Nghe vậy, Chử Thiếu Phong sắc mặt lạnh lùng, tay đang giữ Lạc Phàm cũng buông lỏng. “Cậu tự hiểu lấy là tốt.”
Lạc Phàm vô lực dựa vào đầu giường nhìn Chử Thiếu Phong rời đi, cửa phòng đóng lại phát ra tiếng vang chấn đến lòng y phát run. Y giơ tay che mắt, hết thảy xung quanh lâm vào bóng tối.
Một đêm này y ngủ đến không an ổn, luôn nửa mê nửa tỉnh. Sáng sớm hôm sau Ngô thẩm tới đây dọn dẹp trong phòng, quét sạch sẽ thủy tinh trên sàn, cũng kêu y mau xuống lầu ăn sáng.
Lạc Phàm rửa mặt xong chầm chậm đi xuống, vừa đến phòng khách liền thấy Hứa Úy cũng ở đó. Đối với việc Hứa Úy qua đêm tại đây, y không quá kinh ngạc, rất bình tĩnh đi qua, kéo ghế ngồi xuống.
Hứa Úy nhưng thật ra nhìn y vài lần, trong phòng hôm qua ánh sáng không tốt lắm, anh ta không nhận ra Lạc Phàm, lúc này nhìn kỹ mới cảm thấy có chút quen mắt, liền hỏi: “Chúng ta trước kia có phải từng gặp nhau không?”
Lạc Phàm nghe xong, trong lòng không khỏi bật cười. Y đem Hứa Úy trở thành tình địch, người ta ngay cả y trông như thế nào cũng không thèm nhớ. Xem ra lại là bản thân tự mình đa tình. Tùy tiện uống mấy ngụm cháo, y nhàn nhạt nói: “Nói thế nào cũng là lão đồng học, Hứa tiên sinh thật là hay quên quá.”
“Hả?” Hứa Úy sửng sốt muốn hỏi thêm vài câu, Chử Thiếu Phong đi đến bên người anh ta, kéo ghế dựa ngồi xuống, lời nói tùy ý biếng nhác: “Đang nói chuyện gì?”
Hứa Úy cười: “Không có gì, em chỉ là thấy cậu ta có chút quen mắt, không nhớ rõ có phải đã gặp qua ở đâu hay không?".
Chử Thiếu Phong nghe vậy ngẩng đầu nhìn Lạc Phàm, đúng lúc Lạc Phàm cũng đang nhìn hắn. Hai người bốn mắt tương giao, không khí trên bàn cơm có chút quỷ dị.
Chử Thiếu Phong khóe miệng nâng lên một nụ cười nhẹ, dịch chuyển tầm mắt, lấy một ít món ăn đưa cho Hứa Úy. Hứa Úy cười tiếp nhận, cách thức hai người ở chung thập phần tự nhiên. Đặc biệt Hứa Úy lớn lên đẹp đẽ trắng nõn, khí chất xuất chúng, cùng Chử Thiếu Phong ở bên nhau, hình ảnh rất là hài hòa.
Lạc Phàm khóe mắt có chút lên men, y xoa xoa đôi mắt, trong lòng chua đến lợi hại. Đồ ăn ngon lành trong miệng cũng trở nên đạm nhiên vô vị. Mới ăn một chút, y liền ăn không nổi nữa. Chử Thiếu Phong trước mặt đang nghiêng người, ở bên tai Hứa Úy không biết thì thầm cái gì, chọc cho Hứa Úy liên tiếp bật cười.
Lạc Phàm nặng nề buông đũa trong tay, sắc mặt lãnh đạm muốn đứng dậy rời đi. Hứa Úy lại gọi lại y, trong giọng nói có chút khinh thường: “Nguyên lai cậu là Lạc Phàm a?”
