Tiếng còi xe và tiếng xe cứu thương phá vỡ sự im lặng của màn đêm.
Số người xem bên ngoài hàng rào không chỉ giảm đi mà còn tăng lên.
Có người phát hiện có một người đã ngã xuống trước cửa tòa nhà, người này mặc đồng phục màu xanh lam và là nhân viên bảo vệ. Tình huống lần này đã khác với những lần trước, không còn là tai nạn liên quan đến một người nữa mà là vài nhân viên bảo vệ cùng nhau bị ném ra cửa.
Cảnh sát và nhân viên y tế đã đến hiện trường, phong tỏa hiện trường và nhanh chóng đưa nhân viên an ninh ra ngoài, đồng thời các đội điều tra đặc biệt cũng được cử đến.
Lúc ở trong trò chơi, đội điều tra thu thập được một máy dò đặc biệt, nó có thể phát hiện mùi của dị chủng, những thành viên còn lại đều ở bên ngoài, chỉ có hai nhân viên mặc quần áo đặc biệt và lấy máy dò phạm vi nhỏ bên trong cửa ra vào.
Máy dò rất đáng tin cậy, chỉ cần có dị chủng, dù là hơi thở có yếu đến đâu cũng có thể phát hiện ra, những hiện tại lại lặng ngắt như tờ, không có phản ứng.
Thử đi thử lại vài lần, kết quả cũng giống như những phát hiện trước đó.
Hai thành viên nhìn nhau rồi từ từ bước ra.
Trở lại vị trí ban đầu, một thành viên trong số đó lấy ra giấy bút ghi lại kết quả phát hiện, một thành viên khác nhìn những thành viên còn lại đang chờ kết quả, nói:
"Không có dấu hiệu của dị chủng, chúng tôi đã thử đi lục soát toàn bộ tòa nhà. Lần trước cũng không tìm thấy dấu vết của dị chủng, các tai nạn này chắc chắn do con người tạo ra."
Biết những vụ việc này không liên quan gì đến dị chủng, ai cũng thở phào nhẹ nhàng.
Nếu nó không liên quan đến dị chủng, mà là do con người tạo ra thì có vẻ việc tra án càng khó khăn và kì lạ hơn.
"Bíp---"
Khi sự việc đã đi đến kết luận, lúc này một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên khiến màng nhĩ của những người có mặt đều bị chấn động.
Mọi người đồng loạt nhìn vào chiếc máy dò đã im lặng từ ban đầu nhưng giờ lại liên tục phát ra âm thanh báo động chói tai.
Sắc mặt của hai người vừa đi thăm dò liền thay đổi, họ nhanh chúng nghĩ đến người của đội một vừa vặn đang trực gần đó. Sau đó một trong số họ lấy ra bộ đàm, khẩn trương nói với đầu dây bên kia:
"Đội phó Hồ, chúng tôi phát hiện có một biến động kỳ lạ ở tòa nhà này. Theo đánh giá sơ bộ là dị chủng cấp A. Đội 2 yêu cầu hỗ trợ."
_____
Trên cầu thang tầng 4 của tòa nhà.
Sau khi Giang Vu Tận nói ra lời đánh giá của mình về con rối nhỏ, vẻ mặt của nó lập tức thay đổi, vết máu chảy ra từ khuôn mặt tái nhợt ban đầu.
Đôi mắt của Tiểu Lý mở to, Giang Vu Tận thậm chí còn sốc hơn cả cậu ta, cậu không thể tin được nói:
"Nó có thể phá lớp phòng thủ của cậu à?"
Lần đầu tiên đối mặt với hiện tượng siêu nhiên như này, bàn tay cầm điện thoại của Tiểu Lý bất giác run rẩy. Cậu ta chậm rãi lùi lại, sau đó liền chộp lấy cánh tay của Giang Vu Tận rồi xoay người kéo người bỏ chạy.
Khi Giang Vu Tận bị kéo đi một đoạn, cậu mới nhắc nhở cậu ta: "Cậu quay đầu nhìn lại xem."
Tiểu Lý quay đầu nhìn lại, đôi mắt cậu ta lập tức mở to, đôi mắt còn trở nên đỏ ngầu.
Trong một khoảng khắc quay lại, con rối lúc này đã đến gần họ rất nhiều với tốc độ nhanh đến lạ nhưng khi Tiểu Lý quay lại, nó lại ngừng chuyển động và đứng bất động ở đó.
