynh muội họ Lạc vội vàng chạy tới. Anh ta bước chân dừng một nhịp, đi tới trước mặt Lạc Phàm, ngăn lại y, không mặn không nhạt cười nói: “Không nghĩ tới cậu thế nhưng là cùng một ngày sinh nhật với tôi.”
Lạc Phàm ngẩn người, hiển nhiên không dự đoán được Lạc Bội Bội chỉ chuẩn bị một cái bánh kem thế nhưng sẽ làm ra chuyện ô long như vậy.
Lạc Bội Bội cười mỉa đi ra phía trước, nói: “Ngượng ngùng, ca ca tôi Lạc Phàm hôm nay cũng mừng sinh nhật, bánh kem này là thỉnh đại gia ăn, đừng khách khí.”
Hỗn giới giải trí tự nhiên đều đã thành tinh, không ai đứng ra vạch trần chuyện xấu hổ này, ngược lại cùng nói cười đem việc này cho trôi qua đi.
Hứa Úy trong lòng cười lạnh, anh ta nhìn Chử Thiếu Phong, càng thêm khẳng định Lạc Phàm chỉ là kẻ Chử Thiếu Phong tìm làm thế thân, vì vậy cười nói: “Nói như thế nào cũng là duyên phận, lát nữa kết thúc công việc, cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi, coi như là cùng nhau chúc mừng. Bằng không chỉ có tôi cùng Thiếu Phong hai người cũng không làm ra được không náo nhiệt.”
Lạc Phàm nghe được Hứa Úy ám chỉ chỉ có anh ta cùng Chử Thiếu Phong hai người, sắc mặt cứng đờ, trong lòng nổi lên một trận chua xót. Lạc Bội Bội vừa lúc đi tới, mở miệng muốn uyển chuyển cự tuyệt, Lạc Phàm lại nói: “Được, lão đồng học gặp mặt, là nên đông vui một chút.”
Lạc Bội Bội lập tức liền ngây ngẩn cả người.
Chử Thiếu Phong tầm mắt dừng lại ở Lạc Phàm, giống như suy tư gì.
Quay chụp hôm nay kết thúc, Chử Thiếu Phong lái xe, chở Hứa Úy, Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội ba người rời khỏi phim trường.
Trấn nhỏ này còn chưa được chính phủ quan tâm khai thác, có chút lạc hậu, bất quá đồ ăn địa phương vẫn là không tồi. Chử Thiếu Phong dừng xe trước một nhà hàng bản địa, mang theo ba người đi vào.
Bốn người đặt một phòng, sau đó gọi một bàn đồ ăn, lại yêu cầu mấy chai rượu.
Hứa Úy ăn quen ăn cơm Tây xa hoa, hiện tại đi vào loại nhà hàng "nhà quê" trang hoàng chẳng ra sao này, ăn mấy đồ chiên xào dầu mỡ không thích ứng được, bất mãn nói: “Anh như thế nào mang em tới cái nơi quê mùa này?”
Chử Thiếu Phong vươn tay phải, gắp một ít đồ ăn tới trong bát Hứa Úy, nói: “Ngẫu nhiên cũng muốn thay đổi khẩu vị.”
Hứa Úy lông mày một nhướn nhướn, tỏ vẻ tán đồng. “Cũng đúng, không chỉ là thói quen ăn uống, kỳ thật con người cũng vậy, cùng một người, nhìn lâu rồi cũng sẽ phiền.”
Chử Thiếu Phong cười cười, không có đáp lại. Trên ngón trỏ bàn tay phải ngày thường trống trơn hôm nay lại đeo một chiếc nhẫn bạc, nhẫn là kiểu nam đơn giản, nhưng Lạc Phàm chỉ nhìn thoáng qua lại không thể rời mắt.
Y sững sờ cả người. Nếu không nhìn lầm, nhẫn này……
“Thiếu Phong, quà sinh nhật em anh còn chưa có đưa đâu.” Hứa Úy đột nhiên mở miệng nói. Lạc Phàm suy nghĩ trong nháy mắt bị quấy rầy, y vội thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn đồ ăn nóng hổi trong bát, trong lòng lại nóng lên, hốc mắt dần dần bịt kín sương mù.
Y nghe thấy Chử Thiếu Phong trả lời: “Hôm nay vội vàng, chưa kịp chuẩn bị.”
Y không dám ngẩng đầu xem Chử Thiếu Phong là dạng biểu tình gì, chỉ là cảm thấy trong lòng loạn thành một đống. Chiếc nhẫn kia, y nhớ rõ vào lần sinh nhật đầu tiên y cùng Chử Thiếu Phong ở bên nhau, Chử Thiếu Phong cố ý tìm người làm theo yêu cầu.
Bởi vì cùng một ngày sinh nhật với Hứa Úy, Chử Thiếu Phong sợ y nghĩ nhiều, liền muốn làm một đôi nhẫn duy nhất trên đời, bên trong nhẫn có khắc tên tiếng Anh viết tắt của họ, chiếc mà Chử Thiếu Phong mang, bên trong có khắc “L.F”. (Luo Fan - Lạc Phàm)
Lạc Phàm cho rằng sau khi chia tay, Chử Thiếu Phong hẳn là đã sớm đem loại đồ vật không trọng yếu này ném đi, lại không nghĩ rằng hôm nay còn thấy hắn mang ở trên tay.
Hồi ức dĩ vãng từng màn đi qua trong đầu, y cúi mặt, sợ bị người khác nhìn đến đôi mắt đỏ bừng.
Hứa Úy thấy Chử Thiếu Phong chưa chuẩn bị lễ vật, hiển nhiên rất không cao hứng. Anh ta quay đầu lại nhìn thấy Chử Thiếu Phong trên tay mang nhẫn, thuận miệng nói: “Nhẫn không tồi, sao trước kia không thấy anh đeo qua?”
“Em thích?” Chử Thiếu Phong không sao cả cười cười, đem nhẫn trên tay tháo xuống, đưa cho Hứa Úy. “Nếu thích, tặng cho em.”
Lời nói ra càng ôn nhu, càng như đâm thêm một đao vào lòng một người khác.
Lạc Phàm tay nắm đũa nhẹ buông, đũa rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Hứa Úy cùng Chử Thiếu Phong theo tiếng vang nhìn về phía Lạc Phàm, lại thấy y ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn Chử Thiếu Phong.