Bộ binh quân phản loạn vội vã tập hợp lại, giương lên tấm khiên cao nửa người, muốn tạo thành bức tường chống lại công kích của kỵ binh. Số lượng kỵ binh tập kích nhỉnh hơn bọn họ, đội hình tấn công của kỵ binh có hơi lạ, không phải xếp hàng ngang bình thường mà là tụ lại sau đó kéo dài ra, hình dạng như kiếm bén.
Mũi của trường kiếm là phần bén nhất của cả thanh kiếm.
Công tước Buckingham là mũi nhọn của thanh kiếm bén này.
Thiết kỵ do công tước Buckingham đích thân chỉ huy và thiết kỵ bình thường là hai khái niệm hoàn toàn khác!
Bọn bộ kinh hoảng sợ la lên, thấy chiến mã hầm hè thoáng chốc đã đến trước mặt. Kỵ sĩ trước nhất gần như lập tức phá vỡ phòng ngự của tấm chắn, trường thương của anh ta vung ra, tung ra một đường cong hình bán nguyệt thật lớn, trong vòng cung, bọn lính bộ binh cố tụ lại đều bị máu tươi vẩy lên.
Kỵ sĩ đầu tiên đã mở một lỗ hổng trong tuyến phòng thủ, các kỵ sĩ theo sát anh ta cũng tiến vào lỗ hỏng này.
So với họ, toàn bộ quân phản loạn như một mớ hỗn độn.
Lực tấn công đáng sợ của kỵ binh đã được thể hiện trọn vẹn khi công tước Buckingham tận dụng địa hình để nắm bắt thời cơ tốt nhất.
Bức tường lá chắn của quân phản loạn như tờ giấy mỏng manh trước mặt thiết kỵ hoàng gia đang xông tới. Trường thương của kỵ binh xé nát tuyến phòng thủ mỏng như tờ giấy, xuyên thủng hơn nửa trung tâm rồi cắn đôi quân phản loạn thành hai nửa.
Quân phản loạn phát hiện kẻ địch của mình dữ tợn như hổ, xảo quyệt như cáo.
Giữa kỵ binh hai bên luôn cách bộ binh và đội ngũ lương thực, công tước Buckingham không hề cho kỵ sĩ quân phản loạn cơ hội tổ chức lại bao vây, mà bằng vào tốc độ của mình như gió cắt ngang toàn bộ chiến trường, tất cả kỵ binh đều theo sát công tước Buckingham luôn giữ vững trận hình dạng kiếm.
Trước mặt thiết kỵ, bộ binh chỉ có thể mặc cho họ giẫm đạp.
Sau khi đột phá tuyến phòng thủ, kỵ binh hoàng gia lập tức lấy trường thương làm giáo, ném mạnh ra. Trường thương dài đến hai mét đi nơi nào thì máu bắn đến nơi đó, chết hoặc bị thương.
Mà trong nháy mắt khi thiết thương rời tay, các kỵ binh đã rút ra kiếm bên hông, vung kiếm chém xuống từ trên ngựa.
Một đống máu vẩy lên bộ giáp của bọn họ, những kỵ sĩ đến hệt như tử thần tắm máu mà đến.
Chiến mã vọt lên.
Công tước Buckingham bị mấy kỵ binh bao vây cuối cùng cũng đuổi kịp, cả người lẫn ngựa nhảy dựng lên, ông vung kiếm giữa không trung. Lúc trước quốc vương nghênh chiến với kỵ binh hạng nặng Gulundi đã được lặp lại trên công tước Buckingham —— võ nghệ của quốc vương do chính tay ông dạy đấy!
Người và chiến mã nhảy múa, ánh kiếm toát ra như vầng trăng.
Kỵ binh phản loạn vừa mới tới rõ ràng đang bao vây công tước Buckingham, nhưng lúc này lại phải giương khiên lên phòng ngự.
Một gã kỵ sĩ trẻ đỡ tấm chắn gặp phải một kiếm của công tước Buckingham, cậu ta chỉ cảm thấy gan bàn tay đau nhức dữ dội, sau một khắc khiên đã bay ra. Công tước Buckingham không chút do dự cắt cổ kỵ sĩ.
