“Ai?”
Kỵ sĩ canh gác bên ngoài nhà thờ sắt bí mật nghe thấy một tiếng động nhỏ, anh ta cầm chiếc nỏ, khi ra lệnh đột nhiên xoay người giơ tay lên. Mũi tên rời khỏi dây cung, bắn vào khoảng không, không có âm thanh gì phát ra từ trong góc. Kỵ sĩ cau mày, cầm kiếm đi đến góc đó, con ngươi của anh ta chợt co lại.
Thi thể của trưởng kỵ sĩ dựa vào góc tường, vết thương trí mạng trên cổ họng, máu thấm đẫm bộ giáp đã chuyển sang màu nâu sẫm đông đặc. Cái chết của trưởng kỵ sĩ đã được một thời gian, nhưng trước đó anh ta không nghe thấy bất kỳ điều gì bất thường, không nghe thấy tiếng cảnh báo của đồng đội.
Kỵ sĩ giơ tay để lấy còi treo trước ngực của mình, anh ta vừa định thổi còi, một con dao găm cắt cổ họng một cách dứt khoát từ phía sau.
Phản bội… Nổi loạn…
Trước khi chết, anh ta nhận ra sự thật, cơ thể đã ngã về phía trước.
“Tên thứ bảy.”
Kẻ ám sát là một tu sĩ mặc áo bào trắng, khuôn mặt không hề thay đổi nhìn kỵ sĩ canh gác cuối cùng trực thuộc lão viện trưởng ngã trong vũng máu.
Trong cảnh tương tự xung quanh nhà thờ sắt, một số kỵ sĩ canh gác đang tuần tra bất ngờ bị đồng đội lao tới đâm vào bụng ở một góc, còn một số đang đứng bên tường thì bất ngờ bị siết cổ bằng dây thừng. Vụ ám sát diễn ra nhanh chóng tàn nhẫn, thoáng chốc, những người bảo vệ “nước cũng không lọt” của nhà thờ sắt đã trở thành một đống xác sống.
Ám sát không gây bất cứ động tĩnh nào trong nhà thờ, thực hiện tất cả biện pháp cách ly để giữ bí mật vào lúc này ngược lại đã trở thành một lá chắn che giấu tốt nhất cho những kẻ ám sát.
Kỵ sĩ canh gác toàn quân bị diệt, nhưng người tổ chức ám sát lại không có ý xé giấy niêm phong, mở cửa thanh đồng ra.
Người trong nhà thờ hoàn toàn không phát hiện, nhà thờ sắt này đã do một nhóm người khác tiếp quản.
Trong nhà thờ sắt, mật thất.
Segney đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng. Hội nghị bí mật tổ chức theo luật cũ khi chọn giáo hoàng, tất cả giáo sĩ tham gia hội nghị ngoại trừ có thể rời khỏi mật thất trong thời gian thảo luận, thì thời gian còn lại đều không thể rời khỏi phòng nửa bước. Cửa phòng chỉ có thể mở từ bên ngoài, cửa sổ nhỏ hẹp bị bịt kín.
Bầu không khí ngột ngạt vốn đã dễ khiến người ta nôn nóng, chưa kể đến trong lòng Segney có quỷ.
Ông ta lấy bức thư giấu trong lòng ra, xem lại.
Thời gian là ngay hôm nay, dựa theo thỏa thuận của ông ta với Ferri III, sẽ có người lén đưa ông ta ra khỏi nhà thờ sắt. Lúc đầu, Segney nghĩ rằng mình đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, từ người gặp gỡ đến các kỵ sĩ canh gác, mỗi một khâu đều được xác nhận nhiều lần. Nhưng khi ông ta ngơ ngác tỉnh dậy trong mật thất, ông ta nhận ra mọi thứ sẽ không suôn sẻ như ông ta nghĩ.
Mật thất hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, ông ta không có cách nào phán đoán thời gian ở bên ngoài.
Chết tiệt, ông ta không muốn đánh cược xem bọn man rợ đó có tuân theo tinh thần kỵ sĩ hay không.
Segney vừa oán trách vừa vươn tay định mở cửa sổ.
Khi ông ta chạm vào cửa sổ thì lùi lại một bước dài, vung tay thật mạnh.
“Chúa ơi, đây là gì thế?”
Khuôn mặt ông ta nhăn nhúm, đưa bàn tay bỏng rát lên trước mắt, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một vết thương dài màu đen, máu me đầm đìa, như chạm phải mỏ hàn.
Mỏ hàn?
Sau lưng Segney chợt toát ra một lớp mồ hôi lạnh, ông ta nhịn đau tiến lên, cẩn thận quan sát khe hở cửa sổ, mặt không còn chút máu.
Có một tia sáng yếu ớt chiếu vào từ khe hở cửa sổ, trước đó ông ta còn tưởng là ánh nắng từ bên ngoài, nhưng lúc này ông ta mới phát hiện ra đó không phải là ánh nắng gì mà là sắt nóng chảy!
