Vì Diệp Dạng không chút do dự nào mà trả lời "Được", tâm trạng Hạ Đông vẫn luôn rất tốt.
Sau khi ngắm bình minh, Hạ Đông ôm Diệp Dạng về lều nghỉ một lát, để Diệp Dạng ngủ trưa.
Trời ngày càng sáng hơn, lều mùa hè không cản được quá nhiều ánh sáng.
Vì giúp bạn nhỏ phục hồi tinh thần, Hạ Đông nằm nghiêng bên người Diệp Dạng, để cậu tựa vào lồng ngực mình, hoàn toàn chắn hết ánh sáng chiếu đến.
Hạ Đông đã không còn buồn ngủ nữa, anh lặng lẽ chống cơ thể lên, rũ mắt nhìn Diệp Dạng say giấc.
Hạ Đông chưa bao giờ nghĩ, có ngày bản thân lại ham muốn trói chặt một người mãnh liệt đến như vậy.
Độ tuổi Diệp Dạng quá sớm để kết hôn, nhưng Hạ Đông vẫn muốn trước khi ai đó phát hiện bản nhỏ tốt thế nào, phải đánh dấu quyền sở hữu trước.
Anh muốn để trong lẫn ngoài của Diệp Dạng đều lưu lại dấu vết của anh.
Diệp Dạng ngủ được một giờ, tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Dương Lan và Chu Châu vừa thu dọn đồ đạc xong, nhìn hai người ra khỏi lều thì hỏi:
"Khi nào hai cậu đi?"
"Buổi chiều sẽ đi."
Hạ Đông nắm tay Diệp Dạng.
"Trên đảo này có một công viên nước, chúng tôi định đến chơi."
Dương Lan cười nói:
"Trùng hợp quá, chúng tôi cũng vậy,"
Nếu bốn người đều có chung điểm đến, vừa khéo đồng hành cùng nhau.
Dương Lan khẽ thở dài.
"Châu Châu và tôi đã bốn mươi rồi, cùng đi đến đây có hơi không thích hợp. Nếu hai cậu không đi chúng tôi cũng muốn rủ đi, nhiều người cũng không xấu hổ nữa."
Diệp Dạng múc một thìa cháo lên, đáp:
"Nhiều người càng vui ạ."
"Đúng vậy."
Hạ Đông gật đầu, anh cắn thịt ốc xà cừ, có chút cay. Thức ăn của Diệp Dạng tương đối thanh đạm, cháo hải sản thêm ít thịt động vật có vỏ và tôm.
Hạ Đông gắp một viên thịt ốc đến miệng Diệp Dạng.
"Ăn một miếng thử đi."
Lỗ tai Diệp Dạng khẽ giật giật, dưới ánh nhìn giả vờ như không để ý của Dương Lan và Chu Châu lặng lẽ đỏ mặt, nhưng cậu không từ chối tấm lòng này của Hạ Đông, ngoan ngoãn há miệng ăn.
Dương Lan và Chu Châu không thể hiện thân mật như vậy, nhưng nhìn mỗi động tác của họ đều thấy được sự ăn ý ngầm qua nhiều năm.
Dương Lan mang đĩa đồ cay của Chu Châu sang bên cạnh y, sau đó gặp mấy cọng rau mùi trong bát Chu Châu qua bát y, đẩy mấy món đồ ăn kèm về phía hắn.
Công viên nước mở cửa từ rất sớm, chín giờ sáng đã đón khách.
Diệp Dạng cùng Hạ Đông thay đồ và bôi kem chống nắng cho nhau mới ra ngoài. Nhìn cơ thể Chu Châu và Dương Lan cùng trắng bệch dưới ánh mặt trời, hiển nhiên họ cũng đã bôi rất nhiều kem chống nắng.
Dương Lan chú ý ánh mắt của Diệp Dạng, giải thích:
"Tia cực tím ở đây mạnh quá, nếu không bôi kem chống nắng, sợ là đổi một lớp da."
"Thật sự rất mạnh."
