Quang Khải đổ mồ hôi hột liên tục, cậu thầm an ủi trong lòng rằng hắn không nhận ra mình, hắn không nhận ra mình.
Khác với trên mạng, ngoài đời cậu rất nhút nhát, tóc che qua mắt, đeo kính cận dày tận 6 độ, ăn mặc giản dị. Trông chả giống với hình ảnh quyến rũ trên mạng tí nào cả.
Quang Khải vô thức nhìn lên, ấy thế mà phát hiện hắn cũng đang nhìn mình bằng con mắt lạnh lùng. Cậu còn tưởng hắn nhận ra mình, ai mà dè hắn chỉ nhìn lướt qua cậu một cái rồi quay đi.
Quang Khải thở nhẹ ra một hơi.
Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta đứng thẳng mà dõng dạc nói: " Xin chào mọi người, từ nay tôi sẽ thay thế vị trí giảm đốc mong mọi người giúp đỡ." Sau đó hắn nói thêm:" Tôi tên Dư Dương."
Sau khi giới thiệu xong thì hắn lạnh lùng bỏ đi, mấy cô gái thì hú hét liên tục.
" Giọng hay vãi, trời ơi nghe thôi mà tao muốn thi đẻ với âu cơ rồi."
" Đẹp trai vậy tính tình chắc cũng phải tối lắm đây a a a a a a a a a tao sắp không chịu nổi nữa rồi hu hu, sao lại đẹp trai như vậy cơ chứ."
" Đúng rồi, đẹp trai hơn tưởng tượng luôn."
Còn mấy tên con trai thì khinh bỉ ra mặt:" Chắc lại là con ông cháu cha chứ có gì đâu."
" Bộ thích tỏ ra nguy hiểm lắm hay gì."
Quang Khải không dám nói gì, cậu lẳng lặng về lại vị trí làm việc, cầm điện thoại trên tay cậu không biết bây giờ có nên block Dư Dương hay không.
Nhưng cậu tin chắc rằng hắn sẽ không nhận ra cậu đâu nên cũng an tâm mà cất lại điện thoại về chỗ cũ.
Vốn tưởng mọi chuyện cứ yên bình vậy thì tự nhiên có người xuất hiện và báo rằng giám đốc muốn gặp cậu.
Quang Khải rén mà bước đi chậm hơn mọi ngày, cậu đứng trước cửa đấu tranh tâm lí một hồi, suy nghĩ xem xó nên gõ cửa đi vào hay không.
Dù sao cậu cũng đâu có quyền phảng đối nên lấy tay gõ cửa nhẹ giọng nói:" Tôi là Quang Khải."
Cậu có thể nghe được giọng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra:" Vào đi."
Quang Khải mở cửa bước vào, hắn cũng không để ý cậu nhìn vào màn hình máy tính.
Dư Dương:" Cậu phụ trách mảng này?" Nói rồi hắn kêu cậu đi lại rồi ghé sát người cậu.
Quang Khải hơi nhột mà có chút né tránh thì bị hắn tóm cổ bắt cậu nhìn vào màn hình. Sau khi xong việc cậu mới được hắn thả ra.
Dư Dương:" Nghe nói cậu làm ở đây được hơn 4 năm rồi, mà cái đơn giản như vậy cũng làm không xong là sao."
Dư Dương:" Rốt cuộc cậu có bị làm sao không mà cái dự án này lại làm ra như vậy hả." Hắn quát thẳng vào mặt cậu làm cậu xấu hổ không dám ngẩng mặt lên.
Đó chỉ là một lỗi nhỏ xíu thôi mà, có nhất thiết phải như vậy không, cậu bị hắn quát mà sắp khóc luôn rồi. Chưa gì đã bị sếp mới tới mắng cho còn gì nhục hơn chứ.
Dư Dương quát mắng cậu một hồi thì lạnh giọng nói:" Làm lại."
Quang Khải giọng như sắp khóc trả lời Dư Dương:" Vâng."
Nói rồi cậu nhanh chóng rời đi, khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại. Quang Khải còn cho rằng hắn nhận ra cậu nên mới làm vậy, ai mà ngờ ai cũng bị hắn gọi lên mắng cả.
Mấy cô gái ban nãy còn khen hắn thì nay đã chuyển sang chửi:" Mẹ thằng hãm, tưởng đẹp trai mà thích chửi là chửi hay gì."
" Đéo thể tin được, thằng này bị OCD hay gì mà sai có tí chửi như đúng rồi."
" Đù má, nếu như không phải lương cao, phúc lợi tốt thì mai tao xin nghỉ moẹ luôn rồi."
Quang Khải:"...".
Cuối cùng thì mãi mới hết ngày, cậu nhớ lại những lời mắng chửi hôm nay của Dư Dương tự nhiên thấy tức. Cậu nghĩ ra một cách đó là sẽ tán đổ hắn rồi block như những người khác để trả thù.
Nghĩ vậy cậu lại có quyết tâm mà chinh phục Dư Dương, dù sao hắn cũng đâu có biết cậu là ai.
Cậu cầm điện thoại lên, đăng nhập vào acc phụ, ảnh avt là hình cậu vuốt tóc, bỏ kính, hở chút ngực, trông mlem mlem cực kì.
Mèo Con: Hic, hôm nay em bị sếp mắng.
Mèo Con: Anh trai tâm sự với em tí đi.
Cậu còn tưởng hắn sẽ bơ cậu như mọi khi, ấy vậy mà hôm nay lại rep lại!
Dương: Ai cậu cũng nói vậy?
Cậu đọc tin nhắn Dư Dương gửi đến không hỏi hả một cái, sao hắn lại nói vậy.
Mèo Con: Không có, chỉ nói vậy với anh.
Sau đó cậu có nhắn thêm nhiều thứ nữa nhưng mà hắn vẫn không có trả lời cậu. Quang Khải cũng không buồn mà vui vẻ đi tắm rửa, ít ra hôm nay hắn đã trả lời cậu rồi. Có thể nói là một bước ngoặc cực kì lớn đó!