Lúc cùng Hạ Đông về nhà, Diệp Dạng vẫn hỏi ra thắc mắc khi nãy:
"Sao em cảm thấy quan hệ giữa chị Tri Vi và chị Quất Tử có gì đó kỳ lạ."
Hạ Đông mỉm cười, nắm tay Diệp Dạng, mười ngón tay hai người đan vào nhau.
"Không phải cứ có tình cảm đều được đáp lại."
Hạ Đông không giải thích rõ ràng, nhưng Diệp Dạng cũng không hỏi lại, vì Hạ Đông đã chuyển sang chủ đề khác.
"Bé cưng à, ba ngày nữa là sinh nhật của em, có nghĩ muốn tổ chức thế nào chưa?"
Diệp Dạng vốn định nói "Cũng chẳng có quan hệ gì với em", nhưng nghĩ lại vẫn nói ra ý định trong lòng:
"Muốn trải qua ngày sinh nhật với anh ạ."
Hạ Đông cười khẽ:
"Yêu cầu thấp vậy sao?"
"Có anh là được rồi ạ..."
Hiếm khi Diệp Dạng lại làm nũng, Hạ Đông vừa kèo người vào thang máy đã hôn lên môi cậu, Diệp Dạng căng thẳng nhìn vào camera giám sát, sau đó nhìn đến cửa thang máy sợ cửa lại mở ra đột ngột.
Hạ Đông vỗ nhẹ lên mông cậu một cái.
"Đang hôn nhau mà em cũng không tập trung..."
Cậu sinh ngày hai tháng bảy, nhưng hầu như chẳng ai nhớ rõ ngày này, kể cả chính bản thân cậu.
Đôi khi đột nhiên nhớ ra, sẽ yên lặng nói thầm trong lòng, chúc mình sinh nhật vui vẻ, nhưng đa phần sẽ không nhớ, thỉnh thoảng có bạn học hoặc họ hàng tổ chức, cậu mới chợt nhận ra sinh nhận bản thân đã qua lâu rồi.
Mà năm nay vô cùng đặc biệt, sinh nhật năm nay càng đặc biệt khó quên.
Dù hôm ấy không có đèn hay bánh kem, không có quà tặng hay hoa tươi làm bạn thì cậu vẫn ghi nhớ đến ngày sinh nhật này. Đây là một bước ngoặc lớn trong cuộc đời của cậu.
Một năm trước, cậu chỉ có hai bàn tay trắng, không có người thân, không bạn bè nhưng năm mười tám tuổi này, cậu có bạn bè, có nhà, có được người tốt đẹp nhất trên đời – anh Đông.
Khoảnh khắc chỉ còn mười phút nữa là đến sinh nhật cậu, Hạ Đông vẫn chưa trở về.
Kỳ thật Diệp Dạng vẫn hy vọng Hạ Đông có thể bầu bạn bên mình, đợi từng giây đến ngày mới, chứng kiến khoảnh khắc trưởng thành của cậu.
Nhưng hôm nay, Hạ Đông có công việc đột xuất nên đành phải về trễ. Diệp Dạng ngồi một mình trên sofa, cứ thỉnh thoảng lại nhìn ra phía cửa chính, mong đợi âm thanh mở khóa bằng dấu vân tay phát ra.
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, người gửi đến là "Đông Kim" trên WeChat, trong khoảng thời gian gần đây người này vẫn hay trò chuyện với Diệp Dạng, đa phần là những chuyện vụn vặt hằng ngày.
Đông Kim: Có bận gì không?
Diệp Dạng: Không bận gì cả.
Đông Kim: Tôi nói nhỏ có cậu biết một chuyện, hôm nay là sinh nhật của tôi đó!
Tầm mắt của Diệp Dạng nhìn dòng tin nhắn một lát, cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ phát một bao lì xì, kèm theo một lời chúc mừng sinh nhật.
Đông Kim gửi một sticker ngại ngùng: Tôi nói vậy không phải muốn đòi lì xì của cậu!
Đông Kim lại hỏi: Sinh nhật cậu lúc nào vậy?
Đầu ngón tay Diệp Dạng dừng trên màn hình một lát, sau đó mới trả lời.
Diệp Dạng: Ngày mai.
Đông Kim: Trùng hợp thế! Sinh nhật của chúng ta gần nhau quá, sinh nhật vui vẻ nhé!
Diệp Dạng: Cảm ơn cậu.
