Ngôi miếu này trông rất cổ kính, trước cổng phủ đầy rêu xanh, trong khe đá còn mọc ra một đóa hoa tím nhỏ.
Cố Tòng Nhứ thả Tương Trọng Kính xuống, nhíu mày nhìn bức hoành phi (tấm biển) loang lỗ vết tích theo năm tháng.
—Tương.
Chỉ có một chữ ‘Tương’, là người bình thường thì sẽ không nghĩ quá nhiều, nhưng khi biết người trông coi miếu là Tố Nhất thì Tương Trọng Kính nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
Hắn cố đè nén cơn khó chịu trong tim nhấc tay vịn khung cửa muốn đi vào, nhưng mũi chân bỗng đá trúng tầng cấm chế khiến hắn hơi lảo đảo lui về sau nửa bước.
Cố Tòng Nhứ đỡ lấy hắn, nhíu mày nhìn tầng cấm chế trước mắt.
Tương Trọng Kính nói: “Có thể phá không?”
“Khó.”
Ngay cả ác long cũng nói khó thì chắc chắn là không phá được.
Tương Trọng Kính nhìn cây cổ thụ che trời trước cửa miếu, hắn nhấc tay nhẹ nhàng chạm vào tầng cấm chế trông như bức tường lưu ly, nhan theo dõi bay lượn giữa không trung, khói nhan chỉ thẳng vào trong miếu.
Túc Tàm Thanh ở đây.
Tương Trọng Kính đang nghĩ cách làm sao để vào được bên trong thì cách đó không xa truyền đến tiếng gọi vô cùng phấn khởi.
“Kiếm tôn! Kiếm tôn—!”
Tương Trọng Kính nghe tiếng gọi này rất quen thuộc, nghi ngờ ngẩng đầu lên thì thấy trên thềm đá cách đó không xa là Dịch Quận Đình cùng với vài sư huynh đệ đang đứng đó.
Dịch Quận Đình thấy hắn liền vui vẻ đến nổi nhảy cẫng lên, trực tiếp bỏ rơi sư huynh đệ nhà mình chạy ù đến.
“Kiếm tôn ngài thật sự đến Lâm Giang Phong!”
Thiếu niên hăm hở, cả người hoạt bát giàu sức sống, Tương Trọng Kính thấy cậu vui vẻ cũng vui lây, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Dịch Quận Đình đã chạy đến trước mặt hắn, thở hồng hộc ngửa mặt nhìn Tương Trọng Kính với đôi mắt sáng lấp lánh.
Cậu vui vẻ nói: “Ngài tới Lâm Giang Phong làm khách sao?!”
Tương Trọng Kính nghẹn họng, không muốn làm thiếu niên mất vui cũng không muốn gạt cậu, nên đành phải lắc đầu nói: “Không hẳn.”
Dịch Quận Đình chưa biết cách che giấu tâm tình, mắt thường có thể thấy trên mặt cậu lộ rõ sự thất vọng.
Tương Trọng Kính cười tủm tỉm nhìn cậu nói: “Lúc đầu thì không định ở lại làm khách, chỉ là sau khi thấy cậu thì ta có ý định này.”
Dù sao trong thời gian ngắn hắn không thể phá giải cấm chế.
Dịch Quận Đình ngây người hồi lâu mới hiểu ra lời nói của Tương Trọng Kính, cậu vui vẻ đến nổi nhảy cao tới ba tấc, hớn hở vui mừng kéo tay áo của Tương Trọng Kính: “Kiếm tôn đi bên này nè! Hôm nay đúng lúc cha ta có ở nhà!”
Tương Trọng Kính cũng không thấy bị xúc phạm, mỉm cười đi theo cậu.
Cố Tòng Nhứ càng nhìn cái tay kéo tay áo Tương Trọng Kính của Dịch Quận Đình càng thấy chướng mắt, y nhíu mày đi theo sau hai người, trên mặt phủ đầy sương lạnh.
Chỉ tiếc Dịch Quận Đình vui đến quên mọi thứ xung quanh, không hề phát hiện tầm mắt muốn ăn thịt người của ác long.
Mấy sư huynh đệ đi theo Dịch Quận Đình đều là những người đã gặp Tương Trọng Kính trong bí cảnh hôm nọ, lần này bọn họ hết sức kiên cường, không còn choáng váng muốn xỉu khi gặp Tương Trọng Kính nữa, ai nấy vác cái mặt xanh lè cúi người hành lễ với kiếm tôn.