Chiến mã ngã xuống đất, công tước Buckingham tiếp tục xông lên phía trước, theo sát là những kỵ binh hoàng gia khác.
Công tước Buckingham đến thẳng giữa quân đội, nơi cờ của quân phản loạn đang tung bay.
Thuộc hạ của thân vương Will cố hết sức tìm ông ta, muốn ông ta ra lệnh, nhưng lại phát hiện sắc mặt của thân vương Will trắng bệch, cơ thể run lên bần bật.
Thân vương Will chứng kiến cảnh công tước Buckingham băng qua hơn nửa chiến trường, thế như chẻ tre tiến về phía mình, không kiểm soát được cơ thể run rẩy.
Khi còn trẻ cũng đã từng ở trên chiến trường như vậy, cũng là trận đánh lấy ít địch nhiều.
Thân vương Will vênh váo đã phải chịu thất bại thảm hại nhất trong đời mình.
Quân đội của ông ta bị kỵ binh của công tước Buckingham xé nát và chà đạp, chính bản thân ông ta suýt chết dưới trường kiếm của ông. Đó là kẻ điên của gia tộc Tường Vi! Sao người bình thường có thể địch kẻ điên!
Niềm tự hào, tôn nghiêm, kiêu ngạo của ông ta đã hoàn toàn tan nát trong trận chiến đó.
Mãi cho đến khi William III qua đời vì bệnh tật, công tước Buckingham canh giữ cung điện Tường Vi, để con trai John thay thế ông ra chiến trường, nỗi sợ hãi của thân vương Will mới dần phai nhạt.
Nhưng lúc này, nỗi sợ hãi như cơn ác mộng càng thêm trầm trọng.
Ông ta đẩy ra đám thuộc hạ đang nóng lòng hô hào ình, quay đầu ngựa định chạy trốn về hướng mình vừa đến.
Một tiếng thở dài khe khẽ truyền vào tai thân vương Will, rơi vào trong tai mọi người.
Thân vương Will như bị bức tường vô hình chặn lại, ngã khỏi lưng ngựa, bàng hoàng nhìn lên bầu trời. Những gợn sóng ánh sáng lan tỏa khắp không trung, ánh sáng mang theo uy nghiêm và sức mạnh ngoài sức tưởng tượng của con người, chiến mã hí vang rồi run lên.
Đám binh sĩ quân phản loạn theo bản năng quỳ rạp xuống đất.
"Thần tích! Thần tích giáng lâm!"
Có người run rẩy hô to, trong giọng nói mang theo sùng bái và sợ hãi.
Chiến trường vừa nãy còn liên tục ầm ĩ bỗng im bặt.
Công tước Buckingham ghìm cương ngựa, dẫn theo đội kỵ binh bị thương kha khá của mình đứng trên mặt tuyết nhuộm đỏ máu.
Trong con ngươi băng lam của ông phản chiếu cái gọi là "thần tích".
"Đây có phải thần giáng binh mà Climo có được lúc đầu sao?"
Công tước Buckingham nhẹ nói.
Đó là lịch sử bên kia eo biển, vào năm 217 sau Công nguyên, quốc vương Climo đã nhận được giúp đỡ của Thánh Đình với cái giá phải trả là chấp nhận Thánh Đình làm quốc giáo. Trong biên niên sử của Blaise có ghi: "Các thiên sứ mặc giáp chiến đấu với người phàm, họ đã trao vương miện chiến thắng cho quốc vương Climo..."
Sức mạnh thần linh đã làm xoay chuyển cuộc chiến vốn đã tan tác.
Hiện tại, sức mạnh ấy lại xuất hiện.
Ba chiếc xe ngựa kỵ binh bị chấn động mở ra, trong xe ngựa đặt ba cái hộp thánh, bên trong chứa bộ thánh hài vốn nên an nghỉ ở Giáo Đường nay lại tiếp nhận sùng bái của thế nhân. Ánh sáng trắng tràn ra từ thánh hài, hội tụ ở giữa không trung.