Diệp Dạng chậc lưỡi, chẳng qua hôm đó cậu cùng Hạ Đông chơi trên bãi biển một hai giờ thôi, rõ ràng thời tiết âm u nhưng khi về khách sạn mới phát hiện, làn da lộ ra bên ngoài của cậu đã sẫm màu hơn rồi.
"Đúng thế."
Dương Lan liếc sang Chu Châu.
"Vậy mà bôi cho em ấy còn sống chết không chịu."
Diệp Dạng lén nhìn sang màu da của Chu Châu, là một bánh mật khỏe khoắn.
Chỉ là lần nhìn lén này Diệp Dạng phát hiện trên cổ tay trái Chu Châu có một vết sẹo dài.
Sợ Chu Châu chú ý đến ánh mắt của cậu nên Diệp Dạng vội quay mặt đi, nhỏ giọng nói với Hạ Đông.
"Sao anh trắng vậy ạ?"
Hạ Đông nhướng mày.
"Em không thích à? Vậy anh phơi đen lại."
"Không phải."
Diệp Dạng giật mình, sợ Hạ Đông làm thật.
"Em thích anh như bây giờ ạ."
Diệp Dạng nắm tay Hạ Đông, bàn tay cậu rất dài nhưng so ra vẫn nhỏ hơn Hạ Đông một chút.
Dương Lan vuốt nhẹ lên bụng, than khẽ:
"Sau này vẫn muốn luyện tập lại, nếu không cơ bụng sẽ mất hết."
Thân hình Chu Châu nhìn rất tốt, không giống một người ba mươi chín tuổi chút nào. Khung xương của hắn có vẻ lớn hơn Hạ Đông, trông rất có lực.
Diệp Dạng hâm mộ cực kỳ.
"Em còn không có chút nào."
Dương Lan cười lớn.
"Bạn trai cậu có cũng tốt mà."
Mặt Diệp Dạng nóng lên.
"Tự mình vẫn tốt hơn ạ."
Hạ Đông nhéo lên eo của Diệp Dạng, hỏi:
"Chúng ta chơi ống trượt nước trước?"
"Được."
Dương Lan và Chu Châu sóng vai đến trò ống trượt bên đó.
Đường trượt ở đây vừa có dốc thẳng vừa có khúc cong, đường trượt dốc thẳng có thể nhìn thấy sườn núi bên cạnh, ấn tượng mạnh đến thị giác.
Vì sợ chạm nhau dưới hồ bơi, nên các lượt chơi không liên tục.
Hạ Đông dẫn đầu.
"Anh xuống trước, đợi lát nữa đón em."
Đôi mắt Diệp Dạng sáng lên.
"Được ạ!"
Chu Châu là người thứ hai, hắn nói với Diệp Dạng,
"Học bơi khá quan trọng, cậu có thể nhờ bạn trai dậy, trong vài trường hợp cũng tránh được nguy hiểm."
Hiếm khi Chu Châu nói nhiều như vậy, Diệp Dạng cảm kích đáp:
"Vâng ạ, nếu không gặp tình huống như lần trước cũng chẳng làm được gì."
Tình huống lần trước là nói đến lúc Hạ Đông xuống biển cứu người, rõ ràng nhìn thấy Hạ Đông biến mất nhưng cậu không thể làm gì ngoài lo lắng.
Vì không biết bơi, cậu không thể xuống biển được, nếu anh Đông không có việc gì cậu lại thêm phiền phức.
Thế nên Diệp Dạng đã nói việc muốn học bơi với Hạ Đông, hiển nhiên Hạ Đông đồng ý, nhưng đồng thời cũng dặn dò, nếu gặp phải chuyện như của anh thì không nên vội vàng cứu người, phải liệu sức mà làm.
Dương Lan vỗ vai Diệp Dạng an ủi.
"Học bơi cũng nhanh lắm, hơn nữa tình huống đó chưa chắc sẽ gặp lại."
Diệp Dạng chớp mắt nhìn Dương Lan.
"Em hiểu ạ."
Sau khi Chu Châu trượt xuống, Dương Lan ra hiệu cho Diệp Dạng xuống trước.
"Nếu cậu còn chưa xuống, cậu ta sẽ nóng nảy đấy."
"Được ạ."