Trước khi Tương Trọng Kính rửa sạch oan khiên, bọn họ cực kỳ sợ hãi và chán ghét hắn.
Mà bây giờ lại kính sợ trước vị tu sĩ đại năng cũng như xấu hổ vì trước đây đã hiểu lầm kiếm tôn.
Tương Trọng Kính biết những đứa trẻ này không phải xấu bụng, mỉm cười ôn hòa với bọn họ.
Mấy thiếu niên ngẩn người, nhớ lại lúc trước mình vì hiểu lầm mà xa lánh kiêng kỵ Tương Trọng Kính, trên mặt ai nấy đều đỏ bừng.
Cố Tòng Nhứ im lặng đi theo sau, càng ngày càng muốn ăn thịt con nít.
Không biết Mãn Thu Hiệp đi theo sau từ lúc nào, nhác thấy khuôn mặt u ám của Cố Tòng Nhứ, không biết hắn có mưu tính gì trong đầu mà từ từ đi tới nói với vẻ cố ý khiêu khích: “Xem ra kiếm tôn nhà mình rất được trẻ con yêu quý.”
Quả nhiên đúng như Mãn Thu Hiệp dự đoán, Cố Tòng Nhứ hung tợn trừng hắn, thấp giọng nói: “Hắn chỉ là muốn mượn tay Lâm Giang Phong phá vỡ cấm chế của cái miếu nát kia thôi, đó là lá mặt lá trái, không phải thích thật.”
Mãn Thu Hiệp nghi ngờ nhìn y: “Ý ngươi là kiếm tôn cố ý lợi dụng những đứa trẻ này?”
Cố Tòng Nhứ nghẹn họng.
Y và Tương Trọng Kính ở chung nhiều năm, tất nhiên biết rõ Tương Trọng Kính không phải loại tiểu nhân bỉ ổi.
Ác long càng thêm phiền muộn.
Ngàn năm trước bên cạnh chủ nhân chỉ có mình, cho dù đi đâu hay làm gì thì đôi mắt trong trẻo như ngọc lưu ly kia chỉ có hình bóng của mình, chưa từng nhìn ai khác như vậy ngoài mình.
Nhưng bây giờ, vì luân hồi chuyển thế, mặc dù vẫn là người xưa nhưng rõ ràng bên cạnh Tương Trọng Kính dần dần xuất hiện một đống người, ai cũng muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Sói tuyết ngâu si cũng vậy, bà chằn Thiết Hải Đường cũng vậy, bây giờ lại đến thêm một Dịch Quận Đình.
Chênh lệch to lớn như vậy khiến Cố Tòng Nhứ thật sự không vui, nhưng y cũng không dám can thiệp Tương Trọng Kính nên chỉ có thể tự nhịn.
Mãn Thu Hiệp thấy vậy liền bỏ thêm một cây đuốc: “Hình như kiếm tôn đối xử với đứa trẻ này rất đặc biệt, cực kỳ có kiên nhẫn.”
Cố Tòng Nhứ lập tức phản bác: “Không có, hắn càng kiên nhẫn với ta hơn.”
Mãn Thu Hiệp: “…”
Cố Tòng Nhứ còn đang không vui không thoải mái, giống như tìm được chỗ trút xả, y nhíu mày đưa ra từng ví dụ: “Cho dù ta nói nhiều lời châm chọc thì hắn cũng sẽ không tức giận mà còn sờ đầu rồng của ta, ta quấn lên người hắn hắn cũng không đuổi ta xuống…”
Mãn Thu Hiệp: “…”
Hai mắt Mãn Thu Hiệp nhìn y chăm chú đến mức thiếu điều muốn nói toẹt ra ‘Làm ơn nhanh nhanh nói tới trọng điểm đi’.
Cố Tòng Nhứ lải nhải một đống được một lúc thì mới sực nhận ra tại sao mình lại nói chuyện này với một người không liên quan, y trừng Mãn Thu Hiệp, rốt cuộc phát hiện ra người này không hề có ý tốt.
“Thực ra ngươi muốn cái gì đây?”
Mãn Thu Hiệp cảm thấy Cố Tòng Nhứ có vẻ tức giận— Giống như ác long cực kì thiếu kiên nhẫn với người ngoài, chỉ một câu nói không vừa lòng thôi là đã có thể khơi dậy sát ý trong lòng y.
