Khi họ đến khách sạn suối nước nóng, đoạn đường còn lại chỉ còn ba tiếng đi xe.
Hạ Đông lái xe từ chiều đến tối thật sự vất vả, Diệp Dạng có hơi rầu rĩ, bản thân còn ba tháng nữa đã đủ tuổi lúc đó cậu sẽ đi thi bằng lái xe, sau này chia sẻ giúp anh Đông ít vất vả hơn chút.
Nhưng đợi đến lúc đó e là không có cơ hội.
Theo ý định của Hạ Đông, khi đủ mười tám cậu phải về nhà nói chuyện với cha mình, sau đó tiếp tục chuyện học hành dang dở.
Diệp Dạng ngước nhìn Hạ Đông ở phía trước đang làm thủ tục nhận phòng mà suy nghĩ phức tạp.
Không biết sau này khi đi học lại có thể thân thiết với Hạ Đông như bây giờ nữa không? Còn gặp nhau thường xuyên được không?
Vẫn có thể ăn cơm anh Đông nấu chứ?
Hạ Đông cười lịch sử nói chuyện với cô nhân viên ở quầy tiếp tân, khuôn mặt cô gái đó còn hơi hồng hồng, không biết hai người nói gì mà cả hai đều cùng nhìn về phía cậu, cô gái đó cười nói với Hạ Đông rồi vẫy vẫy tay, hình như nói không cần gì đó.
"Ngây ra đó làm gì?"
Hạ Đông xoa tóc cậu bạn nhỏ đang ngồi trên vali, hai chân chạm trên mặt đất.
"Không làm gì ạ."
Diệp Dạng hoàn hồn hỏi:
"Chúng ta ở phòng số mấy vậy?"
"3302."
Vừa nói xong Hạ Đông cũng không đợi Diệp Dạng đứng lên đã đẩy cậu cùng với vali đi, tay còn lại còn kéo theo một chiếc vali nhỏ.
Hành động này ở sảnh khách sạn khá gây chú ý, cô gái ở quầy tiếp tân thậm chí còn cười nói vào tai người đồng nghiệp bên cạnh.
Sau khi vào phòng Diệp Dạng mới nghĩ đến một chuyện.
"Chỉ cần giấy chứng minh của một người thì có thể đăng ký phòng ở khách sạn sao ạ?"
"Ừm, thật ra cả hai mới được."
Hạ Đông cười đáp:
"Nhưng khách sạn này là anh Tỉnh của nhóc mở, tôi lại có thẻ VIP, quản lý lễ tân cũng biết tôi."
Diệp Dạng "Ồ" một tiếng không hỏi gì thêm nữa, cậu nhìn quanh phát hiện là phòng một giường đơn lớn, vậy đêm nay cậu và Hạ Đông sẽ ngủ chung, lúc trước cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau...
Hạ Đông sợ cậu bạn nhỏ không thoải mái nên giải thích:
"Lúc đặt phòng chỉ còn phòng giường đơn thôi thậm chí còn không có phòng giường đôi."
"Không sao ạ."
Trước tiên hai người xuống lầu ăn gì đó, nơi này không tệ chút nào, đa phần là dịch vụ tự phục vụ, khu nhà ăn còn chia làm món Tây và món Trung.
Ngoài ra còn có món Pháp nhưng tính tiền riêng.
Cả hai không có yêu cầu quá nhiều về đồ ăn nên chỉ tùy tiện ăn gì đó sau đó đến suối nước nóng ở sân sau.
Điểm đặc biệt ở khách sạn này là suối nước nóng thiên nhiên, cũng không trách được tại sao giá cả ở đây lại đắt đỏ.
Hai người tắm rửa xong bèn đến khu vực suối nước nóng, bên trong có rất nhiều hồ lớn hồ nhỏ, du khách tuy đông nhưng chỗ bọn họ ngâm mình chỉ có hai ba người khác nên khá yên tĩnh.
Đối diện họ là một cặp đôi trẻ đang anh anh em em ghé vào tai nhau nói lời tán tỉnh, họ dường như không thấy xung quanh có người hôn nhau ngay trước mặt Diệp Dạng.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, Diệp Dạng vội dời tầm mắt sang gương mặt Hạ Đông.
Dáng người Hạ Đông vô cùng tốt, hai người ở chung đã lâu Diệp Dạng biết anh một tuần ít nhất có ba hôm đến phòng tập.