Lạc Phàm thân mình cứng đờ quay đầu lại. Y thấy Hứa Úy tuy rằng mặt mang tươi cười, nhưng trong ánh mắt coi khinh lại một chút cũng không có đem y để vào mắt. Tựa như cao trung năm ấy, Hứa Úy luôn là mắt cao hơn đỉnh, ngay cả Chử Thiếu Phong anh ta cũng là hờ hững, cho nên nhớ không được y loại tiểu lâu la này cũng là thực bình thường.
“Nếu không phải khi đó cậu cả ngày đi theo sau Thiếu Phong, tôi thật đúng là nhớ không ra là ai.” Hứa Úy cười cười, “Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn một chút cũng không thay đổi.”
Như cũ mặt dày mày dạn mà quấn lấy Chử Thiếu Phong.
Lạc Phàm nghe xong lời này, sắc mặt không phải rất đẹp. Tuy rằng không biết Hứa Úy nói lời này là có ý tứ gì, coi khinh trong từng chữ Lạc Phàm vẫn là nghe ra được.
Hứa Úy không nói gì nữa, ngược lại đứng dậy nói với Chử Thiếu Phong: “Em cũng ăn no, hôm qua quấy rầy đến anh, thật là ngượng ngùng, không có chuyện gì thì em đi về trước.”
Chử Thiếu Phong cũng đi theo đứng dậy, “Tôi đưa em.”
Dứt lời, Chử Thiếu Phong đi lấy áo khoác với chìa khóa xe, cùng Hứa Úy đi ra ngoài. Lúc đi qua cũng không liếc mắt qua Lạc Phàm. Ngược lại là Hứa Úy, xoay người lại, khiêu khích nhìn Lạc Phàm, trong ánh mắt tràn ngập đắc ý.
Lạc Phàm sửng sốt, chỉ cảm thấy bóng dáng hai người bọn họ nắm tay nhau rời đi chướng mắt cực kỳ.
Năm đó Hứa Úy xuất ngoại, Chử Thiếu Phong cùng Lạc Phàm ở bên nhau, đối với chuyện này, Hứa Úy ở nước ngoài không hề biết. Lần này trở về, trừ bỏ vì vấn đề công việc tìm Chử Thiếu Phong hỗ trợ cũng có chút ý tứ muốn cùng Chử Thiếu Phong ôn chuyện. Nhưng không nghĩ tới, hôm qua thế nhưng lại chính mắt nhìn thấy Chử Thiếu Phong bên cạnh đã có người, tuy rằng không biết người này là bạn trai chính thức hay chỉ là đối tượng dùng để phát tiết.
Nhưng hiện tại khi biết người này là Lạc Phàm, Hứa Úy không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rốt cuộc cùng với Lạc Phàm so sánh, chút tự tin này anh ta vẫn phải có. Hơn nữa nhìn kỹ, tuy không muốn thừa nhận, không thể không nói Lạc Phàm này chỉ tính trên diện mạo thật ra cùng anh ta có vài phần tương tự.
Hứa Úy không khỏi nghĩ đến, Chử Thiếu Phong là đối với anh ta tình cũ chưa dứt, mới có thể tìm loại hàng thay thế phẩm thấp kém như vậy, trong lòng liền thêm vài phần nắm chắc. Năm ấy quá mức thanh cao, chết cũng phải sĩ diện, cự tuyệt Chử Thiếu Phong theo đuổi, sau lại ra ngoại quốc ngây người mấy năm, sinh ý trong nhà không bằng trước kia, Hứa Úy lúc này đã sớm không còn này đó ý tưởng ấu trĩ thời bồng bột.
Đối với Chử Thiếu Phong gia thế hiển hách, giá trị con người lên đến hàng tỉ, anh ta cự tuyệt không được. Chỉ là không biết hiện tại Chử Thiếu Phong đối với anh ta còn có vài phần tình ý không?