Đông Kim: Cậu định tổ chức sinh nhật thế nào? Đi chơi với đồng nghiệp hay là bạn bè?
Lại là như vậy, Diệp Dạng cau mày, sự kiên nhẫn của cậu đã mất bằng sạch. Trong khoảng thời gian này, Đông Kim cứ hỏi đông hỏi tây, hỏi nhiều như vậy để thăm dò môi trường sống của cậu hiện tại.
Thật ra, nếu là một người khác thì có lẽ sẽ cảm thấy bình thường, nhưng Diệp Dạng lại nhạy cảm phát hiện thứ gì đó khác thường trong những câu hỏi của Đông Kim.
Cũng có thể nói, vào ngày đầu tiên cậu thêm bạn bè với người này, cậu đã có một loại dự cảm, rằng người này có quan hệ gì đó với mình.
Qua mấy ngày nhắn tin này, Diệp Dạng biết rõ ràng người này là ai, có quan hệ gì với cậu.
Là ai à?
Chẳng quá khó đoán, đó không thể nào là cha cậu, nếu cha cậu tìm được tài khoản WeChat của cậu thì điều đầu tiên ông ta làm là trực tiếp gọi điện mắng cậu, bảo cậu phải về nhà, càng không thể nào là mẹ kế của cậu được.
Những thân thích họ hàng chẳng ai quan tâm cậu, còn các bạn cùng lớp, cậu chỉ nghĩ đến Quách Niên, cô gái luôn kiên định theo cậu suốt cả chặng đường trung học lạnh lẽo.
Nhưng Quách Niên không cần vòng vo như vậy với cậu.
Vậy chỉ còn lại một người duy nhất, là mẹ ruột của cậu.
Sau khi Diệp Dạng loại trừ mọi khả năng khác, thì đây là đáp án hợp lý nhất.
Nghi vấn cuối cùng, tại sao Trần Cầm lại biết tài khoản WeChat của cậu?
Vấn này này cũng không quá khó đoán, khi Diệp Dạng chuẩn bị kế hoạch trốn khỏi nhà vẫn còn quá nhiều sơ hở, nhưng khi đó cậu vẫn còn quá nhỏ, chưa đủ kinh nghiệm lẫn kiến thức để có thể chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo nhất.
Sim điện thoại của cậu mua ở một cửa hàng di động nhỏ, không cần chứng minh thư, thị trấn cậu ở cũng không quá lớn, chỉ cần bỏ sức hỏi thăm chút là có thể tìm ra manh mối của cậu.
Bây giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy bản thân thật quá ngu ngốc, chỉ cần khi đó cha cậu báo cảnh sát, muốn tìm được cậu chỉ cần tra hồ sơ giám sát của cửa hàng điện thoại di động là tìm ra ngay.
Rời khỏi thị trấn chỉ có hai loại phương tiện, một là phương tiện giao thông công cộng trong thị trấn và xe khách, chỉ cần kiểm tra những chuyến xe khách qua lại thị trấn, sớm muộn gì cũng biết cậu đến thành phố nào.
Mà mãi cho đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa tìm đến cậu, đơn giản là do cặp vợ chồng đó từ đầu đã không có suy nghĩ muốn tìm cậu về, càng không hề lo lắng cậu ở bên ngoài có gặp gì nguy hiểm hay không, có lưu lạc đầu đường xó chợ hay không.
Mà Trần Cầm, mẹ ruột của cậu đột nhiên biết tin cậu mất tích, bà biết số điện thoại cậu từ cửa hàng điện thoại nhỏ nọ nhưng cũng không báo cảnh sát.
Bà chỉ kết bạn với cậu trên WeChat, lấy một thân phận khác mà quanh co vòng vo hỏi thăm cuộc sống hằng ngày của cậu.
Đột nhiên Diệp Dạng không còn chút kiên nhẫn nào trả lời tin nhắn, có lẽ vì Hạ Đông vẫn chưa trở về, Diệp Dạng hiếm khi cảm thấy có chút ấm ức cùng oán hận.
Ấm ức với Hạ Đông, lại oán hận Trần Cầm.
Hơn mười mấy năm trong đời cậu chưa từng có mặt, bây giờ đột nhiên xuất hiện? Dựa vào cái gì chứ?
Chợt phát hiện con trai mình thật ra sống không quá tốt, thâm tâm nổi lên cảm giác áy náy nên mới hỏi thăm tình hình nó một chút để an tâm à?