Trên người anh hầu như chẳng có khối mỡ dư thừa nào, vai rộng eo hẹp, đây là dáng người Diệp Dạng muốn được.
Suy nghĩ của thiếu niên không khó đoán chút nào, Hạ Đông biết Diệp Dạng nghĩ gì, trêu chọc hỏi:
"Thích dáng người của tôi không?"
Diệp Dạng buồn rầu "Dạ" một tiếng.
Hạ Đông sờ lên bờ vai gầy gò của cậu bạn nhỏ, cười nói:
"Vậy khi về tôi dẫn nhóc đi tập cùng nhé? Chịu không?"
Diệp Dạng vui muốn nhảy cẫng lên đáp:
"Có được không ạ?"
Hạ Đông trả lời:
"Người khác thì không nhưng riêng nhóc thì luôn được."
Khi nói những lời này âm thanh không nhỏ, ai ở xung quanh để ý cũng nghe thấy nên có kha khá người quay đầu lại nhìn họ nhưng không có ác ý gì nhiều, chỉ tò mò nên ánh mắt luôn thỉnh thỏang liếc về phía Hạ Đông cùng Diệp Dạng.
Diệp Dạng cũng bị lời nói này của Hạ Đông làm giật mình sợ run, nhưng đương sự vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh hình như cảm thấy lời nói của bản thân rất bình thường chả có vấn đề gì cả.
Quanh suối nước nóng là sương mù không cách nào xua tan, hơi nóng ở đây phả lên mặt Diệp Dạng chẳng mấy chốc làm sắc mặt cậu dần ửng hồng, làn da cậu thiếu niên vốn mang sắc trắng lạnh nhưng bị nhiệt độ của suối nước nóng hung đỏ bừng cả cơ thể.
Hạ Đông chợt nghĩ đến bát canh sủi cảo nóng hổi, chỉ là sủi cảo lần này hơi lớn không biết có ngon hay không.
Anh đột nhiên nói:
"Quay lưng lại."
Diệp Dạng nghe lời mà đưa lưng về phía Hạ Đông, người phía sau xem xét tấm lưng của Diệp Dạng mà hài lòng cười một cái.
Thuốc mỡ của Chúc phu nhân thực sự rất hiệu quả, sau hai tháng kiên trì ngày ngày bôi thuốc, vết sẹo trên lưng cậu bạn nhỏ đã mờ đi nhiều, chỉ còn lại vài vết mỏng nhạt màu ám chỉ cơ thể này đã từng bị bạo hành trong quá khứ.
Hạ Đông sờ sờ phần phía sau tai của cậu bạn nhỏ, có hơi tiếc nuối thở dài.
Diệp Dạng hiểu Hạ Đông nghĩ đến điều gì bèn xoay người lại.
"Không sao đâu ạ, dù sao cũng được giấu trong tóc người khác không thấy được."
Vết sẹo này trên đầu Diệp Dạng là sâu nhất, sờ vào cảm giác có hơi gồ ghề may là có tóc che lại khó nhìn thấy rõ.
Hạ Đông khẽ cắn môi, hận không thể đánh thằng cha vô trách nhiệm kia một trận để trút giận.
Khi Diệp Dạng đứng dậy có hơi choáng váng, mặc dù chỉ ngâm mình một lát nhưng cậu không chịu được nhiệt độ cao như ở suối nước nóng.
Cậu cảm thấy đầu gối và cẳng chân tê dại giống như có vô số cây kim châm chích, lúc đặt chân lên mặt đất thì cảm thấy chẳng có chút sức nào, chân nhũn ra ngã về phía sau, ngay trong lòng ngực của Hạ Đông.
Thân thể cậu thiếu niên ngâm nước đã lâu, mềm nhũn lại có hơi trơn làm Hạ Đông suýt không ôm nổi. Một tay anh đỡ eo cậu bạn nhỏ, một tay giữ lấy chân cậu.
Khi cậu ngã xuống, nước văng tung tóe khắp nơi vô tình dính vào cặp đôi bên kia, bạn nữ bên đó tỏ vẻ không vui lắm liếc họ một cái.
Diệp Dạng liên tục nói xin lỗi trong lúc nhất thời quên mất rời khỏi lồng ngực Hạ Đông.