Tiểu Lý quay đầu nhìn sang Giang Vu Tận, khi cậu ta quay đầu lại, con rối đã cách cậu ta chưa đầy một mét.
Cậu ta thậm chí còn không dám di chuyển ánh mắt, chứ đừng nói là chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào còn rối và mò mẫm tìm đường quay lại.
Sau khi bị nhìn chằm chằm một khoảng thời gian, con rối không còn cử động nữa.
Nguyên nhân khiến những người chết trước đó mắt trở nên khô khốc trước khi hôm mê có lẽ đã được tìm ra, chắc hẳn họ đã gặp phải con rối này.
Biết được nguyên nhân nhưng Tiểu Lý cũng không có ý định vui mừng.
Khi nguồn sáng của màn hình điện thoại di chuyển tới, bóng con rối cũng thay đổi, trở thành một đường bóng dài và mảnh.
Sau khi đi vòng qua con rối, Giang Vu Tận và Tiểu Lý quay trở lại cầu thang và từ từ từng bước một đi xuống cầu thang.
Tòa nhà rất yên tĩnh, đến nỗi tiếng bước chân nhỏ cũng có thể nghe thấy nhưng cách một bức tường, bên ngoài lại có vẻ rất náo nhiệt.
Hồ Lịch đã đến hiện trường, cuối cùng anh ta cũng không mặc chiếc áo sơ mi hoa kia nữa, vẻ mặt cũng nguyên túc hơn một chút.
Một thành viên có mặt tại hiện trường báo cáo với anh ta:
"Ngoài trừ một ít nhân viên an ninh, toàn bộ nhân viên làm việc bên trong tòa nhà đều đã rời đi vào chiều nay."
Người báo cáo dừng lại một chút, sau đó đưa ra chiếc máy tính bảng đến trước mặt Hồ Lịch và cho biết:
"Nhưng sau khi điều tra, tôi phát hiện khi mọi người đều rời khỏi tòa nhà sau khi tan làm, còn có một người đã vào bằng một lối vào khác cách đây không lâu và đến giờ vẫn chưa trở ra."
Trên máy tính bảng có một đoạn video được ghi lại bởi camera giám sát. Tạm thời chưa thể thấy được camera của tòa nhà. Họ chỉ có thể xem thông qua camera bên đường. Khoảng cách có hơi xa, hình ảnh cũng hơi mờ nhưng ít nhất có thể thấy rõ hình dáng người trong đoạn video.
Người trong màn hình đi một con xe điện vào khu vực giám sát, sau khi đậu xe điện vào một góc và cởi mũ bảo hiểm, mái tóc rối bù mang tính biểu tượng đã lộ ra.
Hồ Lịch có trí nhớ khá tốt, anh ta vẫn còn nhớ rõ đây chính là nhân viên cửa hàng tiện lợi mà anh ta đã gặp lúc chiều.
Nhân viên cửa hàng tiện lợi vỗ nhẹ vào đầu xe điện rồi đi về phía toàn nhà, cậu ta đứng ở cửa một lúc rồi vấp ngã vào tòa nhà.
Đoạn ghi hình kết thúc ở đây.
Hồ Lịch đeo vào găng tay chiến đấu, gật đầu:" Tôi biết rồi."
Những thành viên khác của đội điều tra đặc biệt đều đnag kiểm tra lại vũ khí và thuốc cấp cứu của họ, anh ta nhìn qua và nói:
"Tôi sẽ đi một mình."
Những người khác chợt khựng lại:"Nhưng...."
Hồ Lịch cười, nheo mắt lại:"Đừng gây thêm phiền toái cho tôi."
Những người khác cũng không dám nói gì nữa, tất cả đều dừng lại.
Một số người hay thích mỉm cười trông có vẻ dễ nói chuyện nhưng họ lại nắm quyền tuyệt đối.
Không cần chuẩn bị kỹ lưỡng, Hồ Lịch đeo lên kính hồng ngoại* và đi thẳng vào tòa nhà mà không cần chuẩn bị quá nhiều như những thành viên khác.
*Kính hồng ngoại: là loại kính chuyên dùng để quan sát trong môi trường đêm tối hoặc ánh sáng cực yếu, thường được dùng trong nghiên cứu hoặc hoạt động quân sự.