Xe ngừng lại trước đèn tín hiệu, Hứa Úy nhìn Chử Thiếu Phong bên cạnh, so với thời cao trung kia, tuy rằng diện mạo không có biến hóa gì quá lớn, nhưng khí chất lại thành thục ổn trọng hơn nhiều, đường nét bên sườn mặt cũng thêm phần lạnh lẽo. Nghĩ nghĩ, anh ta hỏi: “Lạc Phàm là bạn trai của anh?”
Nắm tay trên vô lăng siết chặt, Chử Thiếu Phong lạnh lùng đáp: “Không phải.”
Hứa Úy trong lòng hiểu rõ. Nếu không phải bạn trai chính thức, đó chính là pháo. hữu “Nhìn không ra, đã tốt nghiệp lâu như vậy, hai người cư nhiên còn giữ liên hệ.”
“Đừng nhắc đến cậu ta” Chử Thiếu Phong nhíu mày, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Hứa Úy nghe ra không vui trong lời nói, liền thay đổi đề tài. “Chuyện đầu tư điện ảnh, ít nhiều nhờ có anh hỗ trợ, bằng không bộ phim này của em thật không thể khai máy.”
Chử Thiếu Phong cười cười, “Đều là lão đồng học, khách khí như vậy làm cái gì.”
Hứa Úy ở nước ngoài học chuyên ngành đạo diễn, cũng từng quay mấy bộ phim văn nghệ chi phí thấp, nhận được hưởng ứng không tồi, còn ở nước ngoài lấy được giải thưởng đạo diễn mới xuất sắc. Lần này về nước, quốc nội đối với thể loại phim văn nghệ không quá hưởng ứng, kéo không được đầu tư, Hứa Úy liền nghĩ đến tới tìm Chử Thiếu Phong hỗ trợ.
Chử Thiếu Phong lại nói: “Diễn viên đã sắp xếp xong chưa?”
“Đều đã liên hệ tốt, dự định sẽ sớm làm nghi thức khởi động máy, để diễn viên tiến tổ.” Hứa Úy dựa vào gần sát Chử Thiếu Phong nói: “Có muốn tới đoàn phim tham quan không?”
Chóp mũi quanh quẩn hơi thở Hứa Úy, cùng thời kỳ thiếu niên ngây ngô có thật lớn bất đồng, Chử Thiếu Phong ngẩn người, cười nói: “Có thể.”
Lạc Phàm nhân lúc Chử Thiếu Phong cùng Hứa Úy rời đi liền về phòng thu thập hành lý. Y tuy rằng yêu Chử Thiếu Phong, nhưng không có hứng thú làm người thứ ba xen vào người khác. Nếu Chử Thiếu Phong đã cùng Hứa Úy ở bên nhau, như vậy y ở lại chỗ này liền rất không ổn.
Thu thập xong, y thừa dịp Ngô thẩm không chú ý, lặng lẽ rời đi.
Hứa Úy trở về, Chử Thiếu Phong hẳn là không có thời gian lại để ý mình. Y lúc này đi rồi, Chử Thiếu Phong cũng sẽ không nhanh như vậy phát hiện. Lạc Phàm cười khổ một tiếng, thời điểm xoay người nhìn lại căn phòng mình ở chưa tới một tháng, không nghĩ tới, ngay cả ba tháng thời gian đã thỏa thuận, Chử Thiếu Phong đều bố thí không được cho y.
Về đến nhà, Lạc Phàm cảm thấy một trận mỏi mệt. Đem rương hành lý tùy tiện bỏ xuống, y cũng không có tâm tình dọn dẹp, trở về phòng nghỉ ngơi.
Lạc Bội Bội khi trở về nhìn đến ngoài cửa có thêm đôi giày liền biết là Lạc Phàm đã trở lại. Cô đi đến phòng y, thấy y nằm đó sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ. “Ca, anh làm sao vậy?”
Nói, ánh mắt dừng ở vết thương trên tay phải Lạc Phàm, vội tiến lên: “Tay như thế nào cũng bị thương?”