Phía dưới ống trượt là một bể nhỏ để giảm sốc, tranh du khách bị thương. Nhưng đồng thời để đảm bảo cho những du khách không biết bơi, bên dưới sẽ có nhân viên cứu hộ.
Diệp Dạng không hiểu được suy nghĩ của Hạ Đông nhưng Dương Lan lại hiểu. Đơn giản là Hạ Đông không muốn nhân viên cứu hộ chạm vào Diệp Dạng thôi.
Đặc biệt là một số người, nhân cách bất thiện, nhân cơ hội quấy rối khách du lịch.
Tuy rằng Diệp Dạng không phải con gái nhưng Hạ Đông tự nhận bụng dạ hẹp hòi, cảm thấy bé cưng của anh trăm tốt vạn tốt, người khác không được chạm vào.
Diệp Dạng nằm trên ống trượt, đặt hai tay trước ngực. Sau khi được nhân viên đẩy nhẹ, cơ thể cậu nhanh chóng trượt xuống theo trong lực và độ dốc.
Loại trò chơi này không kích thích như tàu lượn siêu tốc, đầu óc Diệp Dạng còn có thể suy nghĩ chuyện khác. Ví dụ như khi cậu trượt xuống dưới, cậu sẽ rơi xuống nước trước hay được Hạ Đông đón lấy trước?
Gió xung quanh thổi mạnh đến, chỉ trong nháy mắt, Diệp Dạng cảm thấy thân thể cậu lơ lửng trong thoáng chốc rồi bị dòng nước bao trùm.
Diệp Dạng sợ đến mức nhắm mắt lại, cậu đang chuẩn bị công tác bị sặc nước thì cơ thể đã được một đôi tay ấm áp bao bọc lấy.
Theo quán tính, Diệp Dạng và Hạ Đông lùi ra sau vài bước, suýt thì không đứng vững được.
Hạ Đông nhìn đôi mắt vẫn nhắm chặt lại của cậu, bật cười.
"An toàn rồi, không mở mắt ra là định để anh bế em sao?"
Diệp Dạng túm chặt cánh tay của Hạ Đông, đầu óc có hơi choáng váng, sau đó như một chú mèo cao mà ngẩng đầu lên, dụi nhẹ vào môi Hạ Đông.
Tim Hạ Đông lập tức tan chảy, anh ngước mặt lên nhìn thoáng qua, Dương Lan đang trượt xuống. Anh ôm Diệp Dạng lên bờ mới buông cậu xuống.
Dương Lan và Chu Châu đều biết bơi, lúc Dương Lan rơi xuống nước nhanh chóng đứng vững. Chu Châu cách đó không xa vươn tay, Dương Lan nắm lấy tay hắn đi thẳng vào bờ.
Dương Lan hít sâu một hơi.
"Hồi trẻ chưa chơi trò này bao giờ."
Chu Châu mím môi.
"Bây giờ chơi cũng được."
"Ừm."
Dương Lan mỉm cười với Chu Châu.
Qua vài câu chuyện phiếm, Diệp Dạng mới biết được, Dương Lan và Chu Châu trước khi chia tay đã hẹn nhau đến công viên nước.
Lúc ấy, bể bơi rất nhiều nhưng công viên nước vẫn còn mới mẻ. Vì vậy, tuổi đôi mươi muốn cùng người trong lòng theo đuổi những điều mới lạ, không ngờ lại cách biệt tám năm trời.
Cả bốn người đều không đến bể tạo sóng trong công viên, không tính việc quá nhiều người, nước cũng không sạch, ở đây chơi còn không bằng đến bãi biển.
Ngoài trò này ra, bốn người đều chơi hết các trò thú vị trong công viên nước này.
Thứ khiến Diệp Dạng ấn tượng nhất là ván trượt phễu nước, cậu và Hạ Đông chung một chiếc thuyền phao, Dương Lan và Chu Châu cùng một chiếc.
Kỳ thật, tốc độ này không quá mạnh như ở ống trượt, nhưng bởi vì có dạng phễu nên họ phải xoay vài vòng trong phễu, xoay đến nổi Diệp Dạng cảm thấy đầu cậu cũng bắt đầu xoay.
