Có vẻ không biết tôi làm việc ở đây thật, Lục Nhất Minh bối rối kéo tay Tiêu Hi Hạ ra ngoài. Mà anh không biết cũng phải thôi, vì trong hợp đồng có điều khoản tôi và anh không can thiệp cuộc sống riêng tư của đối phương.
"Sao vậy anh? Mình đang vào tại sao lại đi ra thế ạ?"
Là một giọng nói ngọt ngào và trong trẻo, nghe lanh lảnh như tiếng chim hót ngoài vườn cây.
Dù có không thích cô gái này, nhưng tôi phải công nhận Tiêu Hi Hạ có giọng nói rất hay. Nếu cô ấy mà cất tiếng hát thì sẽ như nào nhỉ? Chắc cũng hay như mấy cô ca sĩ có chất giọng Soprano (Nữ cao) thường hay hát thánh ca trong các nhà thờ.
Nhưng trời có phú cho chất giọng hay tới cỡ nào thì tôi vẫn không thẩm nổi tính cách chảnh chọe, đành hanh của cô ta.
Ngay lần đầu gặp đã chẳng ưa gì nhau rồi. Chính hôm ở bữa tiệc nhà họ Tiêu, tôi còn bị cô ta vu cáo cho tội ăn cắp nữa đấy. Cũng may đó chỉ là sự hiểu nhầm, nếu không thì...
Nói chung là, một khi tôi còn cố chấp đeo bám Lục Nhất Minh thì chắc chắn Tiêu Hi Hạ sẽ không để tôi được yên.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên. "Anh đổi ý, không thích đi vào đây."
Tôi hơi đờ người, vì đây là giọng nói hay thì thầm bên tai mỗi đêm.
"Khách sạn nào mà chả như khách sạn nào, sao anh nói không thích là không thích ngay được?"
"Anh bảo thế nào thì là thế đó, em cứ nhiều lời như vậy là muốn đi về hay gì?"
Mặt Tiêu Hi Hạ lập tức tái mét. "Ý em không phải vậy, anh nói cái gì em đều nghe anh hết."
Đứng quan sát từ nãy tới giờ tôi không nhìn nổi nữa, đứng dậy. "Khoan đã!"
Giọng nói của tôi đã thành công trong việc giữ chân hai người họ.
"Nếu quý khách đã tới đây rồi, chi bằng vào trong ngồi nhâm nhi một tách cafe nóng hổi và thưởng thức vài món tráng miệng tuyệt hảo của khách sạn chúng tôi, được không ạ?"
Tức thì, Tiêu Hi Hạ phản ứng lại. "Thì ra là cô à? Thảo nào anh Nhất Minh nói không thích vào đây là do cô làm ở đây. Tuy cô mời nhưng không có nghĩa là chúng tôi vào đây ngồi như ý muốn của cô. Hay là... cô muốn nhìn thấy cảnh chúng tôi ân ái với nhau để cuộc sống nó bớt tẻ nhạt?"
Trước mấy lời xỉa xói ấy, tôi bình tĩnh đáp. "Cô là khách hàng, cô từ chối sử dụng dịch vụ của khách sạn chúng tôi là quyền của cô. Còn nghĩa vụ của tôi là giúp khách sạn tăng doanh thu, chỉ đơn giản vậy thôi. Mong cô đừng hiểu nhầm."
Tiêu Hi Hạ khoanh tay, nhìn tôi bằng cặp mắt khinh khỉnh rồi hừ lạnh nói. "Thứ tôi thấy là cô muốn chứng kiến người khác hạnh phúc thì có!"
Lục Nhất Minh là người im lặng từ đó giờ bỗng nhiên lên tiếng. "Hi Hạ, đừng làm loạn. Nếu cô ấy đã có lòng hiếu khách, hiển nhiên chúng ta cũng nên cư xử sao cho giống người lịch sự chứ, đúng không?" Người phải trả lời câu hỏi này rõ ràng là Tiêu Hi Hạ, nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác anh ta quay sang hỏi mình?
"Anh nói sao... ạ?"
"Em cứ như thế là sẽ có người mắng em là đồ bất lịch sự không biết phép tắc đấy."
Công nhận Tiêu Hi Hạ đúng là loại người bất lịch sự, không biết phép tắc thật.
Trước khi nhà họ Tiêu tìm thấy Tiêu Hi Hạ, nghe đồn cô ta sống với một gia đình khác ở ngoại thành dưới thân phận là con nuôi. Nhà đó tuy không thuộc diện đông con, nhưng bố mẹ nuôi đi làm ăn xa và bỏ mặc Tiêu Hi Hạ với một đứa em trai nữa cho bà ngoại chăm. Bà ngoại đau ốm liên miên cũng chẳng dạy dỗ được gì, hai đứa trẻ cứ vậy lớn lên như cây dại ven đường.
Tôi đã từng gặp em trai của Tiêu Hi Hạ ở bữa tiệc hôm nọ, thằng bé rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, có thể nói tính tình bé trái ngược với cô chị nuôi hỗn hào. Khi được hỏi, có muốn sống với chị gái không, bé kiên quyết đòi về nhà.
Người hiểu chuyện thường thiệt thòi, đứa trẻ ngoan thường không có kẹo ăn.
Chả bù cho cô chị khó ưa và đành hanh.
Cái nết chẳng giống ai này của Tiêu Hi Hạ khiến bao người phật ý, nhưng đối với Lục Nhất Minh là một ngoại lệ. Anh đối xử với cô ta rất dịu dàng, rất khác biệt so với lúc tôi còn mang cái danh Lục thiếu phu nhân.
Ngoài những đêm ngủ với nhau là giống một cặp vợ chồng thực thụ, những lúc khác tôi với anh khách sáo với nhau như bạn ở ghép cùng một phòng trọ.
Nhưng bây giờ... cái con người nên đối xử dịu dàng với người yêu lại có thái độ quay ngoắt 180 độ là sao nhỉ?
Tôi nhìn thấy được sự thiếu kiên nhẫn dưới đáy mắt của anh ta.
Thế là thế nào?
Nhìn bóng lưng rời đi của hai người họ đi vào khu vực nhà hàng, tôi không ngừng tự hỏi.
Trạng thái này của tôi cũng không duy trì được lâu vì chưa tới 10 phút sau, một mình Lục Nhất Minh trở ra. Anh xăm xăm đi thẳng một mạch về phía quầy lễ tân, tức chỗ tôi đang đứng trực.