Mãn Thu Hiệp bộc phát ý chí cầu sinh, ho khan một tiếng nói: “Không có gì, chỉ là ta cảm thấy giữa kiếm tôn và chân long đại nhân có tình cảm rất sâu đậm, không hề giống như bạn thân bình thường.”
Cố Tòng Nhứ rất hài lòng với câu nói ‘tình cảm rất sâu đậm’, nhưng khi nghe đến nửa câu sau thì chân mày khẽ nhếch— Thần thái này trông rất giống Tương Trọng Kính, không biết có phải là vì ở với Tương Trọng Kính quá lâu hay không.
“Bạn thân bình thường?” Cố Tòng Nhứ nói: “Chúng ta cũng không phải là bạn thân.”
Mãn Thu Hiệp nói: “Vậy các ngươi là gì?”
Cố Tòng Nhứ lại nghẹn họng, bây giờ y và Tương Trọng Kính không có khế ước sinh tử, tất nhiên không phải là chủ tớ.
Y nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Thân mật hơn cả bạn thân thì gọi là gì?”
Mãn Thu Hiệp không ngờ Cố Tòng Nhứ sẽ hỏi câu này, hắn do dự một chút rồi không chắc chắn nói: “Tình cảm quý giá nhất của con người thường là tình bạn, tình yêu hoặc tình thân, bạn thân dù có gắn bó thân thiết đến mấy đi nữa thì cũng chỉ là bạn thân.”
Cố Tòng Nhứ không hài lòng với bạn thân.
Trong Thức hải của Tương Trọng Kính, những cốc đèn có hoa văn cực kỳ hiếm, nếu đoán không sai thì cốc đèn của Khúc Nguy Huyền tượng trưng cho tình bạn, còn của Vân Nghiễn Lý là tượng trưng cho tình thân.
Nếu y cũng là bạn thân thì phải so kè với đèn của Khúc Nguy Huyền.
Vừa nghĩ tới chuyện đèn của mình còn không sáng bằng đèn của Khúc Nguy Huyền là Cố Tòng Nhứ hết muốn làm bạn thân.
Y phải trở nên đặc biệt hơn Khúc Nguy Huyền, có vậy thì dù đèn của y không sáng bằng của Khúc Nguy Huyền thì y cũng sẽ không cảm thấy chênh lệch gì.
Nhưng bây giờ Mãn Thu Hiệp lại nói có loại tình cảm còn trên cả bạn thân.
Vẻ mặt của Cố Tòng Nhứ còn u ám hơn trước, y nhìn chằm chằm bóng lưng cách đó không xa của Tương Trọng Kính, vừa đi tới vừa suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Tình thân, hắn và Tương Trọng Kính không có quan hệ máu mủ, nếu như dựa vào tuổi tác tính theo vai vế thì y cũng chỉ miễn cưỡng làm cha nuôi của hắn.
Tình bạn, không cần.
Tình yêu?
Cố Tòng Nhứ nhíu mày, cái quái gì đây?
Tình cảm của con người phiền phức như vậy à?
Mãn Thu Hiệp thấy ác long nghiêm túc suy nghĩ, không nói thêm nữa.
Rõ ràng một người một rồng có mờ ám, nhưng loại chuyện mở mang trí tuệ này vẫn là nên để bọn họ tự mình giác ngộ, nếu không thì cho dù Mãn Thu Hiệp có chuốc thuốc có thể sinh rồng con thì hai người họ cũng không tu thành chín quả được.
Ba người mang theo tâm tư của riêng mình đi tới Lâm Giang Phong.
Trên đường đi Dịch Quận Đình nói líu lo không ngớt miệng, chọc Tương Trọng Kính cười không thôi.
Vừa vào tông môn, Dịch Quận Đình mới nhớ ra mình chưa báo chuyện Tương Trọng Kính đến Lâm Giang Phong cho cha biết, vội nói: “Kiếm tôn chờ chút, để ta vào báo một tiếng với cha đã.”
“Không sao.” Tương Trọng Kính nói: “Cùng vào đi.”
Dịch Quận Đình gật đầu lia lịa, dẫn Tương Trọng Kính đến chỗ của Dịch chưởng môn.