Giữa không trung, sau lưng tu sĩ áo bào trắng trẻ tuổi chậm rãi dang ta một đôi cánh trắng noãn thật lớn, đồng thời bộ giáp từ hư ảo hóa thành rắn chắc trên người hắn. Cả không gian đều yên tĩnh lại, quân phản loạn đều quỳ rạp cúi lạy sát đất, chỉ có kỵ binh do công tước Buckingham suất lĩnh là không làm thế.
Họ cũng cảm nhận được áp lực nặng nề, nhưng không kỵ sĩ nào lùi ra phía sau.
Vì công tước Buckingham không lùi.
Ông nhìn chằm chằm thiên sứ chiến tranh lơ lửng giữa không trung, vươn tay tiếp nhận vương kỳ từ tay của kỵ sĩ bên cạnh, giơ lên thật cao.
Vương kỳ tung bay phấp phới.
Đây là lá cờ của người phàm.
Thiên sứ mở mắt, vẻ mặt không khác gì bích họa của Giáo Đường Thánh Đình, không vui cũng không buồn, nhưng trong con ngươi lại giữa lại bóng dáng của tu sĩ áo bào trắng, trong suốt như một tấm gương, phản chiếu ra kỵ sĩ người phàm đang giơ cao vương kỳ.
"Hậu duệ của kẻ diệt rồng."
Thần nói, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại truyền đến tai mọi người.
"Hơn một ngàn năm, các ngươi còn muốn chọn tiếp lựa chọn lúc trước sao?"
"Hơn một ngàn năm à."
Công tước Buckingham ngẩng đầu nhìn vương kỳ đỏ rực có hơi tàn tạ tung bay trên không trung.
Hơn một ngàn năm rồi!
Gia tộc Tường Vi đã đứng thẳng trên mảnh đất này hơn một ngàn năm! Nhiều lần bị đánh nát, nhiều lần chịu áp lực nặng nề từ mọi phía, đổ máu của bản thân cho mảnh đất này từ thế hệ này sang thế hệ khác... Hóa ra họ đã kiên trì hơn một ngàn năm rồi!
Gia tộc Tường Vi hơn một ngàn năm trước chọn gì, sau một ngàn năm vẫn chọn như thế."
Công tước Buckingham chậm rãi nói.
"Các ngươi sẽ chết." Thiên sứ nhìn lão công tước, nhìn vào đôi mắt được truyền từ này sang đời khác: "Dù vậy, ngươi vẫn muốn chiến đấu sao?"
"Ác long coi người phàm như đồ ăn, các ngươi coi người phàm như giun dế, hiện tại, ngươi bắt đầu thương hại giun dế à?"
Gió thổi đuôi cờ bay tới trước mặt công tước Buckingham, cả đời ông hành quân chưa bao giờ nói nhảm, nhưng hôm nay lại không thèm đếm xỉa đến khoảng thời gian đó.
"Là thương hại? Hay là phát hiện —— giun dế tụ lại, cũng có sức mạnh làm nghiêng trời lệch đất?"
Ánh mắt của ông đột nhiên trở nên sắc bén, hệt như một thanh cổ lật nghiêng, trên lưỡi dao thoáng qua vẻ sắc bén.
Lạnh lẽo đấy.
"Chúng ta có thể cho các ngươi vinh quang, sức mạnh, quyền lực." Thiên sứ nói: "Có thể ban cho các ngươi sức mạnh, có thể cho các ngươi vượt qua ranh giới của người thường và đạt được những điều phi thường."
Công tước Buckingham cười lên: "Không, các ngươi không hề hiểu chúng ta muốn gì!"
Lần đầu tiên trong đôi mắt sáng như gương của thiên sứ ánh lên vẻ khó hiểu.
"Các ngươi không hiểu."
Công tước Buckingham nhìn quanh bốn phía, tuyết đã biến thành bùn, từng thi thể đè lên nhau, máu trộn lẫn với bùn tuyết, đâu đâu cũng thấy đao, kiếm và trường mâu.
Chiến tranh của người phàm, thắng hay bại nên dựa vào bản thân.