Trong tư thế này Hạ Đông thuận tay luồn qua khuỷu chân cậu bạn nhỏ bế cậu lên khỏi hồ mới thả xuống.
Diệp Dạng đỏ mặt được Hạ Đông dìu về phòng, bởi vì hai chân tê dại nên chẳng có chút sức nào.
"Độ ẩm quá cao nên lạnh đúng không?"
Hạ Đông đỡ cậu bạn nhỏ lên giường, xoa xoa đầu gối và bắp chân cho cậu.
"Có lẽ ạ."
Hạ Đông buồn rầu nói:
"Lúc về phải mua cho nhóc một ít thuốc bắc ngâm mình."
Diệp Dạng lại không để ý chuyện này lắm.
"Vậy còn phải mua cả bồn tắm, phiền lắm ạ."
"Phòng nhóc không có nhưng phòng tôi có bồn, cứ sang phòng tôi ngâm mình được rồi."
"Dạ..."
Diệp Dạng đắp chăn lên, cơ thể tựa như được ngâm trong một dòng nước ấm áp, thấp giọng trả lời.
Cậu dần chìm vào giấc ngủ, trong mơ tựa hồ có có đó hồng hồng, hình như còn lẫn tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ.
Sau khi Diệp Dạng tỉnh lại thì phát hiện quần lót của mình đã ướt sũng còn Hạ Đông dường như đã tỉnh từ lâu, trên mặt là nét tràn đầy hứng thú nhìn cậu mà cười.
Hạ Đông cảm thán:
"Dạng Dạng lớn rồi."
"..."
Đây không phải lần đầu Diệp Dạng gặp chuyện này, trước đây chẳng có cảm giác gì chỉ cảm thấy đây vốn là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể.
Nhưng lần đầu tiên có người bắt gặp ngay tại trận.
Có lẽ không chịu nổi ánh mắt chọc ghẹo của Hạ Đông, có lẽ vì nhớ đến cảnh xuân trong giấc mộng mà Diệp Dạng hoảng loạn chạy một mạch vào phòng tắm, hơn nửa tiếng sau mới ra ngoài.
Hạ Đông biết cậu bạn nhỏ da mặt mỏng nên không nhắc đến chuyện này nữa, trong lúc ăn sáng có hơi thở dài.
"Giá như tôi có một đứa em thì tốt quá, nhất định tôi sẽ yêu thương nó hết mực."
"Anh là con một sao?"
Diệp Dạng hỏi.
Hạ Đông húp một muống cháo mới trả lời:
"Đúng vậy, trước đây tôi luôn muốn có em, em trai hay em gái cũng được, ba tôi cũng muốn nhưng mẹ tôi không chịu, bà nói quá tuổi rồi, sinh ra dễ bị dị tật."
"... Có em chưa chắc đã là một chuyện tốt."
Diệp Dạng nghĩ đến người em gái trên hộ khẩu của mình thì không thấy thoải mái lắm.
"Tôi không biết những cặp anh chị em khác thế nào nhưng có em như cậu bạn nhỏ chắc chắn rất tốt."
Hạ Đông nói thật lòng thật tình, Diệp Dạng đang gắp quả trứng thì dừng lại, thản nhiên nói:
"Em gái tôi từ nhỏ thích lấy đồ của tôi, hay đổ lỗi cho tôi để được cha mẹ cho nghỉ học, từ khi em gái được sinh ra tôi từng chưa sống được một ngày tốt đẹp."
Đây là lần đầu tiên Diệp Dạng nói chuyện về quá khứ một cách tự nhiên như thế với Hạ Đông, anh không biểu lộ cảm xúc gì thái quá, chỉ bóc vỏ một quả trứng gà cho cậu bạn nhỏ.
"Em gái như vậy không cần cũng được."
"Nhưng tôi rất muốn một người em trai như Dạng Dạng vậy..."
Hạ Đông mỉm cười, cười rộ lên.
"Hay gọi một tiếng "anh" nghe chơi đi?"
"..."
Diệp Dạng mím môi không nói gì, dùng bữa xong đi cùng với Hạ Đông dọn dẹp làm thủ tục trả phòng, tiếp tục xuất phát đến thành phố X.
Đoạn đường tiếp theo mặc cho Hạ Đông dỗ lời ngon tiếng ngọt thế nào dùng cách gì đi nữa thì cậu bạn nhỏ cũng không gọi một tiếng "anh" như anh mong muốn nữa.