“Thả ta ra!”
Ông ta như phát điên, không để ý bỏng rát mà kéo mạnh cửa sổ.
Không biết có phải ảo giác của ông ta hay không, nhưng ông ta luôn cảm giác trên nóc nhà truyền đến tiếng nước.
Ào —— ào ——
Tiếng nước mà Segney nghe thấy không phải là ảo giác.
Những thùng dầu có màu sắc lạ kéo lên nóc nhà thờ bằng ròng rọc, người mang giày dày và găng tay đổ đều các xô dầu lên mái nhà thờ. Các đường nét kiến trúc sắc cạnh được cố tình xây dựng để làm nổi bật cảm giác thiêng liêng giúp ích rất nhiều vào lúc này, loại dầu đặc biệt vừa đổ lên đường rãnh đã lập tức chảy xuống.
Nhà thờ sắt, nhà thờ bí mật được đúc bằng đá hoa cương và sắt đen, sở dĩ nó được đặt tên là “Nhà thờ sắt”, một mặt nó nhắc đến thần bảo với nhà tiên tri trong sách Khải Huyền rằng, thế gian phải được cai trị bằng gậy sắt, một mặt lại có liên quan đến bản chất của nó, có nghĩa là mọi thứ xảy ra ở đây đều là tuyệt mật, được niêm phong bằng sắt và sẽ không bao giờ bị tiết lộ.
Nhưng ngay hôm nay, nó hoàn toàn trở thành một nhà thờ sắt mai táng bí mật.
Sau khi quét sạch các lính canh bên ngoài, bọn ám sát lần lượt kiểm tra tất cả cổng của nhà thờ sắt, đổ sắt nóng chảy lên những cánh cửa bằng đồng đó, bịt kín hoàn toàn mọi khe hở. Cùng với cửa sổ mái nhà của tòa tháp cuối cùng cũng bị niêm phong, nơi đây đã trở thành một quan tài sắt thực sự.
Mọi hành động đều có trật tự, những tu sĩ mặc đồ trắng được đào tạo bài bản, vô cảm đổ nước sắt.
Chẳng mấy chốc, nhà thờ như bị ngâm trong một cơn mưa đặc biệt.
Loại dầu có màu sắc kỳ lạ, hơi giống với “dầu xức thánh” được sử dụng khi vua làm lễ lên ngôi rơi xuống tượng thần của thiên sứ và ác ma. Trên mặt đất, những rãnh nông đã sớm đào dọc theo nhà thờ, nhìn từ trên cao, những rãnh nông đó tạo thành một ngôi sao sáu cánh với nhà thờ sắt làm trung tâm.
Đây là một trận pháp hiến tế báng bổ thần linh hoàn toàn không nên xuất hiện ở Thánh Thành.
Sau khi tế phẩm bị niêm phong, một cách nào đó đã trở thành quan tài sắt mai táng tất cả mọi người và mọi thứ trong nhà thờ.
Hiến tế xưa nay chưa từng có.
…
Ầm ầm —— ầm ầm ——
Tiếng sấm rền vang xa xa truyền đến từ tường thành Thánh Thành.
Đế quốc Nộ Kim lấy ma sói làm biểu tượng không thể tấn công Thánh Thành một thời gian thì tạm an tĩnh một đoạn thời gian, hôm nay lại đột nhiên bạo khởi gây khó dễ, tổ chức tấn công cực kỳ hung ác.
Tường thành Thánh Thành.
Lực lượng thủ thành chủ yếu bao gồm những tín đồ cuồng tín như mấy lần trước, cố gắng ngăn chặn tấn công của đế quốc Nộ Kim nhờ bằng những bức tường thành vững chắc, hào nước và nỏ bắn liên tục. Nhưng lần này, cách tấn công của Hel khác hoàn toàn với trước đây.
Mũ sắt đen của kỵ binh hạng nặng Gulundi đã đúc thành đầu sói, hiện tại họ là lực lượng gai góc nhất trong đế quốc Man tộc. Những kỵ binh hạng nặng này không du tẩu phía sau quân đội vây thành, mà bày trận ngay ngắn như thanh kiếm khổng lồ chậm rãi tới gần.
Nhưng, thứ bắt mắt hơn họ là những sinh vật đi cùng kỵ binh nặng.
Từng con ác lang với cặp mắt xanh lục.
Đùng, đùng, đùng.
Mặt đất như đang run động, các kỵ binh hạng nặng và ác lang tách ra hai bên trái phải, nhường đường cho một con sói to tướng có lông trắng ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Tín ngưỡng Man tộc, thủ lĩnh bầy sói thiên hạ.