Diệp Dạng nhấn vào nút ghi âm tin nhắn thoại, lần đầu tiên nói ra lời lẽ công kích.
"Cậu nói xem, trên thế giới này có người mẹ nào nhẫn tâm đến mức bóp chết đứa con mới sinh ra của mình không?"
Bên kia không có hồi âm gì, chỉ hiện dòng thông báo đang nhập tin nhắn, Diệp Dạng cũng không hỏi gì thêm mà yên lặng chờ đợi.
Người mẹ yêu dấu của cậu sẽ nói gì đây?
Phủ nhận? Hay vẫn tự bào chữa bằng những nỗi khổ riêng? Hoặc là tiếp tục che giấu mà giả vờ không hiểu?
Ngoài cửa vang lên âm thanh, Diệp Dạng nhìn thời gian trên điện thoại, mười một giờ năm mươi chín phút.
Kim giây trên đồng hồ chậm rãi di chuyển một vòng: Mười, chín, tám, bảy... Ba, hai, một...
Hạ Đông đứng bên ngoài huyền quan, ánh sáng vàng ấm áp từ đèn cảm ứng phía trên trần nhà rọi xuống, Diệp Dạng đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, nghe anh nói rằng:
"Chúc Dạng Dạng sinh nhật vui vẻ."
Ngay khoảnh khắc đó, điện thoại reo lên thông báo tin nhắn.
Đông Kim: Nhất định bà ấy có nỗi khổ riêng.
Cảm giác vui sướng khi trông thấy Hạ Đông và cơn tức giận đối với lời bào chữa của Trần Cầm chồng chéo lên nhau trong lòng Diệp Dạng, làm trong phút chốc cậu không biết nên trút cơn giận trước hay là ôm lấy Hạ Đông.
Cậu mặc kệ mẹ kế đối xử với cậu như thế nào, Diệp Dạng chỉ có ghét không oán.
Dù sao rốt cuộc, bà ta cũng không phải mẹ của cậu. Nhưng còn Trần Cầm thì sao, cậu không phải là đứa con bà hoài thai mười tháng hay sao...
Lý do nào có thể khiến bà làm điều đó với chính đứa con của mình, bóp chết một sinh mạng chỉ vừa đến thế giới này không lâu?
Diệp Dạng không có nhiều lương thiện như vậy, cậu không thể nào lí giải được, cũng không cách nào tha thứ.
Thân thể lạnh lẽo của Diệp Dạng chợt bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
"Sao vậy bé cưng, em giận à?"
"Không ạ..."
Diệp Dạng phục hồi tinh thần, ôm lấy eo Hạ Đông.
"Anh Đông..."
Hạ Đông phát hiện tâm trạng Diệp Dạng không tốt.
"Sao thế?"
"Sau này vào mỗi dịp sinh nhật, anh có thể ở cạnh em không?"
"Chắc chắn."
Hạ Đông xoa nhẹ phía sau gáy Diệp Dạng.
"Anh sẽ không đi đâu cả."
Diệp Dạng nhỏ giọng đáp:
"Cho dù anh muốn đi, em cũng không thả anh ra đâu."
"Thật sao?"
Hạ Đông bật cười, hỏi:
"Em định giữ anh thế nào? Nhốt lại rồi chơi trò giam cầm à?"
Cảm xúc tiêu cực trong lòng Diệp Dạng dần tiêu tan dưới sự an ủi của Hạ Đông, cậu cũng không còn quan tâm đến điện thoại nữa.
Mẹ gì đó, nỗi khổ riêng gì đó, cách xa cậu một chút.
Đã qua mười hai giờ, cậu đã trường thành, đã mười tám tuổi, cậu không cần mẹ nữa, cũng không mong đợi tình yêu của người mẹ.
Hạ Đông buông Diệp Dạng ra.
"Muốn xem quà anh tặng không?"
"Muốn ạ!"
Hạ Đông mang theo một chiếc hộp hình lập phương tầm một mét từ bên ngoài vào, đặt nó trên bàn cạnh ghế sofa.
Sau đó anh cầm điện thoại di động lên, hướng camera về phía Diệp Dạng bắt đầu quay.
"Bây giờ Dạng Dạng có thể mở quà nè."
Diệp Dạng cẩn thận dùng dao rọc giấy cắt phần phía trên của chiếc hộp ra, bên trong đầy những chiếc hộp nhỏ khác.
Diệp Dạng đưa tay cầm lấy một chiếc mở ra, bên trong là một chiếc cà vạt sáng màu.