Phòng bảo vệ có một số nhân viên an ninh làm việc ở tầng một, anh ta nhìn vào sơ đồ của tòa nhà do đội thu thập thông tin chuẩn bị và dễ dàng tìm ra phòng bảo vệ.
Có lẽ hệ thống điện của của cả tòa nhà này đã bị hỏng, không thể chiếu sáng bình thường, tuy nhiên phòng bảo vệ và thang máy được cấp điện bằng nguồn điện dự trữ riêng, cánh cửa hé mở, có thể nhìn thấy ánh sáng từ bên trong chiếu vào.
Hệ thống giám sát trong phòng an ninh vẫn đang hoạt động.
Trong đoạn phim giám sát, có thể nhìn thấy rõ ràng hai người vẫn đang di chuyển trong cầu thang thoát hiểm giữa tầng ba và tầng bốn.
Thực tế là có đến hai người.
Chú ý đến con rối nhỏ nằm im bất động trên màn hình, anh ta dường như cảm nhận được điều gì đó và quay đầu lại.
Con rối nhỏ mặc đồ đen đứng ở cửa, dưới ánh đèn trắng lặng lẽ nhìn anh ta.
Con rối nhỏ không cười, Hồ Lịch cười, chủ động đến gần con rối, một con dao cầm tay cũng tuột ra khỏi tay áo.
Khi khoảng cách càng ngày càng gần, con rối nhỏ nhanh chóng biến dạng, biến thành một sinh vật giống như con nhện, sáu chi* dài mảnh khảnh, mạnh mẽ xuyên qua lớp da như tờ giấy, nhanh chóng đâm về phía hai bên đầu.
*Chi: là một thuật ngữ dùng trong các ngành sinh vật học, dùng để nói về một bộ phận giống như tay, chân xuất hiện trên cơ thể động vật có xương sống sống trên cạn.
Con dao kim loại phản chiếu ánh sáng từ bóng đèn phía trên đầu, con rối nhỏ dị dạng bị xẻ làm đôi từ giữa, sáu chi dài vẫn đang co giật một cách vô thức.
Hồ Lịch cầm dao dài, ngẩng đầu lên.
Tầng một ban đầu trống rỗng giờ đây chứa đầy những con rối nhỏ mặc đồ đen, tất cả chúng đều lặng lẽ nhìn anh ta.
_____
Trên tầng ba, Giang Vu Tận vẫn đang chậm rãi lui về phía dưới cùng Tiểu Lý.
Thành thật mà nói, việc đi giật lùi mệt hơn nhiều so với việc đi bộ bình thường, cũng rất nhàm chán khi lúc nào cũng phải nhìn những con rối vừa kỳ dị lại còn xấu xí.
Ánh sáng của điện thoại di động chậm rãi di chuyển, ở lối vào cầu thang có một cây chổi có cán làm bằng gỗ.
Trông có vẻ nó sẽ dùng được.
Giang Vu Tận di chuyển sang một bên vài bước và đưa tay ra.
"Ầm..."
Có âm thanh phát ra từ lầu dưới, cậu hơi cụp mắt xuống, sau đó lại thu tay lại như không có gì xảy ra, đặt một tay lên vai Tiểu Lý nói:
"Đi thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng đến tầng một."
Tiểu Lý có vẻ rất phấn khích trước thông báo của cậu, gần như quay đầu lại, con rối nhỏ nhẹ nhàng cử động.
Cậu từ từ đi xuống tầng hai, đứng ở đây đã có thể nhìn thấy ánh đèn mở ảo bên ngoài. Tiểu Lý đã rất căng thẳng, khi bước xuống vài bước, cậu ta nghe thấy một âm thanh xào xạc chói tai đến tê cả đầu.
Tiểu Lý vẫn nhìn chằm chằm con rối nhỏ, khỏi Giang Vu Tận:
"Dưới đó có chuyện gì vậy?"
Lúc bọn họ đến góc đường, họ đã có thể nhìn thấy tầng một và nếu người ở dưới nhìn lên trên cũng có thể thấy được bọn họ.
Giang Vu Tận liếc nhìn, suy nghĩ một lúc rồi nói vào trọng tâm:"Rất náo nhiệt."
Tiểu Lý:"?"
Tiểu Lý không thể quay đầu lại, vì vậy cậu ta không thấy những con rối giống như động vật chân đốt* chồng lên nhau, nhiều đến mức khó có thể nhìn thấy những cái đầu của chúng.