Trong truyền thuyết Man tộc, ma sói sẽ xuất hiện tại thế gian khi thế giới trở thành chiến trường. Chừng nào còn một con sói sống trên đời, nó sẽ không bao giờ chết. Bây giờ ngàn năm đã trôi qua, khói lửa chiến tranh thổi qua khắp nơi, ma sói sống bằng tai họa và máu thịt, hồi sinh từ hang ổ, cùng với những Man tộc cung phụng nó, tái hiện lại ở thế gian.
“Chúa ơi! Đó là thứ gì thế?”
Thủ vệ trên tường thành yếu ớt kêu lên một tiếng, cho dù là tín đồ cuồng tín nhất, giờ phút này cũng không khỏi run lên, khó có thể cầm binh khí.
Ma sói to lớn như một thành lũy cỡ nhỏ, khi nó đứng, đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn thẳng người trên tường thành. Trong con ngươi lạnh lẽo như vậy, binh lính thủ thành nhỏ bé như con kiến hôi. Mấy tên binh lính chính diện đối diện với nó đều sợ hãi tê liệt trên đỉnh thành không thể động đậy. Ngay sau đó, ma sói lao tới trước, nửa nhảy vọt lên, đụng mạnh vào tường thành.
Ầm ầm ——
Tường thành kiên cố nặng nề sụp đổ, bụi mù bốc lên.
Ma sói trắng như tuyết giẫm lên tường thành tàn phá, bước vào trong Thánh Thành, một chân của nó giẫm lên một ngôi nhà, ngẩng đầu tru lên một tiếng thật dài làm người ta ớn lạnh về phía bầu trời.
Đàn sói chạy chồm, chiến mã lao nhanh.
Dũng sĩ đế quốc của người Man tộc dưới chỉ huy của ma sói, cùng với bầy sói, xông vào tòa thành được xưng là “không bao giờ thất thủ”.
Hel chỉ huy binh sĩ băng qua con đường thánh rộng rãi, bây giờ không ai có thể chống lại tấn công của họ. Tất cả phòng ngự trước mặt sói và kỵ sĩ đều yếu ớt không chịu nổi một kích. Tòa thành có hơn bốn trăm tòa tháp này, hôm nay lần đầu tiên bị công phá. Từ đó trở đi, Thánh Địa của các tín đồ sẽ bị biến thành tro bụi trong ngọn lửa, hào quang mà thần linh ban cho nó sẽ bị xé nát và phá hủy một cách không hề nể nang.
“Cha.”
Hanki một tay cầm kiếm một tay cầm khiên, theo sát bên cạnh cha. Theo phong tục Man tộc, trên chiến trường, con làm hộ vệ cho cha, em làm hộ vệ cho anh. Làm người hộ vệ, không chỉ phải bảo vệ cha và anh, mà còn phải phụ trách theo dõi những thay đổi trên chiến trường.
“Người xem —— “
Giọng hắn đầy kinh ngạc.
Hel ghìm dây cương, ngẩng đầu nhìn theo hướng Hanki chỉ.
Chỉ thấy ma sói đang chậm rãi tiến về một hướng, nó cúi thấp đầu, đôi mắt xanh thẫm nhìn chằm chằm phía trước, răng nanh trắng hếu dưới ánh nắng. Thứ gì có thể làm cho ma sói lộ ra dáng vẻ cảnh giác như vậy, thật giống như nhìn thấy thiên địch hận đến xương tủy?
“Nơi đó cháy rồi.”
Hanki chỉ về hướng ma sói đang lao tới, khàn giọng nói.
Việc đốt phá, giết chóc và cướp bóc sau khi bị đánh chiếm không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc, nhưng ngọn lửa xa xa kia, lại hoàn toàn khác với ngọn lửa bình thường. Sâu trong Thánh Thành, có thứ gì đó đang bốc cháy dữ dội, ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt cao chừng mấy trăm gần ngàn mét, ngọn lửa đỏ như máu, trong ngọn lửa loáng thoáng có một cây thánh giá to lớn.
Không đúng.
Hel nhận ra có gì đó không ổn.
Họ vừa mới đánh vào Thánh Thành, gia tộc Segney do Ferri III xúi giục đã thỏa thuận với nhau, sau khi họ vào thành sẽ mở cổng từ bên trong. Nhưng lúc này, họ còn chưa tới nội bộ Thánh Đình thì ngọn lửa đã bốc lên từ nơi sâu nhất.
Đó không phải là ngọn lửa họ đốt.
Là ai cũng đang hành động trong Thánh Thành hôm nay?
Ma sói tru lên một tiếng trầm thấp giận dữ, bắt đầu chạy trong Thánh Thành, xông thẳng về hướng ánh lửa dấy lên, nơi nó đi qua, nhà nào nhà nấy đều bị đụng ngã, những vết nứt xuất hiện trên con đường đá rắn chắc.
“Theo sau!”
Hel quát lớn, vung roi phi nhanh.