Mỗi một kỵ sĩ trước khi bước lên chiến trường đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần chết trên chiến trường, thắng lợi thì trở về. Đây là số phận của kỵ sĩ, họ không hề oán than hối tiếc! Nhưng không có nghĩa là bây giờ —— thắng bại của toàn bộ cục diện chiến tranh, số phận của hàng triệu người dân cả nước bị xóa sạch trong chớp mắt, trong một ý nghĩ.
Cho dù người phàm có đổ bao nhiêu máu, trước mặt thần linh, cũng chỉ là một giọt nước im hơi lặng tiếng rơi xuống.
"Đây là lý do vì sao bọn ta luôn không cúi đầu trước các ngươi!"
Nếu như người phàm như giun dế ở trước mặt thần linh thì mọi dũng cảm quên mình và cố gắng cũng chỉ là một trò cười.
Vậy thì nực cười biết bao!
Hơn một ngàn năm gia tộc Tường Vi nhất quyết rằng số phận của người do người phàm tự quyết định! Lịch sử của người phàm do chính người phàm tự viết! Họ muốn mình không phải là con mồi, giun dế, con rối!
Họ muốn oai vệ đứng trên mặt đất!
Họ chỉ muốn công bằng, tự do.
Nhưng trời đất không ai cho họ cả.
"Các ngươi không cho ai cả, cho nên ——" Công tước Buckingham nhẹ giọng nói, nhiều năm bé tiếng như vậy: "Gia tộc Tường Vi tự tới lấy."
Bằng máu tươi, bằng mạng sống của nhiều thế hệ tới lấy!
"Chỉ cần các ngươi đứng về phía này thì không phải kẻ thù của chúng ta." Thiên sứ cầm trường kiếm lửa, nhẹ nhàng chỉ vào thân vương Will đang ở.
Công tước Buckingham quay đầu nhìn các kỵ sĩ phía sau mình: "Các ngươi đi đi, đừng phụ lòng tốt hiếm có này."
Thiết kỵ đứng trang nghiêm, không ai rời đi.
"Đừng thấy xấu hổ, kẻ thù mà chúng ta phải đối mặt đã vượt qua phạm vi lời thề của các ngươi." Công tước Buckingham thản nhiên nói: "Đi đi."
"Ngài đang sỉ nhục chúng ta sao?"
Kỵ sĩ già theo ông nhiều năm nhất lên tiếng, ông ấy đã bị mù một bên mắt trong chiến đấu, máu chảy đầy cả mặt. Ông chậm rãi giơ kiếm chỉ vào thân vương Will đang quỳ rạp trên đất.
"Theo một con chó đái ra quần?"
Miêu tả của ông thô tục suồng sã, không phù hợp với tinh thần kỵ sĩ. Nhưng ông vừa dứt lời, tất cả các kỵ sĩ đều cười ầm lên, tiếng cười buông thả cương quyết, hệt như trước mặt không phải thiên sứ bất khả chiến bại, xung quanh cũng không có áp lực vô hình nặng nề đến suýt chút nữa ngã ngựa.
Công tước Buckingham hơi sững sờ, sau đó cất tiếng cười to.
Ông nhìn các kỵ sĩ của mình: "Ta rất vui!"
Cả đời ông lạnh lùng nghiêm khắc, dù chiến thắng có lớn đến đâu, cũng chưa từng thoải mái cười to như hôm nay, chưa từng bộc lộ rõ cảm xúc của mình như vậy.
"Ta rất vui!"
Công tước Buckingham giương cao vương kỳ:
"Các ngươi đều ở đây! Ta rất vui vì các ngươi đều là thiết kỵ của đế quốc!"
"Vì vinh quang của Tường Vi!"
Các kỵ sĩ gầm lên, giơ cao kiếm của mình.
Chiến mã không còn hí vang nữa.
Chiến mã và chủ nhân ra trận nhiều năm, sớm đã hiểu nhau. Giờ khắc này, vậy mà chiến mã đã vượt qua nỗi sợ hãi trời sinh, kiêu ngạo ngẩng đầu lên như chủ nhân của nó, không lùi nửa bước.
"Bây giờ! Đi theo ta ——"
Công tước Buckingham quay sang thiên sứ, vung kiếm lên.
"Tấn công!"