*Động vật chân đốt ( hay động vật chân khớp): là những động vật không có xương sống nhưng có một bộ xương ngoài (bộ xương vĩnh viễn), một cơ thể chia đốt và có những đốt phụ, thuộc Ngành Chân Khớp (Arthropoda). (theo Wikipedia)
Giang Vu Tận tiến lên hai bước, dựa vào lan can và vẫy tay với đứng giữa đống rối nhện:
"Cứu tôi với."
Giọng nói của cậu không quá lớn, nhưng giọng điệu lại bị kéo dài, trong bầu không khí căng thẳng lại trông có vẻ lười nhác, nhưng nhiêu đó cũng đủ để người bên dưới nghe thấy.
Hồ Lịch tùy ý chặt đứt mấy con nhện rối, ngẩng đầu nhìn tầng hai, sau đó cầm con dao dài trực tiếp nhảy lên cầu thang tầng hai.
Tiểu Lý cảm thấy có thứ gì đó lướt qua mình, sau đó nhìn con rối theo mình từ tầng bốn đến giờ bị xẻ làm đôi.
Hồ Lịch nói:"Lên tầng tìm một chỗ kín đáo trốn đi."
Giang Vu Tận trước tiên gật đầu, đem Tiểu Lý còn chưa kịp phản ứng lên lầu, trước khi rời đi còn cảm ơn, biểu thị sẽ toàn lực hợp tác.
Cậu lôi Tiểu Lý trốn vào nhà vệ sinh tầng hai, sau đó đó đột nhiên hưng phấn nhìn Tiểu Lý với vẻ mặt khó hiểu:"Tôi cảm thấy..."
Vốn dĩ cậu ta muốn trốn ở phòng khác, nhưng Tiểu Lý vì để cảm thấy yên tâm hơn liền chủ động trốn ở buồng vệ sinh bên cạnh.
Cậu ta chỉ im lặng nghe tiếng quần áo bị cọ xát ở gian bên, sau đó lại không có động gì.
Một lúc sau, Tiểu Lý mới thở dốc hỏi:"Anh không sao chứ?"
Bên cạnh không ai trả lời cậu ta.
Giang Vu Tận không còn nghi ngờ gì nữa đã chuồn ra, đẩy ra cánh cửa không khóa và rời khỏi nhà vệ sinh.
Lúc đến gần giờ tan làm, pin điện thoại cũng không còn đủ để cậu ngồi xổm trong toilet chơi Anipop, cậu cũng không có ý định an phận ở trong đó cả đêm dài như vậy.
Trong tòa nhà vẫn không có đèn, nhưng nó không ảnh hưởng nhiều đến cậu.
Các camera trên góc có những đốm sáng đỏ mờ, rât dễ nhận biết để tránh đi.
Cậu đi vòng qua tầng một và đi xuống tầng hầm.
Tầng hầm cách âm rất tốt, vừa bước vào liền không nghe thấy âm thanh nào ở tầng một nữa, chỉ có tiếng bước chân vang vọng trong không gian hành lang tối tăm.
Đèn xanh trên biển báo *Lối thoát hiểm* phía trước chiếu sáng thứ gì đó đột nhiên xuất hiện phía trước.
Một con rối giống hệt cậu.
Giang Vu Tận vẫn không ngừng tiến về phía trước, càng ngày càng gần con rối.
"..."
Trong khoảng không im lặng, con rối nhỏ còn chưa kịp duỗi ra tứ chi dài ngoằng đã biến thành những mảnh giẻ rách rải rác trên mặt đất, sáu cái chân dài rơi vào vùng tối, không còn thấy rõ nữa.
Cuối hành lang tầng hầm là phòng phân phối điện, kế đó là một bức tường bụi bặm, ngoài ra không còn gì khác.
Giang Vu Tận đưa tay chạm vào bức tường, sau đó dùng một chút lực, trực tiếp xé nát nó.
Bức tường ngay lập tức biến thành những sợi dài từ từ rơi xuống, đắp lên mặt đất một lớp dày cộp.
Phía sau bức tường màu xám là một không gian rộng lớn, trên tường được bao phủ bởi những sợi tơ dày đặc, khiến không gian trong phòng trở nên kín mít, trên mặt đất phủ đầy những vật thể hình quả trứng.
Giang Vu Tận rất khách khí, mỉm cười vẫy tay chào hỏi:"Xin chào, người quen cũ."