Trước cái siết tay tay thật chặt và lời cầu xin tha thiết từ anh, tôi nên làm thế nào bây giờ?
Xua đuổi hay là chấp nhận?
Tôi cũng không biết nữa...
Nhưng tôi cần phải hành động một cách dứt khoát hơn.
"Anh đứng dậy đi! Anh có lỗi gì mà phải xin? Tất cả những gì anh làm đều đi theo con tim mách bảo, việc gì phải xin với chả lỗi. Tôi đã trách cứ anh được câu nào chưa?"
"Không, anh đã phạm nhiều sai lầm lắm. Anh làm tổn thương em kia mà, chẳng qua em nói vậy là vì... em vẫn còn yêu anh, phải không?"
Tôi nối khùng, hất tay anh ta.
"Ai nói tôi yêu anh, hả? Con mắt nào của anh thấy tôi yêu anh? Anh có bị khùng không? Hay là ảo tưởng sức mạnh?"
"Vậy thì em giải thích thế nào về đứa con giữa chúng ta? Nếu em không yêu anh, tại sao em giữ lại đứa trẻ này?"
Người tôi đang gồng lên bị lời chất vấn của Lục Nhất Minh làm cho thụt xuống, co rụt lại.
Nhưng tôi không thể chịu thua dễ như vậy được, kết cục cuối cùng vẫn chưa định mà.
"Chẳng qua... tôi không muốn trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh, anh đừng hiểu lầm."
"Vì vậy..?"
"Đúng." Tôi xoa xoa cái bụng bầu hơn tám tháng tuổi trên người mình, "Mang tiếng ác mẹ giết con, đâu dễ chịu gì."
"Ừ, cứ cho là hổ dữ không ăn thịt con, em không đủ nhẫn tâm để giết con mình đi. Nhưng phải như thế nào em mới giữ lại đứa trẻ chứ, có đúng không?"
Lời thì thầm của anh ta không ngừng xoáy sâu vào tâm trí tôi.
Có đúng là như vậy không?
Vì yêu anh ta nên tôi giữ lại đứa trẻ này?
Miệng tôi tiếp tục nói lời phủ nhận.
"Hừ! Lý nào lại thế! Đến giờ này rồi mà anh vẫn còn tự cao tự đại quá nhỉ? Như đã nói ở trên, tôi đã nói lý do rồi nên không thể nào còn yêu được. Anh đừng có mơ tưởng những thứ viển vông đó nữa. Mau tỉnh táo lại đi!"
"Không đúng, anh không dùng rượu nên anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh phải giải thích bao nhiêu lần cho em hiểu đây? Anh đối tốt với em không phải vì trách nhiệm, vì đứa trẻ, mà đó là.. em."
Tim tôi thắt lại và hẫng lên một nhịp...
Lại thế! Lại thế nữa rồi! Cứ mỗi lần anh ta dùng ánh mắt và giọng nói ấy cả cơ thể tôi không tự chủ mà run rẩy.
Lẽ nào anh ta cố tình nói thế để tôi xiêu lòng?
Nếu đúng là thế thật thì anh ta thành công rồi đấy!
"Đủ rồi." Tôi đứng phắt dậy, chân bước thụt lùi cách xa anh ta một đoạn. "Tới đây thôi, tôi không muốn nghe lời nhảm nhí và dối trá nào từ miệng anh nữa."
"Không! Em cứ như vậy mà bỏ đi sao? Chẳng lẽ... việc chấp nhận tình cảm của anh quá khó khăn với em ư?"
Tôi đứng quay lưng nên không rõ biểu cảm trên mặt anh ta là gì, nhưng đó là điều tôi không quan tâm.
"Đúng thế, yêu một kẻ từng bội bạc là việc quá khó khăn đối với tôi. Chắc anh chưa nghe bao giờ nhỉ? Người đàn ông đã một lần ngoại tình thì sẽ có lần hai lần ba, anh có dám hứa mình s..."
Lục Nhất Minh nhanh chân tiếp cận lấy tôi, nhấn người tôi ngồi xuống ghế, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói từng chút một:
"Em nghĩ anh là loại người khốn nạn?"
Tôi quay mặt đi, né tránh như một hành động ngầm thừa nhận.
"Thì vốn dĩ lúc đầu là như vậy mà, anh đã không ngần ngại bỏ rơi tôi rồi chạy theo cô ta còn gì? Giờ anh còn mặt mũi hỏi một câu như vậy sao?"
"Nhưng bây giờ anh có còn tồi tệ như thế không? Nhìn thẳng vào mắt anh và thành thật đi."
Mắt tôi tiếp tục né tránh.
"Tôi đã nói mà, có lần một thì sẽ có lần hai. Giờ anh chưa thế nhưng lúc khác ai dám đảm bảo? Chẳng nhẽ khi mọi sự đã rồi tôi vừa phải lo cho con, tôi vừa phải lo giữ chân anh à?"
"Nhưng đó là ở tương lai chưa xảy ra mà! Sao em chắc chắn anh sẽ bỏ rơi mẹ con em?"
Tôi bực bội hất tay anh ta và dứt khoát đứng dậy.
"Đủ rồi, chuyện này kết thúc tại đây. Tôi không muốn nói thêm nhiều với anh. Cho nên..."
Tôi thở hắt, cảm giác này thật tệ, tranh cãi thêm chút nữa có lẽ tôi sẽ mềm lòng mà đồng ý trở về cùng anh ta rồi.
Nhưng thật may, lý trí của tôi vững vàng hơn bao giờ hết.
Lần này Lục Nhất Minh không hề níu giữ tôi như mấy lần trước. Có lẽ anh ta đã bị tôi làm cho chết tâm, không còn lý do để níu kéo...
Mà như thế cũng tốt, kết thúc thế này có khi lại hay... tuy không vui vẻ gì nhưng cũng không tính là xấu.
Chân tôi nặng nề đi trên nền cát, nhưng chưa được bao lâu tôi dừng lại giữa chừng.
Một cảm giác không ổn từ vùng bụng dưới phát tín hiệu lên đại não.
Có cái thứ dịch gì đó chảy ra từ giữa hai chân. Tôi cúi đầu nhìn, là nước ối! Tôi bị vỡ nước ối!
Tại sao lại thế này?
Bé con muốn ra ngoài?
"Lam Khanh! Lam Khanh! Em làm sao vậy?"
Có vẻ Lục Nhất Minh phát giác tôi có dấu hiệu bất thường nên đã hét to về phía tôi.
Mà tôi, do quá đau từ một cơn co thắt nên không trả lời. Chỉ có thể đứng run rẩy ôm bụng tại chỗ.
Mới đầu anh ta hơi thất thần, nhưng ngay sau đó anh ta chạy nhanh đến chỗ tôi và bế bổng tôi lên.
"Lục Nhất Minh... tôi... đau quá! Hình như... bé con muốn ra ngoài...