Ông là người đầu tiên xông ra như vừa rồi.
Các kỵ sĩ theo sát phía sau, vó sắt của chiến mã đạp lên máu và bùn đất trên chiến trường. Họ đi theo tướng lĩnh của mình không chút do dự, họ là trường kiếm, họ là kiếm và đao của người phàm! Kỵ sĩ già và trẻ chỉ còn lại vài trăm kỵ sĩ.
Nhưng giờ khắc này, họ chính là thiên quân vạn mã của đế quốc.
Thiên sứ dang rộng đôi cánh, rút ra thanh kiếm lửa của mình.
Ngọn lửa đỏ rực hùng vĩ lan tràn giữa không trung, lấy thiên sứ làm trung tâm, trong không gian hàng trăm mét, toàn bộ tuyết tan trong tích tắc. Nước từ tuyết tan biến thành một dòng sông dài bỏng rát, vắt ngang giữa thiết kỵ Tường Vi và quân phản loạn.
Giống như rãnh trời giữa người phàm và thần linh.
Chỉ cần vượt qua thì sẽ thịt nát xương tan.
Không khí cực nóng ập vào mặt, chiến mã vẫn tiếp tục di chuyển.
"Giết!"
Công tước Buckingham hét lên.
Đây là chiến tranh!
Đây là cuộc chiến giữa người phàm và thần linh, cuộc chiến từ thời đại truyền thuyết kéo dài đến nay và chưa bao giờ dừng lại.
Cuộc chiến này, không chết không thôi!
"Giết!"
Tất cả kỵ sĩ hét lớn.
Trên chiến trường, các kỵ sĩ chỉ có một sứ mệnh —— đó là giết! Chém giết kẻ thù của họ, hoặc bị giết bởi kẻ thù! Thiết kỵ Tường Vi mãi không bao giờ lùi bước!
Hai tay thiên sứ cầm kiếm, giơ lên cao.
Ngọn lửa đỏ rực trên bầu trời cuộn xuống, mang theo vô tận uy nghiêm và tàn bạo, đây không phải sức mạnh của nhân loại, đây là sức mạnh của thần linh! Lửa cuộn qua như biển máu, trong ngọn lửa có ngàn vạn đao kiếm. Trời đất đổ máu, vạn vật phủ phục.
Thần phạt ập xuống, nuốt chửng tất cả.
...
Biên giới giữa Legrand và Newcastle.
Quốc vương suất lĩnh quân tiên phong, lao nhanh một đường, suốt cả đêm gần như không ngừng nghỉ chạy tới nơi này, họ vừa đi qua thị trấn đầu tiên rồi lại đi qua hai thành phố tự trị là có thể đến được tòa thành hoàng gia Newcastle.
Quốc vương đứng đầu hàng ngũ.
Bỗng nhiên cậu ghìm ngựa, ngẩng đầu nhìn về phương Bắc.
Gió bắc rít giữa trời đất, gió lạnh thấu xương. Quốc vương nắm chặt dây cương, cảm giác máu mình như đang lạnh đi từng chút một, lại dường như có ngọn lửa đang sôi sục trong tim.
Các binh sĩ dừng lại sau lưng quốc vương, khó hiểu nhìn cậu, quân đội có hơi ồn ào.
Nhưng mọi tiếng nói đều cách xa trong thế giới của quốc vương.
Có vẻ là ảo giác lại có vẻ tiếng đó lẫn trong gió, truyền đến từ một nơi rất xa.
Tí tách.
Đó là tiếng giọt máu rơi xuống.
"Tiến lên!"
Đột nhiên quốc vương rống giận.
Cậu giơ cao roi vung mạnh xuống. Chiến mã hí dài rồi lao nhanh. Gió lạnh thổi vào mặt quốc vương, gió thổi như đao. Cậu nắm chặt dây cương, khớp xương nổi lên trắng bệch đến đáng sợ.
Băng qua những ngọn núi, vượt qua sông băng, xuyên qua đầm lầy, quốc vương lao nhanh trong cái lạnh buốt giá của cuối mùa đông.
Cậu có bao nhiêu thứ?
Thì có bấy nhiêu thứ mất đi!