Xuống thuyền, sắc mặt Diệp Dạng tái nhợt nhưng nghỉ một lát là ổn, nhưng Dương Lan lại nôn khan mấy lần.
Chu Châu nhíu mày, vỗ vỗ lưng y.
"Đã bảo anh đừng chơi trò này."
"Không phải vì bồi thường cho em sao?"
Dương Lan nắm cánh tay Chu Châu, vẫy tay với Hạ Đông và Diệp Dạng.
"Tuổi lớn rồi, không hợp chơi mấy trò này, chịu không nổi."
Chu Châu mua mấy chai nước khoáng, bốn người mỗi người một chai. Chu Châu giúp Dương Lan vặn nắp chai, đưa miệng chai kề lên miệng y.
Diệp Dạng lo lắng.
"Nếu không thì mọi người nghỉ ngơi một lát ạ."
Dương Lan xua tay.
"Tôi ổn rồi, nôn được thì không có chuyện gì nữa."
Thấy Chu Châu không ngăn cản, hiển nhiên hắn hiểu rõ tình trạng thân thể của Dương Lan, Diệp Dạng và Hạ Đông không nhắc đến vấn đề nghỉ ngơi nữa.
Chu Châu và Dương Lan dạo quanh toàn bộ công viên tựa như muốn bù đắp niềm vui tuổi trẻ, tuy rằng sau khi kết thúc hai người đều mệt nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
Khi họ lên tàu về khách sạn, ngay cả người hướng nội như Chu Châu cũng mỉm cười chân thành với hai người bạn đồng hành này.
Chẳng qua không được lâu lắm, tàu đi được một đoạn đường, Chu Châu và Diệp Dạng đã cảm thấy khó chịu.
Vì Diệp Dạng đã uống thuốc chống say sóng của Dương Lan nên không còn khó chịu như lúc đi nữa.
Chu Châu cười với Diệp Dạng nói:
"Có thể cho tôi mượn di động được không?"
Diệp Dạng sửng sốt nhưng vẫn nói:
"Được ạ."
Chu Châu cầm điện thoại Diệp Dạng, mân mê một lát, Diệp Dạng thấy hắn vừa thêm bạn bè trên WeChat với cậu, sau đó người nọ gửi một tấm hình.
Hạ Đông ôm Diệp Dạng cùng xem, phát hiện nhân vật chính trong bức ảnh là chính họ.
Chu Châu nói:
"Chụp lúc ngắm bình minh hôm nay, lúc ấy không muốn quấy rầy hai cậu."
"Chụp đẹp quá ạ..."
Trong ảnh, Diệp Dạng và Hạ Đông đều đang nhìn về phía bình minh, phía sau là chiếc lều được bao phủ bởi ánh sáng. Diệp Dạng nghiêm túc ngắm mặt trời mọc, trên khuôn mặt được rọi thêm một vầng sáng vàng rực, mà Hạ Đông lại khẽ rũ mắt chăm chú nhìn người trong lòng anh.
Hạ Đông ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Chu Châu.
"Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo."
Bình minh là khởi đầu, hoàng hôn là kết thúc.
Con tàu nhấp nhô trên mặt biển, bầu trời đã tối sầm, chỉ còn lại vệt đỏ nhạt phía xa.
Diệp Dạng tựa vào ngực Hạ Đông, có chút buồn ngủ, mắt nhíu lại. Dương Lan Và Chu Châu không thân mật như vậy, chỉ là tay hai người vẫn luôn đan chặt vào nhau, như thể cả đời nào không bao giờ tách ra nữa.
Du khách xung quanh không ai có ác ý nhìn họ, chỉ thì thầm trò chuyện với người đi cùng.
Trăm sông đổ về một biển, bây giờ lòng người cũng vậy, những loại tình cảm mà thế gian không chấp nhận, cuối cùng cũng được con người bao dung.
Họ đều chỉ là khách qua đường trên vùng biển hùng vĩ này, nhưng tình cờ được nó trở thành nhân chứng cho tình yêu của họ.
Chính truyện: Hoàn thành.