Hạ Đông giơ điện thoại lên, cười nói:
"Sinh nhật vui vẻ Dạng Dạng, sinh nhật năm này rất đặc biệt. Không chỉ thêm một tuổi, mà từ giờ khắc này Dạng Dạng của anh đã là người lớn, anh hy vọng những thứ đầu tiên em cần đến sẽ do anh tặng."
Mí mắt Diệp Dạng khẽ run lên, tiếp tục mở một chiếc hộp khác, Hạ Đông ở bên cạnh nhẹ nhàng nói:
"Đây là đồng hồ, tuy không đắt tiền nhưng rất phù hợp với bạn nhỏ tuổi thanh thiếu niên."
"Cái này là bóng rổ, đợi khi em học trung học có thể cùng bạn học chơi trong sân trường."
"Một chiếc thắt lưng, mặc dù tạm thời em không cần lắm, nhưng anh nghĩ nên chuẩn bị đề phòng trường hợp cần thiết."
"Bộ tây trang này để cho em mặc nó vào ngày phỏng vấn xin việc..."
Giọng nói của Diệp Dạng có chút khàn khàn, lời nói ra nhẹ nhàng như không thể phát ra tiếng:
"Có thể đến ngày đó em mặc không vừa nữa..."
Hạ Đông chớp chớp mắt đáp:
"Không sao, nếu em cao hơn hay nhiều da thịt hơn, anh sẽ lén mua một bộ khác cùng kiểu dáng khi em không để ý thì đổi lại."
Diệp Dạng mở chiếc hộp lớn nhất, bên trong là một đôi giày thể thao xa xỉ.
"Con trai có thể mặc quần áo bình thường nhưng đi giày phải tốt. Em có thể mang nó chạy bộ hay chơi bóng với bạn học, sẽ không làm đau chân em."
Bên cạnh hộp giày thể thao là một chiếc hộp khác rất nhỏ, Diệp Dạng nhẹ nhàng mở nó ra, cậu thấy một chiếc chìa khóa xe bên trong.
Diệp Dạng sửng sốt.
"Anh Đông..."
"Sao con trai lại không biết lái xe chứ? Đợi khi em thi đậu bằng lái, thì nó là con xe đầu tiên của em."
Diệp Dạng nói năng có hơi lộn xộn:
"Anh Đông ơi... Cái này quá đắt, không được đâu..."
Hạ Đông đáp:
"Có hơi đắt thật, nhưng bạn trai em vẫn mua nổi. Nêu em cảm thấy không phù hợp thì trước tiên Dạng Dạng cứ chăm chỉ đèn sách đã, sau này em có công việc lại mua quà tặng cho anh."
Diệp Dạng không nói nổi, chuyện này sao giống nhau được?
Cậu đến gần ôm lấy Hạ Đông, vùi mặt vào xương quai xanh của anh, Hạ Đông cười nói:
"Có vậy mà em đã cảm động rồi sao? Chưa hết đâu, em mở tiếp đi."
Diệp Dạng đành buông Hạ Đông ra, tiếp tục mở ba món quà cuối cùng.
Diệp Dạng mở chiếc hộp lớn hơn trước, bên trong là một tập tranh vẽ.
Diệp Dạng mở trang đầu tiên, bên trong hiện lên một người đàn ông bế một đứa trẻ sơ sinh có khuôn mặt nhăn nheo.
Trang thứ hai, vẫn là người đàn ông đó nhưng đứa trẻ sơ sinh kia đã lớn lên một chút.
Trang thứ ba, đứa trẻ nọ nằm trong lòng ngực người đàn ông cười cong cả đôi mắt.
Trang thứ tư, đứa trẻ thành một cậu bé đáng yêu đang loạng choạng về phía người đàn ông như thể mới tập đi.
Trang thứ năm...
Trang thứ sáu...
Đến trang thứ mười tám, cậu bé nọ đã trưởng thành, cậu và người đàn ông đó đang ôm nhau, môi chạm môi.
Sang trang thứ mười chín là một lá thư.
Diệp Dạng đỏ hoe đôi mắt, cậu nghe thấy Hạ Đông nói:
"Có vài lời nói hơi sến sẩm, nhưng anh vẫn muốn cho em biết nên đành viết ra."
Thân gửi đến Dạng Dạng yêu quý nhất của tôi:
Bé cưng à, sinh nhật vui vẻ.