Lâm Giang Phong tọa lạc trong núi sâu, thật sự là tiên cảnh nhân gian, sương trắng trôi bồng bềnh giữa rừng núi, giống hệt như một bức tranh thủy mặc.
Tương Trọng Kính vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa đi cùng Dịch Quận Đình đi viếng thăm Dịch chưởng môn, trên đường đệ tử Lâm Giang Phong nhìn thấy hắn đều vội vàng ngoan ngoãn hành lễ, ánh mắt nhìn Tương Trọng Kính tràn ngập ngưỡng mộ.
Dù Tương Trọng Kính đã được rửa sạch oan khiên nhưng hung danh đã sớm ăn sâu bén rễ, người gặp hắn không kính sợ thì cũng là chán ghét, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ như vậy, trong nhất thời có chút không thích ứng được.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến chỗ ở của Dịch chưởng môn.
Dịch Quận Đình tùy tiện đẩy cửa ra: “Cha! Tương kiếm tôn tới nhà, cha ơi!”
Bên trong truyền đến giọng nói ồm ồm của Dịch chưởng môn: “Ai tới? Vào rồi nói, ta đang bận phơi sách.”
Dịch Quận Đình dẫn Tương Trọng Kính đi vào.
Dịch chưởng môn tự mình phơi sách, một cái sân không nhỏ phơi đầy nào là tranh thủy mặc và công văn, nhìn kỹ thì còn có thấy vài quyển thoại bản.
Tương Trọng Kính nhìn lướt qua, lờ mờ phát hiện Dịch chưởng môn cũng là một diệu nhân.
Dịch chưởng môn đang cẩn thận trải một bức họa trên bàn gỗ để phơi, nghe thấy tiếng bước chân của Dịch Quận Đình liền vừa than vừa trách: “Trong núi độ ẩm quá cao, một tháng mà không phơi một lần thì tranh sách sẽ bị nổi mốc, dùng linh khí cũng không ngăn được. Quận Đình, con rảnh đến Tống Táng Các xem có bán thuốc xịt chống mốc chống nước không để cha dán hẳn bức tranh này lên tường.”
Dịch Quận Đình chạy tới bên cạnh, định nói chuyện thì thấy Dịch chưởng môn đã trải tranh ra được một nửa, nhất thời mặt mũi xanh lè.
Bức tranh này chính là bức tranh mà cậu đã kể đến hồi còn ở trong bí cảnh.
Trong bức tranh vẽ Tương Trọng Kính và hai đốm u hỏa đỏ lam trên hai bên vai.
Dịch Quận Đình: “…”
Dịch Quận Đình liếc thấy Tương Trọng Kính còn ba bước nữa là đến ngay bên cạnh, cậu suýt chút nữa khóc ra tiếng, cúi đầu nói nhỏ bên tai cha mình: “Cha à, Tương kiếm tôn đến…”
Đồng thời, Dịch chưởng môn đã hoàn toàn trải xong bức tranh ra.
Dịch chưởng môn thưởng thức bức tranh một lát rồi mới khẽ sửng sốt, quay đầu nhìn con trai mình với ánh mắt không thể tin nổi.
“Con nói… Là ai?”
Dịch Quận Đình không cần lặp lại, bởi vì Tương Trọng Kính đã rũ tay áo thong thả đến phía sau hai người.
“Là ta.” Tương Trọng Kính cười híp mắt: “Dịch chưởng môn, một ngày tốt lành.”
Thân hình khôi ngô của Dịch chưởng môn chớp mắt hóa đá, cái cổ giống như con rối cọt kẹt cọt kẹt quay lại, khi tầm mắt rơi vào thanh niên giống như bước ra từ tranh vẽ, vẻ mặt của hắn trở nên đờ đẫn vô hồn.
Một Chưởng môn đứng đầu một tôn phái, từng kinh chiến qua vô số tu la tràng giờ đây lúng túng không biết nên làm thế nào, trong đôi mắt viết rõ to chữ ‘Đơ’.
Dịch Quận Đình cũng phải che mặt chảy nước mắt.
Quá… Quá mất mặt.
Tương Trọng Kính không thấy chuyện này có gì mất mặt, hắn chậm rãi đi tới cúi đầu thưởng thức bức tranh trên bàn, sờ cằm tán dương: “Vẽ không tệ.”
Dịch chưởng môn khó khăn lấy lại tinh thần: “…”