Mãi cho đến một chung cư trong thành phố X, gặp được người học trò Thẩm Tri của Hạ Đông, sắc mặt của Diệp Dạng mới dịu xuống đôi chút.
Hạ Đông muộn màng nhận ra cậu bạn nhỏ không vui lắm, anh nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra bản thân làm điều gì làm cậu không vui.
Nơi ở của Hạ Đông là một nhà song lập, diện tích tầm một trăm mét vuông, tầng dưới là phòng khách và nhà bếp, tầng trên là phòng ngủ và phòng làm việc.
(*Nhà song lập là 2 căn nhà đồng dạng và liên kết với nhau, có 2 cổng, 2 cửa ra vào riêng biệt và 3 mặt sân)
Thẩm Tri dẫn hai người đi vào, vừa đi vừa nói:
"Đã vệ sinh sạch sẽ, chăn đệm trên giường cũng đã thay mới toàn bộ."
Thoạt nhìn Thẩm Tri trẻ hơn Hạ Đông vài tuổi nhưng làm việc gì cũng cẩn thận và chu toàn. Đây là lần đầu anh ta thấy Hạ Đông dẫn người về, tuy nói là em trai mình nhưng Thẩm Tri không tin.
Anh ta biết rõ thầy mình không có em ruột, cả anh em họ hàng cũng không có.
Thẩm Tri cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt anh ta.
"Thầy à, hai người phải ngủ ở đây sao? Nơi này chỉ có một phòng ngủ hai người một giường có hơi chật đó."
"Không sao."
Hạ Đông sắp xếp hành lý cho cả hai, đáp:
"Cậu bạn nhỏ ngủ rất ngoan, giường lại lớn không chật đâu."
Thừa diệp Diệp Dạng vào phòng vệ sinh, Thẩm Tri làm một cái mặt quỷ với Hạ Đông.
"Hay lắm! Tôi còn chuẩn bị ít trên giường... Cái gì cũng có đảm bảo hai người có thể qua một đêm sung sướng!"
"..."
Hạ Đông vỗ lưng học trò một cái, mắng:
"Cút, đã nói là em trai tôi đứng có suy nghĩ bậy bạ!"
"Tôi hiểu rồi, thầy không cần giải thích."
"..."
Cậu thì hiểu cái gì? Cái gì hả?
Khi Diệp Dạng từ phòng vệ sinh ra ngoài thì Thẩm Tri nhìn cậu đầy ẩn ý còn cười cười.
Nhìn nụ cười của Thẩm Tri, da gà da vịt của Diệp Dạng đều nổi lên hết.
"Có chuyện gì sao ạ?"
"Không có gì."
Hạ Đông mang khuôn mặt không chút cảm xúc nói với Thẩm Tri:
"Cút dùm!"
"Thầy hay lắm!"
Thẩm Tri xoay người chạy ra ngoài.
"Cút thì cút, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng! Tuy bây giờ đang là ban ngày nhưng đóng cửa tắt đèn thì cũng giống như buổi tối thôi."
"..."
Diệp Dạng ngơ ngác nhìn Hạ Đông, hỏi:
"Anh ta nói gì vậy ạ?"
"... Tên đó bị thần kinh, nhóc đừng quan tâm."
Thẩm Tri chợt thò đầu từ cửa chính nói vọng vào:
"À thầy này, nãy tôi quên nói, đêm nay ông chủ Tam Tam của căn phòng bí mật muốn mời thầy ăn cơm để cảm ơn bản thiết kế của thầy nên hai người đừng làm muộn quá..."
Hạ Đông túm đại một cái gối trên sofa ném về phía Thẩm Tri, anh ta nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại trốn thoát.
Diệp Dạng nói muốn vào phòng ngủ xem thử, Hạ Đông bèn vội đi trước dẫn đường, vừa mở cửa đã thấy trên đầu giường bày đủ thứ đồ chơi sáng chói, nào là bao cao su, gel bôi trơn...
Anh nhanh chân chạy đến, ném thẳng bọn nó vào ngăn kéo.
Diệp Dạng nghi hoặc hỏi:
"Gì vậy ạ?"
"... Quần lót của tôi."
Hạ Đông nói dối không chớp mắt.
"..."
Diệp Dạng càng khó hiểu, không phải đã nói có người dọn dẹp sạch sẽ rồi sao?