Lạc Phàm bị thanh âm Lạc Bội Bội quấy rầy đến có chút mệt, thuận miệng nói: “Không cẩn thận bị thủy tinh cắt vào, không có gì đáng ngại.”
Lạc Bội Bội đau lòng vô cùng, nhíu mày oán trách: “Chử Thiếu Phong chiếu cố anh thế nào vậy? Đi có mấy ngày, người trở về đã thành như vậy.”
“Được rồi, ca rất mệt.” Lạc Phàm bảo Lạc Bội Bội trước đi ra ngoài, muốn một mình yên tĩnh.
Nhìn Lạc Phàm bộ dáng buồn bã ỉu xìu, Lạc Bội Bội trong lòng vô cùng lo lắng. Cô nhớ năm đó khi Lạc Phàm tự sát được cứu sống, có hơn nửa năm đều là dáng vẻ này, tay nắm then cửa run lên, Lạc Bội Bội mở cửa, đi ra ngoài.
Gọi điện thoại Hà Thịnh Dương, thanh âm cô đều là run rẩy. Cô vốn dĩ cho rằng mấy năm nay bệnh tình Lạc Phàm đã ổn định hơn, lại không nghĩ chỉ vì Chử Thiếu Phong xuất hiện, hết thảy đều thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Sợ Lạc Phàm lại xảy ra chuyện, cô vội vàng liên hệ bác sĩ Hà mau lại đây.
Hà Thịnh Dương tới, vào phòng Lạc Phàm ngồi thật lâu. Lạc Bội Bội không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết khi Hà Thịnh Dương trở ra sắc mặt không phải thực tốt.
Lạc Bội Bội hỏi: “Anh trai tôi không có việc gì đi?”
Hà Thịnh Dương lắc đầu, “Lạc Phàm gần đây tiếp xúc với ai?”
Cả buổi chiều, Lạc Phàm không cùng anh ta nói được mấy câu, mặc kệ Hà Thịnh Dương gợi chuyện thế nào, Lạc Phàm đều chỉ nhàn nhạt đáp lại. Trạng thái này cũng làm Hà Thịnh Dương rất là lo lắng.
Lạc Bội Bội không chút chần chừ nói ra tên Chử Thiếu Phong. Hà Thịnh Dương sửng sốt, anh thế nào cũng không nghĩ tới, cảm xúc Lạc Phàm không ổn định, thế nhưng có quan hệ với Chử Thiếu Phong.
“Bọn họ…… Là quan hệ gì?”
Lạc Bội Bội nghe vậy, vẻ mặt khó xử, không biết có nên hay không đem chuyện riêng tư của ca ca nói cho Hà Thịnh Dương. Hà Thịnh Dương lại nói: “Bất kỳ tin tức nào cũng có thể là trợ giúp lớn đối với việc trị liệu, tốt nhất là cô một năm một mười nói cho tôi.”
Lạc Bội Bội lúc này mới đem chuyện Lạc Phàm trước kia cùng Chử Thiếu Phong kết giao nói cho Hà Thịnh Dương. Chỉ là cô đối với chuyện phát sinh giữa hai người bọn họ cũng không biết nhiều lắm.
Hà Thịnh Dương nghe xong rất là kinh ngạc. Anh chẳng thể nghĩ tới, giữa Chử Thiếu Phong cùng Lạc Phàm còn có một đoạn sự tình như vậy. Anh cùng Chử Thiếu Phong coi như là bạn tốt nhiều năm, bảy năm trước, Chử Thiếu Phong cũng từng tới tìm anh yêu cầu cố vấn một ít vấn đề tâm lý.
Khi đó, Chử Thiếu Phong mỗi đêm đều mất ngủ. Hà Thịnh Dương cùng hắn hàn huyên hồi lâu, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói chính mình bị người thâm ái phản bội, rất thống khổ, lại không có nói người kia là ai.
Hà Thịnh Dương xoay người nhìn về cửa phòng phía chặt, không khỏi nghĩ đến, người này là Lạc Phàm sao?