Về sau, mỗi một ngày đều có anh. Về sau mỗi một dịp sinh nhật, anh đều sẽ ở cạnh em.
Khi em còn cần anh, thì anh vẫn luôn ở đây.
Anh còn có chút tham lam, anh không chỉ hy vọng tương lại em có anh, mà còn mong quá khứ đã qua cũng có dấu vết của anh.
Anh không cách nào trở về quá khứ cả, anh chỉ có thể tưởng tượng, như thế mỗi năm trong quá khứ của em đều có anh ở cạnh.
Anh muốn ôm bé sơ sinh Dạng Dạng, muốn điều đầu tiên em nhìn thấy trên thế giới này là anh. Anh muốn dạy em nói, muốn nghe em gọi anh là "anh", muốn dạy từng bước chân đầu tiên của em, để sau này chỉ có chạy về phía anh...
Có thể ôm em khi em chịu ấm ức, muốn chặn lại mọi tổn thương của em, muốn lau đi từng giọt nước mắt trên gương mặt em.
Anh còn muốn, có thể dạy em cái gì gọi là "thích"...
...
Cuối cùng, hy vọng Dạng Dạng của anh mỗi ngày đều luôn vui vẻ, anh sẽ là một phần trong hạnh phúc của em, nhìn em lớn lên, đồng hành cùng em đến khi cả hai già đi.
Lá thư bị ướt đi một chút, Diệp Dạng hoảng loạn lau đi, sợ chữ viết trên đó sẽ bị mờ mất.
Hạ Đông ngăn động tác của cậu, một tay còn lại vuốt ve gò má cậu, Diệp Dạng phát hiện bản thân đang khóc, nước mắt cứ điên cuồng rơi xuống, giống như thứ gì đó vô giá trị.
Nhưng Diệp Dạng vẫn bảo vệ tập tranh vẽ trên tay, khóc đến mức không thể kìm nén lại được.
Trên đời này làm sao có một người như vậy, không chỉ xuất hiện trong cuộc đời của cậu, yêu cậu bằng tất cả những gì anh có, mà còn muốn yêu cả khoảng thời gian đầy tổn thương trong quá khứ của cậu...
"Đây là lần đầu anh viết thư tình, nếu viết không tốt thì Dạng Dạng phải thông cảm cho anh một chút."
Diệp Dạng nhào vào ngực Hạ Đông, quần áo anh ướt đẫm nước mắt.
"Được rồi, đừng khóc. Dạng Dạng nhà ta làm từ nước à?"
Hạ Đông bất đắc dĩ ôm Diệp Dạng.
"Còn hai món quà nữa, xem xong lại khóc được không?"
Diệp Dạng nức nở, nhất thời vẫn không cầm được nước mắt, cậu mở chiếc hộp Hạ Đông vừa đưa, bên trong có một cặp nhẫn.
Tim cậu run lên, nước mắt chảy xuống khóe miệng, dường như rất ngọt.
"Dạng Dạng, có bằng lòng đeo nó cho anh không?"
Diệp Dạng cố gắng nói chuyện nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh, ngón tay cậu run rẩy cầm lấy một chiếc lớn hơn đeo vào ngón tay Hạ Đông.
Hạ Đông đưa tay ra sau một chút.
"Em đeo nó vào ngón giữa nhé, anh chỉ mua theo cảm hứng, xem như là nhẫn đính hôn đi. Nhẫn đeo lên ngón áp út phải lựa chọn thật cẩn thận..."
Diệp Dạng ngoan ngoãn đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa Hạ Đông, vừa đúng kích cỡ.
Hạ Đông đặt điện thoại xuống, lấy một chiếc nhẫn khác, giúp Diệp Dạng đeo lên.
Ngón tay dài trắng nõn thật thích hợp với chiếc nhẫn bạc trắng trơn này, Hạ Đông kéo tay cậu, cúi đầu hôn lên nó.
Hạ Đông hôn lên khớp ngón tay của cậu, nhưng Diệp Dạng lại có cảm giác như trái tim mới là thứ đang được hôn, nó đập điên cuồng, không có đường thoát cũng không có ý nghĩ muốn chạy thoát.
Hạ Đông cười buông cậu tay cậu ra, buông lời trêu chọc:
"Đây là món quà cuối cùng, Dạng Dạng có muốn mở ra xem không?"
Diệp Dạng thật sự không nghĩ ra còn có món quà gì, còn đặt sau cặp nhẫn, cậu đầy mong đợi chậm rãi mở hộp quà ra...